Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 55: Vị diện số 3: Đấng cứu thế tại mạt thế (28)






Quân Dực nheo mắt nhìn cái túi trên bàn cùng hai người đối diện mình, đây là hai thành viên mới đến căn cứ của hắn.


Trở thành cư dân trong căn cứ quân đội này không phải việc dễ dàng, điều kiện tiên quyết là phải có ít nhất một dị năng giả mỗi ba thành viên mới, chỉ như vậy mới có thể duy trì sức mạnh của căn cứ mà không đem vào quá nhiều những kẻ vô dụng.


Nếu như nói quân đội phải vì nhân dân?


Nực cười, bây giờ quân đội không là gì hơn một tài sản tư nhân.


Vì yêu cầu khắt khe như vậy, cho nên căn cứ của hắn hơn nửa năm nay không thu nạp nhiều thành viên mới, tính đi tính lại cũng chỉ có khoảng 150 người. Bù lại, sức mạnh cá nhân của bọn họ đều vô cùng cao, tỉ lệ chống đỡ thi triều cũng theo đó mà kéo lên.


Tuy nhiên, hai người này lại là ngoại lệ.


Họ đều là người thường.


Nhưng hắn vẫn quyết định để họ trở thành thành viên mới với lý do rất đơn giản.


Họ giàu vcl.


Quân Dực nhìn cái túi đầy ắp tinh hạch, từng này là 100 viên...không...200 viên?


Khi bọn họ đưa cái túi này ra, người của hắn không hề do dự đã đem luôn hai người này đến phòng làm việc của hắn. Đây hẳn là số tinh hạch họ dành dụm được từ khi tận thế bắt đầu.


Xác sống ngày càng mạnh mẽ, muốn xuyên thủng hộp sọ sau một nhát chém hay một phát súng với người thường gần như là không thể, vì vậy nên dị năng giả hệ sức mạnh là vô cùng cần thiết. Tuy vậy, số lượng dị năng giả sức mạnh ở chỗ hắn cũng có hạn, nguồn cung tinh hạch luôn không đủ trong căn cứ.


Không có tinh hạch, sức mạnh của dị năng giả không thể phát triển, nhưng với số lượng xác sống tăng cao cùng với việc chúng càng ngày càng nhanh nhẹn, bọn họ không có đủ thời gian để vừa trích xuất tinh hạch vừa chém giết thây ma, số lượng tinh hạch thu được là có hạn.


Đột nhiên lại có thêm mấy trăm viên tinh hạch từ trên trời rơi xuống...


"Chào mừng hai người đã đến với căn cứ. Tôi đã cho người sắp xếp chỗ ở cho hai người, rất tiếc vì không gian của doanh trại có hạn, hai người phải ở khu tập thể, nam nữ riêng biệt, tuy nhiên mọi người vẫn có thể gặp mặt ở khu sinh hoạt chung."


Quân Dực điềm tĩnh nói, thật ra nơi này sắp xếp chỗ ở theo phương thức phân tầng, những dị năng giả cao cấp đều có phòng riêng, quân nhân phòng đôi, còn lũ người thường sẽ được xếp vào phòng tập thể khoảng 8 người một phòng.


Giàu thì cũng chỉ là người thường, được đặc cách vào đây là may mắn lắm rồi.


"Chúng tôi ở bên nhau quen rồi, muốn ở phòng đôi."


Cô gái ngồi đối diện hắn lên tiếng, khuôn mặt lúc nào cũng treo một nụ cười mỉm, mặc dù nhìn qua vô cùng trẻ, nhưng dựa vào cách nói chuyện cùng khí thế có vẻ như không phải loại dễ bắt nạt.


"Xin lỗi, đây là luật lệ, không thể làm tr... thật ra chúng tôi còn một phòng đôi, sẽ chuẩn bị cho hai người ngay."


Quân Dực ngay lập tức đổi giọng sau khi thấy cô gái ném một túi tinh hạch to gấp đôi túi trước lên bàn.


Hai kẻ này rốt cuộc có bao nhiêu tinh hạch?!?


"Thủ lĩnh quả là một người tốt bụng. Hai chúng tôi vô cùng biết ơn."


Cô gái bày ra một vẻ mặt cảm động, còn tên con trai ngồi ngay cạnh suốt buổi nói chuyện đều không có phản ứng, chiếc áo hoddie trùm qua đầu làm nửa gương mặt hắn chìm vào trong tối, chỉ để lộ ra khung hàm góc cạnh cùng đôi môi mím chặt.


"À, thật ra tôi còn một việc muốn hỏi thủ lĩnh." Cô gái không để Quân Dực có thời gian đánh giá chàng trai kia, đột nhiên lên tiếng. "Thật ra tôi đi khắp nơi để tìm người chị gái thất lạc của mình, chị ấy tên là Tô Lam, còn tôi tên Tô Thanh, cha chúng tôi tên là Tô Mục. Chị ấy rất xinh đẹp, còn là dị năng giả hệ sức mạnh, nếu như ngài vô tình gặp được chị ấy, xin hãy báo giúp tôi, như vậy tôi vô cùng cảm kích."


Lời vừa dứt, lại một túi tinh hạch nữa được ném lên bàn.


Quân Dực: Hắn bắt đầu cảm thấy quen với phong thái ném tinh hạch như rác của cô gái này rồi, đừng cho là hắn sẽ lại ngạc nhiên.


Hắn không thể phủ nhận mình bị ba túi tinh hạch lấp lánh kia thu hút, nhưng vừa nghe thấy những cái tên phát ra từ cô gái kia, hắn biết ngay người mà cô gái đang tìm kiếm là ai.


"Cô là... em gái của Lam Lam?"


Lam Lam?


Có mùi gian tình!


Thiên Y dùng vẻ mặt mong chờ gật đầu thật mạnh, nếu có thể, cô cũng muốn rặn ra vài giọt nước mắt, nhưng được rồi, cái này nằm ngoài khả năng diễn xuất của cô.


"Ngài biết chị ấy sao!? Xin ngài, tôi muốn gặp chị ấy!"


Quân Dực nhìn vẻ nôn nóng của người đối diện, cảm thấy nếu như gia đình họ có thể đoàn tụ thì quả là một ý hay.


"Vậy được, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau. Nếu thật là chị cô, vậy thì chúc mừng."


Vậy thì sẽ là em dâu hắn sao. Một đứa em dâu giàu có như vậy, hắn cũng không lỗ.


Thiên Y bày ra bộ dáng ngại ngùng, cô thỏ thẻ với Quân Dực.


"Vậy ngài có thể giữ bí mật chuyện này không? Tôi thực sự muốn gây bất ngờ cho chị ấy, ngài nghĩ xem, nếu đột nhiên nhìn thấy tôi trong đám người, hẳn chị ấy sẽ ngạc nhiên lắm. Hơn nữa nếu người mà ngài đưa đến không phải chị gái của tôi, tôi cũng không quá thất vọng."


Quân Dực gật đầu, cô gái này nói có ý đúng.


"Vậy tôi sẽ giữ bí mật chuyện này vậy."


Đạt được mục đích, Thiên Y lúc này liền nở nụ cười.


"Vậy chúng tôi xin phép đi nghỉ trước. Về việc gặp mặt chị gái mình, tôi... vô cùng mong chờ."


Hương vị của cô ta hẳn là tốt hơn rồi.