Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 57: C57: Chương 57




Lúc thức dậy vào sáng hôm sau, Kỳ Ngôn có chút không phân biệt được thời gian, vừa hỏi thiết bị đầu cuối thì Phá Quân đã lên tiếng trước: "Hiện giờ là 6:37 sáng."

Cậu cảm giác mình đã ngủ rất lâu, nhìn lại thì áo khoác của Lục Phong Hàn đã bị cậu ôm đến nổi có nếp gấp.

Cậu xoa thái dương, lại nghĩ đến: "Tối hôm qua..... làm sao tôi trở về đây được?"

Phá Quân nói theo sự thật: "Hôm qua tướng quân bế ngài về." Nó còn nỗ lực miêu tả: "Bế theo kiểu nằm ngang, tay trái đỡ chân, tay phải ôm thân, tướng quân nói ngài nhẹ hơn. Sau khi đặt ngài lên giường thì còn ngồi ở mép giường nửa tiếng."

"Nửa tiếng?"

Phá Quân: "Đúng vậy, con người thật lạ lùng, tướng quân ngồi ở mép giường nhìn ngài, nhìn suốt 36 phút 27 giây, cho đến giờ họp mới đi."

Khi nghe câu này, Kỳ Ngôn giật mình.

Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng cậu rất dễ dàng phác họa trong đầu cảnh tượng mà Phá Quân nói, bàn tay cậu đặt lên ngực, cảm thấy nơi này nhẹ nhàng nhảy một chút.

Không xác định có phải là ảo giác không.

Rửa mặt xong, mép tóc cậu hơi ướt, hỏi: "Tôi hiện giờ có thể đến phòng chỉ huy tìm tướng quân không?"

Mấy lời này nói cho Phá Quân, chứ thật ra đang hỏi Lục Phong Hàn. Sau vài giây, nó truyền lời: "Đương nhiên có thể."

Cho đến khi mở cửa, Kỳ Ngôn mới ý thức được – hệ thống dò xét mới đã điều chỉnh xong, hôm qua đã lần đầu được dùng, kết quả nghiệm chứng không có sai lầm, hệ thống điều khiển trung tâm cũng được ưu hóa.

Việc nên làm đều đã làm xong, phản ứng đầu tiên của cậu là đi tìm Lục Phong Hàn.

Rõ là lúc người này trở về, dù đã mất đi cảm giác nhưng cậu vẫn cảm thấy anh ấy vẫn giống như trước.

Nhưng giờ đây.....

Cái việc "thiếu hụt cảm xúc" đã bị cậu xem nhẹ bỗng trở nên rõ ràng.

Biết là anh ngồi ở mép giường nửa giờ, phản ứng đầu tiên của mình là đi tìm anh.

Bản thân chắc có lẽ cũng có chút cảm xúc gì đó.

Vui vẻ? Cao hứng? Vội vàng?

Không, giống như đều không phải.


Nhưng cậu hiểu, dù cậu có lật từ điển ngôn ngữ thông dụng của cả Liên Minh thì cậu cũng chẳng tìm được từ ngữ miêu tả cảm xúc bản thân bây giờ.

Hoặc là nói, cảm xúc của cậu có trong từ điển đi nữa, cậu cũng không có cách nào tìm ra.

Giờ khắc này, trống trải trong lòng càng thêm rõ, Kỳ Ngôn thậm chí thấy hơi lạnh lẽo.

Sau khi đến phòng chỉ huy, Vincent đang ngáp với đôi mắt đỏ hoe, thấy Kỳ Ngôn tiến vào thì chỉ về hướng Lục Phong Hàn, nhanh chóng nói "Ngủ ngon.", rồi ôm bản ghi chép đi ra ngoài.

Phòng chỉ huy chỉ còn hai người bọn họ.

Lục Phong Hàn đứng cạnh cửa sổ mạn tàu, đội tuần tra lái phi thuyền loại nhỏ đi ngang qua, có đèn chiếu vào làm thân ảnh anh phản chiếu lên tường.

Kỳ Ngôn đến gần; "Cả đêm không ngủ?"

Trên mặt không chút mỏi mệt, Lục Phong Hàn "ừ" rồi hỏi: "Ăn cái gì chưa?"

Kỳ Ngôn lắc đầu.

Anh lấy ra một ống dinh dưỡng vị đào, xé mở rồi đưa đến miệng Kỳ Ngôn.

Giống như là phản xạ có điều kiện, Kỳ Ngôn cắn ống dinh dưỡng.

Là hương vị quen thuộc.

Lục Phong Hàn lúc này mới bắt đầu giải thích: "Sau khi đội tàu Bình Ninh trở về, người phía dưới sẽ đưa báo cáo theo từng cấp về tình hình tổn hại. Anh sẽ là người xác định cuối cùng. Bộ Hậu Cần đưa ghi chép lên cũng kịp thời hồi đáp. Mặt khác, thương binh thì đi tìm robot y tế và khoang trị liệu thì anh không cần quản, nhưng danh sách hi sinh cần phải xem qua. Mấy việc vặt vãnh xử lí xong thì phải họp, phân bố phòng ngự của hành tinh mới cướp về được, rồi an bài tuần tra quanh tinh vực lần nữa trở lại Liên Minh, báo cáo duex liệu của hệ thống dò xét mới cũng cần ký tên, cho nên đến giờ mới chưa ngủ."

