“Tiểu Thiên ca!” Sáng sớm, một người ăn mặc giản dị, người con gái diện mạo thanh tú trên tay cầm cái làn bước vào nhà của Lâm Tiểu Thiên.
“Ngọc Tú, là muội sao”
“Đúng thế, đêm qua muội nghe người ta nói huynh đã trở về mừng năm mới, cho nên muội đã làm riêng cho huynh một ít bánh bạch đường mà huynh thích nhất, đem tới làm bữa sáng cho huynh” Ngọc Tú vẻ mặt thẹn thùng nói.
Tiếc là, Lâm Tiểu Thiên không nhìn ra được tình ý trong mắt nàng “Cám ơn muội, Ngọc Tú, muội thật sự rất có lòng, buổi chiều hôm qua ta mới về tới, mà sáng hôm nay muội đã đem bánh bạch đường cho ta rồi”
“Tiểu Thiên ca, đừng khách khí thế mà” Ngọc Tú lấy ra dĩa bánh bạch đường từ trong giỏ để lên bàn “Chúng ta là thanh mai trúc mã, một năm không gặp, muội … muội thật sự rất nhớ huynh”
“Ta cũng rất nhớ muội mà, muội là người dịu dàng nhất” Lâm Tiểu Thiên nửa oán giận mà nói “Ta nghĩ Tiểu Phán, Lan Tử, bọn họ còn không biết ta đã trở về”
Thanh mai trúc mã? Tình địch? Không biết Lâm Tiểu Thiên do trời sinh chậm chạp không có cảm giác hay là giả vờ, Lôi Hạo Nhiên nhìn vào ánh mắt nàng nhìn y mà không khỏi suy nghĩ. Không được, không thể để Tiểu Thiên và nữ nhân đó làm gì được, ai biết được bên trong đó nàng có hạ dược gì. (Thủy: Lôi đại bảo chủ, ngươi cũng đừng nên suy nghĩ thái quá như vậy! Lôi Hạo Nhiên: đều là lỗi của ngươi, ta đã phiền lắm rồi, ngươi lại còn cho xuất hiện thêm tình địch)
Không thể để bọn họ có nhiều tiến triển hơn nữa, bằng không, lúc mình trở về hình người thì cũng là lúc Tiểu Thiên và nàng thành thân. Trong lòng, Lôi Hạo Nhiên không ngừng tính toán.
Thế là, hắn thừa dịp hai người còn trò chuyện, lặng lẽ nhảy lên bàn, chân sau ‘không cẩn thận’ đụng vào dĩa bánh bạch đường, rồi ‘không cố ý’ dùng một chút lực.
“keng” một tiếng.
Lâm Tiểu Thiên và Ngọc Tú nhìn lại “A! bánh bạch đường của ta!” Ngọc Tú kêu lên một tiếng đáng tiếc.
“Tiểu Hắc, ngươi làm gì thế!” Lâm Tiểu Thiên ngữ khí khẳng định, nơi này ngoài hắn và Ngọc Tú thì không còn ai khác, không phải nó thì là ai?
Lôi Hạo Nhiên ngồi xổm xuống mặt đất bên cạnh cái bàn, dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn bọn họ, đó cũng là một ưu điểm, có thể tùy lúc mà tỏ dáng vẻ đáng thương, chỉ cần đem ánh mắt trừng lớn là được.
Nhìn ánh mắt của nó, Lâm Tiểu Thiên bất đắc dĩ thở dài, Tiểu Hắc mỗi lần gặp rắc rối đều dùng ánh mắt đó nhìn mình, mà nó cũng biết, mình không chịu được ánh mắt này của nó. Chỉ cần nó dùng ánh mắt này, dù có chuyện gì, cũng dễ dàng tha thứ cho nó.
Nhìn trên mặt đất, dĩa vỡ thành từng mảnh nhỏ với bánh bạch đường rơi rớt xung quanh, Lâm Tiểu Thiên thấy có lỗi nói “Thật xin lỗi, Ngọc Tú, tâm ý của muội lại bị Tiểu Hắc làm hỏng cả rồi, có thể nó muốn ăn vụng. Nhưng lại vô tình làm đổ đi, để ta đền lại cho muội” Nói xong, Lâm Tiểu Thiên lấy từ trong lòng ra một số ít ngân lượng.
“Không, không cần, Tiểu Thiên ca.” Ngọc Tú cự tuyệt nói “Dĩa vỡ đi cũng không sao, chỉ tiếc bánh bạch đường này thôi, muội lần sau lại làm cho huynh”
“Không được!” Lâm Tiểu Thiên kiên quyết nói “Tình cảm là một chuyện, nhưng mọi chuyện phải rõ ràng. Tiền dĩa này muội nhất định phải nhận, mọi người kiếm được ngân lượng cũng đâu dễ gì. Muội làm cho ta bánh bạch đường, ta đã vui lắm rồi!” Lâm Tiểu Thiên không để cho nàng cự tuyệt mà đưa ngân lượng cho nàng.
Cuối cùng, không qua được sự kiên quyết của Lâm Tiểu Thiên, Ngọc Tú đành chấp nhận. Bởi vì Lâm Tiểu Thiên đứng trước Lôi Hạo Nhiên, nên không thấy được mặt khác của hắn. Ngọc Tú có thể lấy tình ý của mình đối với Lâm Tiểu Thiên ra mà cược, con mèo đó đang đắc ý nhìn mình, trong ánh mắt phát ra một loại suy nghĩ hoang mang.