Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 291: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ 20






Đối với chuyện này, trên mạng tất cả mọi người biểu thị rất chất vấn.
Một người không có nhân khí, sao có thể đảm nhiệm tác phẩm lớn như thế?
Nhưng không thể lại là quy tắc ngầm thượng vị?
Tất cả mọi người đối " quân lâm thiên hạ " trong tay Lưu đạo ôm lấy cực lớn kỳ vọng.
Cũng hi vọng mỗi một vai đều có diễn viên trong lòng của bọn họ diễn.
Thế nhưng một người không có nhân khí,  một người mới là có ý gì?
Đối với cái này, có ít fan hâm mộ có ngôn ngữ quá khích.
## một người mới không có nhân khí, làm sao có thể đảm nhiệm chế tác lớn như thế! ##
## xem xét chính là người quy tắc ngầm thượng vị! Đoạt nhân vật của Tây Tây nhà chúng ta! ##
## a! Trưởng thành cái dạng này, nằm xuống mở mở hai chân là có thể! ##
## cái gì mà chế tác lớn chứ? Sợ là trở thành một bộ phim nát!! ##

## có ý gì thế, toàn bộ tác phẩm đều không có một người có danh tiếng, toàn bộ đều là người mới.

##
## hủy phim hủy tam quan, loại phim này, không xem cũng được! ##
Trong đó, cũng có mấy người là nhan phấn* của Nhiễm Bạch, vì Nhiễm Bạch mà bênh vực kẻ yếu vài câu, lại bị nhanh chóng bao phủ trong mênh mông chửi mắng.
*nhan phấn: phấn tương tự như fan, nhan tức là nhan sắc.

Ở đây hiểu là fan nhan sắc.
Trong phòng nghỉ của đoàn làm phim, Lạc Ninh nhìn xem những câu chửi mắng trên internet, nhăn chặt đầu lông mày.

Lo lắng nhìn thoáng qua Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch nhàn nhã dựa vào ghế, hai chân thon dài trùng điệp, ngón tay trắng nõn như ngọc lướt nhanh trên điện thoại, hiện ra từng đạo tàn ảnh.
Ánh nắng rối tung trên người Nhiễm Bạch, cực giống một thiên sứ sa đọa.
"Làm sao thế?"
Nhìn thấy Lạc Ninh như vậy, Nhiễm Bạch lười biếng hỏi một câu, hai con ngươi hài lòng nheo lại.
Nhìn thấy Nhiễm Bạch dưới ánh mặt trời, Lạc Ninh có một nháy mắt hoảng hốt.
Người này, dường như trời sinh liền có một loại sức quyến rũ.

Làm cho người ta muốn cho hắn thé tốt nhất, không muốn để hắn tiếp xúc những hắc ám bên ngoài.
Lạc Ninh nghĩ…
Người này, đáng giá có được những thé tốt nhất trên đời này.
"Không có gì."
Nhiễm Bạch nhíu mày cười yếu ớt, ngón tay ngừng lại:
"Lo lắng cái gì, những bình luận trên mạng kia, tôi đều nhìn qua."

Lạc Ninh mở to hai mắt nhìn, thốt ra:
"Vậy cậu..."
Nhiễm Bạch bỗng nhiên đứng dậy, ánh nắng vì Nhiễm Bạch dát lên một lớp viền vàng.

Ánh nắng chiết xạ, Nhiễm Bạch mặt mày cao quý tinh xảo, tựa như ảo mộng, một đôi mắt liễm diễm óng ánh phong hoa, lưu chuyển mấy phần tà khí, ngàn vạn bút mực khó vẽ.

Cánh môi hồng nhạt ngậm lấy một độ cong nhàn nhạt mà tà vọng.
Cả người khí chất nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, giống như trích tiên trong trẻo lạnh lùng cấm dục, nhưng lại xen lẫn mấy phần hắc ám tà khí.

Hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt kết hợp trên người Nhiễm Bạch hoàn mỹ cùng một chỗ.
"Tôi không quan tâm."
Nhẹ nhàng bốn chữ, môi mỏng của thiếu niên mang theo vài phần hững hờ, bẩm sinh cao quý phong hoa.
Đúng vậy, cô không quan tâm.
Ý nghĩ hay ánh mắt của người khác có liên quan gì tới cô?
Vì sao cô phải đi quan tâm?
Hết thảy những gì cô làm, cho tới bây giờ đều không phải vì người khác.
Vương giả, sao lại phải phân cao thấp cùng sâu kiến hèn mọn?
Cô không quan tâm, càng khinh thường.
Hào hứng thì chơi một trò chơi.
Không hào hứng, sao lạu để ý tới người không có chút can thiệp nào?
Lạc Ninh há to miệng, nhưng không nói cái gì.
Người này, có đôi khi thật mê người.
Giống như là độc dược, vừa chạm vào liền nghiện.
Rốt cuộc...!Giải không xong.

Mà đổi thành một bên Tần Từ, lật xem bình luận trên máy vi tính, quanh thân hàn khí càng ngày càng nặng.
Người mà hắn coi như trân bảo? Há có thể để người khác đánh giá như vậy?
Đi thẳng đến tới cầm lấy điện thoại, hạ một mệnh lệnh.
Tất cả bình luận không khen ngợi Phong Bạch ở trên mạng, xóa bỏ.

Nhưng tài khoản này, trực tiếp phong hào*.
*phong hào: đại khái chắc là giống như xoá bỏ hoặc block á.

Mình cũng không rõ lắm nên để nguyên vậy.

Ai biết thì cmt mình sửa nhé ạ.
Tần Từ mở weibo của mình ra.
Hắn rất ít đăng bài trên  Weibo.
Trừ share vài bộ phim.
Weibo của hắn cơ hồ không có gì, kể cả ảnh của hắn.
Chỉ vì hắn thuần túy không thích mà thôi.
Tần Từ gõ mấy dòng chữ trên bàn phím.
Tần Từ V: Tôi tin cậu @ Phong Bạch.
Năm chữ vô cùng đơn giản, lại đủ để cho thấy thái độ của Tần Từ..