Trần thiếu nhắm chặt hai mắt, chỉ hy vọng mọi thứ đang diễn ra lúc này đều là một cơn ác mộng, nhưng ác mộng không thể đau đớn rành rành như thế được.
Đôi mày kiếm của Trần thiếu nhíu chặt: “Mày còn muốn thế nào?”
Ngô Du nói với Tiểu Huy: “Giam cô ta lại.”
Trần thiếu mở miệng muốn nói, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, không thể làm gì. Tuy hắn không có quá nhiều tình cảm với cô gái này, nhưng chung quy cô cũng từng là người phụ nữ của hắn, nhưng nay ngay cả một tình nhân hắn cũng không thể lo cho được. Hành vi của Ngô Du giống như tát vào mặt hắn trước mặt mọi người, khiến hắn vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ.
Ngô Du kéo tay Trần thiếu, xoay người đi vào trong phòng.
Trần thiếu bị Ngô Du đẩy vào phòng ngủ một cách có chút thô bạo, hắn hít sâu một hơi: “Ngô Du, nếu ngay cả một người phụ nữ mang thai mày cũng không tha thì tao khinh mày cả đời này.”
Ngô Du cười lạnh một tiếng: “Tôi để cô ta ở đây, có ăn có uống, không tính là ngược đãi phụ nữ mang thai chứ.”
“Rốt cuộc mày muốn gì?”
Ngô Du nghiêng đầu, giơ tay kéo caravat: “Lúc cô ta nói có con với anh, anh vui lắm phải không, thật là khiến tôi thấy chút tức giận. Tôi lấy lòng anh nửa tháng, so ra còn kém một cô tình nhân của anh, phải không.”
Trần thiếu nghiến răng: “Chuyện này phải so thế nào đây hả hội trưởng Ngô, mày giết thuộc hạ của tao, cướp địa bàn của tao, giam lỏng tao, giam lỏng cha mẹ tao, cô ta thì làm gì tao.”
Ngô Du xách cổ áo hắn lên, nở nụ cười khát máu: “Nếu còn làm anh nữa thì sao? Anh sẽ thế nào? Giết tôi ư? Rất muốn giết tôi nhưng lại bất lực, cảm giác ấy có phải đau khổ lắm không.”
Cơ mặt Trần thiếu méo mó cả đi.
Ngô Du đẩy hắn xuống giường: “Đột nhiên tôi không muốn kiên nhẫn nữa, ngày ngày thấy anh lắc lư trước mặt tôi, anh có biết tôi muốn lột sạch anh thế nào hay không?”
Trong mắt Trần thiếu chợt lóe một sự bối rối, hắn dịch ra sau theo bản năng, Ngô Du lại lấn lên, bao phủ hắn trong cái bóng của mình.
Ngô Du nhấc cằm Trần thiếu lên: “Tôi sẽ cho anh nếm mùi khoái cảm làm với đàn ông.”
Trần thiếu bắt lấy tay hắn, giọng nói lạnh lùng: “Mày sẽ thả cô ta đi chứ.”
Ngô Du cúi đầu, dùng môi mình miết lấy môi hắn, khẽ nói: “Còn xem biểu hiện của anh.” Hắn đè Trần thiếu xuống giường, xé mở áo sơmi của hắn.
Nắm đấm của Trần thiếu siết rồi lại buông, buông rồi lại siết, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Dục vọng của Ngô Du với hắn hai tuần qua đã được biểu hiện không thể rõ ràng hơn nữa. Hắn biết đây là chuyện sớm muộn, cứ coi đây là cực hình đi, như vậy có thể dễ chịu hơn một chút.
Ngô Du áp tới liếm hôn vào môi, vào cằm, vào trái khế cổ của hắn, một tay vuốt ve cơ ngực rắn chắc của hắn, tay còn lại thì lướt một đường xuống dưới, bắt được dục vọng đang ngủ đông giữa hai chân hắn.
Cơ thể Trần thiếu cứng đờ, trầm giọng nói: “Muốn làm thì làm đi, khỏi phải làm mấy trò này.”
