Đứa con trai này cái gì cũng tốt, chính là thiếu một chút khói lửa.
Tần Từ cùng Nhiễm Bạch bước vào biệt thự.
Tần mẹ cười tủm tỉm nhìn Nhiễm Bạch, hiền lành nói:
"Cháu chính là người bạn mà Tiểu Từ nói đúng không, lại đây, đừng câu nệ, nhanh ngồi."
Tần cha có chút ngước mắt, đánh giá người bạn mà Tần Từ nói tới này.
Áo sơ mi trắng quần jean, tràn đầy khí tức thanh xuân.
Mặt mày tinh xảo mang theo cao quý cùng tự tin bẩm sinh, khiến người không thể bỏ qua, lúc nhấc tay đều có quý khí tự nhiên mà thành.
Ấn tượng đầu tiên của Tần cha đối với Nhiễm Bạch chính là, người này bất phàm.
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, lễ phép lên tiếng chào hỏi:
"Chào bác trai bác gái."
Nụ cười trên mặt Tần mẹ càng sâu, nhìn Tần Từ ở bên cạnh:
"Tiểu Từ, còn không mau giới thiệu một chút về bạn của con?"
Tần Từ nhìn Nhiễm Bạch:
"Cậu ấy là Phong Bạch, trước mắt chính là nhân vật nam chính trong " quân lâm thiên hạ ".”
Tần mẹ nhẹ gật đầu, cười tủm tỉm:
"Ừm, rất tốt, đều là diễn viên, có chủ đề chung.
Nào, Phong Bạch, uống cà phê."
Khoé môi Nhiễm Bạch vẽ lên một vòng đường cong mờ, lễ phép nói tiếng cám ơn.
Tần mẹ cười cười:
"Cám ơn cái gì, nếu cháu là bạn của Tiểu Từ, vậy sau này chúng ta chính là người một nhà."
Ngón tay nhỏ của coi không tự chủ rụt rụt, người một nhà?
Tần Từ ngồi bên người Nhiễm Bạch, gương mặt trong trẻo lạnh lùng như tranh thuỷ mặc:
"Con mang Phong Bạch làm quen một chút với Tần Gia trước."
Tần mẹ nhẹ gật đầu: “Được, làm quen một chút.
Về sau thường tới."
Đợi đến khi Tần Từ cùng Nhiễm Bạch đi ra ngoài, Tần mẹ dùng ngón tay chọc chọc Tần cha, bất mãn nói:
"Con nó đã đến, ông còn bày một bộ mặt lạnh làm gì."
Tần cha buông tờ báo trong tay xuống, ai oán nhìn Tần mẹ:
"Vợ à, anh đây không phải muốn nhìn người bạn này của con đến cùng là cái hạng người gì một chút hay sao."
Tần mẹ nghiêng nhìn Tần phụ một chút, nói:
"Vậy ông xem nhìn ra cái gì? Là hạng người gì?"
Tần cha ngược lại là nghiêm túc trả lời:
"Thiếu niên này nhìn không phải người bình thường, mặt mày ngược lại cũng sạch sẽ.
Là một thằng nhóc tốt."
Tần mẹ khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm:
"Lại đem bộ dáng trên thương trường của ông về đến trong nhà." Ngữ khí chậm chậm, còn nói thêm: "Đã Tiểu Từ thích phần này nghề nghiệp đóng phim này, ông cũng đừng lại giận dỗi với con nó nữa, chúng ta chỉ có một đứa con trai.
Từ nhỏ nó đã ưu tú, một mực dựa theo yêu cầu của ông là lớn.
Lần này, để nó được toại nguyện đi."
Năm đó Tần Từ không quan tâm gì mà muốn đi vào giới văn nghệ.
Tần cha vô cùng tức giận, trong lòng ông, Tần Từ là thương nhân ưu tú nhất mà ông từng gặp qua, trời sinh chính là phải làm thương nhân, nhưng thế mà hắn lại chạy đi làm diễn viên? Quả thực là hồ đồ!
Sau đó Tần cha khó thở nói:
"Nếu con tiến giới giải trí, cũng đừng nhận người cha này nữa!"
Nhưng Tần Từ vẫn tiến vào giới giải trú như cũ, không hề dựa vào sự trợ giúp của Tần gia, mạnh mẽ kiếm ra một địa vị trong giới cho mình.
Nhiều năm như vậy, Tần cha cũng đã sớm tiêu tán đi sự tức giận.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác hai người ai cũng không chịu cúi đầu trước, thế là quan hệ vẫn một mực cứng ngắc như vậy.
Tần cha thở dài một hơi:
"Tôi cũng biết.
Nhưng bà đã thấy qua người cha nào cúi đầu trước con cái chưa?”
Tần mẹ liếc mắt, hừ lạnh một tiếng:
"Ông liền chỉ chú ý tới mặt mũi của kình, không cần tôi với con trai."
Tần cha run lên, vội vàng phủ định:
"Làm sao có thể? Trời đất bao la, vợ là lớn nhất!"
Đây là gia quy của Tần gia.
Đối với vợ, chính là một chữ: sủng!
Mặc kệ sự tình gì, đều phải lấy vợ làm đầu.
Vợ không vui vẻ, liền phải dỗ.
Vợ tức giận, liền phải dỗ.
Vợ là để làm gì? Là để sủng.
Tần mẫu mẹ cười một tiếng, giận dữ nói: " Cái đức hạnh.".