Kỳ Dao Lục

Chương 24: 24: Nghi Ngờ





Thanh Vân môn chìm trong bầu không khí bận rộn, người đến người đi đều là các đệ tử đang chuẩn bị cho Thất Mạch Hội Vũ.

Song chỉ có Tiểu Trúc phong là thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Lục Tuyết Kỳ vốn luôn độc lai độc vãng nay sau lưng bỗng xuất hiện một cái đuôi, bất kể Lục Tuyết Kỳ đi đến đâu, nàng đều theo đến đấy, mọi người sôi nổi bàn luận xem người có thể thân cận được với Lục Tuyết Kỳ rốt cuộc là ai?
Kể từ khi rời khỏi đầm Tịnh Nguyệt, Thu Tư vẫn luôn theo sát nàng như hình với bóng, Lục Tuyết Kỳ nét mặt lạnh lùng, cả người như bao quanh bởi áp thấp, đến mức ngay cả những đệ tử đi ngang qua cũng bị ảnh hưởng, toàn thân rét run.

Thu Tư thấy phản ứng của đám đệ tử xung quanh, nhưng nàng thì không hề sợ hãi sự lạnh giá tỏa ra từ Lục Tuyết Kỳ, vẫn mỉm cười sát lại gần, "Lục sư tỷ, tỷ xem kìa, ngay cả đồng môn cũng sợ tỷ đến mức tay-chân-run-rẩy."
Lục Tuyết Kỳ bỗng dừng bước, Thu Tư cũng ngay lập tức đứng lại, suýt chút nữa là va phải tảng băng rồi, Thu Tư hơi rụt cổ lại, Lục Tuyết Kỳ xoay người, "Cô muốn đi theo ta tới khi nào?"
"Ta muốn theo tỷ suốt đời." Thu Tư vẻ mặt nghiêm túc nói, ánh mắt Lục Tuyết Kỳ thoáng dao động, "Thu Tư, cô đừng nói bậy!"
Hai mắt Thu Tư tối sầm, song ngay sau đó lại cười bảo: "Lục sư tỷ, ý của ta là muốn theo chân Lục sư tỷ, đến khi có thể bước bên tỷ."
"Chứ không phải là vượt qua ta sao?" Lục Tuyết Kỳ không hiểu suy nghĩ của Thu Tư, phàm đã lấy người khác làm mục tiêu, mục đích cuối cùng đều là để vượt qua đối phương, đây mới là điều người thường theo đuổi.

Thu Tư dường như đọc được ý tứ của Lục Tuyết Kỳ, "Bởi vì ta không muốn vượt qua Lục sư tỷ, ta chỉ muốn được đi bên cạnh tỷ thôi."
Lục Tuyết Kỳ nhìn ánh mắt chân thành của Thu Tư, không hiểu tại sao lại thấy quen thuộc, nàng thoáng suy nghĩ, ánh mắt này hình như đã gặp qua ở nơi nào đó rồi.

Thu Tư chỉ lẳng lặng nhìn Lục Tuyết Kỳ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trong phòng bếp Đại Trúc phong, Trương Tiểu Phàm đang rửa rau, bỗng một bóng người lao vào, "Tên ngốc!"
Trương Tiểu Phàm bất đắc dĩ vẩy mấy giọt nước trên tay đi, sau đó lau tay lên tạp dề, quay sang bên cạnh cầm dao thái rau.

Thu Tư không hề bận tâm với phản ứng của Trương Tiểu Phàm, nàng bước tới bên cạnh hắn, "Tên ngốc, người dạy ta làm đồ ăn đi."
Bàn tay đang thái rau của Trương Tiểu Phàm chợt khựng lại, nhớ tới lần gần nhất Thu Tư vào bếp đã khiến căn bếp của hắn bốc khói nghi ngút, cứ như tận thế vậy, còn khiến người khác tưởng rằng Đại Trúc phong đang bốc cháy.

Hắn vội vàng ngăn cản Thu Tư, trưng ra một bộ mặt chân thành hiền hòa, "Thu sư tỷ, tỷ muốn ăn cái gì, để ta làm cho, không cần tỷ phải tự mình xuống bếp đâu."
"Vậy cũng không được," Thu Tư không hề nể mặt Trương Tiểu Phàm, nàng từ chối thẳng thừng, "Ta muốn tự tay mình làm cho Lục sư tỷ."
"Cái gì?" Trương Tiểu Phàm thấy thương thay căn bếp của mình, nét mặt rối bời.

