Kỳ Dao Lục

Chương 30: 30: Trận Pháp Trừ Tà





Ánh sáng buổi sớm trải trên mặt đất một tầng ánh vàng, một tia nắng lọt qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, khiến người đang trong mộng khẽ cau mày, ngay lúc đó một bàn tay đưa ra, che đi ánh sáng khiến cô gái kia cau mày, chân mày người kia liền dãn ra, không biết nằm mơ thấy cái gì mà miệng mỉm cười, trở mình ngủ tiếp, còn nói mê, "Tiểu Kỳ..."
Lục Tuyết Kỳ đang nằm nghiêng người, khóe miệng cũng nhếch lên, thấy Bích Dao quay sang đối diện mình, rất đáng yêu, cánh tay đang che nắng cho nàng bất giác hạ xuống, chọc chọc gương mặt nàng.

Bích Dao không hề cảm nhận được, vẫn ngủ say như cũ, Lục Tuyết Kỳ vốn định tiếp tục nhìn, nhưng nghĩ có người đến, nàng không thể để cho người khác thấy bộ dạng Bích Dao lúc này, bèn đứng dậy mặc áo, hạ màn che trên giường xuống, rồi chậm rãi sửa sang lại y phục.

Cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Tuyết Kỳ ngước lên thì thấy Văn Mẫn đi tới, Văn Mẫn vừa nhìn thấy nàng liền kinh hỉ chạy lại, "Sư muội, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi!"
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, Văn Mẫn lắc đầu thở dài nói: "Muội không biết đấy chứ, muội hôn mê đã nửa tháng rồi, sư phụ cùng các sư muội ai cũng lo phát ốm, nhất là Thu sư muội, muội ấy ngày nào cũng ngồi cạnh giường trông chừng muội, ta nói muội ấy ra ngoài sưởi nắng cũng không chịu đi, chà, lát nữa muội nhớ nói với muội ấy một câu, sao có thể coi nhẹ sức khỏe của mình như thế chứ, Tiểu Trúc phong cũng không phải chỉ có một mình muội ấy, còn có chúng ta nữa mà..."
Lục Tuyết Kỳ nghe Văn Mẫn cằn nhằn không dứt, trong lòng chợt thấy ấm áp, quay sang nhìn về phía người đang nằm trên giường, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Văn Mẫn đang thấy khó hiểu, "Mà, Thu sư muội đâu? Muội ấy không phải là một bước cũng không rời muội hay sao?" Văn Mẫn nhìn xung quanh, không thấy Thu Tư đâu, bỗng thấy kỳ lạ, vừa quay sang thì thấy Lục Tuyết Kỳ đang nhìn về phía chiếc giường mỉm cười.

Mỉm cười?! Văn Mẫn giật thót, đây là lần đầu tiên thấy sư muội cười ôn nhu đến như thế, dĩ nhiên là tính hồi muội ấy còn nhỏ.

"Sư muội, rất lâu rồi ta mới thấy muội cười đấy," Văn Mẫn bước tới bước lui trước mặt Lục Tuyết Kỳ, "Quả nhiên là cười vẫn xinh hơn."
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, "Ừm." Phản ứng quá lạnh nhạt, Văn Mẫn không khỏi nhụt chí, chỉ tò mò ngó ra sau lưng Lục Tuyết Kỳ, đúng là ban nãy sư muội nhìn về chỗ cái giường mà.

Cảnh tượng nhìn thấy càng khiến nàng kinh ngạc, Văn Mẫn chỉ vào người đang nằm trên giường, kinh hãi nói với Lục Tuyết Kỳ, "Sư muội, trên giường muội có người."
"Ta biết rồi." Lục Tuyết Kỳ không hiểu tại sao Văn Mẫn lại ngạc nhiên đến thế, để tránh tỷ ấy đánh thức Dao Dao, nên dẫn tỷ ấy ra ngoài thì hơn, Lục Tuyết Kỳ trong đầu nghĩ vậy.

Văn Mẫn kinh ngạc đến ngã ngửa, sư muội biết trên giường mình có người, nói vậy tối qua sư muội đã cùng người này...!
Lục Tuyết Kỳ không đế ý Văn Mẫn nghĩ thế nào, "Sư tỷ, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp." Nói xong liền bước tới cửa chờ nàng.

