Thanh Hoà không hiểu rõ mà hỏi: "Bản thân em yêu thương gia đình thì tại sao lại tự sát như thế, anh thấy việc bị hãm hại cũng sẽ có cách giải quyết, còn không kể rằng gia đình em cũng đã sắp xếp xong mọi thứ."
Bản thân Diệp Thanh Hoà nở một nụ cười đầy phức tạp, mà nhìn hắn nói: "Mọi việc cũng rất phức tạp, nhưng em nghĩ anh cũng không cần biết về nó, chỉ là khi chết rồi em mới nhận ra đời này và đời trước khác nhau mà thôi.
Hoặc cũng có thể có sự hiểu lầm nào khác mà em không làm rõ."
Thanh Hoà: "Thế hiện tại linh hồn em ở đâu vẫn ở trong thân xác này hay là như thế nào, em có thể sử dụng tiếp thân xác này hay không, ít nhất hãy chính miệng em mà nói chuyện với gia đình em."
Diệp Thanh Hoà cười rồi lắc lắc đầu nói với hắn: "Em vốn dĩ đã chết chỉ là còn chút vươn vấn nên còn tồn tại mà thôi, cũng không thể vào thân xác mà trực tiếp chính miệng mặt đối mặt với gia đình mà trò chuyện được, có thể nhờ anh giúp em chuyển lời với họ không, a vẫn là không cần chuyển lời đâu, anh chỉ cần sống như cách anh muốn là được, chỉ là cảm thấy bản thân có lỗi với sự yêu thương của cả nhà dành cho em."
"Đúng rồi em đến đây là mục đích cho anh xem ký ức của em, để tránh việc có những thứ khác với thế giới của anh mà có thể anh sẽ không biết thì cũng sẽ phiền phức lắm.
Cũng như không làm anh như rắn mất đầu mà lăn lộn." Diệp Thanh Hoà vừa nói vừa cười bởi vì hắn nghe thấy nội tâm sôi động không hợp mặt ngoài của Thanh Hoà, lúc đó còn lo lắng anh ấy mới thay đổi hoàn cảnh mà xảy ra chuyện gì nguy hiểm hay không.
Nhưng sau hôm nay thì bản thân hắn cũng yên lòng.
"Bây giờ em sẽ truyền ký ức cho anh, có thể sẽ có chút sốc vì quá nhanh mà tiêu thụ ký ức nên lúc thức dậy anh sẽ khó chịu nha, nhưng chỉ hôm nay thôi." Sau khi Diệp Thanh Hoà vừa dứt lời thì tầm mắt của Thanh Hoà lập tức tối sầm lại, sau đó xuất hiện là những đoạn ký ức, bởi vì nó giống với chiếu điện ảnh nên cũng không khó chịu nhiều lắm chỉ giống như bản thân ba ngày ba đêm chơi game không tiết chế, nhiều nhất ngủ đến chiều là sẽ ổn.
Sau đó hắn nhìn thấy cuộc đời của Diệp Thanh Hoà trải qua.
Từ một đứa trẻ bập bẹ biết nói biết đi, sau đó lớn đến độ tuổi đi học từ tiểu học đến trung học rồi đến lên làm một sinh viên.
Có lúc khóc, có lúc cười có những lúc cười đến chảy cả nước mắt, hay những lúc sum vầy bên gia đình, bên môi luôn luôn đều treo nụ cười.
Sau đến khi bị hãm hại và tự sát lúc sau mà kết thúc.
Sau khi xem xong, Thanh Hoà nghĩ: Luôn có một chút cảm giác không đúng...!có cái gì đó không đúng, cảm giác đã bỏ qua cái gì, hoặc là khuyết thiếu cái gì.
Sau khi cho Thanh Hoà xem ký ức thì bản thân linh hồn Diệp Thanh Hoà cũng đã ra khỏi giấc mơ, có lẽ Diệp Thanh Hoà sẽ đi đầu thai trong một gia đình mới, bắt đầu thêm một cuộc sống hạnh phúc khác.
Thanh Hoà ngay lập tức ngã đầu ra ngủ tiếp, sau khi tiếp nhận ký ức thì số tinh lực còn lại của hắn cũng về số không rồi, hoàn toàn không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ bất cứ thứ gì cả.
Vẫn là để mọi chuyện phiền phức này cho hắn của ngày mai đi.
Sau khi không hề có trách nhiệm mà quyết định, thì Thanh Hoà ngay lập tức ngủ say đi.
Ngày hôm sau lúc Thanh Hoà tỉnh lại cũng đã là buổi chiều chạng vạng, ánh sáng của hoàng hôn từ giữa khe mành xuyên qua chiếu vào căn phòng.
Thanh Hoà cầm lấy điện thoại trên đầu giường ra xem giờ, thì thấy cũng đã là ba giờ chiều hơn.
"Ân, trễ đến thế này luôn à." Thanh Hoà kinh ngạc mà cảm thán sau khi ngồi một lát lâu, thì cái bụng của hắn cũng kháng nghị mà phát ra âm thanh.
"Ai, tính ra hồi tối qua cũng không ăn nhiều mấy, hôm nay lại ngủ một giấc đến bữa chiều.
Đói muốn bụng trước dán đến bụng sau rồi." Thanh Hoà vừa nói vừa tranh thủ đứng dậy vệ sinh, sau đó đi xuống dưới nhà bếp xem xem có gì ăn không.
Sau khi đi xuống lầu, Thanh Hoà cứ ngỡ vào thời gian này sẽ không có ai ở nhà, nhưng không ngờ đi xuống dưới nhà trước tiên thấy bà Diệp đang ngồi trên sofa phòng khách xem tivi.
Bà Diệp thấy Thanh Hoà đi xuống ngay lập tức lại gần mà nói: "Tiểu Hoà dậy rồi hả con, lại đây ăn cháo đi, hôm nay con ngủ dậy trễ, chắc đói lắm rồi đúng không.
Mẹ hầm cháo gà mà con thích nhất nè."
Thanh Hoà trả lời:" Dạ mẹ, con cảm ơn." Cũng không thể không trả lời, nếu không sẽ mãi bị hiểu lầm là hậm hực vẫn còn ý định tự sát mất.
Với lại chờ vài bữa cho sự kiện này sử lý xong thì sẽ nói chuyện với nhà họ Diệp sau vậy.
Bà Diệp bất ngờ vì Thanh Hoà đã chịu mở miệng nói chuyện với bà, cũng vui vẻ trong lòng, bà nở nụ cười nhẹ nhàng mà ôn nhu nhìn Thanh Hoà: "Mẹ con với nhau cảm ơn gì đâu tiểu Hoà.
Con ăn cháo đi nha, sau đó đi ra ăn trái cây mẹ đã gọt ở ngoài bàn rồi đấy."
Thanh Hoà: "Dạ mẹ." Sau khi nói xong hắn cũng vùi đầu vào ăn cháo, ăn xong đi cái gì sau đó thì tính sau..