Kỳ Đãi Độ: Ranh Giới Chờ Mong

Chương 2




《》

❂❂❂

Công việc hôm nay là làm đại diện quảng cáo cho một thương hiệu thời trang mới lên trong ba năm gần đây. Loại này đối với Từ Diễn khá thoải mái, không mấy trở ngại, thời gian quay ngắn, vì gặp như cơm bữa nên càng dễ thở.

Chọn quần áo, mặc vào, trang điểm, mấy tấm chụp thử đều đạt được như ý, tất cả hết sức thuận lợi. Công việc ít áp lực nên vẻ mặt Từ Diễn giãn ra, không khí trong studio cũng nhờ thế mà vô cùng dễ chịu. Trang phục lần này mang tính thách thức cao, nhà thiết kế cũng lo lắng bởi người khí chất tầm thường mặc khó có thể lên màu nhưng khi khoác trên người Từ Diễn, những kẻ sọc ca rô kinh điển, màu tím tinh khiết tương phản cùng sắc vàng đã tôn lên đường nét góc cạnh nơi gương mặt thanh tú, đôi mắt sâu thẳm, nước da trắng nõn, phiến môi mê người của Từ Diễn.

Từ Diễn mang dáng dấp quý phái trời cho, chỉ cần không mở miệng mắng người thì chẳng khác gì một vị công tước cao quý. Khoác trên mình khí khái quý tộc anh luân sinh động này, phong thái bạch mã hoàng tử tự nhiên hiện lên mười phần.

Ngay cả nhân viên trang điểm cũng đỏ mặt, tay run lên khi tô môi cho cậu.

Nghĩ đến chuyện chụp xong có thể về nhà ngủ, lòng Từ Diễn vui phơi phới. Ngắm dáng vẻ mình trong gương, cậu rất hài lòng, bỏ qua luôn lỗi của nhân viên trang điểm, còn mang chút tự đắc. Sinh nhật hai mươi hai tuổi của cậu vẫn chưa tới, trẻ con một tý thì có sao. Cho dù đã quen với việc được mọi người tâng lên tận mây xanh, Từ Diễn vẫn thích người khác choáng váng trước vẻ ngoài anh tuấn của mình.

Từ trong gương nhìn phản ứng của nhân viên xung quanh, phỏng chừng ai ai cũng đang ngắm cậu. Tuy bọn họ thường xuyên gặp nam thanh nữ tú trong giới nhưng vẫn không thể kháng cự trước sức hút mạnh mẽ của Từ Diễn.

Chỉ là có một kẻ đang lơ đễnh, mặt tuy nhìn về phía cậu nhưng xem ánh mắt ngơ ngẩn kia, chắc đã sớm đi vào cõi thần tiên nào đó. Từ Diễn tự cao tự đại không khỏi bị tổn thương, chờ trang điểm xong liền đứng dậy đi thẳng đến, đẩy con người ngủ mà như không ngủ kia.

"Này."

Nhan Khả vội ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Từ Diễn.

"Tôi có đẹp trai không?"

Nhan Khả sững người, vội gật cái rụp, tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ. Kiểu này rõ ràng làm lấy lệ khiến Từ Diễn giận run người.

Dạo này Từ Diễn rất hay cáu kỉnh, từ sau khi để mắt đến Nhan Khả nhiều hơn mới phát hiện người này hình như, ngang nhiên, thật sự, thời thời khắc khắc xem nhẹ cậu. Dù nói Nhan Khả phải nhất nhất nghe lời Từ Diễn, thực tế thì Nhan Khả ngoài mặt vẫn cúc cung tận tuy, chịu khó nhún nhường nhưng không hề để cậu vào mắt. Khi làm việc anh chẳng hề liếc cậu lấy một cái, hai người hiếm khi ánh mắt chạm nhau. Cuộc đối thoại cũng chỉ quanh quẩn mấy câu sai vặt cùng đối đáp, ngoài công việc ra, Nhan Khả chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với Từ Diễn.

Điều này đối với lòng tự trọng của Từ Diễn quả thực là đả kích rất lớn. Rõ ràng vẫn ở dưới chân cậu hèn mọn hầu hạ nhưng lại không coi cậu ra gì. Nếu không nhiều lần bắt gặp vẻ thất thần của Nhan Khả, cậu còn không dám tin. Thật chẳng hiểu ông chú này có tư cách gì mà cả gan ngó lơ cậu, lúc nào cũng ủ dột như vậy, ai cho anh ta có quyền kiêu ngạo như thế? Không lẽ tự cho mình đẹp trai hơn cậu, tài năng hơn cậu?"Ê!"