Thu Tư nhìn sắc mặt Trương Tiểu Phàm, cũng biết mấy lần trước thử làm đồ ăn cho Lục Tuyết Kỳ đều thất bại thảm hại, trong lòng cũng thấy hơi áy náy, "Thôi được rồi, vậy ngươi dạy ta đi, xem thế nào, được không?"
Mắt Trương Tiểu Phàm sáng lên, hắn vội vàng gật đầu, "Ừm, được!" Hắn chỉ lo Thu Tư bất ngờ đổi ý.

Thu Tư bất mãn bĩu môi, "Làm gì đến mức đó chứ?" Sau đó dưới sự hướng dẫn của Trương Tiểu Phàm, nàng tay chân lóng ngóng nhào bột mỳ, nặn bánh.


Rốt cục cũng ra thành phẩm, Thu Tư vẻ mặt mong chờ nhìn nồi bánh, Trương Tiểu Phàm thì thở hắt ra, thật may quá, lần này bình an vô sự.

Thu Tư sốt ruột, liền thò tay vào lấy bánh ra, lập tức bị bỏng, nàng vội rụt tay về, vừa thổi chỗ bị bỏng vừa nói, "Nóng quá, nóng quá!"
Trương Tiểu Phàm nhìn vẻ bất lực, rồi dùng đũa gắp từng chiếc bánh ra, đặt vào trong một cái đĩa nhỏ, "Thu sư tỷ, đồ vừa làm xong đừng cầm bằng tay không, rất dễ bị bỏng."
Thu Tư trợn mắt lườm hắn, "Tại sao ngươi không nói sớm!"
"Ta..." Trương Tiểu Phàm á khẩu, nhỏ giọng nói thầm, "Ta còn chưa kịp nói, tỷ đã thò tay vào rồi."
Thu Tư tức giận nhìn chằm chằm Trương Tiểu Phàm, ngươi thử nói lại lần nữa xem, Trương Tiểu Phàm dáng vẻ kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trang trí xong rồi đưa hộp đựng cho Thu Tư, "Thu sư tỷ, nhân lúc còn nóng tỷ nhanh đi đưa cho sư tỷ đi."
"Hừ!" Thu Tư cầm lấy hộp thức ăn, quay đầu rời đi, Trương Tiểu Phàm đứng trong phòng bếp lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, xem ra dù đắc tội với ai, cũng không được đắc tội với Thu sư tỷ.

Lục Tuyết Kỳ đang luyện kiếm trong đình viện Tiểu Trúc phong, bỗng một giọng nói vang lên, "Lục sư tỷ!" Lục Tuyết Kỳ dừng lại, tay thu thế, xoay người vẻ không vui nhìn về phía người vừa tới.

Thu Tư thấy Lục Tuyết Kỳ không vui bèn lè lưỡi, song vẫn cầm hộp đựng đồ ăn đi tới, cao hứng nói: "Lục sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi một chút rồi luyện tiếp, ta mang cho tỷ ít đồ ăn ngon đây." Nói xong liền không để ý đến sương giá trong mắt Lục Tuyết Kỳ, đưa tay kéo nàng ngồi xuống ghế đá, sau đó lấy bánh trong hộp ra, để lên trên mặt ghế, nhìn nàng ánh mắt mong chờ.

Lục Tuyết Kỳ cau mày, liếc đĩa bánh, rồi nghiêng đầu vẻ khó hiểu nhìn Thu Tư.

Thu Tư đẩy đĩa bánh ra trước mặt Lục Tuyết Kỳ, "Lục sư tỷ, tỷ mau nếm thử đi."
Lục Tuyết Kỳ đành phải bất đắc dĩ cầm một miếng bánh ngọt đưa vào miệng...!lúc cắn xuống, Lục Tuyết Kỳ thấy hơi ngạc nhiên, mùi vị này không giống như nhà bếp làm.

Nàng nhìn về phía Thu Tư thì thấy nàng hai tay chống cằm, mắt mở to nhìn mình, lúc thu hồi tầm mắt, Lục Tuyết Kỳ bỗng nhận thấy trên ngón tay Thu Tư có vết hồng hồng, vừa nhìn là biết đó là vết bỏng.

Tim nàng chợt trùng xuống, đành chậm rãi thưởng thức miếng bánh không thể gọi là quá ngon trong miệng, thấy ánh mắt hồi hộp của Thu Tư, bèn giả vờ gật đầu.