Rõ ràng là có ý tiễn khách, nàng còn có thể không nhận ra sao, Văn Mẫn rất muốn lao tới giường xem người kia rốt cuộc là ai? Nhưng cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Tuyết Kỳ đang dán chặt lên lưng mình, bèn tự nhủ thôi bỏ đi, rồi ngoan ngoãn bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, nàng liền ngoái lại nhìn một cái, cũng chỉ thấy nửa người, hơn nữa còn là phía sau.

Lục Tuyết Kỳ bất đắc dĩ xoay người, Văn Mẫn vẫn đi theo nàng, nàng vốn định sẽ xuống bếp làm cho Dao Dao chút đồ ăn, nhưng làm vậy chẳng phải sẽ khiến Văn Mẫn phát hiện ra có điều bất thường hay sao.

"Sư tỷ, tỷ muốn hỏi thì cứ hỏi đi." Lục Tuyết Kỳ khẽ thở dài.

Ánh mắt Văn Mẫn sáng lên, dáng vẻ hóng chuyện sát lại gần, "Sư muội, người nằm trên giường muội là ai vậy?"
"Còn có thể là ai?" Lục Tuyết Kỳ hỏi ngược lại, tựa như nàng vừa hỏi một câu rất hiển nhiên.

Mặt Văn Mẫn tràn đầy vẻ nghi ngờ, thấy ánh mắt tỷ-đã-biết-rồi-còn-cố-hỏi của Lục Tuyết Kỳ, chợt nghĩ đến một người, "Thu...!sư muội?"
"Nếu không thì là ai?" Lục Tuyết Kỳ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Văn Mẫn, bèn giải thích, "Ta thấy muội ấy đã lâu không được ngủ, nên đã bảo muội ấy lên giường ta nằm nghỉ một lát."
"À," Văn Mẫn gật đầu, "Cũng phải, ta nói này, sư muội, Thu sư muội quả thật là không hề để ý gì đến sức khỏe mình, muội nên nhắc nhở một chút, để muội ấy quý trọng chính mình, nếu không sớm muộn muội ấy cũng sẽ gục ra đấy mất."
Lục Tuyết Kỳ hiểu Văn Mẫn chỉ là vì lo lắng cho Dao Dao nên mới nói vậy, trong lòng thấy ấm áp, bèn gật đầu, "Ta biết rồi, sư tỷ." Sau đó yên lặng nhìn nàng, dáng vẻ tỷ-còn-có-việc-gì-sao.

Văn Mẫn cuối cùng cũng chịu thua, "Ai chà, sư muội, muội có thể đừng có lãnh đạm như vậy được không, các sư muội lúc gặp mặt lúc nào cũng phải..." Thấy Lục Tuyết Kỳ vẫn giữ nguyên nét mặt cũ, đành thức thời nói, "Thôi được rồi, muội cũng đã tỉnh rồi, ta đi báo cáo với sư phụ đây."

Lục Tuyết Kỳ nhìn theo Văn Mẫn đến khi khuất hẳn mới quay người đi về hướng nhà bếp.

Bích Dao mơ màng mở mắt ra, sờ tay sang bên cạnh thì nhận thấy nơi đó đã không còn chút hơi ấm nào, giống như sự ấm áp tối qua chỉ là ảo giác của nàng vậy.

Bích Dao cả kinh, ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, đây đúng là phòng tiểu Kỳ, nhưng tiểu Kỳ đâu rồi?
Đang suy nghĩ, chợt cánh cửa phòng được mở ra, Lục Tuyết Kỳ bê một chiếc khay vào, thấy Bích Dao đã tỉnh dậy bèn đóng cửa lại, bước thẳng tới bên giường.

"Muội tỉnh rồi à?" Lục Tuyết Kỳ để cái khay xuống, đưa tay lên sửa sang lại y phục cho Bích Dao.

.

Т????a????g‎ gì‎ ????à‎ ha????‎ ha????‎ ????hế‎ ﹟‎ Т‎ ????‎ ù‎ ????‎ Т‎ ????‎ u‎ ????‎ ệ‎ ????.????????‎ ‎ ﹟
Bích Dao nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ liền vui vẻ gọi: "Tiểu Kỳ..." Giọng nói còn chút khàn khàn lúc vừa tỉnh dậy.

