Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 37





“Nếu mấy người không tin, tôi có thể dùng tin tức hữu dụng trao đổi, nếu tôi muốn cầu cạnh mấy người, như vậy cũng không tồn tại giao dịch công bằng. Bây giờ tôi tiết lộ vài tin tôi biết để thể hiện thành ý hợp tác, thế nào?”

Ba người nghỉ ngơi một tiếng thì lại chuẩn bị xuất phát. Mục đích của họ là siêu thị cỡ lớn, tìm xe đạp và gia vị, mặt khác còn muốn tìm chút nước sạch, nếu như có bình thì tốt nhất, nhưng có thể Quý Dương đã bị cắt nước từ lâu, có nước mà uống sợ rằng cũng giống như có thức ăn mà ăn, sớm đã bị cướp đoạt bằng sạch.

Rất nhanh họ đã tìm đến một siêu thị, ngoại thất của siêu thị là thủy tinh, bởi thiếu kết cấu bê tông nên thực vật không thể mọc rễ nảy mầm từ vách tường, cho nên siêu thị này không bị thảm thực vật bao trùm, ánh sáng có thể trực tiếp chiếu vào. Nơi có ánh sáng luôn làm người ta an tâm hơn, họ quyết định đi vào tìm thử một chút.

Bên trong siêu thị hầu như đã bị cướp đoạt không còn gì, trên mặt đất văng đầy các loại thức ăn và chất lỏng đã không rõ màu sắc, hễ là cái gì có thể dùng được thì đã không còn lại gì.

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Đừng nói muối, trên mấy kệ này ngay cả băng vệ sinh cũng không tìm thấy đâu.”

Ba người không khỏi thất vọng, thứ quan trọng như muối ăn, chỉ sợ không còn lại gì.

Họ vẫn đến khu bán đồ tổng hợp xem thử, quả nhiên, tất cả các kệ đều đã trống không, trên mặt đất còn rơi vãi rất nhiều bột phấn và xì dầu. Tùng Hạ ngồi xổm tìm từng kệ một, đúng là không phụ lòng người, rốt cuộc dưới đáy một kệ hàng, cậu đã tìm thấy một túi muối rơi vãi hơn nửa. Cậu quỳ rạp trên mặt đất lôi túi muối ra, sau đó dùng tay gom số muối trên mặt đất vào, rốt cuộc miễn cưỡng cũng góp nhặt được non nửa túi muối.

Tùng Hạ dùng túi nylon bọc ba lớp gói muối quý giá kia, cẩn thận bỏ vào trong ba lô.

Liễu Phong Vũ thở dài: “Cuộc sống này trôi qua, mẹ nó chứ quá khổ sở.”

Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, chúng ta nên biết hài lòng, số muối này dùng tiết kiệm thì chúng ta có thể dùng non nửa năm đấy, nhưng khi đó chúng ta cũng có thể đến được Bắc Kinh, đến Bắc Kinh rồi không chừng có thể ăn.”

Liễu Phong Vũ lắc đầu, dường như không ôm hi vọng gì.

Ba người chạy lên lầu, định tìm một chiếc xe đạp.

Liễu Phong Vũ đột nhiên nói: “Tiểu Hạ, ba mẹ cậu ở Bắc Kinh à?”

Tùng Hạ ngẩn người, cười đắng chát: “Họ mất từ lâu rồi, đã gần mười năm.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, đây là lần đầu tiên họ nói về gia đình.

Liễu Phong Vũ gật đầu: “Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng đó lại là chuyện tốt.”

Tùng Hạ nói: “Không phải chịu dày vò tận thế, có lẽ thật sự coi là chuyện tốt, còn anh thì sao, Liễu ca? Ba mẹ anh ở đâu?”

Trong mắt Liễu Phong Vũ hiện lên vẻ đau đớn: “Không biết.”

Hai chữ nói rất nhẹ nhàng, lại có thể khiến bao người đồng cảm.

Không biết… không ai biết người thân bạn bè ở phương xa bây giờ thế nào, họ đã chết chưa, họ có được ăn một bữa cơm no không, có đang vì mình mà nóng ruột nóng gan không? Trong khoảnh khắc hệ thống thông tin tê liệt, muốn biết hiện trạng của người thân đã trở thành giấc mộng xa không thể với. Khi họ trèo non lội suối tiến lên vì một mục đích xa xôi, không biết sau khi trải qua trăm ngàn cay đắng ấy, có gặp được người thân một lần hay không. Dường như ai cũng phải trải qua nỗi niềm đau đớn này.

Hiện tại, vô cùng có khả năng đã là vĩnh biệt.

Tùng Hạ khẽ thở dài, nhìn Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, còn cậu thì sao? Ba mẹ cậu đều ở Bắc Kinh à?”

