Ký chủ chết rồi.
Đây là kết luận của Hệ Thống sau khi đã chờ đợi một tiếng đồng hồ mà ký chủ còn chưa về nhà.
Khoảng tầm một tiếng trước, ký chủ nói với nó là cô sẽ đi mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi.
Mười lăm phút sau đó... kết nối của nó và ký chủ đột nhiên bị ngắt.
Nó dùng mọi cách liên lạc với ký chủ, lại chỉ thấy báo thất bại liên tục, vậy thì chỉ có thể suy ra 2 loại trường hợp.
Một là ký chủ đã chết.
Hai là... không quan trọng, nói tóm lại, ký chủ nếu cứ từ chối kết nối lại với nó như thế thì nó thà coi như cô đã chết!
Bực cả mình!
Hệ Thống hậm hực tự mở hộp pate mèo, móng vuốt chuyển kênh phim hoạt hình mà nó yêu thích, đột nhiên vọng vào tiếng chó tru thảm thiết, nó giật thót mình, vội vàng đi ra phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trên trời không một vì sao, chỉ có ánh trăng rằm là sáng rõ, dường như toàn bộ thú nuôi của khu phố này đều hợp lực cùng nhau tru tréo, có thể thấy phía xa một vài căn nhà đã không chịu được mà bắt đầu sáng đèn, tiếng sủa liên tiếp cùng tiếng quát mắng của những người đột nhiên bị mất giấc ngủ ngon tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp ầm ĩ.
Ký chủ...không phải đang gặp rắc rối đấy chứ?
Nó bất an đi đi lại lại, mãi đến khi nó lấy xong dũng khí định đi tìm ký chủ thì cửa bên ngoài đột nhiên kêu cái "cạch", làm trái tim căn bản không tồn tại của Hệ Thống cuối cùng cũng đập bình thường trở lại.
Nó nhanh chóng lao ra cửa, vừa đi vừa cằn nhằn chẳng cần biết Thiên Y có đang nghe hay không "Ký chủ cứ tuỳ tiện ngắt kết nối như vậy, nếu có chuyện gì đừng có trách ta không kịp hỗ trợ!"
Vừa đặt vuốt đến hành lang, một đợt gió lạnh đột nhiên thổi tới, lông của Hệ Thống lập tức xù lên, thiết bị điện trong nhà cũng ngay lập tức trở nên quái dị, âm thanh nói chuyện phát ra từ ti vi không biết từ lúc nào đã chuyển thành những tiếng rè rè khó nghe.
Hệ Thống cảnh giác nhìn người đang đứng trước cửa, khoá áo kéo trễ, mái tóc hơi rối, quanh thân còn ẩn hiện một tia tử khí cực nhạt.
Nó hiện đã biết rõ thân phận thực của Thiên Y, vậy nên tia tử khí mỏng manh này vốn không khiến nó quan tâm, chỉ là...
Người ở phía sau kia.
Trên người mặc một bộ cổ phục xanh nhạt, không nhìn kĩ còn tưởng là màu trắng, trong phòng không có chút gió mà tà áo bay bay, tóc đen chấm đất, cứ như người bước ra từ trong tranh vẽ.
Quan trọng hơn cả, người này thoắt ẩn thoắt hiện, cứ như...
Cứ như ma ấy.
Hệ Thống đột nhiên lạnh hết cả sống lưng.
"Vào đi."
Thiên Y mở miệng, không biết là đang nói với người ma kia hay đang nói chuyện với nó nữa.
Vì thế, tình cảnh tiếp theo chính là, trong phòng khách, đèn điện chợt sáng chợt tối, tiếng ti vi nhiễu sóng rè rè, một con mèo đen, một con ma tóc dài cùng một cô gái âm u ngồi mặt đối mặt, bên ngoài là tiếng chó tru thảm thiết, khung cảnh thật không khác gì phim trường phim kinh dị.
Hệ Thống cuối cùng cũng nhận được quyền truy cập từ Thiên Y, nó dùng thần giao cách cảm hỏi cô.
Thiên Y day day huyệt thái dương, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Tên này, nói một cách đơn giản, chính là Áo Xanh bị nhốt trong phó bản ẩn ở game Thế Giới Tự Do kia.
Thiên Y trước đó muốn tạo ra một thông đạo liên kết thế giới này với ảo cảnh của Mảnh Vỡ, nhưng vì nguồn năng lượng của cô đã bị nó chặn lại, nên cô không còn cách nào khác phải tìm kiếm một sức mạnh tương tự để làm vật trung gian.
Khi Áo Xanh ngỏ lời, nghiêm túc thì, cô đã không cho rằng nguồn sức mạnh của tên này có tí tính khả thi nào.
Nhưng mà mẹ nó, thằng cha này thật sự có thể tạo nhân vật ở thế giới thật rồi đến tận đây?!
Vậy cuối cùng thì cô là người chơi ở thế giới ảo đó, còn hắn là người chơi ở thế giới thật... thôi dẹp mẹ đi.
Thiên Y câu có câu không kể qua hoàn cảnh gặp nhau của hai người với Hệ Thống, Hệ Thống kinh hãi nhìn chằm chằm Áo Xanh, thảo nào trên người tên này không có tí sự sống nào, lại còn thoắt ẩn thoắt hiện, hoá ra là do hắn cùng thế giới này căn bản không tương thích!
Đem cấu hình android cài vào ios, nghĩ cũng không cần nghĩ, giật lag thế này vẫn chỉ là bình thường thôi.
Chờ chút đã, cái loại thao tác này rốt cuộc có hợp lệ hay không vậy!
Các người đánh phó bản theo style phàm nhân một chút thì chết à!
