Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 240: Bác Sĩ Cấm Dục Đừng Thả Thính 19-24






Lạc Hiên Lâm khóe miệng mỉm cười, ánh mắt đảo qua sắc mặt của mọi người, lạnh giọng nói:
"Vì sao lại chữa trị cho hắn? Đáp án rất đơn giản, bởi vì hắn cống hiến lớn nhất trong đội ngũ! Người có cống hiến lớn, tự nhiên có thể được trị liệu!"
Nhiễm Bạch hững hờ liếc Lạc Hiên Lâm một chút, mặt mày có chút phiêu.

Còn coi là một người có tâm kế, chỉ tiếc là nếu đặt loại năng lực này ở trong Huyết tộc, chỉ sợ sớm đã bị ăn đến xương cốt cũng không còn.

Lời nói này, giống như là ngươi có cống hiến lớn nhất với đội ngũ, liền có thể đạt được một lần chữa trị cũng chính là cơ hội bảo mệnh.

Bởi như vậy, người kia sẽ nhiệt tình tình hơn đối với đội ngũ mấy phần.

Không phải trực tiếp để cô đi chữa trị.

Mà là lễ phép hỏi thăm một lần.

Bởi vì loại tình huống này chỉ cần ngươi không muốn thoát ly đội ngũ thì không thể từ chối, nếu không sẽ dấn đến mọi người phẫn nộ.


Hỏi thăm một lần, lộ ra không phải bức ép cường thế, mà sẽ cho người một loại hảo cảm.

Chỉ tiếc, Nhiễm Bạch đối với những tính toán thẳng thẳng cong cong này trong lòng Lạc Hiên Lâm không có chút hứng thú nào, chẳng qua là làm nhiệm vụ thôi.

Làm nhiệm vụ bằng toàn tâm toàn ý, hehe.

Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần bốn mắt nhìn nhau, một người cười ngọt ngào chân thực, một người cười xa cách nho nhã.

Đều là, một lớp nguỵ trang bên ngoài hắc ám.

Mặc Thần chớp chớp đuôi mắt, yêu nghiệt mười phần.

Tiểu gia hỏa luôn ngụy trang từng tầng từng tầng nha.

Tên mặt thẹo lúc đầu nhìn thấy người có dị năng thì hoa hết cả mắt, trong lòng liền thiết hạ một tầng cảnh giác, lại nhìn thấy dị năng hệ quang của Nhiễm Bạch.

Trong lòng hối hận ngàn vạn, sớm biết liền không nên khi dễ bọn chúng.

"Siêu thị này các người muốn lấy cái gì thì lấy đi, là do tôi không có mắt.

"
Nghe tên mặt thẹo yếu thế, Lạc Hiên Lâm trong lòng cũng thở dài một hơi.

Hắn cũng không muốn sau một trận đại chiến cùng Zombie còn phải đánh người thêm một trận nữa.

Huống hồ, người ta cũng không yếu.

Nguy hiểm như tận thế, tận lực không cần kết thù cũng không nên kết thù.

Hắn cười nói:
"Không có gì, chỉ là hiểu lầm mà thôi.


"
Người của hai bên trải qua một trận Zombie, vốn là có chút mỏi mệt, không cần tiếp tục đánh nhau nữa liền cảm thấy là cực tốt.

Tất cả mọi người lộ vẻ có chút mệt bở hơi tai, đem đồ ăn vào trong xe, sau đó tiếp tục lên đường.

Một đường thuận lợi, cũng không gặp phải chuyện nguy hiểm gì.

Mà liên quan tới việc tinh hạch của zombie, lại không có bất kỳ một người nói ra, đều dự định có thể giấu bao lâu liền giấu bấy lâu, cố gắng đề bản thân thu thập nhiều một chút.

Sắc trời dần dần tối, mặt trời đã lặn, lại vẫn không nhìn thấy một ngôi nhà nào.

Tâm tình của mọi người có vẻ hơi gắt gỏng, đều là nôn nóng bất an.

Lúc này, cuối cùng nhìn thấy một cái thôn trang nhỏ phía trước.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi.

Nhiễm Bạch vừa bước chân vào thôn trang này, khóe môi cong lên.

Chậc chậc chậc.

Lại có chuyện rồi.

Trong cặp mắt đào hoa của Mặc Thần xẹt qua ý tứ ám mang, dắt tay Nhiễm Bạch, tiếng nói ôn nhuận dễ nghe:
"Nhiễm Nhiễm, có chuyện.

"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, hai mắt điểm xuyết lấy ý cười, âm cuối nhẹ nhàng giương lên, lộ ra hoạt bát:
"Ừm! Vậy thật tốt.

"

Đồng thời, Hạ Y Y và Lâm Tuyết cũng là toàn thân căng thẳng.

Một người biết kịch bản, một người có trí nhớ kiếp trước, làm sao có thể không biết thôn trang này có bao nhiêu nguy hiểm.

Nhưng mà không có ai nói ra.

Bởi vì, các cô đều biết.

Nơi này, tuy nguy hiểm nhưng cũng là kỳ ngộ.

Lạc Hiên Lâm dẫn đầu đám người gõ cửa một trong những căn phòng trong đó.

Thôn trang thoạt nhìn như là ngăn cách với bên ngoài, hết thảy đều là bộ dáng mười mấy năm trước.

Lộ ra có mấy phần cũ nát cùng cổ xưa.

Nhiễm Bạch khóe miệng ngậm lấy ý cười nhợt nhạt, đôi mắt xẹt qua vài tia ám mang.

Lúc mọi người ở đây đều nghĩ rằng gian phòng này không có người.

Rốt cuộc cánh cửa cũng chậm rãi mở ra.

Người mở cửa là một lão nhân gầy trơ cả xương, nếp nhăn đầy rẫy trên mặt, lưng còng, lộ ra mấy phần thiếu hoạt khí.

.