Thành Thiên Bích mặt không thay đổi: “Người đó nhất định còn sống.”

Tùng Hạ giật mình, cậu nghĩ với khẩu khí và nét mặt của Thành Thiên Bích, hiển nhiên hắn không hề giống một đứa con nóng ruột nóng gan về ba mẹ. Hơn nữa hắn nói “người đó”, không phải “họ”.

Tùng Hạ không dám tiếp tục hỏi. Cậu vốn tưởng rằng trong thời kì tận thế, bất luận bí mật gì đều đã không còn quan trọng, thế nhưng sau khi hỏi về nhiệm vụ của Thành Thiên Bích và bị hắn từ chối, cậu sẽ không vi phạm nữa. Nếu có ngày Thành Thiên Bích đủ tin tưởng cậu, lúc nào muốn nói tự nhiên sẽ nói, giống như cậu hoàn toàn tin tưởng Thành Thiên Bích vậy.

Đáng tiếc Tùng Hạ thì tự mình hiểu lấy, Liễu Phong Vũ thì không, trên thực tế cách nói chuyện làm việc của Liễu Phong Vũ xưa nay đều chưa bao giờ thể hiện hắn thông cảm cho người khác, vẫn luôn tùy hứng làm bậy, hắn vỗ vỗ Thành Thiên Bích: “Này, cậu không lo lắng ư? Vì sao cậu chắc chắn người đó nhất định còn sống? Là ba hay là mẹ cậu?”

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn hắn, không tiếp lời.

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Đúng là thần bí.”

Tùng Hạ lảng tránh đề tài này: “Tôi thấy bảng hướng dẫn của trung tâm thương mại ở bên kia, đi qua xem sao.”

Xe đạp và dụng cụ tập thể hình khác đều được đặt chung trong một khu, họ đi tới trước mặt nhìn, ngoại trừ vòng Hula-Hoop vô dụng và ghế massage đã hỏng không bị dọn đi thì cái gì cũng bị mất.

Bọn họ cũng không quá thất vọng, cũng đã quen rồi, dù sao cũng đã tìm được nửa túi muối, chuyến này không tính là phí công.


Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Từ bây giờ đến lúc mặt trời lặn còn hai ba tiếng, chúng ta đi chỗ khác tìm xem.”

Ba người lại tìm một hồi, ở ven đường phát hiện một cửa hàng cơ khí, tìm được hai bình dầu ma-dút nhỏ. Tình trạng của họ nhìn qua vừa giống như nhặt mót vừa giống như tìm báu vật, vì chuyện tìm được cái gì đó hữu dụng mà người khác bỏ quên ở một góc xó xỉnh nào đó mà không ngừng nhảy nhót.

Khi họ đi ngang qua một bệnh viện bỏ hoang, Tùng Hạ nhắc nhở: “Chúng ta có nên đi vào thử vận may không, có khi có thể tìm được cồn và băng gạc gì đó, tuy gần đây chúng ta không bị ngoại thương, nhưng không biết được sau này thế nào.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Đi lấy một chút.”

Ba người đang muốn đi vào trong, từ trên đầu lại truyền tới dao động năng lượng quen thuộc, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đầu họ: “Này, mấy người nhìn qua cũng không bị đói ha.”

Ba người ngẩng đầu nhìn lên, con mèo Ragdoll to lớn xinh đẹp đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà bốn tầng bên cạnh họ, thằng nhóc đã lừa mất một túi lạp xưởng của họ đang nằm sấp trên đầu con mèo, từ trên cao nhìn xuống họ.

“Mẹ nó chứ thằng ranh, mi muốn chết đấy phải không!” Liễu Phong Vũ chỉ vào nó mắng to.

Thằng bé lộ ra nụ cười khinh miệt: “Ai bảo mấy người ngu ngốc, ngu ngốc thì sớm muộn gì cũng phải chết.”

Liễu Phong Vũ cả giận: “Ai ngờ nhãi ranh như mi lại vô lại như thế, có bản lĩnh thì lăn xuống đây.”

Tùng Hạ vỗ vỗ vai Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, quên đi, đi thôi.”

Cho dù thằng bé thật sự nhảy xuống, họ cũng không thể làm gì, đừng nói họ chưa chắc đã đánh thắng được con mèo khổng lồ kia, cho dù đánh thắng được nhưng lại muốn vì một túi lạp xưởng mà đánh đánh giết giết với một đứa bé ư? Họ còn chưa đói đến trình độ đó.

Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc mắt nhìn nó, xoay người đi vào trong bệnh viện.

Liễu Phong Vũ dựng ngón thối với thằng bé, cùng hai người đi vào trong bệnh viện.

