Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 52: Chương 52





Sau mấy ngày mưa to liên tiếp trời rốt cuộc cũng sáng sủa, ánh nắng ở Tháp Trắng không mạnh, dù là mùa hẹ cũng chỉ có độ ấm vừa vặn.

Hồ nước trong hoa viên chứa đầy, rọi bóng mây trên cao, Kỳ Ngôn ngồi ở ghế dài lật xem sách giấy, nhưng lâu rồi vẫn chưa lật nổi một tờ.

Elisa đến gần, đưa ống dinh dưỡng cho cậu: "Đến giờ cơm trưa rồi."
Kỳ Ngôn nhận lấy, khi xé niêm phong như nhớ cái gì mà động tác chậm vài giây.

Elisa: "Tối hôm qua con có ngủ được không?"
Đem phần bị xé của ống dinh dưỡng cầm trong tay, làn da mu bàn tay của cậu dưới ánh mặt trời hiện ra sắc trắng, sau vài giây cậu mới lắc đầu: "Không có, con vẫn không ngủ được."
Giọng cậu rất nhỏ, còn hơi khàn, không nhiều sức.

Kỳ Ngôn đôi khi cảm thấy mình giống như một quả bóng thời gian, có chỗ nào đó bị thủng, không ngừng xẹp xuống.

Elisa cố dùng ngữ điệu nhẹ nhàng: "Có vẻ hôm qua dùng khí ngủ ngon không được hiệu quả."
"Dạ."
Thân mình cậu vốn mảnh khảnh nay càng thêm gầy gò, mỗi tối cậu đều ngủ không yên, ngày ăn không vào, ngay cả dịch dinh dưỡng cũng khiến cậu buồn nôn, chỉ có thể ngậm nuốt từ từ.

Cực chẳng đã phải truyền dịch cho cậu thì toàn thân lại bị sốt cao, phải đi vào khoang trị liệu để duy trì sinh mệnh.

Giống như một cái lá cây xơ xác cố đu bám vào nhánh cây khi thu đến.

Giờ đây, cậu đã chấp nhận Lục Phong Hàn không còn bên cạnh mình, nhưng khi tiếp nhận hiện thực thì Elisa lại mâu thuẫn mong cậu luôn sống trong trí nhớ hư cấu.

Tốt hơn bây giờ.

Có lẽ chính là câu nói kia: "Hưu ngôn vạn sự chuyển đầu không, vị chuyển đầu thời giai mộng.(1)"
(1) Tạm dịch nghĩa: Vạn sự không thể quay đầu, trước khi biết nó chỉ là một giấc mơ.

– đây là một câu thơ trong Tây Sơn Nguyệt – Bình Sơn Đường của Tô Đông Pha.

Bài thơ tưởng nhớ về người đã mất, hai câu này chỉ về những chuyện gian khổ đã qua, ngẫm lại liền ngậm ngùi xúc động.

Cuộc sống không có gì ngoài ảo ảnh và trống rỗng, nhìn lại thì thất bại đã là gì.

Ánh sáng chiếu vào người nhưng Kỳ Ngôn vẫn cảm thấy rét lạnh, cậu nhìn Elisa: "Liên Minh thế nào?"
Sau nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu Kỳ Ngôn quan tâm chuyện bên ngoài.

Elisa che giấu kinh ngạc, đáp: "Sau sự việc Ngày thành lập, con hẳn đã biết là quân Phản Loạn liên hợp hải tặc vũ trụ đánh vào Leto, ngoài tầng khí quyển Leto quân vũ trụ bị đánh tan tác, may là hệ thống phòng ngự hành tinh thủ đô vẫn chống đỡ nổi khiến quân Phản Loạn không làm gì được."
Nói tới đây, Elisa làm như không thể tin nổi: "Nhưng kẻ địch thực sự quá nhiều, dì hoài nghi có lẽ Hodgkin còn giấu trời qua biển cài một đội quân quân Phản Loạn vào hành tinh thủ đô.

Vì thế khi tầng khí quyển thua thì bên trong cũng đồng dạng.

Tướng quân Nhiếp Hoài Đình vì tránh thương vong lớn hơn nên quyết định từ bỏ Leto, cùng tổng bí thư Liên Minh, bộ chỉ huy và trung tâm hành chính lâm thời dời về đại khu Kepler.

Climo bị giam, giao ra một đống danh sách, bên trong bao gồm: Quyền tổng chỉ huy quân Viễn Chinh tại tiền tuyến đại khu Nam Thập Tự - Wise.

