Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 118




Tận nửa đêm, Kỳ Ngôn mới được ăn bánh ngọt.

Cậu nằm trên giường, chăn bông quấn eo, để lộ vòng eo thon gọn cùng tấm lưng màu ngọc. Xương bả vai và hõm lưng tràn đầy dấu vết, trên eo vẫn còn dấu tay màu đỏ nhạt.

Nghe thấy tiếng cửa mở, lông mi Kỳ Ngôn run lên nhưng cậu không mở mắt, nghẹn ngào: "Tướng quân?"

Chỉ là âm lượng quá thấp, không thể khuấy động được những gợn sóng trong không khí.

Một lúc sau, tiếng đĩa thức ăn được đặt lên bàn vang lên.

Giường chìm xuống, có người nằm lên, cánh tay rắn chắc ôm lấy cậu.

Cằm gác lên cổ đối phương, Kỳ Ngôn ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về Lục Phong Hàn hòa lẫn hương hoa tràn ngập nơi đầu mũi, lục phủ ngũ tạng cũng bị sũng nước, khiến cậu chỉ muốn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Trong lúc mơ hồ, Kỳ Ngôn nhớ lại hình như đã lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác chân trần đạp trên mặt tuyết.

Tuy nhiên, luôn có người gây phiền cho cậu.

Lục Phong Hàn trước hôn đuôi mắt Kỳ Ngôn, lại dùng chóp mũi cọ: "Ngoan, khoan hãy ngủ, em ăn chút gì đi, bằng không nửa đêm lại đau dạ dày."

Kỳ Ngôn không muốn đáp, quay mặt đi, vùi sâu vào lòng ngực anh.

Động tác nhỏ này khiến Lục Phong Hàn sung sướng, anh mỉm cười: "Không ăn thật à?"

Lát sau, Kỳ Ngôn mới đáp: "... Đút em."

Lục Phong Hàn tự nhiên vui vẻ.

Anh đưa chiếc bánh ngọt vào miệng cậu, chờ cậu cắn một miếng, ánh mắt anh liền xẹt qua đuôi mắt người trong lòng, đột nhiên hỏi: "Anh có thể hôn em không?"

Kỳ Ngôn không trả lời mà ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái.

Vốn cậu chỉ muốn chạm nhẹ, ai ngờ Lục Phong Hàn nhanh chóng nắm cằm, hôn thêm hai phút.

Cơn buồn ngủ qua đi, Kỳ Ngôn ngồi dậy ăn chút thức ăn, Lục Phong Hàn định đút thêm vài miếng thì Phá Quân lên tiếng: "Có yêu cầu liên lạc của Tướng Nhiếp Hoài Đình, ngài muốn nhận không?"

Vì vậy, cuộc gọi cách nhau vô số năm ánh sáng mở màn bằng: "Ngài già vậy rồi sao mà nửa đêm còn thức thế?"

Nhiếp Hoài Đình im lặng hai giây: "Ăn nhầm thuốc súng hả?"

Lục Phong Hàn chú ý đến rìa màn hình, không để Kỳ Ngôn tiến vào khung hình: "0 giờ 57 phút Leto, ngài mất ngủ à?"

Cổ áo của anh mở rộng, duỗi chân dựa vào giường một cách thản nhiên, không giống như đang đối mặt với cấp trên, mà như đứa trẻ trò chuyện cùng người lớn trong nhà.

"Không có, vừa họp xong, nhất thời không ngủ được nên muốn trò chuyên với cậu."

Có lẽ sau khi lấy lại Leto, mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, gánh nặng trong lòng Nhiếp Hoài Đình đã buông lỏng, ngay cả nếp nhăn nơi đầu mày cũng dãn ra chút ít.

"Có một báo cáo dự kiến sẽ dựng lại tượng Lục Quân ở Sky Diamond. Bức tượng trước đó đã bị quân Phản Loạn chặt đầu, ta sẽ đem nó đưa vào phòng triển lãm, làm cột mốc đánh dấu sự thất bại của hành tinh thủ đô, cũng như để nhắc nhở những sinh mạng đã hi sinh trong trận chiến trước đó. Là con trai của Lục Quân, ta muốn hỏi ý kiến của cậu."

Lục Phong Hàn nhớ tới chuyện này.

Trong thời gian quân Phản Loạn chiếm đóng, ở Leto đã có phong trào "Vệ Tượng". Vô số thường dân đã tập trung tại Sky Diamond để bảo vệ các bức tượng không bị phá hủy. Trong ba ngày đã có rất nhiều người chết.

