Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 17: Vị diện số 2: Đế vương vô tình: Cuộc chiến ngai vàng (7)







*Đôi lời tâm sự: Xin lỗi mọi người vì đã chậm trễ >.<. Ta thực sự lười quá, mà Word còn được cái hiểu ý hết hạn đúng lúc, mà gia hạn tiếp đến hơn 1 trịu lận 0.0. Chân thành xin lỗi những bạn hóng truyện, mong mọi người ủng hộ nhiều hơn để mình có động lực lấp hố nhé 😊))


----------------------------------



"...Tương lai về sau, điềm lành sẽ đến, vĩnh viễn hưởng phúc."




Thiên Y một mặt từ ái cài trâm vàng lên tóc đen của Thẩm Tư Lam, miệng nói những lời sáo rỗng, chờ nàng hành lễ. Thẩm Tư Lam xinh đẹp như một con chim khổng tước, mắt mày như họa, khóe môi mang theo nụ cười ngọt ngào, theo người chỉ dẫn làm hết các lễ nghi cần thiết. Các phi tần cùng phu nhân của các vị đại quan ngồi bên dưới đài, bầu không khí thập phần long trọng.




"Lễ thành."




Thiên Y chậm chạp tuyên bố, kềm nén tiếng thở dài nhẹ nhõm của mình.




Chưa xong đâu.




Ngày vẫn còn rất dài.




Vẫn còn yến tiệc nữa.




Quan trọng vẫn là thần thái.




Mạnh mẽ lên.


Sau nghi lễ, mọi người bắt đầu di chuyển đến Chính cung để tham yến, Thiên Y đứng ở một bên, thần sắc đạm mạc nhìn Thẩm Tư Lam chìm trong đám đông các phu phân với những lời chúc tụng.




"Hệ thống, sau này mà có bối cảnh Hoàng Cung, ngươi nhất định phải né ta ra đấy." Rốt cuộc trải nghiệm cảm giác thế nào là EQ không đủ dùng, thể lực không đủ xài, Thiên Y lần đầu trong đời bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.




Biết thế ngay từ đầu cô nên làm phản.




3 chương trước cô đáng lẽ nên xử ông vua kia mới đúng.




Nhất định rút kinh nghiệm.




"Di giá đến Chính cung."




--------------------




Chính cung.




Không khí vô cùng náo nhiệt, các vị đại thần cùng phu nhân ăn uống nói chuyện vui vẻ, đương nhiên không thể thiếu những tuấn nam mỹ nữ trẻ tuổi gia đình cơ cấu với hi vọng tìm được một ý trung nhân ưng ý. Các vũ cơ ở giữa khán đài, nhảy múa theo tiếng nhạc, tà áo như mây, mắt ngọc mày ngài, đều vô cùng xinh đẹp.




Lễ cập kê của ngũ công chúa lần này tổ chức vô cùng lớn, thể hiện rõ ràng địa vị của nàng trong mắt hoàng đế, đương nhiên những người tham dự không thể chuẩn bị quà mừng quá sơ sài. Các vị hoàng tử vốn bình thường chẳng mấy khi xuất hiện trước mặt nhau cũng đến tham dự, tuy bầu không khí có chút lạnh, nhưng tiết trời đang chuyển hạ, trời cũng nóng, nên vấn đề này có thể tạm chấp nhận.




Hoàng đế ngồi ở chủ vị, thần sắc vui vẻ, chăm chú nhìn các vũ nữ nhảy múa.




Hoàng hậu ngồi kế bên, thần sắc đạm nhiên từ ái, cơ mặt từ đầu cung yến đến giờ không hề đi chuyển hay co giật, cảm tưởng như một bức tượng.




Đây gọi là vẻ mặt khó ở.




Thiên Y đang cảm thấy vô cùng không ổn.




Tất cả mọi thứ đều theo đúng kế hoạch.




Chẳng phải bối cảnh hoàng cung nên như trong phim, có này đó vài sự kiện kích thích một chút?




Thích khách ở mô?




Đấu trí đấu dũng nơi nào a?




Cô đã rất mong chờ ngày hôm nay đó, chẳng lẽ không có gì tiêu khiển chút sao?




Lại chờ thêm một chút?




-----------




Thiên Y đưa mắt lại nhìn một vài người rời đi, lật bàn, bây giờ đã là giữa tiệc rồi có được không?




Những thời cơ tốt để ra tay đều đã qua rồi, Quý Phi còn chưa thấy động tĩnh gì, chẳng lẽ lại còn có lúc nào mà cô trở tay không kịp sao?




Nhìn xuống dưới đài, Quý phi cùng các vị phi tần khác đang chăm chú nhìn vũ cơ, cười nói vui vẻ, chính là bộ dạng thân thiện hòa ái giả tạo thường ngày, không có gì đặc biệt.




Chẳng lẽ cô lại nhầm rồi?