Còn Hodgkin thì trở thành người phát ngôn cho quân Phản Loạn, tạm thời không rõ ông ta là gián điệp của quân Phản Loạn ngay từ đầu hay là nửa đường làm phản."
Kỳ Ngôn nghe xong, từ trong xuất thần ngắn ngủi tỉnh dậy: "Hình như con đã từng đệ trình hạng muc thăng cấp hệ thống radar dò xét."
"Đúng vậy, con đã từng nghĩ là sẽ đem phạm vi quét kéo dài dến trong con đường chuyển tiếp.

Nếu có thể kiểm tra mật độ tín hiệu nhiệt bên trong con đường chuyển tiếp, như vậy trước khi kẻ địch đến có thể chuẩn bị phòng ngự hoặc tấn công trước." Elisa cẩn thận hỏi: "Con muốn khởi động lại hạng mục này?"
"Dạ." Kỳ Ngôn khép lại sách, nhìn bóng mình trong nước, ánh mắt yên tĩnh: "Liên Minh là nơi mà Lục Phong Hàn bảo hộ."
Lục Phong Hàn.

Cậu ngừng lại, ngón tay xoa bìa sách thô ráp, sau mấy lần hô hấp, giọng nói mỏng như cánh ve, thất thần: "Elisa, con luôn...!nhớ đến anh ấy.

Đại não con cũng không nghe lệnh, mỗi thời, mỗi khắc, mỗi giây anh ấy đều ở đó.

Tựa như hiện tại, con rõ ràng là đang cùng dì trò chuyện nhưng vẫn suy nghĩ về anh ấy như cũ."
Theo thời gian trôi đi, ký ức khắc sâu có thể phai mờ, cho nên có rất nhiều người rời khỏi được.

Kỳ Ngôn làm không được.

Vì cậu sẽ không quên đi.

Cậu chỉ một lần rồi một lần trải qua thống khổ, bị sóng biển như lưỡi dao sắc bén cọ xát, hít thở không thông, đau đớn lặp đi lặp lại.

Hai mắt Elisa ngấn nước, bà duỗi tay cầm áo khoác của Kỳ Ngôn, nghĩ an ủi và khuyên bảo nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

Kỳ Ngôn bắt đầu ngày ngày ngồi trong phòng thí nghiệm.

Tất cả mọi người phát hiện, Kỳ Ngôn giống như đang tốt dần lên, có một thứ để cậu làm sẽ khiến cậu chống đỡ nổi tinh thần suy kiệt.

Mỗi ngày trên mạng nội bộ đều có thể thấy cậu cập nhật tiến độ hạng mục, trong quá trình cấu trúc nếu tạo ra công cụ mới cũng giống như cũ mà mở nguồn trên mạng hành tinh.


Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, Kỳ Ngôn không rời đi Tinh vân Lagoon, không về Leto, không gặp được người đó.

Đoạn thời gian đó dường như gấp lại, khuôn mặt cậu vẫn xinh đẹp, lạnh lùng, là một thiếu niên thiên tài ít nói, rời khỏi nơi ồn ào, im lặng, chuyên chú làm việc của mình.

Auguste chú ý tiến độ của cậu mỗi ngày, một bên cũng làm vài hạng mục nghiên cứu, chờ khi Kỳ Ngôn kết thúc lại đẩy hạng mục mới cho cậu.

Không chừng như vậy sẽ khiến cậu dời lực chú ý, có thể thoát khỏi vũng bùn ký ức.

Tất cả mọi người lạc quan mong vào hi vọng.

Mấy ngày đầu, Elisa luôn lo là Kỳ Ngôn đang cố làm họ yên tâm, dần dần tâm lí căng thẳng của bà được thả lỏng, nghĩ có lẽ là Kỳ Ngôn có mục tiêu, muốn bảo hộ Liên Minh – điều mà Lục Phong Hàn còn sống luôn tận tâm làm.

Cho đến khi bà thấy Kỳ Ngôn không đúng hạn cập nhật tiến độ mới trên mạng nội bộ, Elisa mới chạy đến phòng thí nghiệm, thấy cậu ôm đầu gối, ngồi ở góc tường, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong không khí.