Nhan Khả nghe giọng là biết Từ Diễn đang gọi, liền ngẩng đầu, ánh mắt hình dấu hỏi. Thình lình Từ Diễn vươn tay nâng cằm anh lên. Nhan Khả hoảng sợ, nhưng không dám phản ứng lại, chỉ nghi hoặc để mặc Từ Diễn nắm cằm của mình. Từ Diễn chẳng qua giận dữ muốn kéo mặt anh lại gần một chút quan sát tỉ mỉ. Nhìn gần Nhan Khả thật thanh tú, làn da láng mịn, ngũ quan cân đối. Nhưng tuổi anh vốn không nhỏ, cộng thêm việc chịu mất mát bi thương, khoé mắt đã xuất hiện nếp nhăn, vừa thiếu sức sống lại toát lên sự u ám.

Trong giới nghệ sĩ muôn hình muôn vẻ, anh có như vậy cũng không có gì quá khác lạ, đã thế còn hay lẳng lặng đứng ở một góc, chẳng hấp dẫn tý nào.

Cùng lắm chỉ đạt mức tiêu chuẩn mà thôi.

Tuy cứ để người ta nhìn cũng chẳng mất mát gì, nhưng bị người cùng giới săm soi kỹ càng như thế vẫn bình tĩnh được mới là lạ. Nhan Khả bị Từ Diễn nhìn nửa ngày, bắt đầu sinh nghi, thế rồi trở nên gượng gạo, anh lùi lại, né tránh ngón tay của Từ Diễn. Từ Diễn cũng hiểu việc mình làm có vẻ vô vị, ngón út với ngón trỏ bất giác sờ sờ, người này cũng không bôi gì lên mặt nhưng xúc cảm không tệ, ngón tay vẫn quyến luyến không rời, bèn nói dứt khoát: "Xoay người."

Nhan Khả hoang mang, vốn quen nghe lời nên cứ thế làm theo. Từ Diễn đánh giá dáng người anh một hồi, nhìn tổng thế, eo thon, mông gọn, sờ bả vai nhấn cánh tay, ngay cả đùi cũng sờ soạng. Nghịch mãi thấy chán không tìm ra chỗ nào vui hơn, Từ Diễn mới cụt hứng phất tay: "Đi làm chuyện của mình đi."

Nhan Khả chẳng dám thắc mắc, anh hoàn toàn không tò mò về hành động kỳ quái của Từ Diễn, lại tiếp tục đi làm việc. Từ Diễn bực bội dựa vào ghế, có vẻ hờn dỗi, người đại diện tiến đến gần mỉm cười: "Sao? Thích rồi hả?"

"Cái gì?" Từ Diễn hơi nhíu mày. Từ Diễn là người ít khi chia sẻ với ai nhưng đối với người đại diện thì chẳng giấu chuyện gì.

"Cũng không phải không thể, mà anh ta lại biết giữ mồm giữ miệng."

"Anh ta đáng sao?" Từ Diễn lập tức lộ ra biểu tình như thấy của thừa. "Chậc, hơn nữa không phải anh ta thẳng hả?"

"Thẳng hay không, không thành vấn đề." người đại diện cười. "Chả lẽ cậu chưa gặp mấy người cứng đầu? Mấy tên công dày dạn còn chuyên chọn mấy người thẳng để bẻ kia mà."

Từ Diễn dõi theo bóng dáng con người kia, khó chịu: "Thôi đi, tôi không có hứng nổi với anh ta."

Tự dưng cụt hứng, mà có thì cậu sẽ thấy thương hoa tiếc ngọc, làm sao nỡ đối xử chẳng thèm kiêng nể gì như với Nhan Khả đâu.

Nửa ngày còn lại, Từ Diễn tâm tình không tốt, liên tục chửi mắng Nhan Khả. Người bên cạnh nghe thấy không khỏi tá hoả, nhưng Nhan Khả vẫn tỉnh rụi không lên tiếng, dễ dãi đến đáng sợ.

Từ Diễn càng ấm ức. Nhan Khả vẫn vô tư, không để ý là vì chẳng coi cậu ra gì. Nực cười thật.

