Mặc dù vết thương của Mai Tiệp Lâm rất nghiêm trọng nhưng nhờ tác dụng mạnh mẽ của cabin trị liệu, chỉ sau vài giờ đã tiếp tục sinh long hoạt hổ. Thậm chí còn kéo Duy Nhân vào phòng huấn luyện đánh một trận, trình độ nói nhảm cũng không hề suy giảm.
Đến mức Duy Nhân ngã xuống sàn phòng huấn luyện, đau nhe răng trợn mắt: "Không phải nói con người gặp nạn hoặc gần chết sẽ có chút thay đổi hả? Bà thay đổi dữ ha!"
Chỉ là, Mai Tiệp Lâm dùng đủ mọi cách thì cả tuần sau tóc hime bị đốt mới trở lại như cũ.
Ngoài cửa sổ, xuyên qua đống mảnh vụn trôi nổi, các tàu vận tải liên tục di chuyển giữa hành tinh có điện Thần và Vành đai Venus.
Tóc đuôi ngựa của Diệp Bùi cột cao, cầm một tách espresso, giọng điệu nhẹ nhàng: "Khi những vật tư và đạn dược này được chuyển về, người của Bộ tài chính chắc ngủ cũng cười tỉnh? Hôm qua Bộ trưởng Bộ tài chính lên [Nhật báo Leto] khóc nghèo, bị truyền thông chặn ở quảng trường Sky Diamond hỏi xem có thể gia tăng sản lượng cơ giáp không, muốn chạy cũng không được, đành đứng tại chỗ nước mắt nước mũi, thậm chí còn lấy cả khăn tay ra."
Nhắc tới cơ giáp, mắt cô tỏa sáng, ngữ khí kích động hẳn lên: "Nói tiếp, ngầu quá trời! Kỳ Ngôn, cảm giác điều khiển cơ giáp thế nào? Có phải là nhiệt huyết dâng trào? Cảm giác bản thân có thể quét ngang nghìn quân, xuyên qua vũ trụ?"
Mondrian cũng đứng cạnh nhìn cậu.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Kỳ Ngôn mô tả: "Vì nó di chuyển quá nhanh, cũng không có giống như trên phi thuyền có bố trí hệ thống bảo hộ, ngồi trong khoang điều khiển sẽ bị choáng váng, khó thở, nhưng... ngầu!"
Khi đó, cậu và Lục Phong Hàn thay nhau lái cơ giáp, dù là tổng thời gian cậu lái chưa được 1/10 Lục Phong Hàn, nhưng dù đã được tiêm thuốc làm dịu thần kinh và cơ bắp, lúc rời buồng lái cậu vẫn khó chịu, bị Lục Phong Hàn đỡ mới xuống được.
"Chắn chắn là ngầu rồi! Cơ giáp đầu tiên của Liên Minh!" Trên tinh thần nghiên cứu khoa học, Diệp Bùi suy nghĩ: "Nếu lắp đặt hệ thống làm chậm trong buồng lái thì phải dùng cái gì đây? Vật liệu giảm xóc? Kĩ thuật điều tiết khí áp? Ghế đặc thù?"
Mondrian cũng nghĩ: "Một khi các vấn đề thiết kế cơ bản của cơ giáp được khắc phục, việc mở rộng không còn là vấn đề nữa. Trong tương lai chúng ta sẽ có thể thiết kế cơ giáp hạng nhẹ và cơ giáp hạng nặng, cũng như viễn trình và cận chiến, đáp ứng các nhu cầu chiến đấu khác nhau."
"Có lý!" Diệp Bùi gật đầu, sau đó nghĩ: "Không, Phiến quân đã bị tiêu diệt. Ngay cả Trí giả cũng sắp bị đưa về Leto để xét xử. Mấy tên hải tặc vũ trụ cũng đã chạy trốn. Không cần đánh nhau nữa."
Lời này nói ra, cả ba người đều cảm thấy không chân thực.
Khi Phiến quân cố thủ tiền tuyến, tồn tại như "kẻ thù" hơn nửa thế kỷ, chúng bất ngờ bị xóa sổ trong thời gian ngắn.
"Quên đi, quên đi, tôi không muốn nữa." Diệp Bùi xua tay đổi chủ đề: "Hôm qua tôi gặp Hạ Gia Nhĩ." Cô mím môi: "Tâm tình cậu ấy... không tốt. Vị tiền bối cùng cậu ấy lái phi thuyền đã hy sinh. Lúc ấy phi thuyền địch trà trộn vào đội hình, rất loạn, vị tiền bối đó đẩy khoang thoát hiểm ra ngoài, bản thân lao vào chiếc phi thuyền địch, nổ thành từng mảnh, không lưu lại chút gì."
Nói xong, cô im lặng một lúc.
Mặc dù biết rõ cái chết luôn hiện diện trên chiến trường nhưng vẫn không dễ chấp nhận.
Trong trận chiến vừa qua, mặc dù quân Viễn Chinh chiếm ưu thế, có cơ giáp kiềm chế pháo đài nhưng tổn thất vẫn rất lớn. Hoặc là nói, từ ngày Liên Minh thành lập đến nay, lượng người hy sinh vì chiến tranh đã đạt một con số khổng lồ.
Nói về trước, trong cuộc chiến kéo dài với quân Phản Loạn, vô số đội tàu chỉ còn lại cờ hiệu, vô số người chỉ lưu lại một cái tên lạnh băng.
Diệp Bùi nhấp một ngụm cà phê khiến cô run rẩy vì đắng, cô nuốt vào, nghĩ thầm: Mong rằng sau này không còn chiến tranh nữa.