Trong lòng bà trầm xuống, theo bản năng nhẹ bước, đến gần: "Kỳ Ngôn?"
Kỳ Ngôn mặc một bộ áo lông màu trắng, chỉ lộ ra ngón tay như ngọc, khi nghe tiếng cậu chậm rãi dời mắt qua, khàn khàn: "Sắp đổi mùa rồi, Lục Phong Hàn nói có đặt cho con đồ mới ở nhà may, anh ấy bảo là mình đang đi lấy."
Lông mi cậu run rẩy: "Không đúng, giờ là mùa xuân, anh ấy làm sao đặt đồ mùa đông cho con được? Hơn nữa, nhà may ở Leto, còn con, con đang ở....!Tháp Trắng?"
Cậu giống như đang tỉnh, lại giống như không, chỉ lẩm bẩm: "Tinh vân Lagoon cách Leto rất xa, phải chuyển tiếp vài lần, chuyển tiếp..." Con ngươi Kỳ Ngôn bỗng chấn động, sắc mặt tái nhợt, giống như cá rời khỏi nước, hít thở không được mà nắm cổ áo mình, nghẹn ngào lẩm bẩm: "Đừng đi...!Lục Phong Hàn anh đừng đi, không cần chuyển tiếp! Đừng đến gần con đường chuyển tiếp...!anh sẽ chết!"
Âm thanh cuôi cùng run rẩy chỉ còn giọng gió.

Sau khi giọng nói biến mất, an tĩnh kì dị, sườn mặt đặt lên đầu gối, giống như một con rối gỗ không còn sinh khí.

Elisa đỏ mắt, nhỏ giọng: "Kỳ Ngôn, nơi này rất lạnh có muốn đến ngồi chỗ khác không con?"
Kỳ Ngôn nhìn Elisa, thật lâu sau mới hiểu lời bà: "Không được, con phải đợi Lục Phong Hàn trở về, anh ấy đi lấy quần áo cho con."
Elisa: "Chúng ta đổi chỗ khác chờ nó được không?"
Kỳ Ngôn nghi hoặc nhíu mi: "Chờ ai?"
Elisa không dám nói ra cái tên kia, chỉ thử hỏi: "Vậy con đang làm gì"
"Con...! con đang làm gì? À, con đang đợi kết quả của hạng mục E97-Z." Kỳ Ngôn nói xong lại tự phủ định: "Không đúng, hạng mục này con và Auguste đã đình chỉ."
Như bị lâm vào hỗn loạn ký ức, cậu cụp mi, nói với chính mình: "Lục Phong Hàn đi Leto rồi, anh ấy không ở đây.

Chờ anh ấy về mình phải hỏi lại."
Elisa đóng cửa, đôi mắt bị ánh mặt trời đâm vào, nhói đau.

Bà đi dọc hành lang về phòng thí nghiệm của Auguste.

Auguste vừa thấy bà: "Tình huống của Kỳ Ngôn lại nghiêm trọng?"
Elisa: "Không phải "lại", mà là tình huống của nó chưa từng tốt đẹp."
Hơi không đứng nổi, Elisa thoát lực dựa tường: "Lý trí và logic bắt nó phải tiếp nhận hiện thực, tiếp thu việc Lục Phong Hàn chết, nhưng bản năng và tình cảm của nó cự tuyệt.

Vì thế nó phải đối kháng hai luồng tư duy mâu thuẫn này.

Hơn nữa việc lẫn lộn hiện thực của nó cho đến nay đã biến thành một cái lỗ đen, hết thảy hỗn loạn.

Nó vẫn luôn nỗ lực, cho nên mỗi ngày luôn tìm kết quả nghiên cứu, nỗ lực muốn cho trật tự trong đầu mình được lặp lại không bị lạc trong bóng đêm nhưng nó thất bại."
"Lục Phong Hàn chết, là cọng rơm cuối cùng đè con lạc đà." Elisa như nhớ dến chuyện gì, rùng mình: "Auguste, ông biết tôi khi nhìn nó đã nghĩ đến gì không?"
Auguste im lặng một hồi, đáp: "Lâm Trĩ."
"Đúng vậy." Elisa ôm chặt chính mình, khóc thành tiếng: "Đúng vậy, tôi nhìn Kỳ Ngôn hiện giờ, rất sợ...!sợ nó sẽ giống như mẹ nó vậy, Auguste."
Im lặng hồi lâu, Auguste lùi hai bước, ngồi xuống ghế.

Trầm ngâm một lúc, đôi mắt xanh thẳm của ông nhìn thẳng Elisa: "Hiện giờ còn một cách, cách duy nhất."
"Phá Quân, có cách nào cải thiện thiết kế này không?"
Lục Phong Hàn đứng trước một đống sắt vụn, dán mắt vào một thanh kim loại đặt câu hỏi.

"Đây đã là thiết kế tối ưu." Phá Quân chậm rãi nói: "Chúng ta đã lật qua lật lại xác ngoài của khoang thoát hiểm và phi thuyền 200 năm trước 17 lần."
Lục Phong Hàn "Ừ" một tiếng.