Mắng đã miệng, Từ Diễn chưa thấy hả dạ, ngón tay ngứa ngáy muốn động thủ, dẫu sao ở đây kẻ nào dám ngăn cản? Thở hổn hà hổn hển, Từ Diễn lúc này chẳng khác gì một đại tiểu thư ngoa ngoắt, cậu thẳng tay ném đại một quyển tạp chí trúng ngay trán Nhan Khả. Người kia bị ném trúng, tất nhiên thấy đau, theo bản năng bưng chỗ bị đau lại, vẻ mặt ngạc nhiên.Những tưởng anh cuối cùng cũng bị chọc giận, Từ Diễn thấy thật khoan khoái, ai ngờ Nhan Khả chỉ thoáng cau mày, không có phản ứng gì như trước. Anh đứng thở dài trong chốc lát, nhặt quyển tạp chí đem đặt lên bàn rồi quay đi tìm nước rửa sạch vết thương.

Về phía Từ Diễn, cậu hầm hầm nổi giận không nguôi đi được tý nào, lượn qua lượn lại rồi giơ chân lên.

"Này, chó..."

Cả đám người không ai dám nhìn Nhan Khả, chỉ sợ anh sẽ chọc giận Từ Diễn, vội khuyên: "Đừng nóng giận, người như anh ta so đo làm gì."

"Ngứa mắt với anh ta thì để mai tôi cho anh ta nghỉ việc. Đổi người nhé."

Nhan Khả đã rửa sạch vết thương, chẳng kêu ca gì, anh quay về đứng một bên chờ Từ Diễn sai phó. Anh còn chưa biết nửa năm nay chăm chỉ cố gắng kết cục lại sắp sửa bị đuổi việc. Từ Diễn cả buổi mặt như đưa đám, tâm trạng hiện tại của cậu có lẽ không hợp để chụp, cứ nghĩ đến chuyện bị kẻ này ảnh hưởng đến công việc của mình, cậu lại cảm thấy tưng tức. Mà không có cách nào quấy rầy hay làm khó được anh, hiện tại có phải ngồi xổm xuống giúp Từ Diễn đổi giày Nhan Khả vẫn lặng im.

Từ Diễn không cam lòng, cậu không tin người này không có nhược điểm.

Đang bức bối, đột nhiên Từ Diễn chợt nảy ra một ý định, tuy hơi đê tiện nhưng Từ Diễn nghĩ có thể chọc người này một trận.

"Nhan Khả."

"Ừm."

"Nghe nói anh trước kia cũng muốn ra đĩa?"

Nhan Khả giật mình, giật mình thực sự nhưng không nói gì.

"Sao sau lại không ra nữa?"

Động tác Nhan Khả có phần cứng ngắc.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Từ Diễn cảm thấy chính mình cũng thật tàn nhẫn, quả nhiên tay Nhan Khả bất động, gân xanh trên trán dần hiện ra.

"Sao... không lẽ tôi nhầm? Làm gì có chuyện sắp ra đĩa nhỉ?"

Nhan Khả ngẩng đầu nhìn cậu, môi nhợt nhạt, ánh mắt hơi đỏ, dường như thấy tức giận.

Từ Diễn lại cười nhạo đầy phấn khích: "Anh không thể ra mắt, đúng là may mắn cho khán giả. Có khi vừa hát là đã bị chế nhạo, người ta còn cho rằng hễ là người là có thể hát hò ấy nhỉ..."

Nhan Khả không đáp lại, ném luôn cái giày trên tay, đứng lên quay phắt người rời đi.

Những người ở bên thấy anh "lớn mật như thế" cũng bị doạ run người, lo Từ Diễn nổi cơn lôi đình mà huỷ buổi chụp hình.

Thấy Nhan Khả đẩy cửa đi ra, Từ Diễn lại không hề phát cáu, cũng chẳng khi dễ ai khiến mọi người cảm động đến rơi nước mắt, phối hợp làm việc, buổi chụp hình diễn ra êm đẹp.

Mãi đến cuối buổi, Nhan Khả mới trở về, thế là bị mọi người xả cho một trận. Ai mắng anh cũng cúi đầu không đáp trả, người bình thường đều dễ nguôi giận, mà Từ Diễn cũng chưa lên tiếng, Nhan Khả đã bị giáo huấn, còn bị khấu trừ tiền thưởng, vụ việc cũng lùi dần vào quên lãng.Công việc hoàn thành, hộ tống Từ Diễn an toàn về nhà, vài người đi cùng đã có thể trở về nghỉ ngơi, Từ Diễn cố tình không khoan nhượng buộc Nhan Khả phải ở lại phục dịch cậu, đảm đương nốt vai trò bảo mẫu mới có thể đi.