"Ừ." Lục Tuyết Kỳ đáp lại.

"Ban nãy vừa tỉnh dậy không thấy tỷ đâu, làm muội giật thót cả tim." Bích Dao cười, vô tình nói.

Động tác của Lục Tuyết Kỳ chợt khựng lại, nàng ngước lên nhìn Bích Dao, "Sau này ta sẽ không bỏ muội lại như vậy nữa."
"Ừ!" Bích Dao cười toe toét, khiến Lục Tuyết Kỳ bất giác cũng bị ảnh hưởng, Bích Dao chợt ra, liền đưa tay lên chạm vào mắt phải Lục Tuyết Kỳ, "Chỗ này còn đau không?"
Lục Tuyết Kỳ khẽ lắc đầu, "Đã hết đâu rồi, trừ được Tâm ma, chỗ này sẽ không thấy đau nữa." Lục Tuyết Kỳ kéo tay Bích Dao xuống để lên mặt mình, dịu dàng nhìn nàng, "Muội yên tâm, Dao Dao, ta không sao hết."
"Ừ, tiểu Kỳ..." Bích Dao khẽ dựa vào người Lục Tuyết Kỳ, nhắm mắt hưởng thụ quãng thời gian hai người ở bên nhau.

Lục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Bích Dao, cùng nàng hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này.

Lát sau, Lục Tuyết Kỳ liếc thấy chiếc khay để bên cạnh, chợt nhớ ra Bích Dao vẫn chưa ăn sáng, liền đưa bát đũa cho nàng, "Dao Dao, muội lại đây ăn chút gì đi."
Bích Dao nhìn bát mỳ nóng hổi trước mặt bèn đưa tay ra nhận lấy, đang chuẩn bị nếm thì thấy Lục Tuyết Kỳ vẫn đang nhìn mình, thậm chí còn có vẻ hơi hồi hộp.

Bích Dao nghĩ thầm trong bụng, sao cảnh tượng này lại quen thế nhỉ? Nàng nhớ lại trước kia lúc làm bánh ngọt cho tiểu Kỳ.

bản thân cũng nhìn nàng không chớp mắt, lo lắng không biết mình làm có hợp khẩu vị tiểu Kỳ không.

Nghĩ vậy, Bích Dao cúi xuống nhìn bát mỳ trên tay, cảm động mà chậm rãi thưởng thức.

Lục Tuyết Kỳ thấy Bích Dao ăn rất chậm, nghĩ rằng hay là không hợp khẩu vị nàng, "Dao Dao, có phải ăn không ngon không?"
Bích Dao nuốt mấy sợi mỳ trong miệng xuống, mắt đảo sang, gật đầu, "Ừ, không tin tỷ nếm thử xem?" Dứt lời liền gắp mỳ đút cho Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ thật sự nghĩ mỳ không ngon, lúc ăn thử thấy hình như hơi nhạt, "Dao Dao, muội không ăn được thì đừng ăn, ta lại..." Ngẩng lên thấy nụ cười đắc ý của Bích Dao, mới nhận ra mình bị lừa, nàng bối rối nhìn Bích Dao.


Bích Dao cười khanh khách, "Muội thấy ăn khá được đấy chứ, muội đoán tiểu Kỳ chắc cũng chưa ăn, nên mới muốn tỷ nếm thử," Nàng nhìn bát mỳ, nói, "Hay là chúng ta cùng ăn đi?"
Lục Tuyết Kỳ mỉm cười đưa bát cho Bích Dao, "Ta chỉ làm một bát, Dao Dao cứ ăn đi."
"Ra vậy..." Bích Dao giả như vừa phát hiện ra, "Thì ra đây là do tiểu Kỳ tự tay làm."
Lục Tuyết Kỳ ngây ra, nàng chỉ thuận miệng nói, vốn không định cho Dao Dao biết, nên lúc này nàng bỗng có chút ngượng ngùng, hai tai bừng đỏ.

"Hì hì..." Tiếng Bích Dao cười càng làm Lục Tuyết Kỳ thêm bối rối, nàng vội đứng dậy định rời đi.

