Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 249: Bác Sĩ Cấm Dục Đừng Thả Thính 25-29






"A Thần, thích không?"
Ngũ quan yêu nghiệt của Mặc Thần ngậm lấy ý cười, nho nhã mà vô hại, chỉ là lời nói ra lại không vô hại như vậy:
"Anh đang nghĩ, trái tim của cô ta, tại sao lại là màu đỏ?"
Một khắc trước khi Nhược Luyến Nhi chết chỏ có một ý nghĩ chính là!
Bọn họ là ác ma!
Nếu như có thể một lần nữa, ả sẽ không trêu chọc bọn họ!
Đáng tiếc, thế gian chưa từng có nếu như.

Môi mỏng của Mặc Thần lần nữa giọng điệu hững hờ:
"Màu đỏ thật là làm cho người ta muốn phạm tội.

"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, trên mặt ngậm lấy một nụ cười thuần lương ý cười, giống như một thiếu nữ không rành thế sự:
"Tim của A Thần sẽ là màu gì?"
Trong giọng nói mang theo từng tia nghi vấn, tựa hồ là thật hiếu kì vấn đề này.


Mặc Thần cưng chiều vuốt vuốt tóc Nhiễm Bạch, bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Thật là một tiểu gia hoả không có tâm mà.

"
Nhiễm Bạch dường như không để ý tới lời nói của Mặc Thần, nghiêng đầu một chút, ý cười ngây thơ từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.

"Tâm?"
Cô vốn dĩ không có tâm.

Mặc Thần nhìn thấy Nhiễm Bạch cười thuần lương vô hại, trên mặt có vẻ hơi thâm thúy.

Cô muốn đào tim hắn.

"Nhiễm Nhiễm rất hiếu kì sao?"
Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu, một đôi mắt vô tội nhìn về phía Mặc Thần:
"Thật sự rất hiếu kì.

"
Cô thích! Người chết.

Bởi vì chỉ có người chết mới vĩnh viễn không phản bội cô, sẽ không rời khỏi cô.

Mặc Thần vuốt ve khuôn mặt Nhiễm Bạch, cặp mắt đào hoa có chút nhướng lên, lộ ra mấy phần ngả ngớn nguy hiểm.

Ý cười xa cách nho nhã trên mặt chẳng biết lúc nào đã biến mất.

Cả người giống như là tháo bỏ xuống lớp ngụy trang, như là thợ săn trong bóng tối, nguy hiểm đến cực điểm.

"Anh chết rồi thì ai đến nhìn Nhiễm Nhiễm bây giờ?"
Cho nên cho dù chết, cũng phải cùng một chỗ xuống địa ngục, được không?
Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, mặt mày cong cong.


Cô muốn giết chết hắn, hắn cũng muốn giết chết cô.

"Em muốn uống máu của A Thần, muốn ăn tim của A Thần, muốn đem tất cả mọi thứ thuộc về A Thần đặt ở bên người ~ "
Nhiễm Bạch khóe môi khẽ nhếch, cười không ngớt nói, dung nhan tinh xảo ngậm lấy một nụ cười bệnh trạng, giọng điệu mềm nhu lại khiến người không rét mà run.

Mặc Thần nở nụ cười, trong đôi mắt là một vùng tăm tối, ẩn chứa vô số nguy hiểm:
"Đồng dạng, anh cũng muốn như vậy.

"
Tiếng nói triền miên như dùng ôn nhu lưu luyến cả đời, giống như là tâm tình bên tai người yêu.

Thích cực tiểu gia hỏa mỗi một khuôn mặt.

Hắc ám, ánh sáng, phách lối, ác liệt.

Đều khiến chi hắn! Yêu thích không thể buông tay.

Muốn cùng một chỗ dung nhập vào máu, m không hề tách xa.

Ông lão zombie một bên run lẩy bẩy.

Ông đây là gặp hai kẻ biến thái sao?
Chẳng lẽ là ông ta cách ly quá lâu với thế giới, hiện tại nhân loại đều như thế?
Oa oa oa!
Sao lại còn đáng sợ hơn cả zombie chứ.

Phong Lạc bị ép cho ăn một đống thức ăn cho chó: "! "
# ký chủ đại nhân, mời cô đừng bệnh kiều! #
Thức ăn cho chó có độc, ta ăn không nổi!
Mặc Thần cưng chiều hôn lên trán Nhiễm Bạch một cái, tiếng nói trầm thấp từ tính:

"Nhưng anh không nỡ giết Nhiễm Nhiễm.

"
Không thể không nói, Nhiễm Bạch là một tia sắc thái duy nhất bên trong thế giới nhàm chán hắc ám này.

Nếu như, thật sự giết chết Nhiễm Bạch, trở lại cuộc sống trước kia, hắn không nguyện ý.

Nhiễm Bạch nở nụ cười ngọt ngào, sạch sẽ mà mỹ hảo, thuần túy đến cực điểm.

Tựa như thiên sứ sa đoạ, không rành thế sự, không dính vào một tia thế tục, ở trong tầng hầm tràn đầy huyết sắc này lộ ra mười phần quỷ dị.

"Đã như vậy, liền giữ đi.

"
Ngữ khí hững hờ, thực chất bên trong lạnh nhạt.

Bọn họ đều không để ý tới nhau.

Chỉ có điều, là bởi vì một người ngốc tại hắc ám quá lâu, cho nên coi một người tri g hắc ám khác là duy nhất trở thành "Người một nhà.

"
Mặc Thần môi mỏng khẽ cong, tiếng nói ôn hòa dễ nghe:
"Được.

".