Chủ đề đã thay đổi nhiều lần, từ trang nhất [Nhật báo Leto] đến lượng cà phê dự trữ của Bộ hậu cần sắp cạn kiệt, rồi đến thông cáo nhập học lại của Trường quân đội Đệ Nhất, nên khi Lục Phong Hàn đón Kỳ Ngôn thì mới phát hiện đã đến giờ ăn tối.
Diệp Bùi chạm vào gót chân Mondrian, hành quân lễ, có chút kinh ngạc: "Bọn mình đứng đây nói chuyện lâu vậy rồi à?"
Không cần ở Bộ kĩ thuật tăng ca khiến cô không quen, thậm chí còn mở thiết bị đầu cuối cá nhân để xem Lorentz có tìm họ hay không.
Lục Phong Hàn nắm tay Kỳ Ngôn, thấy hành động của cô bèn nói: "Tất cả các phi thuyền hư hại trong trận chiến đã được sửa, sau khi báo cáo thì Lorentz đã về phòng nghỉ ngủ, nhắn tin báo rằng không ai được đánh thức."
Diệp Bùi và Mondrian thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Diệp Bùi không nói nên lời: "Trên tàu chỉ huy có phòng nghỉ của sếp hả? Chẳng phải ổng ở phòng làm việc 24 giờ/ ngày, 360 ngày/ năm à?"
Mondrian: "Và... sếp biết ngủ thật?"
Hình ảnh bình cà phê hình người đã in đậm trong tâm trí nhiều người.
Ôm tách cà phê, Diệp Bùi thở phào nhẹ nhõm: "Ngay cả sếp cũng đi ngủ rồi, xem ra chiến tranh đã thật sự kết thúc."
Nói xong, khóe miệng cô không khỏi cong lên.
Trên hành lang, Lục Phong Hàn thấy Kỳ Ngôn đang cúi dầu nhìn thiết bị đầu cuối cá nhân: "Là Hạ Tri Dương à?"
Sau khi giành lại được Leto, Hạ Tri Dương rời khỏi bệnh viện, quay lại Turan tiếp tục học. Mấy ngày trước, Diệp Bùi tình cờ bảo với cậu ta Kỳ Ngôn là Y. Sau một lúc, Hạ Tri Dương lẩm bẩm: "Vậy... chẳng trách giáo sư hỏi tôi câu đó..." Giọng cậu ta đột nhiên cao lên: "Kỳ Ngôn giảng đề cho tôi á! Y thần giảng đề cho tôi á! Y thần là anh em tốt của tôi thật luôn? Tôi muốn bình tĩnh lại..."
Thời gian bình tĩnh này tận 2 – 3 ngày, trong lúc đó mấy tin nhắn cũng kéo đến không ngừng.
[Lúc nhỏ tôi từng chơi đùa cùng thần tượng.]
[Vậy mà tôi lại lo Y thần không theo kịp chương trình năm 2 của Turan, sợ thành tích của thần tượng kém quá bị giáng cấp.]
[Mắc cỡ thật sự... Tôi có thể trước mặt Y thần múa may bảo mình vào Turan vì muốn đến gần Y thần thêm một bước...]
Những tin nhắn tương tự lần lượt được gửi đến, Kỳ Ngôn tự hỏi liệu Hạ Tri Dương có tìm kiếm tất cả ký ức của mình trong hai ngày qua hay không.
Và tin nhắn vừa nhận là: [Y thần không phải phụ nữ có mái tóc nâu dài, ít nói, thích mặt váy đen, cũng không phải là một người đàn ông trung niên đẹp trai, tính tình lập dị, ăn mặc vừa kì lạ vừa độc đáo.]
Lục Phong Hàn nhìn thấy liền nhận xét: "Cậu ấy có trí tưởng tượng phong phú thật."
Anh siết chặt những ngón tay hơi lạnh của Kỳ Ngôn, hỏi: "Ngôn Ngôn muốn ăn gì vào bữa tối?"
"Em muốn ăn bánh ngọt lần trước anh làm, bên trong có hoa."
Lục Phong Hàn: "Ừm, vậy đến phòng bếp."
Ngay khi qua cửa bếp, trước khi đèn sáng, Lục Phong Hàn nắm cổ tay Kỳ Ngôn ấn cậu vào tường."
"Sẽ... ưm..."
Chưa kịp phát ra nửa chữ đã bị môi, lưỡi Lục Phong Hàn dán vào.
Cửa bếp còn chưa đóng lại, ánh sáng từ hành lang chiếu vào, phản chiếu lên đường nét của đôi chân hai người, để lại những vệt sáng và bóng tối đan xen.
Không chắc liệu có ai đi ngang qua hay thậm chí đi vào hay không, sự lo lắng và căng thẳng này khiến âm thanh quần áo ma sát trở nên rõ ràng.
Lòng bàn tay của Kỳ Ngôn nóng bừng, không khỏi bám lên cánh tay rắn chắc của Lục Phong Hàn.
Một lớp màu đỏ hiện lên trên làn da trắng.
Trên mặt đất, thân ảnh hai người ngã xuống quấn lấy nhau, không thể tách rời.
Hồi lâu, cho đến khi nụ hôn của Lục Phong Hàn rơi xuống tai cậu, Kỳ Ngôn dựa vào tường, nhắm hờ mi mắt, khàn giọng hỏi: "Tướng quân nói dối, chẳng phải là nói... làm bánh ngọt à?"
Bàn tay thô ráp của Lục Phong Hàn nắm chặt lấy vòng eo thon gọn của cậu. Anh hôn lên dái tai người trong lòng, cố ý ngậm đầu tai mỏng manh của Kỳ Ngôn vào miệng, khiến nó run rẩy, đỏ bừng.
Đến khi nói chuyện, anh cố tình lại gần, giọng trầm còn hơn cả Kỳ Ngôn: "Chỉ là... làm sao mà anh nhịn được?"