Hoàng cung này thực chất là nơi mọi người thương yêu nhau như anh em, chung chồng mà cũng có thể vui vẻ chia sẻ qua lại, người người nhà nhà đều không ngại xài hàng second-hand?




Thậm chí phượng ấn cũng có thể ném qua lại như rác tái chế vậy sao?




Là cô đánh giá mấy người này quá cao?




Thiên Y bắt đầu có cảm giác vọng tưởng bị hại, thế giới này dàn nhân vật phụ sao có thể không theo kịch bản như vậy, chẳng lẽ thân phận này của cô còn chưa đủ để thăng cấp thành pháo hôi vạn năng sao?




Cô tốn công sức tổ chức hoành tráng như vậy chỉ để đợi đến tiết mục vả mặt, vậy mà ăn xong liền đi về rồi?




Không được rồi, đột nhiên thấy chóng mặt quá, ra ngoài hít thở không khí 1 chút.




Thiên Y lấy cớ cảm thấy trong người không khỏe, nhanh chóng rút lui khỏi yến tiệc, từ chối lên kiệu, chỉ mang theo một vài hạ nhân, đi bộ về tẩm điện.




Tiết trời vô cùng đẹp, hít vào một ngụm không khí, Thiên Y rốt cuộc cảm thấy mình như sống lại.




Ở thời đại này đối với người chuyên về máy móc như cô mà nói quả thật bất tiện đủ thứ, duy chỉ có duy nhất không khí cùng phong cảnh thiên nhiên là khiến cô tạm cảm thấy thỏa mãn.




Ở thế kỉ 23, thứ gọi là thiên nhiên sớm đã không còn tồn tại.




Thật sự muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chi nhất, sau đó cô có thể dành ra chút thời gian ít ỏi còn sót lại để thoát ra khỏi hoàng cung này, đi khắp nơi, nhìn ngắm phong cảnh nhân gian.




Nhìn bầu trời đầy sao, hít thở bầu không khí trong lành, đáng lẽ mọi thứ đã vô cùng hoàn mỹ, chỉ tiếc là Thiên Y đã quá coi thường vận may của pháo hôi vạn năng rồi.




[Ký chủ, đối tượng phía trước có mùi của mảnh vỡ.] Hệ thống thông báo, đồng thời phía trước vô cùng hợp thời vang lên tiếng sáo.




Thiệt là cmn trùng hợp.




Thiên Y nhún vai, đêm hôm khuya khoắt như vậy lại ra đình viện thổi sáo, không quan trọng hắn có mảnh vỡ hay không, tên này không những có bệnh, mà còn bệnh rất nặng.




Không thể đối phó với những thằng có bệnh não bộ, vì chúng tuy ít, nhưng rất nguy hiểm.




Nhưng mà cô đang thực sự rất rảnh.




"Đi xem một chút."




Cứ thế, nhóm người của Hoàng Hậu bắt đầu tiến thẳng đến đình viện.




Tiếng sáo càng lúc càng gần, phong cảnh càng lộ rõ, rốt cục hiện ra bóng người bên trong đình viện. Xung quanh bốn bề là nước, hoa sen nở rộ, ánh trăng mờ ảo, người trong đình một thân bạch y, đẹp như trích tiên, tiếng sáo như hư như thực, đột nhiên khiến người ta cảm tưởng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Chiếc cầu gỗ như thứ duy nhất nối liền giữa nhân gian và thiên đàng, nhưng lại khiến cho những kẻ tầm thường cảm thấy e ngại, không dám tiến thêm một bước.




Thiên Y nhìn đám cung nữ thái giám ngơ ngẩn như bị thôi miên, không nhịn được tặc lưỡi, nam phụ lên sàn thôi mà, có nhất thiết phải làm quá lên như vậy không?




Ở khoảng cách xa như vậy thật nhìn không rõ khuôn mặt hắn, cô đành phải bỏ lại đám cung nữ, một mình tiến về phía bên kia cầu.




Nhưng mà càng nhìn gần càng phải thừa nhận, tên này còn đẹp hơn nam chính nữa.




Da trắng như tuyết, môi cũng trắng bệch, tóc đen như gỗ mun, đây hiển nhiên là bộ dáng của một tên bệnh sắp chết.


Quả nhiên chỉ có mấy tên bệnh mới rảnh rỗi ra đây thổi sáo vào giờ này.




Đối phương rốt cuộc cảm nhận được có người đến, tiếng sáo dừng lại, mắt phượng thẳng tắp nhìn vào Thiên Y, sau đó quy củ cúi đầu.




"Mẫu hậu."




Thiên Y vẫn là khuôn mặt bình bình đạm đạm, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương một lúc, đến khi cảm nhận được đối phương rốt cục sắp mất kiên nhẫn, mới bình tĩnh gật đầu:




"Dây lưng mới màu sắc thật sự rất đẹp."