Không chỉ là một bức tượng, mà còn là một niềm tin.

"Tôi không phản đối. Nhưng mà ở mép bên phải trên tượng tôi có khắc vài chữ. Khi đưa vào phòng triển lãm nhớ canh chỉnh góc độ để không ai thấy."

Nhiều năm như vậy mới nghe Lục Phong Hàn nhắc đến, Nhiếp Hoài Đình tò mò: "Cậu khắc cái gì?"

Kỳ Ngôn đang ăn bánh cũng nhìn anh chờ câu trả lời.

Anh liếc mặt, lau vụn bánh trên khóe miệng cậu, thành thật: "Cũng không có gì, chỉ viết "Lục Quân là một tên khốn nạn." thôi."

Nhiếp Hoài Đình bật cười: "Khắc lúc nào?"

"Năm 15 tuổi, tôi vào Trường quân đội Đệ Nhất, lần đầu đánh nhau đã thua rất thảm. Tối đó liền lặng lẽ đến quảng trường, ngồi dưới chân tượng nói rất nhiều chuyện, nói xong nhưng chẳng ai hiểu cho, tức quá nên khắc lại." Lục Phong Hàn không hề né tránh quá khứ của mình, còn đúng lý hợp tình: "Tôi cũng từng thử xóa, mà không được."

Nhiếp Hoài Đình cười: "Tính tình cha cậu rất tốt, nhất định sẽ không giận."

Nói xong, trên mặt ông lộ chút cảm nhớ.

Các chiến hữu cùng ông kề vai chiến đấu ngày ấy hầu hết đã hóa thành bụi trần, chỉ còn mỗi ông càng ngày càng già đi, đứng dưới cờ kiếm khiên, bảo vệ Liên Minh.

Lục Phong Hàn đổi chủ đề: "Trận chiến kết thúc rồi, đám chủ hòa nhảy ra chưa?"

Thường là thế.

Trong thời chiến, vì tự vệ cũng như tuân theo dân ý, đương nhiên phải nhường đường cho phái chủ chiến. Một khi chiến tranh kết thúc, tất nhiên phái chủ hòa phải lên tiếng, xả ra: "Uy hiếp bên ngoài sẽ thúc đẩy tính đoàn kết Liên Minh.", làm vốn liếng chính trị cho mình.

"Mất một Climo vẫn còn hàng triệu Climo. Vấn đề truy đuổi hải tặc đã xuất hiện vấn đề rồi. Phái chủ hòa duy trì luận điệu cũ, cho rằng lưu lại hải tặc là điều đúng đắn." Giọng Nhiếp Hoài Đình bình tĩnh: "Ta không cho họ mặt mũi, trực tiếp từ chối."

Lục Phong Hàn đồng ý.

Vẫn là câu cũ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Hôm nay lưu lại, ngày mai có thể là một thế hệ quân Phản Loạn khác.

"Trong khi vẫn còn người nghe, chúng ta hãy hoàn toàn khôi phục sự ổn định Liên Minh. Chiến hỏa 70 năm rồi, nên tắt." - Nhiếp Hoài Đình xoa thái dương: "Cả đời ta dài lắm chỉ 100 năm, không thể quản được tương lai."

"Ừm, mỗi thế hệ đều có vận mệnh riêng." – Lục Phong Hàn cười nói: "Tuy nhiên, dù Bộ tài chính khóc nghèo cỡ nào chúng ta vẫn nên đầu tư vào cơ giáp."

Cơ giáp xuất hiện, đồng nghĩa sẽ có sự đổi mới chiến thuật, công nghệ, thậm chí toàn bộ lịch sử chiến tranh.

Bất cứ ai đã từng lên chiến trường, đều hiểu rõ cơ giáp phù hợp cho chiến tranh vũ trụ hơn.

Dù tương lai Liên Minh ra sao, dù có chiến tranh nữa hay không, một khi đã bước ra bước này, thì không có lí do gì để dừng lại.

"Ta cũng nghĩ như vậy, coi như là phúc trạch hậu nhân." Tay Nhiếp Hoài Đình gõ lên bàn, trầm ngầm: "Đã gặp Trí giả sao?"