Anh chưa bao giờ có cái tính ngồi chờ chết, lại có người đang đợi nên anh không muốn chết trên hành tinh này.

Tra xét phụ cận một vòng lớn, tìm về mấy cục khoáng thạch, lại mất mấy ngày tháo dở triệt để xác phi thuyền và khoang thoát hiểm, cuối cùng trong đống sắt vụn tìm ra mấy thứ dùng được, ráp thành một bộ khuếch đại tín hiệu.

Tuy Phá Quân dùng dữ liêu và lý luận cho anh biết bộ tăng cường này không giúp cho tín hiệu tăng nhiều lên bao nhiêu nhưng anh không cảm thấy thế.

Nhiều thêm một chút cũng là nhiều thêm, anh không tin vận may của mình kém như vậy.

Trong lần thảm bại đó, nếu anh có thể đi ké phi thuyền vận tải về Leto, được Kỳ Ngôn nhặt về nhà dùng khoang trị liệu IV cứu mạng thì lần này không chừng cũng may mắn như thế.

Một tháng không được thì mười tháng, một năm không được thì mười năm.

Như một con thú dữ bị nhốt trong lồng, anh cố chịu đựng bản năng của mình và ngoan cố chờ đợi một tia hy vọng hão huyền.
Vì đầu bên kia của sợi dây hi vọng này là Kỳ Ngôn.

Trừ hoạt động tất yếu hằng ngày, Lục Phong Hàn luôn canh giữ bên bộ khuếch đại tín hiệu này.


Rất chán, chuyện gì có thể tự hỏi thì trong đầu anh cũng đã hỏi mấy lần, cũng không có việc gì để làm.

Lục Phong Hàn dứt khoác nằm trên cỏ, nhớ lại mấy chuyện phát sinh từ khi gặp Kỳ Ngôn, bẻ ra nhớ lại một lần.

Nhưng ngay cả như vậy thì thời gian cũng trôi qua không lâu.

Khi Lục Phong Hàn bắt Phá Quân kể hơn một trăm truyện cười, bảy tám chục truyện ngắn, hát hai bài thì rốt cuộc anh tìm được chuyện mới để làm cùng nó – chơi mô phỏng chiến thuật.

Vẽ một cái bàn cát chiến tranh vũ trụ, hai đội quân đối đầu với nhau, đến và đi, xem cuối cùng ai có thể giành chiến thắng.
Lúc đầu luôn là anh thua nhiều thắng ít, sau lại nắm được thói quen của Phá Quân mà bắt đầu thua ít thắng nhiều.

Sau 100 ván thì Phá Quân đã ít khi thắng nổi.

Phá Quân đánh giá: "Loài người đáng sợ."
Lục Phong Hàn rất vui với hình dung này: "Gừng càng già càng cay, đừng đau lòng, mi còn nhỏ quá, tính theo tuổi loài người thì mi chỉ là em bé chưa đầy một tuổi."
Phá Quân hỏi lại: "Vậy trong nhân loại thì ngài đã là người già rồi a?"
Lục Phong Hàn không khách khí đáp: "Không biết nói chuyện có thể câm miệng."
Mấy lời này đã nghe không biết bao lần, Phá Quân thành thật ngậm miệng, trước đó lại nói một câu: "Người thiết kế tôi rõ ràng đã dùng một đoạn dữ liệu nói cho tôi là tính cách của ngài rất tốt."
Nói xong nhanh chóng giả vờ chết máy.

Ngược lại, Lục Phong Hàn ngẩn ngơ rất lâu.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ mình có tính nết tốt, khi ở tiền tuyến ngủ không đủ trường kì khiến tính anh càng chẳng ra gì, việc một ánh mắt làm cho tân binh khóc toáng lên cũng từng có.

Nhưng trong mắt Kỳ Ngôn, anh lại là một người có tính cách tốt.

Không.

Lục Phong Hàn cong khóe miệng, cười.

Trong mắt bé mơ hồ kia, mình chỗ nào cũng tốt.

Phá Quân đột nhiên nói: "Nhịp tim của ngài đột nhiên tăng nhanh.

Ngài bệnh ư? Tôi phải nhắc ngài là ở hành tinh này không có thuốc."
Tâm tình Lục Phong Hàn rất tốt, hiếm khi không bảo nó câm miệng, ngược lại buôn dưa với nó.

"Mi biết người thiết kế của mi là người ra sao không?"
Phá Quân thành thật đáp: "Tôi không biết.

Người đó không lưu bất kì loại dữ liệu liên quan nào trong hạch dữ liệu của tôi, nhưng tôi rất tò mò, ngài biết không?"
Lục Phong Hàn muốn nói là minh đương nhiên biết.