Thu Tư thấy Lục Tuyết Kỳ tỏ vẻ hài lòng, liền cao hứng vỗ tay, chợt Lục Tuyết Kỳ kéo tay Thu Tư, ngăn nàng đập phải chỗ bị bỏng.

Thu Tư ngẩn ra, thấy Lục Tuyết Kỳ cầm tay mình, hai gò má liền ửng đỏ, giọng nói lí nhí, "Lục...!Lục sư tỷ?"
"Bánh cũng đã ăn rồi, giờ ta phải tiếp tục luyện kiếm." Ý Lục Tuyết Kỳ rất rõ ràng, đó là cô có thể đi được rồi.

Nhưng Thu Tư giả bộ không hiểu, vẻ mặt ngây thơ, "Không sao, ta sẽ ở đây xem Lục sư tỷ luyện kiếm." Nói xong bèn đưa tay nhón lấy một miếng bánh, nàng còn chưa được thử mà.

Lục Tuyết Kỳ lại chụp lấy tay nàng, "Đã nói là tặng cho ta, tại sao còn muốn lấy về?"
"À?" Thu Tư thoáng ngạc nhiên rồi vội vàng giải thích, "Ta chỉ muốn nếm thử tài nghệ của mình một chút thôi."

Lục Tuyết Kỳ mặt không biến sắc, lẳng lặng nhìn Thu Tư, "Vậy sao? Cái này thì ra là do cô làm."
"Cái đó..." Thu Tư không biết nên nói gì, thấy Lục Tuyết Kỳ vẫn đang nhìn mình, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, không ngờ bị Lục sư tỷ phát hiện ra nhanh như vậy, "À, Lục sư tỷ, ta còn có việc, xin phép đi trước!" Nói xong liền không đợi Lục Tuyết Kỳ trả lời, lập tức chạy đi.

Khóe miệng Lục Tuyết Kỳ hơi nhích lên, bình thường lúc nào cũng bám dính lấy mình, hôm nay ngược lại lại chạy đi rất nhanh.

Nàng nhìn đĩa bánh để trên ghế, trong ánh mắt thoáng lộ ra chút ấm áp.

Ban đêm, Thu Tư vừa trở về phòng, sau lưng chợt vang lên tiếng gõ cửa, nàng lơ đãng nói: "Ai đó?" nhưng không có tiếng trả lời, nàng không khỏi nghĩ liệu có ai muốn bày trò với mình không, bất ngờ tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên, nàng nghi ngờ bước tới mở cửa ra.

"Lục...!sư tỷ?" Thu Tư kinh ngạc thốt, Lục Tuyết Kỳ mím môi, đưa bình sứ nhỏ trong tay cho nàng.

Thu Tư đưa tay ra nhận lấy, nhìn chiếc bình trong tay rồi ngẩng lên, vẻ không hiểu hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Lục Tuyết Kỳ không trả lời nàng, chỉ quay lưng đi thẳng, Thu Tư nhìn lại mình, xong quay sang kì quái nhìn theo Lục Tuyết Kỳ, đến khi bóng nàng đi khuất mới lắc đầu, quay trở về phòng.

"Đây là cái gì nhỉ?" Thu Tư mở bình sứ, một mùi hương mát lạnh tỏa ra, còn thoang thoảng mùi thuốc.

Nàng chợt hiểu ra, nhìn vết bỏng trên ngón tay mình, tức thì thích chí bật cười, "Thì ra tỷ ấy cũng nhận ra." Sau đó ôm chặt chiếc bình sứ vào người, trong lòng chợt thấy ấm áp.

Hôm nay là ngày đệ tử các mạch ghi danh tham gia Thất Mạch Hội Vũ, nên từ sáng sớm, mọi con đường tới Thông Thiên Phong đều chật ních người, thi thoảng còn nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.

Trương Tiểu Phàm đi tới Hồng Kiều, bỗng thấy nhóm đệ tử Đại Trúc phong đứng đằng trước, hắn liền mừng rỡ bước lại, "Sư huynh, Linh sư tỷ!"
Điền Linh Nhi quay đầu lại, "A, Tiểu Phàm, đệ cũng tới rồi à."
Đỗ Tất Thư thò đầu ra, trêu ghẹo hắn: "Tiểu Phàm, đệ tới cổ vũ cho bọn ta đấy hả."
"Lão Lục!" Tống Đại Nhân quát, sau đó nhẹ nhàng nói, "Tiểu Phàm, đệ cũng tới tham gia Thất Mạch Hội Vũ sao?"
Trương Tiểu Phàm gật đầu, "Vâng."
"Vậy cũng tốt, sẽ học hỏi được nhiều điều." Tống Đại Nhân vỗ vai Trương Tiểu Phàm, ôn hòa nói, các sư huynh khác cũng cười theo phụ họa.