Hệ Thống câm nín hỏi trời xanh.
Sự xuất hiện bất ngờ của Áo Xanh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thiên Y, cô day day huyệt thái dương "Sao anh tìm được tôi?"
Cô hỏi con ma tóc dài kia.
"Tôi dựa theo khí tức của cô đến đây."
Áo Xanh im lặng nãy giờ rốt cuộc mở lời, giọng nói cực kì dễ nghe, so với nhan sắc của hắn cũng coi như một 9 một 10.
Thiên Y chớp mắt, bình tĩnh thu lại toàn bộ tử khí quanh thân, chỉ bằng chừng này mà cũng tìm được cô, tên này tinh như chó vậy.
"Anh đến thế giới này bao lâu rồi?"
Áo Xanh ngẫm nghĩ một lúc, hắn xoè ra bàn tay thon dài, ngay giữa lòng bàn tay phải còn có một vết thương sâu hoắm đang kết vảy "Hai mươi sáu ngày."
Thiên Y bấm bấm đốt tay, tính từ ngày cô bị đuổi ra khỏi chung cư cũ, không ngắn cũng không dài, vừa tròn 26 ngày.
Cô đúng là phải nhìn Áo Xanh với một con mắt khác, hắn vật vờ ở thế giới này tận 26 ngày mới gặp được cô, rốt cuộc sống thế nào vậy?
Bối cảnh trong game và ngoài đời thật cách nhau một trời một vực, hắn không thấy sốc văn hoá thì thôi, từ nãy giờ nói qua nói lại, hình như hắn đã quen thuộc cách xưng hô hiện đại luôn rồi.
Thiên Y giơ tay chỉ về một hướng "Biết cái gì đây không?"
"Ti vi."
"Thế cái gì đây?" Lại chỉ về hướng khác.
"Bóng đèn."
"Gì đây?"
"Điện thoại."
"...Thứ này thì sao?"
"Con mèo."
Wao, 100 điểm, tốt nghiệp loại giỏi, tuyển vào làm luôn.
Năng lực học tập dường như rất không tệ.
Áo Xanh thấy Thiên Y nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, dáng vẻ lúc ẩn lúc hiện của hắn hình như hơi ngại.
"Không biết nữa, chỉ là có cảm giác đã từng sống ở nơi tương tự thế này rồi mà thôi."
[Đã từng? Vậy chẳng lẽ hắn là người thật, sau đó bằng cách nào đó bị bắt vào Ảo Cảnh của Mảnh Vỡ?]
Hệ Thống hỏi Thiên Y.
Thiên Y nói với nó, bà đây làm sao mà biết được!
Những gì không biết thì nên hỏi thẳng.
Thiên Y hỏi Áo Xanh, hắn sau một hồi suy nghĩ thì vẻ mặt cũng mơ hồ không kém.
"Khi ký ức bắt đầu thì đã ở thế giới đó rồi, tôi đã từng là ai, đã từng làm gì, đều không nhớ được." Áo Xanh hạ mi, dường như đang cố nhớ lại, nhưng rồi đành từ bỏ, dù sao hắn cũng đã thử rất nhiều lần rồi, trong đầu toàn bộ chỉ là một khoảng trống vô tận.
Khi hắn lần đầu tiên mở mắt ra, tất cả mọi thứ đều xa lạ.
Hắn đi khắp mọi nơi, không ngừng tìm kiếm cội nguồn của bản thân nhưng vô ích, sau lại bị giam giữ trong hang động kia, vốn tưởng phải từ bỏ, lại có người đột nhiên xuất hiện nói với hắn, thế giới ngươi đang sống, chỉ là giả tưởng.
Hắn là một nhân vật được lập trình, sống trong nơi gọi là game, còn cô ta là một người chơi, nhân vật này chỉ là một cái vỏ được tạo ra mà thôi.
Hắn không thể tiếp nhận sự thật này, nơi hắn đã từng sống quả thật có nhiều điểm bất hợp lý, nhưng hắn cũng nhắm mắt cho qua, dù sao thì, trước giờ hắn luôn nghĩ người có vấn đề là hắn, tồn tại với một phần ký ức khuyết thiếu, chứ tuyệt đối chưa từng cho rằng thế giới đó căn bản chưa bao giờ là thật.
Vậy hắn hiện tại... là người hay chỉ đơn giản là một mảng dữ liệu?
Hắn không biết.
"Tôi rốt cuộc là thứ gì..."
Hai bàn tay Áo Xanh bấu chặt lấy tà áo màu xanh nhạt, gương mặt hắn càng lúc càng mơ hồ, bóng đèn chớp nháy điên cuồng, tiếng ti vi nhiễu sóng cũng tăng âm lượng đến một tần số khó nghe cực kì.
Hình như tâm trạng của con ma tóc dài này có ảnh hưởng trực tiếp đến tuổi thọ của đồ điện gia dụng trong nhà Thiên Y.
Cô đem tai bịt lại, nhìn Hệ Thống, ý tứ cầu cứu vừa nhìn liền biết.
Hệ Thống thở dài, nó kêu lên một tiếng rồi nhảy luôn vào lòng Áo Xanh, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà vươn vuốt tát vào má hắn một cái *Bộp*.
Cái nhà này việc gì cũng tới tay mình!
Đánh cho bõ ghét!
Khí lạnh trên người Áo Xanh rút đi, hình dáng lúc tỏ lúc mờ của hắn dần hiện rõ, ánh điện chập chờn nãy giờ cuối cùng cũng quay về trạng thái bình thường vốn có, ti vi đang rên được vài tiếng cũng xịt hẳn.
Tiếng chó tru ngừng lại.