Người thiết kế của mi rất thông minh nhưng hay mơ hồ, thường nhớ sai rất nhiều chuyện.

Yếu ớt sợ đau, lực mạnh chút đã làm da dẻ xanh tím mấy ngày không tan, muỗi cắn cũng muốn quấn băng vải.

Còn vô cùng, vô cùng ưa làm nũng, có lúc không phải ôm thì phải cùng nhau ngủ, làm người ta không thể không dỗ dành cậu.

Nhưng mất thứ này anh lại muốn chôn thành bí mật trong lòng mình.

Vì thế, anh đáp: "Ta không nói cho mi."
Phá Quân: "..."
Bộ khuếch đại tín hiệu chờ đợi dòng thông tin từ vũ trụ ngày này qua ngày khác, giống như một cuộc phán xét không rõ hồi kết, và chỉ có vận may bí ẩn được đặt lên bàn đánh bạc.
Lại là một ngày mặt trời mọc, Lục Phong Hàn làm xong mười lần huấn luyện thể năng liền dùng nước trong suối tắm rửa một chút, đi đến cạnh bộ khuếch đại, hỏi Phá Quân: "Từ khi tiến vào con đường chuyển tiếp đến nay đã qua bao ngày?"
"Tính theo lịch Leto hay là thời gian ở hành tinh này ạ?"
"Leto."
"Tính đến thời điểm ngài hỏi thì đã qua 5 tháng, 6 ngày, 9 giờ, 8 phút, 11 giây."
Lục Phong Hàn trầm ngâm, ngồi xuống cạnh bộ khuếch đại bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, giọng điệu của anh trở nên khó hiểu: "5 tháng rồi."
Hơn 100 ngày, gần nửa năm.

Mùa đông ở Leto hẳn đã chuyển sang mùa hạ.

Trong lòng có cảm giác trống trải, hoảng hốt.

Thời gian bên ngoài không ngừng tiến đến, vô số chuyện phát sinh.

Chỉ có anh bị nhốt ở một hành tinh xa lạ, sinh mệnh như bị tạm dừng.

Sau nửa tháng nửa.


Khi nghe thấy thanh âm của Phá Quân, Lục Phong Hàn mở mắt, chẳng có một chút buồn ngủ: "Làm sao vậy?"
Giọng Phá Quân vẫn đều đều như cũ: "Tôi bắt được một đoạn tín hiệu, có tỷ lệ lớn là có một chiếc phi thuyền gần đây."
Lục Phong Hàn đứng dậy, bước nhanh khỏi hang động, ngẩng đầu nhìn trời đêm đen nhánh: "Xác định?"
"Xác định." Phá Quân dò hỏi: "Chờ mệnh lệnh tiếp theo."
Lục Phong Hàn không do dự: "Đoạt quyền điều khiển phi thuyền."
Phá Quân: "Ok!"
Sau thời gian chờ cực lâu, một giây hóa thành mấy giây, Lục Phong Hàn vê ngón tay, đột nhiên nắm chặt.

"Đã đoạt được quyền điều khiển." Giọng Phá Quân rốt cuộc vang lên: "Trên phi thuyền có 5 người, đều bị thương, phi thuyền G-173z có dấu vết cải trang, nguồn năng lượng dồi dào."
"Loại này 40 năm trước Liên Minh đã đào thải, có cải trang có thể là của bọn hải tặc vũ trụ." Lục Phong Hàn nghĩ không tồi, chỉ cần có thể dùng thì dù đồ 40 năm trước, hay 140 năm trước đều được.

Trong chốc lát, Phá Quân lai báo: "Ba người chết."
"Sao lại chết?"
"Tôi nghe không hiểu, con người nói chuyện phức tạp quá." Phá Quân cố gắng phân thành nhiều người thuật lại cho Lục Phong Hàn chuyện xảy ra.

Qua vài câu thì anh đã hiểu.

Mấy người này đúng là hải tặc vũ trụ, nhận được mệnh lệnh từ khu hành chính Trung Ương đi về đại khu Nam Thập Tự, trên đường đi không quên tổ truyền cướp của nên đuổi theo một phi thuyền vận tải.

Không nghĩ đó lại là phi thuyền quân dụng cải trang dân dụng, chở đầy hàng tiếp tế nên bị truy lùng ngược.

Không biết bị đuổi theo qua bao nhiêu hành tinh thì phát hiện một lỗ sâu loại nhỏ vì chạy trốn nên không do dự mà đi vào.

Không nghĩ đến lúc ra gặp bão vũ trụ, lúc lấy lại tinh thần thì không còn ở trong phạm vi Liên Minh, phi thuyền hệ thống lại báo hỏng, chức năng tìm lại con đường từng đi không còn.