Sắc mặt Nhan Khả trắng bệch, anh không cự tuyệt mà còn lặng thinh nhanh chóng dọn dẹp phòng, bưng trà đưa nước, mát xa cho Từ Diễn nhưng không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái. Ngay cả "ừm" cũng lười nói.

"Này."

Người phía sau vẫn lãnh đạm. Từ Diễn ngồi ở sô pha ở vị trí thấp hơn Nhan Khả, nên thấy hơi mất mặt, bả vai bị anh nắm bóp chẳng khác nào một khúc gỗ.

"Vì sao không nói gì, không mắng tôi?"

"..."

Nhan Khả máy móc đấm vai cho cậu, hoàn toàn không có ý trả lời.

"Muốn chửi thì cứ chửi đi."

Nhan Khả trầm mặc, im lìm.

"Câm với điếc rồi hả?!"

Vẫn không có tiếng đáp lại, nhưng từ cử động của đầu ngón tay Nhan Khả, Từ Diễn có thể cảm nhận sự chán ghét của người kia dành cho mình. Không phải oán hận, mà là chán ghét. Bị chán ghét còn nghiêm trọng hơn oán hận gấp bội, Từ Diễn hiểu được đạo lý này.

Biết lời nói của mình căn bản không có trọng lượng, đối với người này, Từ Diễn chẳng là cái đinh gì. Điều đó khiến cậu bí bách, trong lòng bực dọc như có cái gì đè nén vậy.

Được Nhan Khả mát xa trong không khí tĩnh lặng, Từ Diễn không kiên nhẫn. "Được rồi, tôi muốn đi ngủ. Anh ra ngoài, đem quần áo tôi treo lên là có thể đi."

Chờ Nhan Khả vừa bước chân ra khỏi phòng, cậu liền tắt đèn, lăn kềnh lên giường, đá phăng dép, chăn cũng lười đắp, giận dỗi đem gối úp lên mặt.

Một lát sau, Nhan Khả chắc đã xong việc, Từ Diễn nghe tiếng bước chân rất khẽ, Nhan Khả quay lại. Từ Diễn tiếp tục giả bộ ngủ, tiếng thở cũng đều đều giống như thật, nếu Nhan Khả dám đánh lén cao thủ nhu đạo này, cậu chắc chắn sẽ cho anh biết tay.

Đợi mấy chục giây vẫn không thấy động tĩnh gì, hình như còn nghe thấy tiếng thở dài, Từ Diễn nhận ra có người đang đắp chăn cho cậu, ghém chăn lại rồi lấy gối ra khỏi mặt cậu, đặt sang một bên.

Trong bóng tối Từ Diễn không dám mở mắt ra, chỉ nghe tiếng than thở khẽ khàng: "Bây giờ vẫn còn trẻ con, thật là..."

Thanh âm trầm thấp làm tim Từ Diễn hơi loạn nhịp. Trước giờ vẫn nghe Nhan Khả nói chuyện, đều có đúng một tiếng mà thôi. Giọng nói... rất êm tai. Khiến người ta vừa dễ chịu vừa rộn ràng.

Đến khi xác định người kia đã đóng cửa lại, Từ Diễn mới nhếch miệng, trở mình một cái. Từ Diễn thật ra cũng thấy hối hận, giễu cợt người em đã mất của anh, còn bảo đó là "may mắn", cậu cũng hiểu không ai thèm chấp mình.

Cậu vốn không phải người nhẫn tâm như vậy.

Nhưng kìm nén cả đêm, hai chữ "xin lỗi" vẫn không đủ can đảm để thốt lên.Nhớ lại giọng nói của người kia chất chứa tang thương cùng mỏi mệt, còn cả sự bao dung bất đắc dĩ, cậu nghĩ ngợi một hồi liền thấy ân hận. Ngày hôm sau quay loạt quảng cáo mỹ phẩm, tới giờ cơm trưa, Nhan Khả bưng hộp cơm đến cho cậu, sau đó ra một chỗ xa đó ngồi ăn.

