Thấy cậu đã ngủ, Lục Phong Hàn rảnh rỗi nghĩ cậu sợ sét đánh, thế mấy đêm giông tố trước đây làm sao vượt qua? Mang tai nghe tĩnh âm?
Không chắc.
Kỳ Ngôn từng nói ký ức của mình quá tốt, cảm xúc sợ hãi hay khổ sở cũng không thể quên.
Nếu là trước đây vì phát sinh chuyện gì nên sợ hãi, dù có đeo tai nghe thì trong nhận thức, vẫn rõ ràng bên ngoài trời mưa có sét đánh.
Nhìn hình bóng cuộn lại trong lòng, ngoan ngoãn để mình che lỗ tai, trong lòng Lục Phong Hàn chậc lưỡi.....!
Bé đáng thương.
Cả đêm chiếu cố người bên cạnh, Lục Phong Hàn ngủ không được sâu, khi tỉnh dậy vào sáng sớm phát hiện Kỳ Ngôn lại chui vào lòng ngực mình, tay trái còn nắm chặt quần áo anh.
Lục Phong Hàn hoài nghi mình luyện tâm cảnh giác mất mười năm đem cho chó ăn rồi....!căn bản không biết cậu từ lúc nào nhích lại đây.
Đồng hồ sinh học của anh luôn chuẩn, lúc này nên rời giường làm bài thể dục huấn luyện thể năng, chỉ là anh vừa động thì Kỳ Ngôn liền nắm chặt quần áo.
Lục Phong Hàn không tin, cố nhẹ nhàng đứng dậy, kết quả là vừa nhúc nhích thì Kỳ Ngôn cũng nhíu mày.
Đành phải nằm xuống lại, đem tay gối sau đầu, Lục Phong Hàn ngẫm, không tập một ngày...!cũng chẳng sao.
Một ngày mà thôi.
Từ bỏ kiên trì rời giường luyện tập, Lục Phong Hàn nhắm mắt, ngủ.
Khó có thể ngủ ngon mỗi khi có mưa đêm, nằm mơ cũng không có.
Chỉ là khi tỉnh dậy thấy Lục Phong Hàn bên người, cậu ngơ ngẩn: "Anh..."
Lục Phong Hàn đánh gãy: "Ai đó nắm quần áo của tôi không buông tay, dẫn đến hôm nay tôi phải từ bỏ luyện tập buổi sáng, bồi thường nhá?"
Kỳ Ngôn mới tỉnh, đầu óc còn mơ hồ, đáp: "Bồi thường."
Duỗi tay lau khóe mắt cậu, anh hỏi: "Bồi thường như nào?"
Kỳ Ngôn bị hỏi đến nghẹn họng.
Cậu không có kinh nghiệm.
Lục Phong Hàn thấy cậu dùng đôi mắt trong sáng nhìn mình, áo ngủ màu đen làm làn da thêm trắng nõn, liền dùng tay nhéo mặt cậu, sợ có dấu nên không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng nhéo, sau vài giây liền buông tay.
"Được, bồi thường xong."
Chờ Lục Phong Hàn đứng dậy, Kỳ Ngôn ngồi trên giường, sờ mặt mình....bồi thường thì chỉ cần...!niết mặt à?
Mấy ngày kế, đầu tiên Turan thông báo cụ thể việc Laurent cấu kết quân Phản Loạn, sau đó liền tra ra thêm có 13 sinh viên có tiếp xúc chặt chẽ với quân Phản Loạn.
Rất nhanh, Turan cập nhật trang chủ, khi có thông báo việc khai trừ 13 sinh viên và thuyết minh sự kiện, cả Leto chấn động.
Việc chiến hỏa ở đại khu Nam Thập Tự dù chưa tắt, nhưng người ở Leto, hay rộng hơn là đại khu Trung Ương vẫn cảm thấy nó quá xa vời.
Vô luận là chiến báo của quân Viễn Chinh, thông thường chỉ xuất hiện trong cậu chữ của [Nhật báo Leto], không có cảm giác chân thực.
Hay Bảng Đen ám sát của quân Phản Loạn, có hệ thống phòng hộ mạnh mẽ nên chỉ làm gia tăng đề tài trò chuyện của mọi người lúc rảnh rỗi mà thôi.
Nhưng lúc này, người ở Leto ý thức được, người nào đó bên cạnh mình có thể là "xúc tu" của quân Phản Loạn, chỉ có thể mới mơ hồ có cảm giác chân thật.