Năm người đã trôi nổi trong vũ trụ rất lâu, về Liên Minh là hi vọng xa vời, bắt đầu đùn đẩy lẫn nhau, chỉ miễn cưỡng duy trì hòa thuận.

Sau khi Phá Quân cướp quyền điều khiển, lại cho là hệ thống không còn nhạy nữa, mâu thuẫn bùng nổ, sau khi bị thương thì có 3 người chết trước.

Phá Quân báo tiếp: "Lại chết thêm một người, chỉ còn sót lại một người bị thương nặng."
Ba phút sau, nó báo tiếp: "Người cuối cũng cũng mất đi trị số sinh tồn."
Lục Phong Hàn nhướng mày.
Anh vốn là đang suy nghĩ kế hoạch diệt mấy người này, đoạt lấy phi thuyền.

Phá Quân: "5 phút sau, phi thuyền tiếp đất."
Lục Phong Hàn gật đầu "ừ" một tiếng, đi vào trong hang, trước vách tường chữ nhặt bốn cục đá.

Anh không tin trên thế giới có quỷ hồn.

Nhưng đây là di nguyện tổ tiên, hồn về quê cũ, anh muốn làm.

Sau khi trở ra thì trời cũng đã bắt đầu vào đêm, bóng tối dần phủ xuống, không bao lâu thì có một chiếc phi thuyền được sơn màu vàng sáng và xanh lá, vẻ ngoài tràn dầy vẻ tháo dở, lắp ráp chắp nối xuất hiện trước mặt anh.

Tuy thẩm mỹ của anh không cao, nhưng cũng bị cái loại trộn màu này làm cho mắt muốn mù.

Cửa phi thuyền mở ra, cầu thang cũng nối với mặt đất.

Lục Phong Hàn đi vào, phát hiện bên trong đã được Phá Quân dọn dẹp sạch sẽ, còn rất tri kỉ phun mùi tươi mát.

Nước xịt tuy thơm nhưng rất nồng và rát kém, anh phải hắt xì mấy cái.

Chờ phi thuyền bay lên, Lục Phong Hàn nhìn mặt đất đang dần thu nhỏ: "Phá Quân, đánh dấu vị trí hành tinh này."
"Đã ghi lại, xin hỏi đánh dấu tên gì?"
"Thần Hi." Lục Phong Hàn nhớ đến mấy hàng chữ trên vách đá: "Gọi là "Thần Hi"."
Sau khi phi thuyền rách te tua đi vào vũ trụ, Lục Phong Hàn ngồi trước bàn điều khiển, nhìn cảnh sắc quen thuộc qua cửa sổ mạn tàu, cuối cùng thả lỏng căng thẳng, dựa vào lưng ghế.

Thanh âm của Phá Quân không xuất hiện trên thiết bị đầu cuối nữa mà từ trong phi thuyền: "Xin hãy đưa ra lệnh điều hướng."
Lục Phong Hàn: "Tìm ghi chép của phi thuyền này."
Rất nhanh, trước mặt Lục Phong Hàn xuất hiện một màn hình ảo, mặt trên chiếu ra một đường cong ngoằn nghèo, như con kiến lang thang không mục tiêu bò trên cát.

Xác định lối ra của lỗ sâu, Lục Phong Hàn gõ đầu ngón tay: "Trước tiên đi đến đây.

Nếu vận may tốt có thể đi ngược vào đó trở lại đại khu Nam Thập Tự."
Phi thuyền đi trong vũ trụ yên tĩnh, dùng Thần Hi làm mốc mà vẽ ra được một bản đồ sao mới.

Lục Phong Hàn nhìn cảnh vật đơn điệu ngoài cửa sổ, tâm trạng kích động lúc tìm ra được tín hiệu dần lắng xuống, còn cảm xúc tưởng niệm như cỏ dại sinh sôi.

Như thấy một trận gió, chớp mắt cái đã lan đến chân trời.

Anh nghĩ nếu gặp mặt, Kỳ Ngôn có trách anh hay không?
Chắc sẽ trách, không thương lượng câu nào, tự ý hạ quyết định, nhớ đến nước mắt cậu, anh cảm thấy mình đúng là đáng bị mắng.

Có lẽ, Kỳ Ngôn cho là anh đã chết?
Sẽ khóc ư?
Chờ nhìn thấy anh, có nghĩ rằng có người giả trang hoặc ảo giác?
Cơn đau buồn dâng lên, Lục Phong Hàn hít khí lạnh, không dám nghĩ sâu thêm.