Lục Phong Hàn rất thích cảm giác đem từng chuyện mình làm kể cho Kỳ Ngôn nghe, giống như đem việc mình am hiểu đều cho cậu xem, cho cậu biết rốt cuộc mình đang làm gì.

Kỳ Ngôn nghe nghiêm túc, uống xong dịch dinh dưỡng thì lại đến gần anh nửa bước.

Bởi vậy, cảm giác rét lạnh trong thân thể phai nhạt vài phần.

Nhớ đến việc mà Lục Phong Hàn từng nói ở phòng thiết bị, Kỳ Ngôn đem tay đưa qua: "Lạnh."

Lục Phong Hàn có chút kinh ngạc.

Nhưng ngay lập tức anh cũng nắm lấy tay cậu, truyền hơi ấm sưởi ấm cho bàn tay ấy.


Động tác của anh vô cùng tự nhiên, Kỳ Ngôn lại tự giải thích cho mình: "Anh đã nói, tay đau, mơ thấy ác mộng, không thoải mái thì có thể tìm anh."

Trong lòng Lục Phong Hàn mềm nhũn, quay mặt đi che giấu nụ cười trên môi.

Ngoan quá.

Anh gần như có thể nghe thấy tiếng động mạch cảnh đột ngột đập nhanh, trong lòng dâng lên một tia khẩn trương, muốn ôm lấy người trước mặt, lại sợ dọa người ta sợ, nên cố nén cảm xúc đột ngột đó lại.

Vì tránh xúc động, mà anh khép lại tay Kỳ Ngôn, nói chuyện chính sự: "Từ hôm nay trở đi, có nên bắt đầu giảm thuốc không?"

Kỳ Ngôn: "Đúng, Elisa đã sắp xếp như vậy. Nhưng cái loại thuốc này sau khi được nghiên cứu ra mới chỉ có tôi dùng, máy tính quang học chạy dữ liệu rất nhiều nhưng không có kinh nghiệm lâm sàng."

Lục Phong Hàn cố ý gọi cho Elisa hai lần đều là vì chuyện này.

Loại thuốc này chủ yếu bài trừ cảm xúc của Kỳ Ngôn, duy trì trạng thái "tuyệt đối lí trí", đánh sâu vào việc ký ức lẫn lộn đánh nhau với cảm xúc tiêu cực.

Giờ Lục Phong Hàn đã về, Elisa cho rằng dù cảm xúc tiêu cực trong lòng Kỳ Ngôn như thủy triều không dứt, nhưng Lục Phong Hàn đủ sức thành con đê dài.

Chỉ là mọi người đều rất cẩn thận, lo là sợ đột nhiên dừng thuốc sẽ khiến Kỳ Ngôn gặp phản ứng gián đoạn mãnh liệt.

Lục Phong Hàn quen với thói quen Kỳ Ngôn: "Xíu nữa sẽ uống thuốc?"

"Ừ, nhưng nó ở trong phòng, tôi không mang theo."

"Anh cùng em quay về."

Ánh mắt Kỳ Ngôn có dò hỏi.

Lục Phong Hàn vừa thấy liền hiểu: "Việc trong tay xử lí xong rồi. Quân Phản Loạn đang đóng quân gần nhất có chỉ huy là Downer, tên này rất đa nghi. Một năm qua anh không xuất hiện nên chắc giờ não bổ mấy chục loại khả năng rồi. Lần này đại bại, trong khoảng thời gian ngắn sẽ làm bọn họ không xác định được vì sao mình thua, tại sao lại thua nhanh vậy, thảm vậy, không chừng còn lo bên trong có người tiết lộ, nóng lòng tìm gian tế."

"Cho nên tạm thời sẽ không có chiến sự?"

"Đúng vậy, tạm thời sẽ không có, Downer không dám hành động thiếu suy nghĩ." Lục Phong Hàn dẫn cậu ra ngoài: "Trừ mấy người đang trực, anh đã cho mọi người đi ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể chiến thắng lần hai."

Tuy nhiên, trên đường đi từ phòng chỉ huy đến phòng Kỳ Ngôn, vẫn lần lượt chạm trán với nhiều người lính đang mặc quân phục. Từ biểu cảm có thể thấy được, mặc dù Lục Phong Hàn đã ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi, nhưng sau một thời gian dài nản lòng, chiến thắng trong trận chiến đầu tiên đã khiến vô số người phấn chấn. Không khí trong tàu chỉ huy cũng tràn ngập vẻ phấn chấn.

Lục Phong Hàn dẫn Kỳ Ngôn, cả một đoạn đường không dài cũng đi cực chậm - sau vài bước, sẽ có người dừng lại ở một bên lối đi và ưỡn ngực hóp bụng hành lễ. Lục Phong Hàn không còn cách nào khác đành đáp lại.