Phòng riêng trong quán cà phê, trên đỉnh đầu có hình chiếu cực quang thực tế ảo, Kỳ Ngôn ngồi trên sô pha nâu nhạt, cúi đầu chơi game.
Lục Phong Hàn đang trò chuyện cùng Vincent cách một cái tường kính.
Vincent mặc áo măng tô kinh điển, đầu đội mũ, trên mũi đeo kính mắt, giống mấy ngươi trẻ tuổi theo mốt phục cổ ở Leto.
Cậu ta chịu ảnh hưởng của Lục Phong Hàn, nhìn rất bình thường, không nhìn ra anh ta từng ở tiền tuyến.
Đột nhiên bị gọi ra gặp mặt, Lục Phong Hàn hỏi: "Cậu rảnh lắm sao?"
Vincent buông tay: "Em rất rảnh.
Sau khi rời tiền tuyến có cảm giác trong nháy mắt vào chế độ dưỡng lão."
Ban đầu, khi Vincent bị gọi về Leto, ai cũng biết cậu là đôi mắt mà quân Viễn Chinh đặt ở hành tinh thủ đô.
Khi đó, tin tức Lục Phong Hàn muốn bổ nhiệm phó quan của mình vào vị trí tìm kiếm tình báo quân sự, có vài người ở Leto đứng ngồi không yên.
Tiền tuyến và Leto cách nhau quá xa, có đôi khi, có vài tin tức mà kẻ khác không muốn anh biết ngay, chỉ cần làm vài động tác thì đúng là có thể giấu hai, ba ngày.
Nhưng nếu Lục Phong Hàn xếp tai mắt của mình ở đây, dù là quang minh chính đại thì cũng có khác biệt.
Chiến tích của quân Viễn Chinh nổi bật, chẳng ai dám hó hé.
Khi quân đoàn Trung Ương bóp mũi đồng ý, Vincent liền bị Lục Phong Hàn đá về Leto.
Ai cũng biết Vincent là tâm phúc của Lục Phong Hàn, hiện tại Lục Phong Hàn đã chết, vị trí ở Leto cũng mất đi ý nghĩa.
Liếc thấy tư thế ngồi của ông chủ nhỏ không thay đổi, Lục Phong Hàn mất kiên nhẫn: "Gọi tôi ra làm chi?"
"Thật ra cũng không có gì, chính là..." thấy Lục Phong Hàn muốn đi, Vincent vội vàng nói: "Không phải, tình cảm chiến hữu của chúng ta không đáng một phút tâm sự hả?" Cậu ta vào vấn đề chính: "Em cảm thấy có gì đó không đúng."
Lục Phong Hàn dựa tường, hỏi: "Nói cụ thể."
Vincent chuyên kiểm tra việc xuất thân, hằng ngày phải nhìn vô số tin tức tình báo, ngày qua tháng lại sẽ hình thành trực giác chuyên nghiệp.
Lục Phong Hàn tin cậu ta, khi ở tiền tuyến, chỉ cần dùng loại trực giác này mà cậu ta nhìn thấu kế hoạch của quân Phản Loạn vài lần.
Muốn nói cụ thể, Vincent rầu rĩ: "Thật ra em cũng không biết phải nói thế nào, chính là mấy ngày gần đây, càng ngày càng không yên ổn, trong lòng lật qua lật lại, có chút bất an."
Cậu cởi nón rộng vành: "Đầu tiên là tiền tuyến thảm bại, đến quân Viễn Chinh lui về hành tinh Turin.
Sau đó là hệ thống phòng ngự Turan và Leto có vấn đề, đạn quang áp của quân Phản Loạn nổ luôn văn phòng hiệu trưởng, 21 trận ám sát đồng thời ở Liên Minh." Cậu đem từng chuyện kể ra: "Điểm chuyển tiếp không dùng nữa bị quân Phản Loạn kích hoạt, Fontaine I bị tập kích, cục tình báo đào ra một đống gián điệp.
Nó quá dày đặc.
Những việc này xảy ra và kết thúc, từng việc đều như là..."
Lục Phong Hàn nói tiếp: "Đều như là lộ một góc núi băng."
Chú ý tới động tác quen thuộc trên tay Lục Phong Hàn, Vincent lấy trong túi ra một hộp kim loại, mở ra, bên trong có mấy điếu thuốc.