Ngô Du cười khẽ: “Tôi nói rồi, tôi sẽ khiến anh thoải mái.” Đôi môi ướt át lướt trên mặt, trên ngực Trần thiếu, để lại một nụ hôn khẽ một tay lại vỗ về chơi đùa bảo bối Trần thiếu một cách đầy kỹ xảo. Dưới sự trêu chọc ấy, Trần thiếu nhanh chóng có phản ứng.
“Không phải rất có tinh thần sao.” Ngô Du cười khẽ.
Nét mặt Trần thiếu có chút không nhịn được nữa, hắn thật sự không thể chấp nhận chuyện mình lại cứng trong tay Ngô Du, nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, hơn nữa thủ pháp của Ngô Du thật sự là rất…
Ngô Du khẽ cắn vành tai Trần thiếu, khàn giọng thầm thì: “Anh muốn đơ như gỗ thế này mãi tôi cũng không phản đối, có điều, tôi cược rằng dáng vẻ này của anh chẳng giữ được bao lâu.”
Trần thiếu quay mặt đi chỗ khác, hai má hơi hồng lên: “Ít nói nhảm đi.”
Ngô Du sờ soạng cách quần hồi lâu rồi kéo quần Trần thiếu xuống, trực tiếp đưa tay vào trong quần lót, nắm lấy dục vọng đã hơi ngẩng đầu. Trần thiếu nhíu chặt hàng mi, liều mạng chống lại sự trêu chọc của Ngô Du, nhưng cơ thể vẫn thành thật phản ứng lại.
Ngô Du lấp kín môi Trần thiếu, mãnh nhiệt liếm hôn ngậm mút, đầu lưỡi linh hoạt đưa vào trong miệng hắn, càn quét khoang miệng bên trong. Tiếng hít thở của Trần thiếu trở nên dồn dập hơn, trong mắt dấy lên xuân sắc ngay cả hắn cũng không thể nhận thấy. Ngô Du dùng đầu gối mở đùi Trần thiếu ra, chen vào giữa hai chân hắn, sau đó hắn thẳng lưng, nửa ngồi quỳ giữa hai chân Trần thiếu, ngay trước mặt Trần thiếu, hắn tháo từng nút áo sơmi mình, dần dần để lộ cơ ngực rắn chắc dưới lớp áo đen, sau đó là cơ bụng tám múi căng đầy được “xếp” trên bụng giống những viên gạch nhỏ. Cơ thể mạnh mẽ cường tráng của hắn tràn ngập sức mạnh.
Trái tim Trần thiếu căng lên như bị ai cấu véo, hắn biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết mình có thể thật sự coi nó là cực hình hay không.
Cởi sơmi xong, Ngô Du bắt đầu chầm chậm cởi bỏ thắt lưng, vừa kéo móc vừa mỉm cười nhìn Trần thiếu. Nụ cười hững hờ kia mang theo một chút quỷ quái giống như đang chuẩn bị để hưởng thụ một bữa “đại tiệc”, mà bữa tiệc này hiển nhiên chính là bản thân Trần thiếu.
Ngô Du cởi cả quần xuống, bên dưới bị che khuất trong quần lót tứ giác mỏng manh, trông đã nổi lên một cộm lớn, Trần thiếu nhất thời cảm thấy da đầu run lên.
Ngô Du bắt lấy tay Trần thiếu đặt lên dục vọng của mình, khàn giọng: “Lát nữa cái này sẽ cắm vào trong mông anh, anh có sợ không?”
Trần thiếu rụt tay về, ra vẻ bình tĩnh trừng hắn.
Ngô Du cúi xuống liếm môi Trần thiếu: “Tôi thật thích nét mặt lúc này của anh, sợ hãi song không muốn khiến tôi nhìn ra, thật là vô cùng xinh đẹp.”
Trần thiếu quay mặt đi, âm thầm nghiến răng.
