Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 12: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 10






"Tốt quá." Trên mặt Nhiễm Bạch hiện lên nụ cười vui vẻ, giống như đứa bé đạt được đồ chơi.

Phong Lạc ở một bên đắc ý, nó đã nói mà, ký chủ làm sao có thể bỏ qua cho bọn hắn đơn giản như vậy được.
"Thật ra trò chơi rất đơn giản.

Các ngươi chỉ cần lựa chọn, để ai còn sống ra ngoài."
"Đương nhiên là tôi!" Lão đại kích động nói.
"Là tôi." Lão ngũ cũng thét lên

"Các ngươi đều muốn sống, thế nhưng, chỉ có thể một người được sống, vậy phải làm sao bây giờ?" Nhiễm Bạch khổ não nói.
"Có cách rồi, hay là các ngươi đánh nhau một trận đi, ai còn sống liền thắng." Hai mắt Nhiễm Bạch lóe sáng, như thể là bởi vì tìm được một phương pháp tốt nên đắc ý.
Mà lúc này Lão đại và lão ngũ sớm đã bị việc có thể còn sống làm choáng váng đầu óc mà quên mất Nhiễm Bạch là một kẻ biến thái khủng bố, hai người không nói lời nào liền lao lên đánh.
Phong Lạc tiếc hận nhìn hai người, ký chủ nhà nó chưa từng nói rằng, sẽ để cho bọn họ còn sống ra ngoài.

Chậc chậc.
Cuối cùng, Lão đại cả người đều là máu đi tới trước mặt Nhiễm Bạch: "Đại nhân, tôi có thể đi được chưa."
"Ha ha…" tiếng cười thanh thuý như chuông của Nhiễm Bạch truyền ra, một con dao giải phẫu cắm vào giữa mi tâm của lão đại.
"A, giết các người, anh trai nhất định sẽ rất vui.

Hắn sẽ càng thích ta hơn." Nhiễm Bạch mang trên mặt nụ cười hưng phấn nói.

.

.
Trong văn phòng, Nhiễm Bạch vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon như cũ, như thể cô chưa từng đi ra ngoài.

Nhưng mà, Phong Lạc nhìn cô gắn camera ở mọi nơi mà Lăng Vũ có thể xuất hiện.
Phong Lạc: ".

.

."
Rốt cuộc thì ký chủ nhà nó có ham muốn độc chiếm khống chế mạnh đến cỡ nào.
"Bạch Bạch, anh về rồi đây." Lăng Vũ cười nhìn Nhiễm Bạch.
Một bên trợ lý tiểu Trần hết sức ngạc nhiên, hắn cảm thấy nhân sinh quan của mình đều muốn đảo lộn hết lên.

Tổng giám đốc lãnh khốc vô tình hôm nay cười thật nhiều.
Có điều, hắn chỉ biết tổng giám đốc có một người em gái, là đại tiểu thư vô cùng được nuông chiều, từ lúc nào lại xuất hiện thêm một người em gái nữa rồi.
Nhiễm Bạch bổ nhào vào trong ngực Lăng Vũ, ủy khuất lên án: "Anh, em nhớ anh." Thật rất muốn rất muốn, hận không thể để anh vĩnh viễn ngốc ở bên cạnh em.
"Được rồi, chẳng phải anh đã trở về rồi đây sao." Lăng Vũ vuốt vuốt đầu Nhiễm Bạch, vừa cười vừa nói, "Đi, anh dẫn em đi ăn cơm."
"Được." Nhiễm Bạch ôm thật chặt Lăng Vũ, nhu thuận đáp.
Bất luận là ai, đều không thể nghĩ đến người nhu thuận nghe lời này lại chính là một sát nhân cuồng ma!

Lăng Vũ nhu hoà mở cửa cho Nhiễm Bạch vào trong xe, nói với tài xế: "Lái xe đi."
Tiểu nha đầu trong ngực chẳng biết lúc nào đã nhắm mắt lại, lông mi dài cong dưới mắt in ra nửa vòng bóng tối.

Trong ngực ôm một con búp bê, lộ ra mười phần nhu thuận.

Cánh môi khẽ mấp máy, Lăng Vũ gần sát mới nghe được, Nhiễm Bạch nói hai chữ "anh trai".
Lăng Vũ khẽ cười một tiếng, hắn làm sao lại nghi ngờ Bạch Bạch được?
Bạch Bạch tin tưởng hắn như thế, sao lại đi quen mấy người kia?
Lăng Vũ nhìn khuôn mặt nghiêng của Nhiễm Bạch, quyết định về sau nhất định phải quan tâm Nhiễm Bạch thật tốt.
Ngay lúc Lăng Vũ dời tầm mắt đi, Nhiễm Bạch mở hai mắt ra, khóe môi hơi cong lên.
Anh của em, cái em muốn là toàn bộ sự tín nhiệm của anh.
Nếu như anh không thể, vậy thì em sẽ chỉ có thể giết chết..