Loại thuốc này là vật dụng trên tiền tuyến, nằm trong danh sách quân nhu, đối với thân thể vô hại, không ám khói không gây nghiện, chủ yếu để giải tỏa cảm xúc.
Lục Phong Hàn lấy một điếu, không châm, chỉ cầm trong tay.
Vincent cầm hộp: "Đúng vậy, em muốn nói, thường núi băng chỉ lộ một góc cho con người thấy, con người chẳng bao giờ đoán được phần chìm trong biển lớn bao nhiêu.
Tựa như mưa gió sắp tới, ngài đừng trách miệng em như quạ đen, em cảm thấy Leto sắp xảy ra chuyện lớn."
Niết điếu thuốc trong tay, Lục Phong Hàn đột ngột nhắc: "Gần một tháng này, hải tặc vũ trụ đã cướp 27 phi thuyền vận tải ở ba đại khu biên cảnh, mấy thức này đều được đăng trên [Nhật báo Leto].
Khi Fontaine I bị tập kích, Hoắc Nham phán đoán là do hải tặc vũ trụ, lúc đó tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Sau này hỏi lại, anh ta nói trên tàu địch có một con thuyền gọi là Cyclops(1)."
(1)Cyclops: theo thần thoại Hy Lạp và La Mã, đây là một thành viên của tộc người khổng lồ nguyên thủy, có một con mắt giữa trán.
Vincent nghi hoặc: "Cyclops?"
"Cậu có lẽ không biết, tôi biết được là do năm xưa Lục Quân nói đến, Cyclops là phi thuyền mà năm xưa hải tặc vũ trụ cậy vào.
Tải trọng cao, tiết kiệm nhiên liệu, một đội người có thể ở trên đó mấy năm không rơi xuống đất."
Giọng Vincent trầm xuống: "Ngài hoài nghi...."
Lục Phong Hàn rũ mắt: "Đúng như cậu nghĩ."
"Nếu quân Phản Loạn và hải tặc vũ trụ liên hợp, chiến lực của bọn họ, không,", Vincent ý thức được mấu chốt: "Từ lúc ba ngài đánh hải tặc vũ trụ tan tác, bọn họ đã tuyệt tích hai mươi mấy năm! Quân Phản Loạn hấp dẫn phần lớn sự chú ý của Liên Minh, chẳng ai chú ý đám hải tặc vũ trụ còn lại sống hay chết, càng không biết hiện giờ, lực lượng đối phương đã phát triển đến trình độ nào."
"Không chừng." Lục Phong Hàn lắc đậu: "Nếu quân Phản Loạn cùng hải tặc vũ trụ không phải gần đây mới kết minh, mà là 10 năm trước, hoặc 20 năm trước."
Vincent rủa một câu.
Hải tặc tự sinh tự diệt, kéo dài hơi tàn và hải tặc được quân Phản Loạn tiếp viện mười mấy năm, đẳng cấp khác nhau!
Người trước là linh cẩu cụt hai chân, người sau là kẻ thù có hàm răng sắc nhọn, đáng quan ngại.
Cậu ta trấn định rất nhanh: "Nếu bọn họ đã hợp tác với nhau từ sớm, như vậy 20 năm trước, hải tặc vũ trụ không phải là bị đánh cho tàn phế mới trốn đi, mà là nghỉ ngơi dưỡng sức, tính toán chuyện sau này."
"Ừ." Ánh mắt Lục Phong Hàn như hồ sâu, nói tiếp: "Nếu thật là vậy, có thể nói rõ vì sau việc đầu tiên họ tiến hành một trận phục kích làm tê liệt quân Viễn Chinh."
Chỉ khi quân Viễn Chinh bị thương nặng, tiền tuyến không còn gò bó, quân Phản Loạn mới rảnh tay.
Mà Lục Phong Hàn tử vong, đồng thời suy yếu quân Viễn Chinh sẽ làm trống vị trị tổng chi hủy, Leto sẽ xảy ra tranh đoạt.
Chỉ khi Liên Minh không còn thời gian quan tâm, quân Viễn Chinh không còn là quân Viễn Chinh trước đây, thì quân Phản Loạn mới dễ hạ cờ.
