Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 245: Bác Sĩ Cấm Dục Đừng Thả Thính 25-29






Hai nhân loại này tuyệt đối là uy hiếp.
Quyết không thể để bọn hắn tiếp tục trưởng thành thêm nữa!
Nhiễm Bạch cười ngọt ngào mà mị hoặc, đuôi lông mày gảy nhẹ, con ngươi như một vũng nước mùa xuân, trong veo thấy đáy:
"Giết? Vậy thực xin lỗi, loại vị diện cấp thấp này còn không đáng để ta phải chết một lần."
Liễm diễm đôi mắt đảo qua đông đảo Zombie,
Nguyên bản đã ngủ say Zombie đều tỉnh lại, đem Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần hình thành một vòng vây, từ trong cổ họng phát ra thanh âm "grào grào"
Mặc Thần môi mỏng có chút cong lên, tiếng nói triền miên, lộ ra nhàn nhạt cưng chiều:
"Cần anh động thủ không?"

Mặc dù biết không có hắn thì Nhiễm Nhiễm cũng sẽ lông tóc không tổn hao gì.
Cánh môi mỹ lệ của Nhiễm Bạch tách ra một nụ cười ngọt ngào chân thực, thuần lương vô hại đến cực điểm.

Thế nhưng câu nói nói ra lại không vô hại như vậy:
"Chẳng qua là chỉ là zombie cấp thấp mà thôi, không cần A Thần ra tay."
Quá lãng phí.
Mặc Thần động tác ôn nhu sờ tóc Nhiễm Bạch, thanh tuyến ôn nhu lưu luyến: "Được."
Nếu Nhiễm Nhiễm đã mở miệng, hắn liền không động thủ.
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, mặt mày bên trong mặt nạ thoáng nhìn tinh xảo như họa, tôn quý như vậy.

Ngón tay như ngọc chỉ vào bà lão đang chật vật không chịu nổi, giọng nói lười biếng ngọt ngào mang theo tôn quý không cách nào chống lại.
Mỗi chữ mỗi câu nói cực kỳ rõ ràng: "Ta lệnh cho các ngươi, lập tức xoá bỏ bà ta."
Bà lão cười khẩy, thần sắc âm tàn:
"Không thể nào! Bọn hắn đều do ta nuôi lớn, sao có thể nghe các ngươi!"
Nhưng mà, sự thật phát sinh lại là một mà cực kỳ không thể tin.
Động tác của zomnie dừng lại trong một nháy mắt, sau đó cứng đờ xoay qua đầu, nhìn bà lão, từ trong cổ họng gạt ra một chữ:
"Giết."
Những Zombie khác đều xoay người, chậm rãi đi về phía bà lão.

Con ngươi bà lão thít chặt, thần sắc không thể tin:
"Không thể nào! Chuyện này là sao!"
Những zombie kia lại không chút để ý tới lời của bà ta, cứng đờ công kích bà ta.
Có lẽ biết sẽ chết, bà lãi cũng không hiểu rốt cuộc tại sao lại thế này.
Nhiễm Bạch cười ngọt ngào, đôi mắt không dính một tia cảm xúc.
Chờ khi bà lão đã bị Zombie xé thành mảnh nhỏ, Zombie cứng đờ xoay người, nhìn về phía Nhiễm Bạch, tựa như là đang chờ mệnh lệnh kế tiếp.
Nhiễm Bạch có chút nhíu hàng lông mày tinh xảo đẹp mắt, một đôi mắt xinh đẹp thủy quang liễm diễm.

Không lưu dấu vết dời ánh mắt:
"Các ngươi...!không sửa sang lại bản thân một chút sao?"
Zombie nghiêng đầu một chút, tựa hồ là không hiểu ý của Nhiễm Bạch, đứng ở nơi đó không hề động.
Nhiễm Bạch nhấp máy cánh môi ửng đỏ, khẽ lắc đầu.
Được rồi, đồ vật không có linh trí thì mình nói cái gì.
Mặc Thần môi mỏng nhẹ nhàng cong lên.
Nhiễm Nhiễm, sợ là ghét bỏ những Zombie này có dáng dấp quá xấu.
Lúc này, ông lão vố không có bất kỳ ý thức nào mở miệng nói:
"Các ngươi muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?"

Mặc Thần nhíu mày, nhìn về phía ông lão giống zombie như đúc, môi mỏng phun ra lời nói đạm mạc đến cực điểm:
"Chuyện của các ngươi, không liên quan gì đến chúng ta?"
Nắm eo Nhiễm Bạch, hàng lông mi đen nhánh che khuất lạnh nhạt vô tận bên trong cặp mắt đào hoa.
Lão già thở dài một hơi, khoát tay áo:
"Nghĩ một chút, chỗ ta có một vật, ta nghĩ các ngươi nhất định sẽ muốn."
Mặc Thần chuyên chú nhìn Nhiễm Bạch, đôi mắt ảm đạm không rõ, môi mỏng khẽ mở:
"Chúng ta không cần."
Hắn chỉ cần Nhiễm Nhiễm.
Vật khác, liên quan gì tới hắn?
Nhiễm Bạch khóe môi nhẹ nhàng cong lên, hai gò má xuất hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt đáng yêu, lông mi như hồ điệp rung động nhè nhẹ:
"A Thần, việc xưa...!ngu sao mà không nghe."
Trong giọng nói Mặc Thần dường như có chút bất đắc dĩ, lại xen lẫn nồng đậm ôn nhu cưng chiều:
"Nhiễm Nhiễm muốn, liền nghe.".