“Trong bệnh viện không còn gì đâu, vào cũng vô dụng.” Thằng bé vỗ vỗ đầu con mèo, con mèo nhảy xuống, rơi xuống phía sau họ.

Ba người cảnh giác xoay người lại nhìn nó.

Thằng bé cười cười: “Muốn thứ tốt, tôi có thể cho mấy người.”

Liễu Phong Vũ vung tay vào nó, trong nháy mắt, cánh tay thon dài biến thành cánh hoa to lớn, một chất lỏng tanh tưởi tạt vào hướng thằng bé và con mèo.

Vừa rồi nó ở tầng bốn, Liễu Phong Vũ không với tới, bây giờ cuối cùng có thể xả được chút giận.

Thằng bé kêu lên: “A Bố!”

Con mèo gọi là “A Bố” kia chạy vội về phía sau, thế nhưng hiển nhiên tốc độ chậm hơn mùi thối, thằng bé bịt kín mũi lại, sắc mặt trắng bệch, khứu giác mèo nhạy hơn con người một nghìn lần thì càng khổ sở, dùng sức lắc lắc đầu, tức giận kêu lên.

Tiếng mèo kêu hơi nũng nịu kia và hình thể khổng lồ của nó tuyệt nhiên không phù hợp.

Liễu Phong Vũ chỉ vào họ cười ha ha: “Đáng đời!”

Tùng Hạ cũng không nhịn được mà cười: “Liễu ca, đi thôi.”

Thằng bé hừ lạnh: “Dị chủng hoa đại vương.”

Chỉ thấy A Bố đột nhiên chui lên từ mặt đất, nhào về phía bọn họ.

Thành Thiên Bích bỗng nhiên xoay người lại, mũi đao gió trong tay đã cụ thể hóa thành hình, tốc độ A Bố quá nhanh, hai mắt hắn không dám nháy một cái.

Liễu Phong Vũ biến hai cánh tay thành cánh hoa, chắn trước mặt bọn họ, cánh hoa của hoa đại vương vô cùng khó đối phó, cánh hoa đầy đặn bao lấy dịch tiêu hóa, nếu như vật gì dám chạm vào, tuyệt đối là tự tìm đường chết, mà nếu cố lao vào chém thì sẽ phải nhận lấy mùi thối có thể coi như vũ khí sinh học. Hắn muốn xem con mèo chết tiệt này định làm gì hắn.

Không ngờ A Bố không tấn công họ, mà xẹt qua từ trên đỉnh đầu họ, dừng trước cửa bệnh viện.

Thằng bé mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Thành Thiên Bích: “Thật thú vị, chẳng lẽ là tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên? Là gió phải không?”

Tùng Hạ nhíu mày: “Cậu nhóc cũng biết không ít.” Cậu càng cảm thấy đứa trẻ này không đơn giản, rốt cuộc thì nó là ai?


Thằng bé mỉm cười: “Mấy người muốn biết cách tôi che giấu năng lượng là gì không? Bây giờ tôi có thể nói cho mấy người biết.”

Ba người đều không nói chuyện, thằng nhóc này rất ranh ma, họ căn bản không đoán ra nó muốn làm gì.

Thằng bé cười he he hai tiếng: “Thật ra tôi căn bản không phải dị nhân, dao động năng lượng kia do tôi dùng thiết bị mô phỏng ra. Một thiết bị rất đơn giản.” Nó lấy từ trong túi ra một cái hộp màu đen hình vuông: “Tôi nghiên cứu bước sóng năng lượng của A Bố, dùng Rađa loại nhỏ đã được hóa trang bắt chước một đoạn, chỉ cần mở chốt mở ra…” Thằng bé khẽ động ngón tay, quả nhiên từ hướng của nó truyền đến một đoạn dao động năng lượng, hơn nữa giống của A Bố, đều là năng lượng Mộc. Họ vốn cho rằng thằng bé này cũng là dị nhân năng lượng Mộc, không ngờ cái này căn bản là năng lượng của con mèo.

Về mặt lý thuyết, bắt chước hoặc nhân bản sóng năng lượng không phải chuyện khó. Sóng âm, sóng radio đều có thể được con người vận dụng thành thạo, thế nhưng năng lượng Mộc lại là một năng lượng có quy mô lớn trong tận thế, tập trung trên người cá thể xuất hiện năng lượng, thằng bé này có thể nghiên cứu ra thiết bị này trong thời gian ngắn như vậy, thật là lợi hại.

Thằng nhóc ném hộp đen tới: “Cho mấy người.”

Ba người không dám nhận, Liễu Phong Vũ dùng cánh hoa nhẹ nhàng nhận lấy, xác định không có vấn đề gì thì mới cầm lấy.

