"Tên già Hodgkin đang nói cái chó gì vậy?" Trên phi thuyền tiêm kích, Mai Tiệp Lâm vừa xem xong video từ Leto đã chửi bới.
"Một kẻ chưa bao giờ thật lòng thốt lên "Chỉ vì Liên Minh, thẳng tiến không lùi", chưa từng cầm vũ khí bảo về đàn sao sau lưng thì có tư cách gì bảo nội bộ Liên Minh đã nát? Nhiều thương binh, liệt sĩ như vậy, sao ông ta dám dùng một câu xóa sạch?"
Ánh mắt cô sắc nhọn: "So với việc làm thượng tướng Liên Minh, ông ta chỉ xứng làm một kẻ xảo trá, giả dối! Vị trí thượng tướng bốn sao còn chả đủ thỏa mãn, chẳng lẽ còn muốn biến Liên Minh thành đế quốc, một người độc hưởng à? A, nói thẳng mẹ đi, còn bày đặt viện lí do che đậy?"
Duy Nhân đợi cô mắng xong liền tiếp lời: "Đại tá Mai Tiệp Lâm, cẩn thận đừng để mình tức chết."
Mai Tiệp Lâm khoa trương hít sâu: "Không đáng, tôi không tức giận! TÔI KHÔNG TỨC GIẬN!"
Duy Nhân tự giác câm miệng, nếu mà cô không đập bàn điều khiển "bang bang" có khi đáng tin hơn á.
Đỗ Thượng chen lời, không giấu nỗi sát khí: "Nếu tôi ở Leto mà còn nghe lão ta lải nhải à? Vừa gặp đã cho một pháo!"
Mai Tiệp Lâm cười to: "Ý hay!"
Nói là nói thế, nhưng tất cả đều hiểu, Hodgkin phải chịu xét xử công khai của Tòa án tối cao, mỗi tội danh hôm nay đều phải được khắc ghi, cho thế hệ mai sau nhìn thấy.
Lúc này, Long Tịch Vân mở miệng: "Tướng Nhiếp truyền tin, quân Phản Loạn đã giải giáp."
Duy Nhân kinh ngạc: "Thế mà đầu hàng? Còn tưởng chúng muốn phản công một trận!"
Lục Phong Hàn: "Nếu là hải tặc vũ trụ, tất sẽ phản công."
Về bản chất, hải tặc vũ trụ và quân Phản Loạn khác nhau ở chỗ: hải tặc vì lợi, giết người cướp của, cái gì có lợi là làm, như đám kền kền nhặt xác, pháo mà tới là thật nhanh giữ mạng.
Loại này, trước khi chết sẽ phản kháng rất mãnh liệt.
Quân Phản Loạn thì khác.
Tầng chót quân Phản Loạn vừa sinh ra đã bị tẩy não, cả thể xác và tinh thần đều tín ngưỡng Thần và người phát ngôn của Thần – Trí giả, chết cũng không sợ.
Nhưng chỉ cần tín ngưỡng sụp đổ, toàn bộ đội quân cũng bị phế đi.
Nghĩ lại, Duy Nhân đưa cằm hướng về họng pháo đang chĩa vào hành tinh: "Chỉ huy, chúng ta phải đánh thế nào?"
Sau khi toàn bộ pháo đài bị nổ nát, quân Viễn Chinh cũng ngắm họng pháo về điện Thần, mục đích là cảnh cáo kẻ địch ở Leto. Trên thực tế, lớp phòng ngự hành tinh vẫn còn, muốn bắt Trí giả phải thắng được ải cuối này.
Lục Phong Hàn không đáp mà hỏi Phá Quân: "Kết quả tính toán thế nào?"
Phá Quân: "Đã có kết quả."
Cùng lúc đó, một hành tinh thu nhỏ lơ lửng xuất hiện phía trên tất cả các bảng điều khiển phi thuyền, bề mặt của hành tinh này được chia thành vô số khối màu sắc khác nhau.
"Theo lệnh tướng quân, tôi đã đo lường hệ thống phòng thủ của toàn bộ hành tinh và kết luận rằng tại chỗ màu đỏ này có lớp phòng ngự yếu nhất."
Mai Tiệp Lâm xoắn tóc: "Chỉ huy, trước đây chắc chắn anh là cái tên học bá bị ghét nhất. Ai cũng đang diễn sâu, mỗi anh chăm chú làm cái khác."