Ngược lại, đối với Kỳ Ngôn đang đi cạnh tổng chỉ huy thì họ chỉ lặng lẽ đánh giá, không dám liếc mắt nhiều thêm một cái, hành lễ xong là đi.

Lục Phong Hàn biết Vincent đã vẽ ra thân phận lên tàu của Kỳ Ngôn rất tốt, không có gì cần lo lắng.

Vào phòng, Kỳ Ngôn tìm lọ thuốc trong suốt, đem một ít đổ ra bàn tay, rồi từ đó mà lấy ra một viên.

Lục Phong Hàn rót cho cậu ly nước.

Uống xong, Kỳ Ngôn mở miệng: "Anh... muốn đi về nghỉ ngơi trước không?"

Lục Phong Hàn đã vào thì không muốn đi: "Không cần, ở cạnh em so với việc ngủ 10 tiếng còn tốt hơn."

Mấy lời này làm Kỳ Ngôn không biết tiếp sao.

Bởi vì cậu có thể ý thức được câu nói này phi logic, hàm chứa cảm xúc đến bây giờ cũng không cách nào hiểu được.

Nên cậu chọn cách im lặng.

Lục Phong Hàn hỏi: "Sau khi uống thuốc này, có cảm giác đi chân trần trên tuyết như trước không?"

"Có." Kỳ Ngôn đáp: "Lạnh hơn chút, rất lạnh."

Nói xong, lại chần chờ, không biết mình có nên nói với Lục Phong Hàn không. Giống như cậu không thể hiểu được "có cảm xúc" là như thế nào, Lục Phong Hàn có lẽ không thể hiểu được "không có cảm xúc" là như thế nào.

Lục Phong Hàn bước tới.

Trước khi Kỳ Ngôn hoàn hồn, anh duỗi tay ôm cậu vào lòng ngực: "Như vậy có ấm hơn chút nào không?"

Vài giây Kỳ Ngôn không nói gì, theo sau mới đáp nhỏ: "......Có."

Không chỉ ấm hơn một chút.

Như khi cậu để chân trần, một mình đứng nơi cánh đồng tuyết hoang vu, khi người này đến gần lại làm băng tuyết chung quanh tan rã, vạn vật hồi xuân.

Hai giờ sau, Kỳ Ngôn không có phản ứng xấu, chỉ có ngón tay hơi run. Cậu viết lại thời gian rồi triệu chứng, rồi nhìn Lục Phong Hàn.

Anh đang ngồi trên sô pha, mở màn hình ảo phê duyệt văn kiện.

Trong đáy lòng dâng lên khát vọng xa lạ, cậu theo bản năng đến bên sô pha, do dự hai giây liền dựa gần Lục Phong Hàn mà nằm xuống.

Chỉ khi như vậy thì khẩn trương mới tạm lắng xuống.

Lục Phong Hàn thấp giọng hỏi: "Mệt à?"


Kỳ Ngôn nghiêng người cuộn tròn cạnh anh, nhỏ giọng đáp: "Có thể là phản ứng của việc giảm thuốc."

Nếu không cậu cũng chẳng giải thích được hành vi của mình.

Lục Phong Hàn nghe hiểu.

Giọng nói anh hơi cười: "Bé dính người."

Kỳ Ngôn không phủ nhận.

Sau khi nói xong, tay anh đặt lên vai Kỳ Ngôn – đây là dáng vẻ bảo vệ.

Sau khi phê xong văn kiện, Lục Phong Hàn nhéo mi tâm, hỏi: "Có nơi nào không thoải mái không?"

Lắc đầu, Kỳ Ngôn do dự một chút, hỏi: "Anh có nghĩ là tôi lừa anh không?"

"Lừa gì?"

"Ở Leto, tôi không nói thân phận thật cho anh."

Kỳ Ngôn hỏi xong liền nghiêm túc đánh giác biểu tình của anh.

Lục Phong Hàn nhớ là Elisa từng đề cập, lúc dầu giảm thuốc có tỷ lệ khiến cậu khuyết thiếu cảm giác an toàn, mẫn cảm hơn. Vì thế anh không do dự đáp: "Đương nhiên là không, với anh thì dù em có thân phận gì, cũng chỉ là em."

Kỳ Ngôn dễ dàng bị mấy lời này trấn an.

Tuy nhiên, vấn đề này làm Kỳ Ngôn nhớ đến khi ở Leto, hai người đều vì nguyên nhân gì đó mà chẳng báo thân phận thực của mình cho đối phương.

Anh cụp mắt nhìn người đang ở cạnh mình: "Kỳ Ngôn."

"Hm?"

"Ngày đầu tiên em đến tàu, khi tự giới thiệu xong, có phải là anh hơi bất lịch sự khi không giới thiệu mình không?"

Kỳ Ngôn gật đầu.

Không chỉ không nói, mà khi tay mình đưa ra lát sau anh mới nắm.

"Giờ bổ sung nhé."

Trong yên tĩnh, giọng anh rất thấp, làm tai cậu hơi ngứa.

"Quân Viễn Chinh tại tiền tuyến đại khu Nam Thập Tự trực thuộc Trung Ương Liên Minh, chỉ huy Lục Phong Hàn."

"Chào em, tiểu chủ tịch."