“Yên tâm đi, không phải bom đâu.” Thằng nhóc cười nói: “Tôi là Trang Nghiêu, mấy người không tự giới thiệu mình một chút sao.”

“Không cần thiết.” Thành Thiên Bích nói: “Tránh ra, chúng tôi muốn vào bệnh viện.”

“Tôi đã nói bên trong không còn gì rồi mà, tôi đã tới đây rồi, những thứ hữu dụng trong thành phố đều bị tôi vét sạch rồi.”

“Độ tin tưởng của cậu quá thấp.” Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Chúng tôi không còn bao nhiêu thời gian, tôi nói lại lần nữa, tránh ra.”

Trang Nghiêu nói: “Mấy người muốn tìm cái gì? Cồn? Dược phẩm? Tôi cho mấy người, tôi có rất nhiều đấy.”

Tùng Hạ cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Cho họ thiết bị bắt chước năng lượng, lại muốn cho họ dược phẩm, nhất định thằng bé này lại đang giở trò gì đó.

“Đương nhiên là cần mấy người hỗ trợ.”

Thành Thiên Bích nói: “Đi thôi.”

Ba người quay đầu lại đi.

“Này, tôi chỉ muốn một món đồ khác, nó ở trong rạp chiếu phim, thế nhưng bên trong có vài thứ nguy hiểm, mình tôi không lấy được, mấy người giúp tôi một tay, tôi sẽ cho mấy người thứ tốt.”

Đáng tiếc không ai tin nó hết, ba người chỉ muốn sớm tìm được thứ mà họ muốn, sau đó đi cùng đoàn người rời khỏi đây.

“Nếu mấy người không tin, tôi có thể dùng tin tức hữu dụng trao đổi, nếu tôi muốn cầu cạnh mấy người, như vậy cũng không tồn tại giao dịch công bằng. Bây giờ tôi tiết lộ vài tin tôi biết để thể hiện thành ý hợp tác, thế nào?”

Tùng Hạ dừng lại: “Cậu thì biết tin tức hữu dụng gì? Rốt cuộc thì cậu là ai?”

Trang Nghiêu lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Tôi làm một trạm vệ tinh thu nhỏ tiếp nhận ở nhà, trước lúc tận thế. Sau khi tận thế, bởi vì có A Bố nên vẫn chưa hư hao, cho nên, tôi có thể lấy được những thứ như tín hiệu thư cầu cứu của địa phương mà trung ương ban bố, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy nội dung tin tức họ truyền cho nhau, thế nào, động tâm chưa?”

Trong lòng ba người đều có chút chấn động, nếu như lời Trang Nghiêu nói là thật, vậy nó tuyệt đối nắm giữ rất nhiều nội dung có giá trị mà ngay cả quan chỉ huy tối cao như tham mưu trưởng cũng không biết.

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Chúng tôi làm thế nào để tin lời cậu nói là thật.”

“Tôi nghĩ có thể, trước tiên nói về những thứ đơn giản nhé. Tôi biết tất cả các phương thức biến dị hiện nay, tôi có thể nói cho mấy người biết.”

Nhất thời, ánh mắt Tùng Hạ sáng lên.

Đây là tranh minh họa Trang Nghiêu do bạn có nickname Anh Hoa Thảo Bính vẽ, phong cách khác với tranh minh họa của Mặc Thiên trước kia.

TRANG NGHIÊU

Giới tính: Nam | Tuổi: 11 tuổi.

Chiều cao: 134cm (Đang lớn) | Cân nặng: 31kg (Đang lớn)

Nghề nghiệp: Không.

Tính cách: Ngạo mạn, quái gở, không coi ai ra gì, từ bé đã là thiên tài nhi đồng mười phân vẹn mười, thích nghiên cứu những thứ cổ quái hiếm lạ, bởi vì từ nhỏ xa cách người thường nên thiếu đạo đức, không có bạn bè. Dù não bộ phát triển vượt mức, nhưng tuổi tâm lý lại nhỏ hơn bạn cùng lứa.

Thân phận: Bí ẩn.

Năng lực biến dị: Tiến hóa não bộ.

Thú cưng: A Bố.

Bonus thêm đây là giống mèo Ragdoll, tượng trưng cho A Bố phiên bản manhua (❁´◡`❁)

A BỐ

Chủng loại: Bicolor Ragdoll.

Giới tính: Đực | Tuổi: 4 tuổi.

Chiều cao (không bao gồm đuôi): 7.7 mét | Cân nặng: 5.8 tấn

Tính cách: Ngoan ngoãn thông minh, vô cùng nghe lời.

Chủ nhân: Trang Nghiêu