27
Quả nhiên, Kính Thần điện bên trong một mảnh hỗn loạn, trong góc vài tiểu hòa thượng cuộn tròn cùng một chỗ, ôm nhau khóc rống, điên cuồng cầu xin tha thứ.
Mà bóng người đứng trước mặt bọn họ, trong tay cầm một thanh kiếm, giơ lên thật cao, sắp rơi xuống.
Ta bị một màn trước mắt này làm cho sỡ hãi kêu lên: "Dừng tay!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mũi đao sắc bén dừng ở trên cổ một tiểu hòa thượng trong đó, bóng người kia dừng một chút, chậm rãi xoay người, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng mà ta quen thuộc.
Trong thoáng chốc, ta cảm giác cả người như đặt hang băng, toàn thân bị đông cứng đến cứng ngắc, ngay cả thanh âm cũng lạnh.
Ta nghe thấy chính mình lạnh lùng mở miệng, hỏi hắn: "Trầm Kiêu, ngươi muốn làm gì?"
Sắc mặt Trầm Kiêu vẫn như thường, chắp tay quỳ một gối trước mặt ta: "Thủ lĩnh Cẩm Y vệ Trầm Kiêu, bái kiến nương nương.”
Trầm Kiêu kỳ nhân, thủ lĩnh Cẩm Y Vệ, tính cách cao ngạo tàn nhẫn, ngày thường xuất quỷ nhập thần, ai cũng không ra lệnh được hắn, ngoại trừ chủ tử của hắn, đương kim thánh thượng.
Ta nhắm mắt lại, lại hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi đang làm gì?"
Trầm Kiêu nói: "Phụng mệnh c.h.é.m g.i.ế.c tội nhân.”
“Phụng mệnh, phụng mệnh ai?”
“Phạm phải tội gì?”
Trầm Kiêu không đáp.
Trong lòng ta cũng đã biết rõ ràng, thở dài, đi tới nâng mấy tiểu hòa thượng sợ tới mức run lẩy bẩy dậy, chưa kịp nói gì.
tiểu hòa thượng suýt nữa mất mạng dưới đao liền khóc nói: "Cám ơn ân cứu mạng của nương nương, nương nương đại ân đại đức Tiểu Cửu khắc ghi trong lòng, Tiểu Cửu về sau nhất định hảo hảo ăn chay niệm Phật, vì nương nương tụng kinh cầu phúc.”
Một người khác cũng khóc ròng nói: "Đa tạ nương nương đã cứu chúng ta. Ngài cứu chúng ta, cũng có thể cứu đại sư không?hu hu, sau khi đại sư bị đám người kia bắt đi, sinh tử chưa biết, đến nay tung tích không rõ.”
Ta mềm lòng giúp bọn họ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, một chút cũng không tin mấy tiểu hòa thượng chân thành như vậy sẽ phạm phải tội lớn tày đình gì, đến nỗi đưa tới họa sát thân.
Ta hỏi họ, "Các ngươi có biết mình đã phạm tội gì không?"
Mấy tiểu tử kia nhìn nhau vài lần, đều lắc đầu.
Vì thế ta xoay người nhìn Trầm Kiêu, bình tĩnh nói: "Đại sư đâu? Dẫn ta đi gặp ngài.”
Trầm Kiêu mím môi, suy nghĩ một lát, lạnh lùng nhìn người phía sau, lạnh lùng nói: "Mang nương nương đi gặp Tịch Không đại sư.”