Lục Phong Hàn đặt chiếc đĩa trống của Kỳ Ngôn trở lại bàn, trả lời: "Đã gặp." Anh chơi đùa ngón tay cậu theo thói quen, mô tả: "Rất trẻ, cũng rất lí trí. Sau khi tỉnh lại biết mình bị bắt thì rất bình tĩnh, một tên tù phạm khiến người bớt lo."

Trí giả bị nhốt trong một căn phòng rỗng đóng kín tứ phía, ngoài trừ ống dinh dưỡng thì chẳng có gì dư thừa, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào. Ngay cả camera cũng chỉ cho Phá Quân xem xét, hoàn toàn cắt đứt liên hệ bên ngoài. Chưa lúc nào, Lục Phong Hàn nghi ngờ năng lực tẩy não của ông ta.

Đến cả bản thân, anh cũng chưa bao giờ muốn nói chuyện cùng ông ta. Anh là thiếu tướng Liên Minh, là Tổng chỉ huy quân Viễn Chinh, anh có lập trường và trách nhiệm của mình. Thời gian trân quý, anh không cần phải đi nghe thủ lĩnh kẻ địch bày tỏ tâm lí để hiểu hắn ta là kẻ ra sao và tại sao phải làm như thế.

Trong một số vấn đề, đúng là đúng, sai là sai, không có trung dung.

Hiểu rõ cách làm việc của Lục Phong Hàn, Nhiếp Hoài Đình nói: "Cậu đúng là bịt hết đường đi của hắn ta."

"Bằng không ngài yên tâm giao hắn cho tôi à?"

Lúc đầu ước định, khi tàu chỉ huy quân Viễn Chinh khởi hành sẽ cùng đưa Trí giả về Leto. Tuy nhiên có rất nhiều kẻ nhảy ra đưa ý kiến là nên đưa Trí giả về Leto trước, Tướng Nhiếp đã từ chối tất cả. Chỉ kém nói thẳng là ông chỉ tin Lục Phong Hàn.

Lục Phong Hàn nói chính sự: "Trong điện Thần rất hỗn loạn, theo luật Liên Minh thì toàn bộ đều vi phạm, tôi đã cho Long Tịch Vân tiêu hủy sạch sẽ, nghe nói cấp dưới của cậu ta khi về, ngủ toàn thấy ác mộng. Còn mấy thứ hữu ích đã được kéo lên tàu vận tải. Ngày mốt, tức ngày 21/10, quân Viễn Chinh sẽ lên đường trở lại Leto."

Sau khi tắt, Kỳ Ngôn hỏi: "Ngày mốt về à?"

Lục Phong Hàn vòng tay qua vai cậu: "Ừ, chuyện tiền tuyến đã kết thúc, dù là trường sao mới được phát hiện hay là hành tinh điện Thần đều sẽ do quan chức hành chính cử đến tiếp quản. Sát nhập đại khu Nam Thập Tự hay tạo thành đại khu mới, đều chẳng liên quan quân Viễn Chinh."

Kỳ Ngôn nhớ lại: "Ngày này năm trước, 21/10/216 lịch Sao, em đang tham dự lễ trao Giải thưởng Röntgen tại sảnh Elysees cùng Diệp Bùi, Mondrian, Hạ Gia Nhĩ, và Bạc Lam."

Lục Phong Hàn cũng nhớ lại: "Chúng ta truy đuổi vinh quang, quan trọng hơn là chân lý?"

Sảnh Elysees, Giải thưởng Röntgen – những cái tên quen thuộc đã bị phủ một lớp bụi xám, khiến chúng trở nên mơ hồ, không thực.

Dưới ánh đèn mờ ảo của phòng nghỉ, một bóng mờ xuất hiện trên chiếc mũi cao của Lục Phong Hàn, nụ cười không hề nhạt phai: "Khi về Leto thì chúng ta gọi Hạ Tri Dương cùng nhóm Diệp Bùi đi hành tinh Woz. Lại đến ngọn núi màu xanh cô-ban làm từ tinh thể Linus, chờ tuyết rơi, trên núi đọng lại, chúng ta cùng đi xem nhé."

Kỳ Ngôn hơi giật mình.

Lục Phong Hàn nhớ hết những đều cậu từng nói.

Anh hôn lên tóc cậu lần nữa: "Từ nay về sau, Ngôn Ngôn muốn đi đâu đều không còn lo lắng gặp nguy hiểm nữa."

Quân Phản Loạn đã bị tiêu diệt, "Y" sẽ không mang cho em sát ý và hiểm nguy nữa, chỉ còn lại vinh quang mà em nên nhận.