Nhìn vết cắn trên cổ trắng nõn của Tần Từ, Nhiễm Bạch không được tự nhiên ho khan một cái:
"Phong Lạc, có đạo cụ tiêu trừ vết cắn không?"
Phong Lạc nghe Nhiễm Bạch hỏi vậy thì tìm kiếm trong hệ thống trong Thương Thành một lượt:
"Có, ký chủ, chữa trị trong chớp mắt, cần năm mươi điểm tích lũy.
”
"Mua.
"
Một giây sau, Nhiễm Bạch trong tay xuất hiện một cái lọ thuốc cao màu trắng.
Nhìn không khác gì lọ thuốc cao phổ thông.
Nhiễm Bạch ngồi bên giường, hai chân thon dài trùng điệp, nhẹ nhàng vặn nắp lọ thuốc, bôi lên cổ Tần Từ.
Nhìn thấy Tần Từ nhu thuận không động thủ động cước, Nhiễm Bạch hài lòng nhẹ gật đầu.
Dấu răng của vết cắn, trong nháy mắt biến mất.
Cái cổ trắng nõn không một tia tì vết.
Nhìn Tần Từ ngoan ngoãn nằm ở trên giường, tựa hồ là muốn nói cái gì?
Kết quả, một giây sau.
Thế mà!
Đặc meo ngủ!
Nhiễm Bạch nghiêm túc nhìn Tần Từ, ánh mắt thâm trầm.
Xác nhận nhìn qua, thật sự đã ngủ.
Nhiễm Bạch trực tiếp đi phòng tắm rửa mặt một phen, mặc áo choàng tắm.
Lộ ra một vòng xương quai xanh, tóc rối còn nhỏ xuống những giọt lấy, bắp chân bại lộ bên ngoài, thần sắc lộ ra có mấy phần lười biếng.
Trên môi dường như còn lưu lại khí tức của người nào đó, Nhiễm Bạch không tự chủ dùng mu bàn tay xoa xoa môi.
Đôi mắt có chút nheo lại.
Cảm giác quen thuộc không hiểu thấu, là nơi nào đến?
Không nghĩ ra, Nhiễm Bạch cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Nhìn Tần Từ nằm trên giường ngủ không yên, Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, tay cầm chăn đắp lại cho Tần Từ.
Nhiễm Bạch trở lại gian phòng của mình, nằm ở trên giường lật qua lật lại ngủ không được.
Trong miệng dường như luôn luôn sót lại khí tức của Tần Từ.
Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, dùng mu bàn tay xoa xoa môi.
Nụ hôn đầu của cô cứ như vậy mà mất đi.
Nhiễm Bạch từ nhỏ lớn lên trong Huyết tộc, hiểu được quyền lợi minh tranh ám đấu, hiểu được lợi dụng cảm xúc.
Duy chỉ có không biết, chính là liên quan tới tình cảm.
Dường như trong trí nhớ của Nhiễm Bạch, cho tới bây giờ đều chưa từng trải qua những thứ này.
Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, ngón tay mân mê lẫn nhau.
Ánh đèn màu cam bắn ra trên mặt nghiêng của Nhiễm Bạch tinh, lộ ra mấy phần mộng ảo.
Được rồi.
Truyện Trọng Sinh
Nụ hôn đầu tiên đổi lấy máu tươi.
Cũng coi như có giá trị.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tần Từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là gian phòng xa lạ.
Ngón tay vuốt vuốt huyệt thái dương.
Đầu óc giống như là nổ tung, có chút hỗn độn.
Tần Từ nhíu nhíu mày lại.
Hình như tối hôm qua hắn có một giấc mộng.
Một giấc mộng hương diễm, liên quan tới người kia.
Cảm giác da thịt mềm mại, hắn nhớ kỹ rõ ràng.
Trong đầu không ngừng thoáng hiện những hình ảnh kia.
Dường như, là người kia đưa hắn trở về.
Tần Từ môi mỏng câu lên một nụ cười đắng chát.
Mộng, cuối cùng cũng chỉ là mộng.
Cuối cùng cũng đến ngày phải tỉnh.
Thế nhưng… nếu như trong mộng có người kia.
Hắn tình nguyện vĩnh viễn ngủ say trong mộng.
Tần Từ vén chăn lên, đẩy cửa phòng ra.
Thân ảnh quen thuộc khiến ánh mắt Tần Từ dừng một chút.
Nhiễm Bạch ngoái nhìn nhìn Tần Từ:
"Gọi thức ăn ngoài, cùng một chỗ?"
Nhiễm Bạch cũng biết rõ tài nấu nướng của mình đến cùng là cái bộ dáng gì, càng nghĩ càng thấy vẫn không nên động thủ.
Tần Từ ngước mắt nhìn Nhiễm Bạch, ánh mắt không chớp lấy một cái, tựa hồ như muốn đem bộ dáng cô khắc vào thực cốt.
"Tối hôm qua là cậu đưa tôi trở về?"
Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu, lơ đãng nói: “Đúng thế, bạn của anh gọi điện thoại cho tôi.
"
Nhìn thấy bộ dáng Nhiễm Bạch nhẹ như mây gió, đôi mắt Tần Từ hơi ngầm.
Là hắn nghĩ quá nhiều.
Cũng vì giấc mộng kia quá mức chân thực, vậy mà để hắn có một loại ý nghĩ rằng đó là thật.
Nếu như thật sự là thật, ánh mắt cậu nhìn hắn sẽ thản nhiên như bây giờ sao?.