Nhưng Bích Dao giữ tay nàng lại, đôi mắt mở to, "Bát mỳ to thế này, một mình muội cũng không ăn hết, hay là tiểu Kỳ ăn cùng với muội đi? Được không?"
Lục Tuyết Kỳ không thể từ chối lời khẩn cầu của Bích Dao, đành gật đầu thỏa hiệp, ngồi xuống cạnh giường, mỗi người một ít, chẳng bao lâu đã ăn hết.

Vài ngày cứ thế trôi qua, Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao cứ như hình với bóng, các đệ tử Tiểu Trúc phong vốn đã quen với việc đó, nhưng lần này làm cho các nàng phát hiện Lục sư tỷ mấy ngày nay đều đáp lại Thu Tư, chứ không phải như trước kia là một người Thu Tư đuổi theo sau lưng Lục sư tỷ, mọi người xôn xao suy đoán xem giữa hai người đã phát sinh chuyện gì.

Chỉ có Văn Mẫn mỉm cười vẻ biết-rồi-nhé, còn có thể tại sao, đương nhiên là vì Thu sư muội ngày đêm chăm sóc, cuối cùng cũng nhận được hồi báo, sư muội nhờ vậy cũng không còn cả ngày lạnh như băng, hoàn toàn không còn chút gì vui vẻ, đáng yêu hồi còn nhỏ.

Trong đình viện trên Tiểu Trúc phong, Lục Tuyết Kỳ một thân bạch y vung Thiên Gia kiếm, phong thái tiêu sái thoát tục, bao nhiêu chiếc lá rụng xuống cũng không lại gần được người nàng, ngược lại còn bị một trận kiếm khí cuốn lên bay đầy trời.

Thu Tư ngồi trước bàn đá vỗ tay tán thưởng không dứt, mắt chăm chú nhìn Lục Tuyết Kỳ luyện kiếm, sau đó đưa tay đón lấy một chiếc lá, phi thân lên tỷ thí với Lục Tuyết Kỳ.

Hai người một cầm kiếm, một tay không, ánh mắt chỉ tập trung vào người trước mặt, như tỷ thí, mà lại như đang múa kiếm, hai người di chuyển rất ăn ý, mỗi động tác đều như tâm linh tương thông, phối hợp hoàn hảo với nhau.

Văn Mẫn nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ và Thu Tư phối hợp ăn ý như thế, duy mỹ như thế, khiến nàng không đành lòng xen ngang.

Chỉ có điều, luồng linh lực màu lục trên người Thu Tư kia, hình như nàng chưa nhìn thấy bao giờ.

Đợi sau khi hai người thu thế, Văn Mẫn mới vỗ tay tiến tới, "Sư muội, Thu sư muội, không ngờ hai muội có thể ăn ý với nhau đến thế, ta nhìn cũng thấy choáng ngợp, cảm giác hai người không phải đang tu luyện mà là đang khiêu vũ, chơi đùa đấy."
Lục Tuyết Kỳ thu Thiên Gia kiếm về vỏ, nét ôn nhu trên mặt biến mất, Thu Tư mỉm cười đi tới, "Đại sư tỷ, ta và Lục sư tỷ chỉ là tùy tiện luyện tập một chút thôi mà."
"Vậy sao?" Văn Mẫn nghi ngờ nhìn hai người, "Nhưng ta lại cảm thấy không giống như là tùy tiện luyện." Văn Mẫn mãi không biết nên miêu tả nó thế nào, nên đành bỏ qua không nghĩ đến nữa, ngược lại hỏi, "Đúng rồi, Thu sư muội, công pháp vừa rồi muội sử dụng hình như ta chưa nhìn thấy bao giờ, muội học ở đâu vậy?"
Cả Thu Tư lẫn Lục Tuyết Kỳ đều giật mình, Thu Tư vội vàng cười nói, "Đại sư tỷ, ta đã xuống núi rèn luyện nhiều năm, tất ngộ ra được nhiều điều."
"Ừm," Văn Mẫn gật đầu, vẫn chưa xóa bỏ được nỗi nghi ngờ, Thu Tư vội chuyển chủ đề, "Phải rồi, Đại sư tỷ, tỷ đến tìm Lục sư tỷ đúng không?"
"Ồ, suýt nữa thì quên mất chính sự," Văn Mẫn vội quay sang Lục Tuyết Kỳ nói, "Sư muội, sư phụ đang ở đại sảnh chờ muội đó."
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, Thu Tư tò mò sát lại gần, "Sư phụ tìm Lục sư tỷ có chuyện gì sao?"
Văn Mẫn xoay người vỗ đầu Thu Tư, "Còn phải nói, đương nhiên là chuyện Thất Mạch Hội Võ rồi."
"A!" Thu Tư chợt nhận ra, gần đây chỉ chú ý đến việc ở bên Lục Tuyết Kỳ mà quên khuấy đi chuyện Thất Mạch Hội Võ.

