Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 229: Bác Sĩ Cấm Dục Đừng Thả Thính 10-14






Mà trong nháy mắt lúc Mặc Thần tiến đến, Nhược Luyến Nhi cảm giác lòng của mình liền nhảy "thình thịch" không ngừng.
     Ả cảm giác, ả đối với hắn vừa thấy đã yêu.
     Mặc Thần sao?
     Thật là một cái tên dễ nghe.
     Nhược Luyến Nhi nhếch miệng lên cười, trong mắt xẹt qua sự chắc chắn.
     Người đàn ông này, nhất định là của ả!
     Lạc Hiên Lâm khẽ giật mình, nháy mắt trở nên kính cẩn hơn rất nhiều.
     Gia thế của hắn cùng phía trên cũng có một chút quan hệ.

     Tự nhiên biết Mặc Thần là ai.
      Người thừa kế duy nhất duy nhất của Mặc gia, ngay ngày kế thừa Mặc gia, huyết tẩy tất cả người có lòng tham đối với Mặc gia.
     Thủ đoạn tàn nhẫn, làm người không rét mà run.
     Nhưng lại không để người bắt được cái chuôi nào.

Nói cách khác, những người kia chết đi, toàn bộ không có chứng cứ bị Mặc Thần giết.
     Nếu như không biết Mặc Thần, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, người nho nhã vô hại trước mắt này, vậy mà lại lãnh huyết vô tình như vậy.
     "Mặc Thiếu, không biết.

.

."
     Nhìn thấy Lạc Hiên Lâm tỏ thái độ cung kính với người đàn ông trước mặt.
     Trong lòng mọi người đều hiếu kì, rốt cuộc người này có thân phận gì, mà ngay cả người có thân thế bất phàm như Lạc Hiên Lâm cũng phải cung cung kính kính đối đãi.
     Mặc Thần tiện tay ném giấy chứng nhận của chính phủ cho Lạc Hiên Lâm, tiếng nói trầm thấp từ tính, mang theo từng tia từng tia lười biếng hững hờ:
     "Tôi đi cùng các người."
     Lạc Hiên Lâm nhìn thấy giấy chứng nhận quốc gia trong tay Mặc Thần, trong lòng càng thêm quyết định muốn tạo quan hệ với Mặc Thần.

     Trên thực tế, chuyện về tận thế này hắn cũng có nghe thấy, cho nên trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều đã có chút phòng bị, cho nên cũng không quá bối rối trong tình cảnh tận thế hiện tại.
     Nhiễm Bạch cong cong môi, đối đầu với cặp mắt đào hoa yêu trì của Mặc Thần, khóe môi hiện ra một nụ cười vô tội mà ngọt ngào.
     Mặc Thần "chậc" một tiếng, tiểu gia hỏa trở mặt không quen biết à.
     Trực tiếp đi về phía Nhiễm Bạch, một thân tây trang màu đen nổi bật lên dáng người thẳng tắp thon dài, bộ pháp không nhanh không chậm, hiện lộ rõ ràng tôn quý cùng cao ngạo thuộc về Mặc Thần.
     Đám người không khỏi di động ánh mắt theo bóng dáng của Mặc Thần, điểm tập trung của đám người toàn bộ rơi vào Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần.
     Mặc Thần cong môi một độ cong nho nhã, bên trong đôi mắt đào hoa ôn nhu lưu luyến, tiếng nói trầm thấp giàu có từ tính:
     "Chào bé, anh là Mặc Thần, Mặc trong tàu mực, Thần trong âm thần."
     Trong cặp mắt đào hoa yêu dị kia rõ ràng mang theo ý cười, phảng phất đang nói:
     Tiểu gia hỏa, chúng ta lại gặp mặt.
     Nhiễm Bạch nhếch miệng cười đến thuần lương vô hại, như thiên sứ thuần khiết mỹ hảo.

Một đôi mắt trong veo hơi lóe, tựa hồ là chưa bao giờ thấy người đàn ông này:
     "Em là Diệp Bạch, Diệp trong lá phong, Bạch trong đen trắng."
     Mặc Thần nhìn ý cười thuần lương vô hại trên mặt Nhiễm Bạch, môi mỏng cong lên như cười như không.
     Thật là một tiểu gia hoả không có lương tâm, tổn thương hắn, còn định giả vờ như không biết?
     Mặc Thần môi mỏng hơi câu, nụ cười xa cách nho nhã lại mang theo lạnh nhạt, tiếng nói trầm thấp từ tính, như là như nước suối trong veo, giọng điệu sầu triền miên như dùng hết ôn nhu lưu luyến cả đời:
     "Diệp Bạch? Thật là một cái tên dễ nghe ~ "

     "Nghe nói em là dị năng hệ quang, quốc gia phi thường cần, cho nên từ giờ trở đi, anh sẽ bảo hộ em."
     Mặc Thần trên mặt ngậm lấy một nụ cười xa cách nho nhã, cặp mắt đào hoa có vẻ hơi ngả ngớn, lại bị khí chất nho nhã kia che giấu đi.
     Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, nụ cười sạch sẽ xán lạn, giọng nói mềm nhu trong veo:
     "Được."
     Bảo hộ.

.

.

Sao?
     Những người khác thấy thế, cũng chỉ coi là quốc gia vô cùng coi trọng dị năng quang hệ, cũng không có suy nghĩ nhiều.
     Nhưng Diệp Khê lại nhạy cảm phát giác được một tia không đúng, luôn cảm giác giữa hai người chung đụng có chút giống như là tình lữ ngọt ngào? Giống như...!không phải lần đầu tiên gặp mặt..