Chẳng qua chỉ là để lấp đầy bụng, những người khác đồ ăn đều như nhau, không phân biệt địa vị. Từ Diễn nhìn hộp cơm đầy ụ đồ ăn liền thấy nuốt không trôi. Lại liếc sang người đang vùi đầu ăn đằng kia, trông có vẻ ngon miệng, thực làm người ta thèm thuồng.

Nhan Khả hôm nay vẫn không tỏ thái độ gì với Từ Diễn, khiến cậu cả sáng cô đơn buồn chán, mất cả hứng, chưa nghĩ ra cách phải "làm lành" như thế nào thì đã mặt dày bê hộp cơm đến ngồi bên cạnh Nhan Khả.

Nhan Khả ngạc nhiên dừng lại, ngẩng đầu quan sát Từ Diễn, không thấy Từ Diễn có sai sử gì, dù thoáng tò mò nhưng cũng không quấy nhiễu cậu mà lại cắm cúi ăn cơm. Từ Diễn nhìn anh một lúc, bực mình vì cái hộp cơm kia còn có sức hấp dẫn hơn khuôn mặt ngời ngời của mình bèn mở miệng: "Tôi muốn ăn cơm gà cay."

Nhan Khả "A" một tiếng, bị Từ Diễn nhìn chằm chằm, chần chừ rồi lấy một phần cơm của mình gạt sang cho cậu ta.

Từ Diễn ăn hai miếng, hương vị nhạt nhẽo không ngon miệng, liền buông đũa. Nhan Khả vẫn ăn ngon lành, Từ Diễn phẫn uất: "Tôi muốn ăn cái kia."

Nhan Khả đành gắp tôm cho cậu.

"Cả cà chua nữa."

"..."

"Cả Ngưu bàng*."

"..."

"Tôi không ăn thịt gà, anh ăn đi."

"..."

"Cá kiểu gì mà lắm xương thế?"

Nhan Khả không nề hà gỡ xương cho Từ Diễn, cậu bảo gì nghe nấy. Từ Diễn vừa ăn vừa thưởng thức sự phục vụ của anh, vừa ngắm khuôn mặt đang ở rất gần kia, tâm tình bất chợt cũng đi lên, không biết đã ăn gần hết hộp cơm từ lúc nào. Nhan Khả xem ra chịu đói rồi. Cậu rất thích hưởng thụ cảm giác được Nhan Khả chăm sóc kể cả có bị coi là mặt dày.

Cho cậu ăn no rồi, Nhan Khả cúi đầu tiếp tục chiến đấu với đồ ăn trong tay. Từ Diễn vẫn chưa chịu thua. "Này, nói chuyện gì đi."

"A?"

"Nói vài câu tôi nghe."

"..."

"Nói đi!"

"...Nói cái gì?"

Nghe được những ba tiếng, Từ Diễn lập tức hăng hái. Phải tìm cách dụ dỗ anh mở miệng để nghe giọng nói đó nhiều hơn chút chút.

"Nói gì cũng được."

Nhan Khả bối rối, miệng khẽ giật giật, tỏ vẻ khó xử.

"Anh thấy tôi thế nào?"

"..." Nhan Khả nhìn đăm chiêu cậu một hồi. "Ừm..."

"Hử?"

"Hơi giống em trai tôi."

"Ớ?" Từ Diễn không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy liền truy hỏi. "Giống chỗ nào?"" Xấu tính."

"..."

Nhan Khả không chú ý đến sắc mặc xám ngắt của Từ Diễn, mang vẻ hồi tưởng nói: "Đều thông minh."

Sắc mặt Từ Diễn cuối cùng cũng giãn ra.

"Lại kiêu ngạo."

"Chậc..." cái này coi như không tính là khuyết điểm đi.

Nhan Khả say sưa. "Không biết chùn bước, người trẻ tuổi hầu hết đều thế."

Đôi khi anh cũng muốn như vậy, phải chăng nên vui vì Nhan Văn chưa bao giờ chùn bước.

Cho đến tận trước khi tai nạn xảy ra, Nhan Văn vốn ngông cuồng, chưa từng thất bại.

Nhan Văn là người như vậy, chưa từng hạ mình, nếu trải qua những ngày như bây giờ nhất định sẽ không chịu nổi. Bị Tử Thần rước đi sau vụ tai nạn, đối với Nhan Văn mà nói có lẽ như thế sẽ hạnh phúc hơn.