Lục Phong Hàn điều khiển cơ giáp lùi lại: "Hiện tại là thời gian tiệc trà à?"
Biết anh chê họ nói nhiều, mấy đội trưởng đều im lặng.
Theo lệnh của Lục Phong Hàn, một số phi thuyền hoàn tất việc di chuyển về phía vùng màu đỏ được đánh dấu, tất cả các máy đẩy đều được làm nóng, sau đó pháo có độ nhạy cao và tên lửa cấp hành tinh lao về phía phía trước như những cơn sóng lớn!
Hệ thống phòng thủ điện Thần đương nhiên tiêu tốn rất nhiều tiền nhưng dưới sự ném bom quy mô lớn của quân Viễn Chinh, họ chỉ cần ngồi đợi lớp phòng ngự vỡ tan.
Không biết có phải vì ở trong quân Viễn Chinh đã lâu mà Phá Quân cũng mắc phải tính tiết kiệm: "Chúng ta đã chọc thủng thành công hệ thống phòng thủ, không cần lãng phí đạn dược nữa. "
Mai Tiệp Lâm là người đầu tiên khen ngợi: "Phá Quân giỏi thật, cần kiệm quản gia."
Phá Quân: "Cảm ơn tiểu thư Mai Tiệp Lâm khen ngợi. Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ."
Lúc này Long Tịch Vân đột nhiên nói: "Trong khí quyển phát hiện ra lượng lớn phi thuyền!"
Duy Nhân: "Điện Thần chỉ có mỗi Trí giả đúng không? Hắn muốn chạy trốn à?"
Mai Tiệp Lâm: "Cái đám bay lên trời chỉ là tàu trống hay cái gì tương tự dùng rối loạn tầm nhìn của ta, sau đó Trí giả lẻn đi mà chúng ta không hề hay biết?"
Lục Phong Hàn đáp gọn: "Giữ lại, không cho tên nào chạy thoát."
Mai Tiệp Lâm cười tủm tỉm hành quân lễ với Lục Phong Hàn: "Rõ! Tôi thích nhất là bắn chim!"
Đỗ Thượng cũng xoa tay hầm hè: "Thi tỷ lệ trúng đích à? Lập tức biểu diễn một màn bách phát bách trúng nè!"
Đúng như dự đoán, khi tàu cứu hộ dùng cánh tay kim loại kéo một tàu địch bị hệ thống điện bị xuyên thủng, mở cửa ra chỉ thấy bên trong trống rỗng.
Duy Nhân than thở: "Quân Phản Loạn giàu có thật!"
Trong khi các tàu Viễn Chinh đang sử dụng tàu địch làm mục tiêu để rèn luyện độ chính xác, Kỳ Ngôn ngồi trong buồng lái của cơ giáp bất ngờ ra lệnh cho Phá Quân: "Tua hình ảnh lại 5,73 giây."
Cậu đã giao quyền điều khiển cho Lục Phong Hàn, trên tay cầm một gói thực phẩm bổ sung, nói năng có chút yếu ớt.
Màn hình dừng lại ở thời điểm được yêu cầu.
Kỳ Ngôn nhìn kỹ: "Tướng quân, có điều gì đó kỳ lạ. Thứ tự phi thuyền tiêm kích mỗi đội tàu sẽ được đánh dấu bằng một con số ở bên mạn phải. Phi thuyền mang số hiệu L173 này đã bị hạ khi đánh Quân đoàn 3 rồi."
Lục Phong Hàn lập tức hiểu được - một số quân Phản Loạn lợi dụng phi thuyền ngụy trang để âm thầm lẻn vào đội hình của quân Viễn Chinh.
Những chiếc phi thuyền được thả ra từ điện Thần quả thực là để lừa dối người khác.
Trong kênh liên lạc, Lục Phong Hàn lập tức ra lệnh: "Mọi người cảnh giác, kiểm tra tình hình liên lạc. Phá Quân, giám sát tín hiệu."
Rất nhanh, gần trăm phi thuyền được đánh dấu bằng dấu đỏ đã thay thế hình ảnh đội tàu.
Phá Quân báo cáo: "Những phi thuyền này bị loại khỏi hệ thống liên lạc. Khi ra lệnh cho mọi người kiểm tra xem liên lạc có thông suốt hay không, chúng không tạo ra dao động tín hiệu giống nhau."