Trương Tiểu Phàm hơi thấy buồn, tại sao lại là học hỏi, chẳng lẽ mọi người không tin mình có thể thắng sao?
Đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đã tập trung trước Hồng Kiều, tất nhiên Lục Tuyết Kỳ cũng đứng trong số đó, phía sau nàng còn có Thu Tư.


Văn Mẫn đứng hàng đầu quay lại thấy vẻ mặt căng thẳng của Lục Tuyết Kỳ, liền khẽ mỉm cười, không ngờ còn có người có thể khiến Lục Tuyết Kỳ lo lắng, về điểm này nàng thật sự bái phục Thu Tư.

Văn Mẫn đi tới trước mặt Lục Tuyết Kỳ, hạ giọng nói với nàng: "Tuyết Kỳ, Thu sư muội đúng là rất bám muội, làm thế nào mà trước kia muội chưa từng gặp muội ấy nhỉ?"
"Trước kia sao?" Lục Tuyết Kỳ trong lòng hơi dao động, "Sư tỷ, Thu Tư trước kia là người như thế nào?"
Văn Mẫn ngẫm nghĩ, "Hừm...!Ta nhớ trước khi xuống núi, muội ấy lúc nào cũng nghiêm túc đến mức cứng nhắc, mặc dù rất hòa đồng với các sư tỷ muội, nhưng ít khi nào thấy muội ấy thân thiết với một ai đó quá, cũng hiếm khi nghe thấy muội ấy thần tượng ai.

Chỉ một lòng tu luyện, về điểm này thì rất giống muội."
"Vậy...!sao?" Lục Tuyết Kỳ cúi đầu trầm tư, trong đầu chợt hiện ra một bóng người, nàng mặt không biến sắc quay lại nhìn Thu Tư.

"Hm?" Thu Tư chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Lục Tuyết Kỳ, Lục sư tỷ nhìn nàng làm gì nhỉ?
Lúc đó, Văn Mẫn thấy đệ tử Đại Trúc phong đứng bên cạnh, vui mừng bỏ Lục Tuyết Kỳ lại mà chạy lại.

Lục Tuyết Kỳ thấy vậy liền liếc sang, thì ra là Tống Đại Nhân dẫn nhóm đệ tử đi tới, nàng cũng nhìn thấy Trương Tiểu Phàm, nhưng dường như Trương Tiểu Phàm đang có tâm sự, hắn hơi cúi đầu mà nhíu mày, Lục Tuyết Kỳ cảm thấy kỳ lạ, Tiểu Phàm làm sao vậy?
Bỗng một đệ tử tay cầm tiên kiếm bước từ trên Hồng Kiều xuống, Điền Linh Nhi vừa thấy hắn, thì vội chen lên trước, vẫy tay ra hiệu với đối phương.

Tề Hạo nhìn về phía Điền Linh Nhi, ánh mắt liền dịu lại, mỉm cười gật đầu với nàng, sau đó trở lại vẻ nghiêm nghị nói: "Chư vị sư đệ sư muội, Chưởng môn chân nhân cùng các vị thủ tọa khác có lệnh, những ai tham gia Thất Mạch Hội Vũ, tất cả lên Ngọc Thanh điện nói chuyện, bây giờ xin mời các đệ tử tham gia hội vũ tới Ngọc Thanh điện."
Tề Hạo thấy chúng đệ tử không có dị nghị gì, liền xoay người dẫn đường, đi về phía Ngọc Thanh điện trên Thông Thiên phong.

Điền Linh Nhi cao hứng, chạy tới bên cạnh Tề Hạo, "Tề sư huynh, chúng ta lại gặp rồi."
"Đúng vậy nhỉ, sư muội." Tề Hạo nhìn cô gái hồn nhiên đi bên cạnh, mặt lộ vẻ ấm áp.

"Tiểu Phàm." Lục Tuyết Kỳ gọi Trương Tiểu Phàm đang đi chầm chậm phía sau, Thu Tư quay đầu lại, cũng gọi với theo, "Tên ngốc!"
Trương Tiểu Phàm chợt dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, thấy sư tỷ và Thu sư tỷ đang đứng chờ mình, trong lòng hắn bỗng có chút ấm áp, liền đi lên trước, "Sư tỷ," sau đó quay sang mím môi nói, "Thu sư tỷ."
"Tại sao ta nghe như ngươi rất không cam tâm gọi ta là sư tỷ vậy nhỉ?" Thu Tư nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của Trương Tiểu Phàm là lại muốn trêu chọc hắn.