"Đây chỉ là phỏng đoán." Lục Phong Hàn thấy biểu tình Vincent căng thẳng, an ủi: "chỉ là quân Phản Loạn và hải tặc vũ trụ liên thủ, cậu lại tính xem, trong quân đội có bao nhiêu người liên hệ với quân Phản Loạn, có bao nhiêu kẻ cấu kết cùng quân Phản Loạn trong tối ngoài sáng, tưởng tượng xem có phải là chẳng có mấy chuyện không?"
Vincent cạn lời, dừng mười mấy giây, nói: "Em tự nhiên cảm thấy chả sao, dù sao cũng tạch rồi, tạch thêm mấy cái cũng chẳng ngại."
"Đúng vậy, chính thế, dù là hải tặc vũ trụ hợp tác với quân Phản Loạn, hay là chỗ nào cũng có kẻ muốn lật đổ Liên Minh, là quân nhân, chỉ cần cầm lấy vũ khí trong tay."
"Bảo hộ các ngôi sao phía sau." Vincent cười rộ: "Dù sao nếu pháo oanh tạc chỗ này, có chỉ huy phía trước, em cũng chẳng thể chết trước."
Lục Phong Hàn đá cậu ta, cười mắng: "Phắn."
Vincent rời đi như lúc đến, nón rộng vành che hơn nửa mặt, mặc áo măng tô rộng thùng thình ra khỏi quán cà phê.
Lục Phong Hàn ngồi trên sô pha, Kỳ Ngôn nói cà phê của anh đã nguội, anh không để ý, cầm ly lên nhấp môi, vị đắng làm đầu lưỡi anh se lại.
Nói với Vincent nhẹ nhàng là bản năng của người lãnh đạo.
Sự phiền não là trách nhiệm của kẻ chi huy.
Nếu từ 20 năm trước, quân Phản Loạn đã thu hải tặc vũ trụ làm cánh chim, như vậy khoảng thời gian này e là xảy ra rất nhiều chuyện.
Thậm chí, người chết trước họng pháo của quân Phản Loạn – Lục Quân, có phải là một chuyện thúc đẩy mối quan hệ hợp tác của bọn họ?
Lục Phong Hàn đắm chìm trong tự hỏi, rất nhanh đã uống hết ly cà phê, uống xong mới hay là Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm mình nãy giờ.
Anh kỳ quái: "Sao thế?"
Kỳ Ngôn nhìn xuống ly cà phê đã trống không: "Anh đem cà phê của tôi uống hết rồi."
Lục Phong Hàn ngẩn ra, cười: "Tôi bồi thường ly của tôi cho cậu nhé?"
Kỳ Ngôn miễn cưỡng đáp ứng, lại mở giao diện đang xem ra, xem tin tức.
Lục Phong Hàn nhìn thoáng qua, thấy ở một góc báo, có một tin tức: Mất liên hệ với một phi thuyền vận tải dân dụng ở đại khu Kepler, đang toàn lực giải cứu.
Giống tác phong của bọn hải tặc vũ trụ.
Lục Phong Hàn híp mắt, dựa vào sô pha không biết nghĩ gì.
Cực quang trên đầu chiếu xuống, làm đường nét trên gương mặt anh càng thêm sắc nhọn.
Thuốc lá lấy từ Vincent vẫn cầm trong tay, thấy trên bàn có hộp quẹt kim loại, Lục Phong Hàn ngồi dậy, cắn đầu thuốc, hạ mắt.
Bởi vì có Kỳ Ngôn bên cạnh, anh vốn muốn hút một ngụm, trấn định cảm xúc.
Không nghĩ tới Kỳ Ngôn nhìn qua, rút điếu thuốc trong tay anh.
Lục Phong Hàn vốn không có chút phòng bị nào với cậu, chờ khi trong tay trống không mới phản ứng.
Ngẩng đầu lên thì anh thấy cậu đem mẩu thuốc anh vừa cắn, đặt vào giữa môi răng.
Gương mặt cậu vốn điệt lệ, nhưng sau lớp sương khói lượn lờ, khiến cậu có vẻ lạnh lùng, chán nản.
Cậu hút một ngụm nhỏ.
Trong nháy mắt, tia lửa lập lòe.
Lục Phong Hàn lẳng lặng nhìn, nghĩ: Thường một ly cà phê còn chưa đủ, giờ còn cắp một điếu thuốc?
Chớp mắt, anh cảm giác đáy lòng mình bị vuốt mèo nhẹ nhàng cào qua..