Ngô Du cởi quần lót của Trần thiếu, ngón tay đùa bỡn gậy th*t mềm mềm đang dần dần ngẩng đầu: “Tôi hầu hạ anh trước, lần đầu của anh, tôi hy vọng sẽ để lại cho anh một vài hồi ức tốt đẹp.”
Nói rồi, hắn liền cúi người, không chút do dự mở miệng ngậm lấy dục vọng của Trần thiếu.
Toàn thân Trần thiếu cứng đơ, sắc mặt lập tức đỏ bừng, bên dưới của hắn lúc này đang nằm trong miệng một gã đàn ông, gã đàn ông ấy lại là Ngô Du… Chỉ riêng kích thích trên tâm lý và thị giác thôi cũng đủ khiến hắn mau chóng cứng lên rồi, huống chi cảm giác được bao bọc trong khoang miệng ấm mềm thật sự rất tuyệt, hắn căn bản là không thể nén được.
Ngô Du mập mờ cười nói: “Thật có tinh thần, lâu lắm rồi chưa làm phải không? Tôi sẽ khiến anh biết làm với đàn ông thoải mái hơn với phụ nữ.”
Trần thiếu nắm chặt ga giường, từ trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ cố nén. Hắn có thể cảm giác được lưỡi của Ngô Du đang liếm lấy hắn, thậm chí nó còn đảo quanh nơi mềm yếu của hắn, đồng thời còn liếm láp, phun ra nuốt vào, thỉnh thoảng còn mút nhẹ một cái. Hắn thật sự không thể chịu nổi kích thích như vậy, cảm giác huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào, tứ chi nhũn nhão, chỉ muốn lập tức tiết ra.
Ngô Du ra sức hầu hạ bên dưới của Trần thiếu, đợi hắn cứng đến phát trướng, Ngô Du mới chịu nhả ra, mỉm cười lau nước bọt ở khóe môi. Hắn nhìn Trần thiếu, ánh mắt tà mị: “Cằm tôi mỏi nhừ hết cả.”
Gương mặt Trần thiếu nóng bỏng dọa người, lạnh nhạt nói: “Tự mày muốn thế.”
Ngô Du cười vỗ vỗ mặt hắn: “Tôi là vì thị phạm dạy cho anh một chút, sớm muộn gì cũng có ngày anh cũng phải hầu hạ bảo bối lớn của tôi như vậy, biết chưa?”
Trần thiếu trừng hắn, ánh mắt hung ác đáng sợ.
Song Ngô Du không hề sợ hãi, đã vậy lại còn ngả ngớn hôn hắn một cái, khẽ nói: “Tôi cắm vào nhé? Tôi không nhịn được nữa.”
Trần thiếu lập tức cảm thấy dục vọng của Ngô Du đang áp sát, chọc chọc vào đùi hắn, khiến da đầu hắn run lên. Hắn đẩy ***g ngực Ngô Du ra, muốn chạy trốn, song cũng biết căn bản là mình không có chỗ trốn, cuối cùng dứt khoát không nói một câu cự tuyệt nào cả.
Ngô Du đổ vào trong rất nhiều thuốc bôi trơn, ngón tay thon dài đưa vào giữa kẽ đùi Trần thiếu, ấn vào nơi bí ẩn chưa có ai từng chạm đến.
Trần thiếu nhíu chặt hàng mi, không thể hình dung tâm trạng lúc này của mình.
Ngô Du cưỡng ép mở hai đùi hắn ra, đè ngang sang hai bên: “Bảo bối, chỗ này của anh chặt quá…”
Trần thiếu hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt ga giường, không nói một lời.
Theo thuốc bôi trơn, Ngô Du đưa một ngón tay vào trong huyệt thịt căng chặt. Khoảnh khắc ngón tay đi vào, hắn lập tức cảm thấy sự bao bọc đến từ bốn phía bên trong, cảm giác được thít chặt ấy tuyệt vời vô cùng, hắn không khỏi bắt đầu chờ mong lúc bảo bối của mình đi vào sẽ sung sướng thế nào.