"Muội nói xem, muội chỉ biết quấn lấy sư muội thôi," Văn Mẫn lắc đầu thở dài, "Cũng đúng lúc Trương sư đệ bên Tiểu Trúc phong tỉnh lại, nên chuyện hẳn là phần thưởng cho nhóm tứ cường các muội."

"Phần thưởng?" Thu Tư không hề quan tâm đến chuyện xảy ra trong môn, Văn Mẫn thở dài thườn thượt, "Thu sư muội, ta phát hiện lần này muội trở về chẳng hề để ý đến công việc của môn chút nào, trước đây muội lại là người tích cực nhất."
"..." Thu Tư cứng họng, não bộ hoạt động hết công suất, "Ta không phải là lúc nào cũng ở cạnh Lục sư tỷ sao, nên mới không chú ý đến các việc khác," Nàng thấy Văn Mẫn còn muốn thuyết giáo, liền vội cắt lời, "Hơn nữa, giống như khi tỷ ở cạnh Tống sư huynh ấy, còn có tâm tư để ý đến chuyện khác sao?"
"Muội..." Văn Mẫn thấy Thu Tư mồm loa mép giải, "Hai cái đó sao có thể so sánh với nhau được, ta với Đại Nhân là...!là..." Văn Mẫn lắp bắp, mặt đỏ bừng lên, ấp úng không nói hết nổi một câu.

Thu Tư cười thầm, trêu chọc nói: "Đại sư tỷ xấu hổ kia à? Ha ha...!Nhìn Tống sư huynh nghiêm trang như thế, không ngờ lại hạ thủ nhanh đến vậy."
Văn Mẫn nhìn bộ dạng khoái chí của Thu Tư, liền tức giận nghiến răng kèn kẹt, càng khiến gương mặt nàng thêm đỏ, Lục Tuyết Kỳ hạ mặt, cố gắng không cười, "Sư tỷ, Tiểu Phàm không làm sao chứ?"
Văn Mẫn khôi phục ngữ điệu bình thường, "Ừ, Đại Nhân nói Trương sư đệ đã gần bình phục rồi, nên mới cho triệu tập bốn người các muội, chắc hẳn là vì truyền công Càn Khôn Cửu Nghi đỉnh."
"Vâng," Lục Tuyết Kỳ nhìn về phía Thu Tư, có chút không yên tâm, Thu Tư bắt gặp ánh mắt Lục Tuyết Kỳ liền chỉnh lại tư thế, "Lục sư tỷ, tỷ đi đi, ta ở đây chờ tỷ quay về."
"Kìa, sư muội, có bao giờ muội nhọc tâm lo nghĩ thế đâu, muội yên tâm đi, có ta ở đây trông chừng muội ấy." Lúc nói ra câu cuối, Văn Mẫn quay sang Thu Tư khẽ nghiến răng nghiến lợi, Thu Tư rụt cổ lại, tự nhiên có dự cảm không tốt.

Lục Tuyết Kỳ lúc này mới yên tâm đi, đồng thời suy nghĩ, nên tìm cơ hội để Dao Dao nhanh chóng rời khỏi đây, hôm nay sư tỷ đã nhìn ra Dao Dao có công pháp khác thường, tiếp tục ở lại lâu thì sớm muộn cũng sẽ bại lộ.

Không khi nàng còn chưa nghĩ ra, đã phát sinh một chuyện, khiến hai người suýt chút nữa phải đối đầu với nhau.

