1
Ba tháng trước, ta nhận được nhiệm vụ tổng bộ.
Đối tượng công lược lần này là một nam nhân đeo ngọc bội hoa văn rồng.
Phóng tầm mắt khắp Tấn triều, nam nhân dám đeo ngọc bội hoa văn rồng tượng trưng cho hoàng quyền tối thượng, chỉ có đương kim thánh thượng Tiêu Cẩn.
Ta rất nhanh tập trung vào mục tiêu, tiếp theo ngày hội Nguyên Tiêu hoàng đế đi thưởng ngoạn, cố ý ở trên đường Trường An bị người đuổi giết, điềm đạm đáng yêu nhào vào trong lòng hắn.
"Đại hiệp, cứu mạng!"
Ta đáng thương lau đi nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, khóc nức nở ăn đậu hũ của hắn.
Không hổ là kỳ tài luyện võ.
Nhìn cái cơ bụng này xem.
Ừmm thơm quá.
Hắn tựa hồ là lần đầu tiên chạm vào nữ nhân, thân thể cứng ngắc hồi lâu, mới chậm rãi đưa tay ôm lấy ta.
Chờ thủ hạ của hắn ba lần hai trừ tiêu diệt đám côn đồ kia, ta mới giống như là từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần, rụt rè hướng hắn nói cám ơn.
"Hôm nay nhờ có công tử cứu tiểu nữ tử, nếu không, nếu không..."
Nói xong lại che mặt khóc hu hu.
Ta đợi hồi lâu, không thấy Tiêu Cẩn thương hương tiếc ngọc, nghi hoặc liếc trộm hắn một cái.
Tiêu Cẩn mặt không chút thay đổi, sâu trong đôi mắt đen không gợn sóng tựa hồ chớp động cái gì.
Ta chỉ có thể kiên trì tiếp tục diễn.
"Hiện giờ cái mạng này của ta là công tử cứu, về sau ta sẽ làm trâu làm ngựa, chỉ cần công tử cần, ta nhất định đi theo bên cạnh công tử hầu hạ, để báo ân cứu mạng hôm nay.”
Sớm nghe nói Tiêu Cẩn người này, mặt lạnh vô tình, không gần nữ sắc.
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đeo bám lấy hắn.
Ai ngờ Tiêu Cẩn dừng một lúc lâu, khóe miệng nhếch lên, híp híp mắt, bất ngờ gật đầu.
" Tuỳ ý ngươi.”
Ta mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng không thể không tính công cho mị lực c.h.ế.t tiệt này của ta.
Ai, đều tại ta sinh ra như hoa như ngọc.
Nhìn đối tượng công lược mê mẩn, đều quỳ gối dưới váy của ta.