Thần kinh của bị kéo căng, Lục Phong Hàn nghiêm khắc ra lệnh: "Lập tức công bố thông tin!"
Đẩy thời gian về phía trước hàng chục giây.
Trên phi thuyền tiêm kích, sau khi Hạ Gia Nhĩ kiểm tra tình hình liên lạc, cậu quay đầu lại nói với Calvin: "Tiền bối, anh đã từng đến Leto chưa?"
Calvin cười khúc khích: "Sao vậy, muốn mời tiền bối đi uống nước với cậu à? "
Mục đích bị bại lộ, Hạ Gia Nhĩ có chút xấu hổ: "Không hẳn... Tôi nhớ ra cạnh Trường quân đội Đệ Nhất có một nhà hàng, nghe nói rượu tự làm của cửa hàng đó rất ngon. Nếu sau này tiền bối đến Leto, tôi sẽ dắt anh đi dùng thử."
Nụ cười của Calvin càng sâu hơn, cảm thấy thiếu niên này khá tự giác, xứng đáng truyền lại từng trải nghiệm thực tế của mình.
Tuy nhiên, anh không đồng ý ngay: "Chúng ta sẽ đợi đến khi trận chiến kết thúc. Tuy nhiên, vì là rượu ngon nên tôi sẽ ghi nhớ trước".
Hạ Gia Nhĩ đang định trả lời "Được" thì đột nhiên liếc sang một bên, lạ lùng nói: "Tiền bối, anh cho rằng chiếc phi thuyền tiêm kích đó có vấn đề không? Hệ thống điện bị hỏng hay bộ điều khiển có vấn đề gì đó? Đầu tàu nghiêng không chút phản ứng."
Theo tầm mắt của cậu, Calvin cau mày: "Tân binh mới tới chiến trường?" Vừa nói vừa muốn phát ra yêu cầu liên lạc, hỏi thăm tình huống thế nào.
Đúng lúc này, không hề báo trước, phi thuyền tiêm kích đột nhiên di chuyển, đạt tốc độ tối đa, tấn công nhanh như chim ưng săn mồi!
Hạ Gia Nhĩ hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị phe mình tấn công, chỉ theo phản xạ né tránh, kéo cả tàu lệch về một hướng.
Cánh tay không biết va chạm vào đâu, Hạ Gia Nhĩ thở hổn hển, báo cáo tình hình: "Báo cáo! Phi thuyền L173 nghi ngờ mất kiểm soát hoặc bị địch khống chế, tính công kích cực cao..."
Hạ Gia Nhĩ bất lực nhìn con tàu rực lửa cách đó không xa, chính là L173 lúc nãy.
Từ ngoài ý muốn, chiếc phi thuyền quỷ dị đó lại đánh úp họ chỉ trong chớp mắt.
Mồ hôi lạnh cả người Calvin như muốn kết băng, dựa vào kinh nghiệm muốn nhảy cơ động về trước nhưng không còn kịp...
Trong 1% giây khi chiếc phi thuyền đang bốc cháy đó lao đến, cơ cánh tay Calvin căng cứng, mạnh mẽ điều khiển phi thuyền tiêm kích chếch sang một hướng, đổi góc lao về điểm A gần nhất, bắn khoang thoát hiểm.
Trong hỗn loạn, lúc khoang thoát hiểm tách ra, cả hai chiếc phi thuyền tiêm kích lao vào nhao, bộc phát ngọn lửa cực lớn.
Khoang thoát hiểm bị đẩy ra xa bởi lực đẩy do vụ nổ gây ra. Ngực Hạ Gia Nhĩ bị đè ép đến nỗi ho muốn chết đi sống lại, cậu bám chặt vào vách khoang thoát hiểm, các đốt ngón tay phiếm xanh, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, cả đầu trống rỗng.
Bên tai Mai Tiệp Lâm vang lên tiếng "ong", mắt tràn đầy lệ khí: "Mẹ chúng mày! Sao chúng mày dám giở trò bẩn thỉu?"
Long Tịch Vân: "Kẻ địch muốn tạo hỗn loạn, yểm hộ Trí giả chạy trốn."
Mai Tiệp Lâm ngừng nói, môi mím chặt nhìn đám lửa, lái phi thuyền tiêm kích lao vào, vừa biến thành con dao găm lấy mạng từng tàu địch cải trang ngang qua, vừa truyền đi tin tức của Lục Phong Hàn.