Văn Mẫn thấy Lục Tuyết Kỳ đã đi xa bèn quay sang gườm gườm Thu Tư, "Thu! Sư! Muội!"
Thu Tư sống lưng lạnh toát, vội quay lưng chạy trốn, Văn Mẫn ở phía sau giận xì khói, "Thu Tư! Ngươi đừng hòng chạy thoát, xem đến lúc ta bắt được ngươi, ngươi còn dám đắc ý nữa không, dám trêu chọc Đại sư tỷ này hả, hừ hừ!"
Ai da, Thu Tư thầm kêu thôi chết rồi, người ta hay nói không được đắc tội nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân đang yêu, bây giờ nàng đã tin rồi.

Trong đại sảnh, Thủy Nguyệt đang đứng cau mày trầm tư suy nghĩ, ngay cả khi Lục Tuyết Kỳ tới cũng không nhận ra, Lục Tuyết Kỳ trong lòng thấy nghi hoặc, nhưng mặt vẫn không biến sắc, "Đệ tử bái kiến sư phụ."
"Tuyết Kỳ, con đến rồi à." Thủy Nguyệt nhìn thấy nàng, vẻ suy tư liền tan biến, bà ôn hòa nói: "Sau khi con tỉnh dậy, cơ thể còn khó chịu chút nào không?"
Lục Tuyết Kỳ ngẫm nghĩ một chút rồi nói, "Con không thấy có gì bất ổn."
"Vậy sao?" Thủy Nguyệt vẫn lo lắng về luồng lục quang trên người Lục Tuyết Kỳ kia, không biết nó là thiện hay ác.

"Sư phụ?" Thấy Thủy Nguyệt nhìn nàng chằm chằm, Lục Tuyết Kỳ không khỏi cảm thấy khó hiểu, "Có phải người còn có chuyện gì phiền lòng không?"
Thủy Nguyệt bừng tỉnh, hiện tại tất cả còn chưa rõ ràng, không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần Tuyết Kỳ không gặp chuyện gì là được, "Con theo ta sang Thông Thiên phong."
Lục Tuyết Kỳ thấy Thủy Nguyệt rất nghiêm túc, không có vẻ gì là chuyện liên quan đến truyền công Càn Khôn Cửu Nghi đỉnh, "Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Thủy Nguyệt liếc Lục Tuyết Kỳ một cái, "Con đi rồi sẽ biết." Lục Tuyết Kỳ không hiểu gì nhưng cũng đi theo Thủy Nguyệt rời khỏi Tiểu Trúc phong.

Thu Tư chạy đến Lệ Trúc lâm, ngoái lại thấy Văn Mẫn không còn đuổi theo nữa, nàng mới thở hắt ra.

Chợt phát hiện sau lưng có động tĩnh, nàng cảnh giác quay đầu lại, "Ai?"
Tiêu Dật Tài bước ra, lịch sự nói: "Sư muội."
Thu Tư lúc ở chủ điện Thông Thiên phong đã từng nhìn thấy Tiêu Dật Tài mấy lần, dĩ nhiên còn nhớ thân phận của hắn, "Tiêu sư huynh."
Tiêu Dật Tài tiến đến gần, "Không biết sư muội đang chạy trốn cái gì?"
Thu Tư có chút bài xích với việc Tiêu Dật Tài tiến lại gần mình, nàng vốn cảm thấy đối phương còn có mục đích khác, song trên mặt vẫn cười nói: "Ta nên hỏi Tiêu sư huynh mới phải, sao huynh lại tới Lệ Trúc lâm, chỗ này vốn thuộc Tiểu Trúc phong mà."
Tiêu Dật Tài mỉm cười ôn hòa, "Ta đang điều tra một chuyện, nên mới đến đây."
"Vậy à?" Thu Tư nhíu mày, "Chẳng hay là chuyện gì?"
Tiêu Dật Tài trầm mặc không nói, Thu Tư hoàn toàn không hứng thú, "Nếu Tiêu sư huynh không tiện nói, ta đây cũng không ép." Dứt lời liền quay lưng rời đi.