Nghĩ như vậy, từ trong bi ai cũng thấy le lói chút an ủi mơ hồ.

"Còn gì nữa không? Anh chỉ coi tôi như thế thôi sao?" Từ Diễn dò hỏi.

Bên kia đã có tiếng thúc giục mọi người làm việc, Nhan Khả vội cúi đầu tranh thủ thời gian ăn nốt phần cơm đã nguội. "Ờ."

"Quá ít." lại trả lời bằng một tiếng, Từ Diễn càng không cam tâm. "Một chút cảm tưởng khác cũng không có?"

Nhan Khả không dư hơi nói chuyện, nhíu mày nhặt hộp cơm bị bỏ qua một bên cố gắng ăn vội vài miếng để tránh bị đói, quấy quá nói: "Là giống em trai tôi."

Chưa từng gặp qua ai nhai đi nhai lại một câu với cậu cho có như vậy, tính công tử bột của Từ Diễn nổi lên, cậu chộp hộp cơm của anh, giơ lên thùng rác: "Ây, không tiếp chuyện tôi, anh cũng đừng hòng ăn."

Nhan Khả ngơ ngác nhìn phần cơm còn không đến một nửa của mình, bất đắc dĩ thở dài: "Hai người đều giống nhau. Muốn toàn bộ thế giới đều phải nghe mình, muốn tất cả mọi người đều phải tôn thờ mình mới cam tâm."

"..."

Dù là khen ngợi hay móc máy cũng cho qua đi, nói được câu dài thế Từ Diễn đủ thấy mỹ mãn rồi.

Thực ra Từ Diễn cũng chẳng lưu tâm đến nội dung câu chuyện, cậu chỉ muốn nghe giọng của Nhan Khả, mong sao anh có thể trò chuyện với mình càng lâu càng tốt.

Thanh âm điềm đạm không mất đi khí chất đàn ông.

Từ Diễn sống cùng âm nhạc, nói chung cực mẫn cảm với âm thanh, thính giác nhạy bén hơn người. Giọng nói của Nhan Khả tựa như một bàn tay đặt lên ngực, không nặng không nhẹ, đôi khi rung động, khiến người ta thấy xao xuyến. Bạn đang �

Nhan Khả mù mờ nhận ra công việc của mình càng ngày càng nhiều. Chuyện đơn giản nhất cũng đổ lên đầu anh, cuối cùng ngay cả sinh hoạt hàng ngày của Từ Diễn một tay do anh lo liệu hết, anh chẳng khác nào vừa là bảo mẫu kiêm bảo tiêu.

Bù lại tiền lương tăng, dù cái "vinh dự đặc biệt" được qua đêm ở nhà Từ Diễn không có gì đáng tự hào cả, anh chỉ tạm thời tiếp nhận công việc "bảo mẫu" cho cậu ta một thời gian mà thôi. Nội việc kêu Từ Diễn rời giường cũng đủ khiến anh hao tâm tổn ý. Đồng hồ báo thức vang lên thì bị tắt đi, người trên giường nằm qua nửa ngày vẫn không cục cựa, Nhan Khả còn tính tới chuyện mua loại đồng hồ khi đến giờ đồng hồ báo thức sẽ bay qua bay lại trong phòng. Anh đi lay lay anh chàng kia: "Đến giờ rồi, dậy đi."Thi thể Từ Diễn bất động. Khi Nhan Khả dùng sức muốn kéo cậu xuống giường, cậu bèn căng người liều mạng cuộn trong chăn. Nhan Khả đành phải nhấc chăn lên, Từ Diễn chui rúc cả buổi, không còn chỗ ẩn thân mới dứt khoát như mai rùa lật qua chui mặt dưới ga giường tiếp tục ngủ.

"Mau đứng lên."

Tuy biết Từ Diễn bị đánh thức sẽ nổi đoá đến mức người thường khó chịu nổi, nhưng thà bị mắng còn hơn công việc bị chậm trễ.

Đáng tiếc lay kéo như thế nào, Từ Diễn vẫn nằm yên như người chết. Nhan Khả thở dài, đành phải nâng chân cậu lên, cù vào lòng bàn chân.

Từ Diễn lập tức bật dậy, vừa tức vừa cười, giãy giụa lung tung kêu lên: "Dừng tay! Anh muốn chết hả?!"

