Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 156: Cưng Chiều Nữ Chính Tận Trời 26






Hứa Phú Quý nghe nói như thế, sắc mặt lộ ra đắc ý:
"A, hắn dám đánh tôu, nên phải làm như thế.

"
Hứa mẹ nghe xong, trực tiếp đánh Hứa Dương một bạt tai, nghiêm nghị nói:
"Dương Dương, nhanh xin lỗi Phú Quý mau!"
Hứa Dương quật cường hất cằm lên:
"Con không!"
Hứa mẹ nghe nói như thế, toàn thân tức giận đến run rẩy, cũng không thể trách được.

Đứa nhỏ này rất cố chấp, việc đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi! Cái tính tình quật cường này thật sự là giống cha của nó như đúc.


Nhiễm Bạch hững hờ nâng đôi mắt đẹp, ánh mắt rơi vào người Hứa Phú Quý, giọng nói mát lạnh đạm mạc như là chuông bạc vang lên:.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác |||||
"Chú tài xế, chú nói xem, con mắt dùng để làm gì?"
Tài xế nghe nói như thế, lập tức trả lời:
"Con mắt đương nhiên là dùng để nhìn.

"
Nhiễm Bạch khóe môi cong lên, giọng nói nhẹ như mây gió:
"Đã như vậy, một đôi mắt không thể nhìn thì giữ lại còn có tác dụng gì?"
Nghe Nhiễm Bạch cùng tài xế người tung kẻ hứng, lại nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của Nhiễm Bạch, Hứa Phú Quý tựa như là bị động chạm tới nơi mẫn cảm nhất nhất trong lòng, hét lên:
"Tôi nhìn trúng cô là vinh hạnh của cô, thế mà còn cô dám xem thường tôi!"
Chính là thần sắc cao cao tại thượng!
Nhiễm Bạch cười cười, đầu ngón tay như ngọc khẽ động, thanh âm đạm mạc:
"Đồ vật vô dụng, còn cần làm gì?"
Hứa Phú Quý còn chưa lý giải được ý tứ của Nhiễm Bạch thì đã vang lên một tiếng hét thảm, quả thực là thảm đến tận trời!
"A! Aaaaaaaaaa! ! "
Hứa Phú Quý nằm lăn lộn trên mặt đất, thanh âm thê lương vô cùng, một đôi tay thô ráp che lấy mắt của mình, máu từ hốc mắt chảy ra.

Đau khổ kêu rên:
"Mắt của tôi, mắt của tôi.

"
Người chung quanh kia nhìn qua loại này tình cảnh máu me này thì nhao nhao hốt hoảng lui ra phía sau.


Nhiễm Bạch mặt mày như vẽ, nhếch miệng cười, hời hợt nói:
"A, không còn thứ chướng mắt, nhìn tốt hơn nhiều.

"
Thời khắc này tất cả mọi người đều bị dọa sợ, trừ vài người có đầu óc không bình thường.

Hứa Dương: nữ thần của mình thật soái.

Trời ạ, mình còn phải học tập nữ thần nhiều.

Thiếu niên, sự chú ý của cậu có phải nhầm chỗ nào không?
Bây giờ cái cần phải chú ý, không phải là một đôi mắt đầy máu trên mặt đất kia sao?
Hứa Khả Khả: tác phong của Tô tiểu thư thật là mạnh mẽ, xem ra mình cần phải sửa đổi tính cách của mình một chút.

Một nữ chính đang trên con đường hắc hoá.

Hứa mẹ: ôi, lần này thì tốt rồi, không có phiền phức nữa.

Có vẻ như tất cả đều đi nhầm trọng điểm của sự chú ý rồi?
"Cô đúng là đồ đàn bà ác độc! Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy!"
Hứa Nhị tẩu không thể tin chỉ vào Nhiễm Bạch, thét lên, âm lượng cực cao khiến cho màng nhĩ người nghe thấy đều đau,
Ừm, rốt cục cũng có một người bình thường, chú ý tới điểm không bình thường này!
"Tàn nhẫn?"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, dường như đang suy tư cái từ này, một giây sau, khoé miệng cong lên cười:
"Kỳ thật tôi không cảm thấy, nếu không thì chúng ta thử lại một lần nhé?"

Nhiễm Bạch nghĩ như vậy, càng cảm thấy mình nghĩ rất chính xác, nhưng trong mắt Nhiễm Bạch lại có một tia phiền não:
"Aiz, thế nhưng mắt của hắn đã bị móc ra mất rồi.

"
Bất quá, rất nhanh ánh mắt Nhiễm Bạch xẹt qua một tia sáng, nhếch miệng lên cười xán lạn:
"Nếu không thì tôi bắt bà thử xem nhé, nhìn xem tôi có tàn nhẫn hay không?"
Nhiễm Bạch bởi vì giải quyết phiền não mà nụ cười càng thêm thuần lương vô hại, tinh mâu xán lạn như sao trời, giống như là được cho kẹo vậy.

Hứa Nhị tẩu nghe nói như thế, nói không ra lời, thần sắc chấn kinh, thật lâu mới mở miệng:
"Trên thế giới sao lại có loại phụ nữ như cô chứ?"
Nhiễm Bạch: "! "
Ta tàn nhẫn ta kiêu ngạo, làm sao được?
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Nhiễm Bạch ánh mắt trong veo, lông mi thật dài chớp chớp.

Na: hết vị diện này, từ vị diện sau sẽ xuất hiện nam chính nha mọi người.

Mặc không thấy có ai đọc nhưng vẫn muốn thông báo, lỡ sau này có người thích bộ truyện này giống như Na thì sao.

Hihi.