Tiêu Dật Tài đột nhiên lên tiếng, "Có người trong Ma Giáo trà trộn vào Thanh Vân ta, không biết sư muội có manh mối gì không?"
Cước bộ Thu Tư khựng lại, nắm đấm không khỏi cuộn chặt, nàng quay đầu lại cười nói, "Tiêu sư huynh nói đùa rồi, Thanh Vân canh phòng nghiêm ngặt như thế, sao có thể có kẻ nào trong Ma Giáo lọt qua được."
"Thế sao?" Ánh mắt Tiêu Dật Tài như đã nhìn thấu tất cả, khiến Thu Tư càng thêm bất an, "Xem ra sư muội không biết gì cả, thứ lỗi sư huynh mạo phạm." Tiêu Dật Tài chắp tay xin lỗi.

"Hừm!" Thu Tư quay đi không hề để ý đến hắn nữa, bất mãn rời khỏi Lệ Trúc lâm, chỉ còn Tiêu Dật Tài đứng yên nhìn theo bóng lưng Thu Tư như còn đắn đo chuyện gì.


Ngọc Thanh điện, chủ điện Thông Thiên phong, Chưởng môn và các thủ tọa đều tề tụ đủ trong phòng, một mình Trương Tiểu Phàm cúi đầu đứng bên dưới, Lục Tuyết Kỳ vẻ bối rối nhìn về phía Thủy Nguyệt, Thủy Nguyệt mặt đanh lại bước lên thượng tọa, "Chưởng môn sư huynh, Tuyết Kỳ đã tới rồi."
Đạo Huyền gật đầu, nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, Lục Tuyết Kỳ đè nén nghi ngờ trong lòng xuống, chắp tay hành lễ, "Bái kiến Chưởng môn chân nhân và các vị sư thúc."
"Ừm," Đạo Huyền gật đầu, tay giơ Thiêu Hỏa côn lên, hỏi, "Lục Tuyết Kỳ, con có biết vật này không?"
Lục Tuyết Kỳ cả kinh, nàng quay sang nhìn Trương Tiểu Phàm, thấy hắn buông thõng tay im lặng, đành nói thật: "Đệ tử đã từng gặp qua."
Điền Bất Dịch vội vàng hỏi: "Con gặp ở đâu?"
"Ở trong đầm nước đằng sau Thanh Vân, lúc đó Trương sư đệ trượt ngã từ trên sườn núi xuống, con bèn lập tức xuống dưới tìm đệ ấy, sau đó nhìn thấy vật này." Lục Tuyết Kỳ cung kính nói.

"Chính là lần con đưa lão Thất trở về Đại Trúc phong sao?" Điền Bất Dịch cau mày nói.

"Vâng." Lục Tuyết Kỳ gật đầu.

Điền Bất Dịch thở phào, " Chưởng môn sư huynh, huynh xem, Tiểu Phàm nó không hề nói dối."
Đạo Huyền cau mày suy tư, Thương Tùng ngồi cạnh hừ lạnh, "Nó không nói dối, không có nghĩa nó không phải là gian tế Ma Giáo."
"Thương Tùng, ngươi!" Điền Bất Dịch trừng mắt nhìn gã, Thương Tùng không hề bận tâm, nói tiếp, "Lục sư điệt, vật này được luyện bằng máu, chuyên lấy máu của chủ nhân làm thức ăn, hơn nữa trong thân nó còn ẩn giấu sát khí, ngay cả chúng ta cũng không thể sử dụng nó, có thể thấy chỉ có người sử dụng công pháp Ma Giáo mới có thể dùng được, con còn nhớ lúc đó có gì khác thường không?"
Lục Tuyết Kỳ kinh hãi, nàng tuyệt không được nói ra Phệ Huyết châu, nhưng Thiêu Hỏa côn này đúng là rất quái dị, nàng nhớ lại, "Chỗ đầm nước đúng thật là có hiện tượng lạ."
Thương Tùng bước tới, "Con nói rõ xem."
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, "Đầm nước đó sát khí rất nặng, bất kỳ sinh mạng nào lại gần đều sẽ bị sát khí ảnh hưởng rồi rơi vào hôn mê, con và Trương sư đệ đều bị ảnh hưởng, đến khi con tỉnh lại, đã thấy Trương sư đệ còn hôn mê trong tay cầm vật này."
Mọi người nghe xong liền quay qua nhìn nhau, Đạo Huyền lên tiếng hỏi: "Vật này là nhận Trương Tiểu Phàm làm chủ lúc nó còn hôn mê?"
Lục Tuyết Kỳ hạ mắt, cảnh tượng lúc đó không thể kể rõ ra được, "Có lẽ là như thế."
Điền Bất Dịch đi tới cạnh Đạo Huyền, "Sư huynh, Lục sư điệt cũng nói thế rồi, vẫn chưa thể chứng minh Tiểu Phàm vô tội sao?"
Thương Tùng giơ tay lên phản đối, "Hừ, phải dùng Trận pháp Trừ tà kiểm tra mới có thể kết luận được."
Đạo Huyền gật đầu đồng ý, Điền Bất Dịch lo lắng ra mặt, không người thường nào có thể chịu được Trận pháp Trừ tà, bởi khi đó hắn sẽ đau đớn như bị ăn tận xương.