Sau một hồi, trong phi thuyền vang lên thanh âm của Phá Quân: "Đã đến gần điểm chuyển tiếp, có chuẩn bị chuyển tiếp không?"
Lục Phong Hàn mở mắc, ánh mắt sắc bén: "Được, chuẩn bị chuyển tiếp."
Đại khu Nam Thập Tự.
"Giờ tôi hơi đồng cảm với lão Climo rồi, ông ta luôn cho rằng Wise là phe nhà, nỗ lực xếp hắn ta vào quân Viễn Chinh, sau lần thảm bại đầu tiên lại đẩy hắn lên làm quyền tổng chỉ huy.

Không nghĩ đến hắn ta lại là người của Hodgkin!"
Vincent thổn thức: "Đầu óc Climo không tỉnh táo lắm, bị Hodgkin vờn quanh, bị quân Phản Loạn cổ vũ tranh quyền với tướng Nhiếp, thấy người ngu kiểu này tự nhiên tôi nhớ lại lời của chỉ huy: "Đầu óc lúc dang chuyển tiếp có phải quên mang ra khỏi con đường chuyển tiếp hả!"
Chữ cuối cùng nói ra thì cậu ta phản ứng lại mình đã nói gì, nụ cười trên mặt phai nhạt.


Erich làm như không chú ý biểu tình trên mặt Vincent, nói: "Tình huống thế nào?"
"Người tiếp ứng Wise tới, làm khó cho hắn ta trốn mấy tháng, còn có thể xoay người liên hệ quân Phản Loạn."
"Quan hệ trước sau sai rồi, là vì liên hệ được với quân Phản Loạn mới ngoi đầu lên." Erich mặc quân phục trắng, đội nón, dưới vành nón là một đôi mắt bình tĩnh, toàn thân không có khí chất sát phạt, so với phó chỉ huy quân Viễn Chinh lại giống một nhân viện văn phòng quân đội bình thường hơn.

Vincent tùy tiện: "Quản trước sau cái gì, dù sao hắn ta ngoi đầu lên rồi nên phải chịu chết, bằng không sao an ủi linh hồn các anh em đã hi sinh sau hai trận chiến.

Nhưng mà về binh lực tuy chúng ta không ít, bọn quân Phản Loạn cũng không kém, tính ra thì bên kia còn nhiều hơn chút, trận này đánh được sao?"
Erich: "Dẫn đội lần này của chúng là Downer, đa nghi cẩn thận, chúng ta chỉ cần hạ Wise, không ham chiến, mấy nay cuộc sống đủ gian khổ rồi nên Downer sẽ không tùy tiện đuổi theo."
Giống như Erich phán đoán, đánh được một nửa thì quân Phản Loạn phát tín hiệu muốn thương lượng.

Nhân viên liên lạc hỏi ý kiến Erich, anh ta gật đầu: "Mục tiêu của chúng ta chỉ là Wise."
Trong vũ trụ yên tĩnh, hai phe đối đầu, pháo đã lên nòng chỉ chờ hạ lệnh.

Vincent mở miệng: "Chắc là Downer đang tính sổ đó, không thể chỉ vì một tên Wise mà đánh với chúng ta, không có lời."
Erich nói tiếp: "Nhiều năm giao tình, chờ hắn tính đi."
Đúng lúc này, nhân viên giám sát báo cáo: "Phó chỉ huy, phát hiện phi thuyền không rõ tiếp cận, hình như là....!hải tặc vũ trụ!"
Vincent kì quái: "Hải tặc vũ trụ? Cái bang lớn đó không phải đang bất hòa với quân Phản Loạn ở khu Trung Ương, đang diễn tiết mục trốn đi hở? Đến nhiều hay ít? Trang bị vũ khí ra sao? Tự nhiên đến đây là giúp đối diện hay đánh dối diện đó?"
Erich cũng nhìn qua.

Nhân viên giám sát nghi hoặc: "Báo cáo, chỉ có một phi thuyền, vũ khí trang bị thấp!"
Vincent đứng dậy tự đi nhìn, trong màn hình xuất hiện một chiếc phi thuyền hoa hòe hoa sói, vô cùng lòe loẹt và rách nát, giống như giây tiếp theo nó sẽ nát thành từng mảnh: "Cái đồ chơi này mà cũng có thể gọi là phi thuyền? Là lạc đường!"
Cùng lúc, Downer cũng thấy chiếc phi thuyền đó.

Lúc này, kênh nội bộ của quân Viễn Chinh và quân Phản Loạn bị mạnh mẽ xâm lấn.