Nhan Khả không sợ cậu nổi giận, hoàn thành tốt công việc mình được giao mới quan trọng, có bị mắng như tát nước vào mặt cũng kệ, quen rồi. Hiện giờ chuyện đáng lo nhất là buông tay ra Từ Diễn sẽ lại lăn ra ngủ. Bị cù liên tục hơn một phút, Từ Diễn cười ngặt nghẽo, không thể không phất cờ trắng, vừa lơ mơ lầm bầm chửi, vừa ngoan ngoãn đứng lên. Hai mắt mơ màng đi rửa mặt, Từ Diễn đi đi đi đi, trước khi Nhan Khả kịp hô lên: "Cẩn thận!" đã đâm mặt cái rầm vào cửa phòng tắm.

"..."

"Không sao chứ?"

Nhìn cậu không rên lên một tiếng ôm mặt lăn ra đất rồi không hề có động tĩnh gì, Nhan Khả hoảng sợ, chạy lại ôm lấy cậu. Anh sợ cậu ta bị thương ở mắt, đầu hay mặt gì đó, ai dè Từ Diễn không nhúc nhích là vì lại lăn ra ngủ. Nhan Khả đờ ra ngồi chồm hỗm vài giây, vừa bực mình lại buồn cười, đành phải gắng gượng dựng cậu dậy, lấy bàn chải giúp cậu đánh răng rồi cầm khăn rửa mặt cho cậu. Có người hầu hạ như thế, mắt Từ Diễn cũng chẳng chớp, cậu thả lỏng người tựa vào lồng ngực anh, giống như trẻ con để người lớn chăm cho mọi thứ. Hiềm nỗi "đứa trẻ" này lại to đầu.

Từ Diễn có vẻ thích được Nhan Khả săn sóc, có thời gian nghỉ ngơi, lại sắp gà gật liền vội ngoắc Nhan Khả lại, gối lên đùi anh ngủ ngon lành. Có "cái gối" thoải mái hơn ngủ trên ghế nhiều. Những trợ lý khác cùng người đại diện, Từ Diễn đã quen với bọn họ, quan hệ thân thiết nhưng chuyện này cho tới bây giờ chưa bao giờ xảy ra. Nhan Khả với Từ Diễn như chó với mèo, ở cạnh trợ lý có thể coi là lạnh nhạt nhất như anh, Từ Diễn lại làm nũng như vậy, lúc ngủ dậy cũng rất thản nhiên.

Từ Diễn bất chợt lại có tính ỷ lại, Nhan Khả hơi bất ngờ, nhưng không quá đỗi vui mừng. Vốn không phải người quá tình cảm, anh thường khoác lên người vẻ bình thản. Có qua có lại, Từ Diễn tốt với anh một chút, anh cũng sẽ hồi báo.

Đêm nay ở lại khách sạn, Nhan Khả giúp Từ Diễn thu xếp trong ngoài đâu vào đấy, hầu hạ đại thiếu gia lên giường, đang chuẩn bị đi.

"Chừng mấy giờ nữa anh về đến nhà?"

"Nửa giờ nữa."

Từ Diễn cong môi: "Xa như thế? Chạy qua chạy lại không thấy phiền sao?"

"...Không. Cậu ngủ đi."

Từ Diễn kì kèo. "Sao không ngủ ở đây? Tiện hơn."

"Tôi về còn có việc.""Việc gì?" Từ Diễn tiếp tục hỏi việc riêng của người ta.

"Tôi..." Nhan Khả hơi ngập ngừng.

"Được rồi, được rồi. Anh mà cũng có không gian của anh, lạ nha..." Từ Diễn lầm bầm. "Tôi không ngủ được, anh nói chuyện gì đó đi."

"...Nói gì?"

"Ô..." Từ Diễn ôm cái gối, ghét nhất bị Nhan Khả hỏi lại như vậy. Chẳng lẽ ở bên cậu, ngay cả nửa đề tài nói chuyện cũng không có?

"Hừm, ví như nói anh với em trai anh tình cảm thế nào?"

Nhắc đến cậu em trai kia, Nhan Khả bất luận thế nào cũng nói nhiều hơn, khiến cậu no đầy tai, quá thoả mãn.

"Rất thân."

Mới hai tiếng, Từ Diễn không chịu thua: "Thân như thế nào?"