Lục Tuyết Kỳ biết rõ điều đó, liền vội bước tới cầu xin, "Chưởng môn chân nhân, Trương sư đệ từ sau việc Thảo Miếu thôn bị thảm sát, vẫn luôn ở trên Thanh Vân, chưa từng một lần hạ sơn, lần duy nhất để tới Hà Dương và hồ Bích Hỏa Thiên Băng cũng đã mấy tháng trước, trong khoảng thời gian ngắn đó chắc hẳn không thể tập được bất kỳ công pháp Ma Giáo nào."
"Đúng, Lục sư điệt nói đúng, sư huynh, đau đớn của Trận pháp Trừ tà không người bình thường nào có thể chịu đựng được, sao có thể dễ dàng sử dụng trên một đệ tử còn non trẻ như nó." Điền Bất Dịch vội vàng khuyên giải.

"Người trong Ma Giáo giảo hoạt gian trá, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Chưởng môn sư huynh, chúng ta tuyệt đối không thể khinh xuất." Thương Tùng vẫn còn lo lắng.

Lục Tuyết Kỳ còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Thủy Nguyệt quát, "Tuyết Kỳ!"
Trương Tiểu Phàm đứng ở giữa, mặc dù những người khác không ai tin hắn, nhưng chỉ cần sư phụ và sư tỷ còn tin tưởng hắn, thì hắn lập tức thấy được trấn an, nên hắn tiến lên trước, "Sư phụ, sư tỷ, con không thẹn với lương tâm, Thiêu Hỏa côn đúng là con vô tình có được, con cũng không hiểu tại sao con lại có thể sử dụng được nó, nhưng con không tập luyện công pháp Ma Giáo."
"Được," Thương Tùng điềm tĩnh nhìn Trương Tiểu Phàm đứng bên dưới, "Chưởng môn sư huynh, vậy thì chúng ta có thể bắt đầu được rồi."
"Ừm,"Đạo Huyền gật đầu, rất hài lòng với sự tự giác của Trương Tiểu Phàm, "Trương Tiểu Phàm, hắc bổng này tuy là dị bảo không rõ từ đâu mà có, lai lịch cổ quái nhưng cũng đã nhận con làm chủ nhân, phòng khi đây là vật của Ma Giáo, dẫn con nhập ma, ta cùng với Thương Tùng trưởng lão Giới Luật đường dùng lân thú của Linh Tôn khởi động Trận pháp Trừ tà, xem trên người con có công pháp Ma Giáo hay không.

Nếu như trận pháp không có động tĩnh gì, chứng minh pháp bảo này không có ảnh hưởng gì tới con, con có đồng ý không?"
"Con đồng ý, thưa Chưởng môn chân nhân." Trương Tiểu Phàm vui vẻ đón nhận, Điền Bất Dịch và Lục Tuyết Kỳ đều vô cùng lo lắng, căng thẳng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trương Tiểu Phàm.

Sườn núi trên Thanh Vân sơn, kết giới trong suốt bỗng xuất hiện khe nứt, một lúc lâu sau bùm một tiếng, kết giới vỡ tan thành từng mảnh.

Một người từ bên trong bước ra, người này gương mặt toát lên vẻ uể oải, mặc đạo bào của đệ tử Thanh Vân, dáng vẻ mệt mỏi song vẫn không che đi được anh khí trên gương mặt nàng.

Đôi mắt sáng rực như lửa nhìn về phía Thanh Vân môn, hai tay nàng cuộn chặt lại, sau đó chạy đi như bay..