Lúc này, cô giống như một con sư tử cuồng nộ lao qua khu rừng rậm tối tăm, không ngừng tìm kiếm mục tiêu.
Không phải...
Không phải...
Đều không phải...
Đột nhiên, ba chiếc phi thuyền tiêm kích đâm vào mắt Mai Tiệp Lâm.
Từ ngoại hình và kiểu dáng đều không có sự khác biệt. Tuy nhiên, khi những mảnh đạn nổ lướt qua trong biển lửa, hai chiếc bên trái và bên phải đang mơ hồ bảo vệ chiếc ở giữa, đóng vai trò canh gác hoặc cố ý hoặc vô tình tiến về rìa vòng chiến.
Bàn tay cầm cần điều khiển của Mai Tiệp Lâm thả lỏng, sau đó lại siết chặt.
Cỗ tức giận trong lòng cần được giải phóng.
Lúc này đối phương phát hiện ra cô trước!
Sau khi gửi đi tín hiệu "Yêu cầu ở gần chi viện", cô tránh pháo nhạy và pháo laser đang lao tới. Trong lúc nhanh chóng trả đũa, Mai Tiệp Lâm nhận thấy phi thuyền mà cô đang nhắm tới đang cấp tốc rút lui, nhìn qua màn hình radar thì thấy không có biểu hiện gì.
Đối thủ đã chuẩn bị kỹ càng, không biết có loại thiết bị che giấu hiệu quả nào.
Kết quả là không thể xác định được vị trí của tàu chủ lực, không thể thực hiện được các cuộc tấn công tầm xa và chỉ có thể cận chiến.
Hai phi thuyền đối diện hẳn là tinh nhuệ của điện Thần, chỉ trong chốc lát, Mai Tiệp Lâm và đối phương đã bắn hơn chục phát đạn vào nhau mà không để lộ một sơ hở nào. khó giải quyết đến nỗi khó chịu.
Có tiếng "bíp" nhắc nhở, ba chiếc phi thuyền gần đó đã đến hỗ trợ. Mai Tiệp Lâm khàn giọng hét lên: "Giữ hai chiếc phi thuyền kia!", cô kéo cần lao đi như tên bắn.
Phi thuyền kia chắn chắn không chỉ có thiết bị ẩn hình mà còn có trang bị gia tăng tốc độ, vận tốc di chuyển còn nhanh gấp đôi so với phi thuyền tiêm kích tiên tiến nhất Liên Minh.
Để rút ngắn khoảng cách, Mai Tiệp Lâm liên tiếp thực hiện bảy cú nhảy cơ động. Những cú nhảy liên tục khiến cô cảm thấy buồn nôn, mắt mờ đi, cô hết sức kìm nén cơn khó chịu.
Cô nghĩ, đuổi nhầm người cũng không sao, chỉ cần giúp họ tiêu diệt một kẻ tình nghi là được. Nếu may mắn, bắt đúng phi thuyền chở Trí giả, kiếm lớn!
Khoảng cách lại bị kéo ra.
Mai Tiệp Lâm liếc nhìn, nhảy nhiều lần khiến nguồn năng lượng gần cạn, con tàu tiếp tế gần nhất không biết cách bao xa.
Không thể tiếp tục truy đuổi thế này được.
Mai Tiệp Lâm không do dự, tay nắm thành đấm, đập nát tấm màn hình vuông trên bảng điều khiển.
Ngay lập tức, một âm thanh điện tử lạnh lùng vang lên: "Bạn có chắc chắn bật "Cực đẩy" không?"
Cái chết chẳng có gì đặc biệt, coi như đây là kết thúc của nhiều năm tiền tuyến đi.
Mai Tiệp Lâm trả lời: "Có."
Giọng nói điện tử trả lời: "Rõ, "Cực đẩy" sẽ được kích hoạt trong mười giây nữa, xin hãy chú ý."
Đếm ngược mười giây.
Tiếng ồn khi hoạt động của phi thuyền đột ngột tăng, nhiệt độ trong buồng lái tăng, nguồn điện, hệ thống điện và các màn hình khác đều chuyển sang màu đỏ sẫm.
Đếm ngược năm giây.
Mai Tiệp Lâm thở nhẹ, dùng một tay cởi nút áo quân phục, liếm đôi môi khô khốc, không chút sợ hãi.
Đếm ngược kết thúc.