Nhan Khả cũng không biết hình dung như thế nào, lưỡng lự nói: "Đó là em trai duy nhất của tôi."

Cho nên mặc kệ nó muốn cái gì, anh cũng cho. Dẫu biết nuông chiều quá cũng không tốt nhưng vẫn nuông chiều. Nhan Văn có tật xấu hay phá phách, anh cũng không bận lòng.

"Hả?" Từ Diễn thoải mái lộ ra hai mắt từ trong chăn chờ anh nói tiếp.

Tài năng của Nhan Văn là linh hồn trong nhóm nhạc của hai người, nói thẳng ra Nhan Văn tài hoa, hơn anh rất nhiều. Được công ty nhìn trúng, phần lớn cũng là vì ánh sáng rực rỡ toả ra từ Nhan Văn. Từ nhỏ anh đã có thói quen có cái gì tốt đều cho em trai, mặc kệ Nhan Văn không thích anh, không muốn bị anh kềm cặp.

Hai người biểu diễn trên đường phố, dốc sức để có thể ra đĩa, tham gia đủ cuộc thi mãi cho đến khi đầu quân cho công ty, chính thức thu album của chính mình. Chỉ có tài hoa thôi vẫn chưa đủ, bọn họ lại nghèo.

Nhan Văn có áp lực là phát tiết trên người anh, cũng không hề gì, tuy anh không phải đồng tính luyến ái. Nhưng đó là em trai duy nhất của anh, xuất sắc như thế, xứng đáng có được mọi thứ. Anh đâu thể cao ngạo với ai, anh là anh trai, phải chống đỡ cho nó. Đã cẩn thận che chở đến thế, vậy mà, Nhan Văn lại đột nhiên rời bỏ anh, giờ khắc hấp hối chỉ kịp gọi anh một tiếng "Anh".

Nhan Khả nói một thôi một hồi, bất giác không ngừng lại được, mơ hồ tưởng tượng em trai vẫn ở trước mặt, gương mặt cậu thiếu niên mười bảy tuổi hừng hực sức trẻ đầy cao ngạo, ai cũng nói nó rất có tương lai, ôm ấp đủ loại hoài bão. Nhưng ai có thể đoán trước được tương lai?

Không gian yên ắng, chỉ có tiếng say ngủ trầm ổn cùng tiếng động nhè nhẹ nơi Nhan Khả, anh chợt thấy cảm kích Từ Diễn vì đã cho mình cơ hội kể ra như vậy. Bất cứ ai, cũng cần được giãi bày.

Nhan Khả thở dài, thì thầm: "Tôi muốn hoàn thành giấc mộng mà nó chưa kịp thực hiện."

Quay đầu nhìn Từ Diễn, cậu đã sớm ngủ khì, hạnh phúc và bình ổn, hẳn là đã gặp một giấc mộng đẹp.

Khi nhớ lại, trong anh đã không còn quẫn bách, khốn cùng, mệt mỏi, bi thống nữa rồi. Nhan Khả ngây người trong phút chốc, đắp chăn cho Từ Diễn, sau đó đứng dậy lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

_____________________________

*Ngưu bàng (牛蒡): là một loại cao lương mỹ vị ở Nhật, rễ cây có mùi vị đặc trưng đi từ nhạt sang ngọt và hơi hăng tuỳ thuộc và tuổi và chất lượng của rễ; trong củ Ngưu bàng còn một vị hơi đắng rất khó nhận ra. Người ta cho rằng mùi vị ngon nhất nằm ngay bên dưới lớp vỏ. Rễ mềm nhất khi còn non tươi; dễ gãy khi bị uốn cong, củ Ngưu bàng mềm hơn củ cà rốt. Rễ được xử lý khéo sẽ có mầu sắc tươi giòn. Rễ già mỏng hơi khô và hơi hoá gỗ, có mùi như mùi đất. Rễ là phần bổ dưỡng nhất chứa nhiều inulin, vitamin B và các khoáng chất khác.

Những cọng rễ rất non được rửa sạch và ăn sống, vỏ của củ ngưu bàng rất mềm dễ trầy xước, nhưng chúng thường được ăn dưới dạng chín. Rễ cây ngưu bàng được bảo quản tốt nhất khi đất còn bám đầy cho đến tận khi gần đem đi nấu. Người ta rửa hoặc chùi sạch rễ và làm sao để không động đến lớp thịt thơm tho nằm ngay dưới vỏ.