"A?" Trương Tiểu Phàm kinh ngạc, thấy Thu Tư nhìn chằm chằm mình, hắn vội lắc đầu xua tay, "Không...!không có."
Lục Tuyết Kỳ thấy Trương Tiểu Phàm đã trở lại như thường ngày, liền yên tâm quay người đi về phía Hồng Kiều.

Thu Tư cũng không tiếp tục chọc ghẹo Trương Tiểu Phàm nữa mà vội đuổi theo, "Lục sư tỷ, chờ ta một chút!"
Trương Tiểu Phàm thấy Thu Tư thay đổi nhanh như lật bàn tay, thì không khỏi bật cười, mặc dù Thu Tư rất thích trêu chọc hắn, khiến hắn không cách nào phản bác, nhưng trong thâm tâm hắn biết Thu sư tỷ là người tốt, chỉ khi trước mặt sư tỷ mới trở nên khác lạ.

Nỗi buồn bực ban nãy bỗng chốc tan biến, hắn nhìn Hồng Kiều trước mắt, bước tới vẻ kiên định, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, hắn chỉ cần chứng minh nỗ lực của bản thân là được.

Vừa bước xuống Hồng Kiều, đập vào mắt là một vùng hoa tím, nơi đây linh lực dư thừa nên Tử Kinh hoa luôn nở quanh năm, một nhánh cây thanh mảnh rủ xuống, dọc thân nở đầy hoa.

Phía sau, bên hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng, một con quái thú nửa người trước nằm nghiêng trên bờ, Linh Tôn Thủy Kỳ Lân hai mắt nhắm nghiền, đầu gối lên chân trước đặt trên bờ, nhịp thở đều đều, hai chiếc râu bên sống mũi phập phồng theo gió.


Tề Hạo dẫn đám đệ tử đi ngang qua, cung kính chắp tay hành lễ với Linh Tôn, sau đó đi tiếp về phía trước, các đệ tử khác khi đi tới đó cũng bắt chước làm theo.

Trương Tiểu Phàm lại một lần nữa đến nơi này, cảm thấy đúng là mọi chuyện thay đổi quá nhanh, hắn chỉ nhớ bảy năm trước khi lên Thanh Vân, hắn và Kinh Vũ đã tới đây, ký ức của hắn về Thủy Kỳ Lân thì vẫn như mới hôm qua, bởi vì lúc bọn hắn đi ngang qua, Thủy Kỳ Lân bất ngờ trở nên hung bạo, ánh mắt khóa chặt hai đứa trẻ, khiến chúng không dám nhúc nhích, nhưng lúc đó Trương Tiểu Phàm cảm thấy người nó nhìn chằm chằm chính là mình.

"Tiểu Phàm!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng hồi tưởng của Trương Tiểu Phàm, hắn ngẩng lên thì thấy người bạn từ thuở nhỏ, trên mặt liền nở nụ cười, "Kinh Vũ."
Lâm Kinh Vũ bước tới, nhìn Trương Tiểu Phàm khắp lượt, "Gần đây đệ khỏe không?"
Trương Tiểu Phàm gật đầu, "Đệ rất tốt," rồi nhìn xung quanh một vòng, "Kinh Vũ, huynh còn nhớ hôm chúng ta vừa tới Thanh Vân không?"
"Tất nhiên rồi!" Lâm Kinh Vũ xúc động nói, "Lúc đó chúng ta ở đây, từng bước đi về phía Ngọc Thanh điện."
"Đúng vậy, thoáng cái đã bao nhiêu năm trôi qua rồi." Trương Tiểu Phàm nhìn quanh, không thấy đệ tử nào ngự kiếm phi hành, tất cả đều đi bộ lên Ngọc Thanh điện liền hỏi, "À, tại sao không ai ngự kiếm đi lên vậy?"
Lâm Kinh Vũ cười một tiếng, "Đệ vẫn chưa biết sao?" Trương Tiểu Phàm nhìn y vẻ ngờ hoặc, Lâm Kinh Vũ liền giải thích, "Đệ tử như chúng ta khi ở quanh chủ điện Thông Thiên phong thì không được ngự kiếm."
"À..." Trương Tiểu Phàm gật đầu tỏ ý đã hiểu.