Toàn bộ phi thuyền như bị một sợi dây cung vô hình bắn về phía trước, chỉ để lại một bóng đen trong không gian tối tăm. Như chim ưng săn mồi, khoảng cách giữa hai con tàu vũ trụ đột nhiên bị rút ngắn lại.
Trong khoang điều khiển lần lượt vang lên những tiếng báo động, gần giống như một bản hợp xướng. Một giọng nói không rõ danh tính vang lên trên kênh liên lạc.
Khi phi thuyền tiêm kích chạm vào mạn trái tàu địch, Mai Tiệp Lâm cong môi, cầm cần điều khiển ấn mạnh xuống rồi đâm vào với tốc độ cực cao!
Giờ khắc này, mỗi giây như bị chia thành vô số phần, cô cảm nhận được sự rung chuyển dữ dội trong buồng lái, cảm giác nghẹt thở, ánh sáng đỏ chói lòa, chung quanh như thiêu đốt, có thể thấy sau va chạm, hệ thống phòng ngự của địch bị xe rách,...
Với tốc độ cao và va chạm mạnh như vậy, một khi nó nổ tung sẽ không còn lại thứ gì.
Có lẽ, cô sẽ chết ở đây.
Ý nghĩ này chợt nảy nhưng bàn tay ấn cần điều khiển lại không hề lỏng chút nào.
Vụ nổ cuộn lên một vòng xoáy năng lượng khổng lồ, như thể nó cộng hưởng với anh linh đang ngủ yên ở đây.
Dưới ánh sáng, một chiếc tàu vừa đến không do dự đâm cánh tay kim loại của mình vào biển lửa...
"Đã so với mẫu gen của hai Trí giả... đúng là Trí giả!"
"...Đã báo cho Leto! Cuối cùng cũng được giống trước, "báo cho Leto" chứ không phải "Odin"!"
Mai Tiệp Lâm bị ù tai trầm trọng, mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện. Cô tự hỏi liệu mình đã chết hay chưa.
Từ bao giờ mà cô cường tráng tới nổi chịu được vụ nổ cỡ đó vậy?
"... Đồ áp đáy hòm của đám Phản Loạn này đúng là không ít, nổ mạnh vậy mà buồng lái vẫn nguyên vẹn!"
Không hư?
Toàn thân cô đau nhức dữ dội, mí mắt như bị bao phủ bởi 80 lớp chất kết dính. Nhưng vì tin tức này, Mai Tiệp Lâm đột nhiên mở mắt ra, giọng nói khàn khàn như bị dán giấy nhám: "Không... hư?"
Âm thanh trò chuyện xung quanh chợt dừng lại.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Mai Tiệp Lâm.
Duy Nhân đứng gần nhất, chậm rãi chớp mắt, nhìn những người đang bám vào rìa cabin điều trị như mấy con ma nước, loạng choạng lùi lại: "Nó không bị vỡ, nhưng những người bên trong đều bị chấn động tới hôn mê, không trốn được, chắc chắn là Trí giả."
Anh ta hạ giọng, trông giống như một chiến binh: "Đại tá Mai Tiệp Lâm, bây giờ cô đang chảy máu khắp người. Tuy được Phá Quân miễn cưỡng vớt về nhưng cách cái chết cũng không xa, nếu không trước tiên... nằm xuống ha?"
Cuối cùng, Mai Tiệp Lâm chỉ nằm trong phòng điều trị hơn nửa tiếng, máu đã ngừng chảy, coi như giống con người hơn.
Tóc hime đã bị lửa đốt cháy, chỉ để lại vài sợi tóc ngắn trên trán, rất xấu nhưng không ai cười nhạo cô.
Không cần ai đỡ, Mai Tiệp Lâm cầm lấy chiếc áo khoác quân phục mà Kỳ Ngôn đưa cho, khoác lên vai, đứng thẳng, vẻ mặt cũng nghiêm nghị như những người xung quanh.
Họng pháo thu lại, phi thuyền bay lượn trong không gian, tiêu huy kiếm khiên rạng rỡ.
Fontaine I tuẫn tử.
Những người bị bắn ở Turan.
Những người chưa biết tên nhưng không sợ hãi cái chết.
Những người dùng toàn lực bản thân bảo vệ đàn sao sau lưng.
Ngân hà hội tụ, sao trời làm nến, tế bái từng linh hồn hi sinh vì Liên Minh.