Một giọng nói thản nhiên đột ngột vang lên trong kênh: "Downer? Người quen cũ, đã lâu không gặp."
Bỗng nhiên Downer đứng dậy, kinh hồn nhìn kênh thông tin biểu thị đoạn âm thanh kia.

Bên kia, Vincent không cẩn thận làm nghiêng ly nước trong tay, hai mắt mở to nhìn Erich, sau hồi lâu mới nhả ra được một câu: "Vừa mới...!vừa mới....!giọng nói đó..."
Tay Erich nắm lại rồi buông ra, bỗng đến gần bàn điều khiển, trầm giọng: "Ngươi là ai?"
Hô hấp cố bình tĩnh lại chờ người kia đáp.

Trên phi thuyền, lúc Lục Phong Hàn nghe được câu hỏi này có thể tưởng tượng ra biểu tình của Erich.

Giọng nói anh có chút cười: "Vất vả, Erich."
Hốc mắt Erich đỏ lên.

Trong kênh thông tin vang lên một âm thanh khác.

Downer gằn từng chữ: "Lục Phong Hàn."
Hắn nghi ngờ: "Chết đi sống lại?"
Lục Phong Hàn lảm nhảm: "Rồi sao, chỉ cho người chết chứ không cho xác chết vùng dậy?"
Lại ra lệnh: "Kết nối video."
Giây tiếp theo, trên phi thuyền Downer bị video mạnh mẽ can thiệp.

Lục Phong Hàn xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhướng mày, Lục Phong Hàn thấy Downer đang đứng cạnh Wise, cách khoảng không là Erich, hỏi: "Tới bắt người?"
Kênh thông tin, Erich đáp: "Đúng vậy, chỉ xem Downer có nguyện ý thả người không."
Lục Phong Hàn nhìn Downer, dựa lưng, chả có dáng vẻ quân nhân Liên Minh, ngẩng cằm: "Ý các hạ ra sao?"
Wise nhìn Lục Phong Hàn đáng lẽ đã chết, lại nhìn Down, đột nhiên có dự cảm xấu.

Hắn ta ở quân Viễn Chinh đã lâu như vậy, hiểu rõ hung danh của Lục Phong Hàn, biết chắc Downer sẽ không vì mình mà chiến đấu với anh ta.

Theo bản năng, hắn lui về sau nửa bước.

Quả nhiên.

Sau khi suy nghĩ ngắn ngủi, Downer hào phóng: "Nếu người này đủ tư cách, thì coi như quà mừng cậu chết đi sống lại đi."
Lục Phong Hàn nâng tay: "Cảm ơn ý tốt của ông, tôi không khách sáo nhận vậy."
Sau khi Wise bị giao lại cho quân Liên Minh, Lục Phong Hàn nói với Erich: "Erich, ngày hôm nay là ngày đầu tôi quay trở lại, không muốn thấy máu, nhận người xong thì đem đội đi về."
Nói xong, anh liếc mắt về giao diện liên lạc – Kỳ Ngôn chưa hồi âm.

Erich không do dự: "Rõ!"
Downer nhìn hình ảnh Lục Phong Hàn trong video, hắn ta nghi ngờ kẻ này đã lẩn trốn rất lâu, nửa năm trước ở phụ cận Leto hiện thân một chút, lại mất tích tiếp, giờ lại thong dong xuất hiện chỗ này...!
Phải có một số mánh khóe hoặc âm mưu ở giữa.
Hơn nữa cậu ta còn lái một phi thuyền của hải tặc vũ trụ.

Trong lòng lật qua lật lại, mà Downer không biểu hiện gì, chỉ cười nói: "Chúc mừng chỉ huy Lục.

Xa cách đã hơn một năm thấy ngài trở lại, chỉ là người cũ chưa chắc vẫn là những người đó..." hắn ta tạm dừng: "...sẽ có chút khác biệt."
Châm ngòi ly gián rõ ràng, kém nói rõ ra là mi đã rời đi lâu thế, giờ trở về chưa chắc huy động được lòng người.

Cùng lúc, đội ngũ của quân Viễn Chinh nghiêm túc lại.

Tất cả thân tàu đều quay về một hướng, thả ra huy hiệu trương kiếm thuẫn bạc, ánh sáng chói mắt.

So kè với bóng tối.

Con sói đầu đàn của quân Viễn Chinh đã trở lại.

"Hôm nay, nhân tiện tôi dạy cho bạn cũ một bài học."
Môi Lục Phong Hàn ngậm cười, nhìn Downer, mặt mày không giấu sương đao.
"Tôi ở đâu, thì tàu chỉ huy của quân Viễn Chinh ở đó.".