"Thứ nhất là để tỏ lòng kính trọng Chưởng môn, nên phải đi bộ lên thánh điện Ngọc Thanh điện; thứ hai, ban đầu khi Thanh Vân mới lập phái, Thanh Diệp tổ sư vì muốn bảo vệ nơi này nên có bố trí một kiếm trận vô cùng lợi hại, gọi là Tru Tiên kiếm trận.

Bất cứ kẻ nào muốn xông qua đây, đều sẽ bị Tru Tiên kiếm trận tru diệt." Lâm Kinh Vũ vừa đi vừa nói.

"Ra vậy, thảo nào không có ai ngự kiếm bay vào," Trương Tiểu Phàm bây giờ mới hiểu, "Tru Tiên kiếm trận lợi hại đến vậy sao?"
"Nghe nói Tru Tiên kiếm trận do chính Thanh Vân tổ sư truyền lại, hàng nghìn năm trước, lại được Thanh Diệp tổ sư hoàn thiện sức mạnh, đánh cho Ma Giáo đại bại, từ đó về sau, không còn thấy kẻ nào dám giương oai trên Thanh Vân sơn chúng ta nữa." Lâm Kinh Vũ có chút tự hào nói.

"Thật là lợi hại!" Trương Tiểu Phàm cùng Lâm Kinh Vũ bước tới bên hồ nước, chắp tay hành lễ với Linh Tôn.

Sau khi đứng dậy, Lâm Kinh Vũ mới phát hiện ra hai tay Trương Tiểu Phàm trống không, liền hỏi: "Tiểu Phàm, đệ không mang theo pháp bảo sao?"
Trương Tiểu Phàm sờ sờ trên người, nhớ tới vẻ mặt các sư huynh khi nhìn thấy pháp bảo của mình, không ai là không bò ra cười, hắn lưỡng lự chốc lát rồi quyết định sẽ không lấy ra, "Đệ có mang theo đây rồi, nhưng bởi vì tu vi còn kém, nên chưa thể sử dụng tốt được."
"Không sao," Lâm Kinh Vũ an ủi hắn, "Chỉ cần đệ chăm chỉ luyện tập, sớm muộn gì cũng sẽ thành công, lần này thì, cứ coi như là được mở rộng tầm mắt đi."
"Vâng..." Trương Tiểu Phàm trả lời, sau đó lại dừng bước, Lâm Kinh Vũ không nhận thấy hành động khác thường của Trương Tiểu Phàm, vẫn tiếp tục bước tới, cảm giác buồn bực trong lòng Trương Tiểu Phàm lại trào dâng.

Mở rộng tầm mắt? Tại sao ai cũng nói như thế? Chẳng lẽ ta cứ đấu thì sẽ thua sao? Tại sao không ai tin tưởng nỗ lực của mình, mình cũng có thể giành được chiến thắng vậy.

Theo dòng suy nghĩ đầy phẫn uất của Trương Tiểu Phàm, Phệ Huyết châu trên Thiêu Hỏa côn trong lồng ngực hắn lập tức lóe sáng, cứ như nó cảm ứng được oán niệm từ Trương Tiểu Phàm.

Lục Tuyết Kỳ đang đi bỗng cảm thấy Thiên Gia kiếm trong tay phải rung động, nàng ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Phàm ở đằng trước, Phệ Huyết châu? Lục Tuyết Kỳ định mở miệng gọi hắn, chợt cuồng phong nổi lên, mây đen giăng kín, mặt trời tức thì bị bóng đêm che phủ, Linh Tôn nhảy vọt lên, vẻ giận dữ khác thường, nó như cảm ứng thấy có tà khí, lao thẳng về hướng Trương Tiểu Phàm.
"Tiểu Phàm!" Lâm Kinh Vũ cả kinh, vội chắn trước Trương Tiểu Phàm để bảo vệ hắn, Lục Tuyết Kỳ phi thân tới, tay phải cầm Thiên Gia kiếm vẫn nằm yên trong vỏ, ở trên không trung thi phép chống lại Linh Tôn.

Linh Tôn không hổ là thần thú thượng cổ, đối với linh lực cuồng nộ của nó, Lục Tuyết Kỳ căn bản không đủ sức làm địch thủ, liền rơi vào thế hạ phong.

Chợt một luồng linh lực lục sắc đánh ra, cản lại được một phần uy lực của Linh Tôn, đồng thời cũng giảm đi áp lực lên Lục Tuyết Kỳ, một mùi hương quen thuộc thoảng qua mũi khiến nàng phải nhìn sang, là Thu Tư?!.