Trần thiếu hét lớn một tiếng, mặt mũi đỏ bừng bừng.
Ngô Du men theo thuốc bôi trơn mà chậm rãi khai thác, vừa cho tay vào vừa thiếu đạo đức giải thích: “Chỉ cần được chuẩn bị sẵn sàng, cơ vòng sẽ co giãn được rất lớn, tôi sẽ không làm anh bị thương, có điều anh cũng phải phối hợp một chút, đừng quá căng thẳng, anh sẽ thích cảm giác mát xa cửa huyệt và tuyến tiền liệt. Ngày trước ở bệnh viện, đồng nghiệp của tôi mát xa tuyến tiền liệt, mỗi ngày đều có rất nhiều đàn ông đến thử. Anh biết không, với đàn ông mà nói, đó mới là cực hạn cao trào…”
“A a…” Cơ thể Trần thiếu đột ngột run lên, ngay lúc vừa rồi, không biết ngón tay Ngô Du tìm được chỗ nào, chỉ thoáng nhấn một cái mà toàn thân hắn đã run rẩy như chạm phải điện.
Ngô Du cười khẽ: “Hóa ra là chỗ này… Bảo bối anh biết không, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể dùng một ngón tay khiến anh cao trào vô số lần, có điều, tôi thích dùng bảo bối của mình đưa anh lên đỉnh hơn, dần dà, anh sẽ không thể xa nó nữa.”
Đôi mắt ướt sũng của Trần thiếu trừng hắn, rõ ràng nên là ánh mắt phẫn nộ song vì ngập đầy sóng xuân mà mang chút sắc thái mị hoặc kỳ lạ khiến Ngô Du nhìn vào lại cứng thêm vài phần.
Ngô Du thêm thành hai ngón tay, rồi ba ngón, cho đến lúc cảm thấy huyệt thịt kia đã trở nên ẩm ướt mềm mại, hắn mới rút tay ra, đỡ lấy gậy th*t của mình, chọc chọc vào lối vào của Trần thiếu.
Trần thiếu cảm giác được cái đó của Ngô Du đang chọc vào bên dưới mình. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thật sự sợ hãi. Không phải sợ đau mà là sợ sự nhục nhã khi bị một gã đàn ông khác xâm phạm bằng hình thức này.
Ngô Du cúi xuống, dịu dàng nói: “Trần thiếu, nhìn tôi, nhìn người đàn ông đầu tiên cũng là duy nhất của anh, nhớ kỹ tôi đã hoàn toàn giữ lấy anh như thế nào.” Nói xong, hắn tách mông Trần thiếu ra, không chút nể nang mà rướn người, dục vọng thô to đẩy mạnh vào cửa huyệt.
Trần thiếu khẽ kêu một tiếng, toàn thân căng ra. Giây phút đó, hắn cảm thấy có thứ gì đó trong lòng đã hoàn toàn vỡ nát, có lẽ là tôn nghiêm, có lẽ là lý trí, có lẽ là…
Ngô Du nghiến răng: “Chặt quá… thả lỏng một chút, anh cũng không muốn chịu đau phải không.”
Trần thiếu nhắm chặt hai mắt, chỉ hy vọng mọi thứ đang diễn ra lúc này đều là một cơn ác mộng, nhưng ác mộng không thể đau đớn rành rành như thế được.
Ngô Du vừa xoa ấn cửa huyệt cho Trần thiếu thả lỏng, vừa kiên quyết đẩy toàn bộ dục vọng của mình vào trong, đau đớn cũng tốt, Trần thiếu sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ cơn đau lúc này, khiến hắn có thể để lại trong tâm trí Trần thiếu một dấu hiệu không thể xóa nhòa.
Ngô Du khàn giọng: “Chặt quá… sướng quá… tôi muốn di chuyển, sẽ hơi đau một chút, có điều… anh sẽ quen, cũng sẽ thích…” Hắn đỡ thắt lưng Trần thiếu, chậm rãi chuyển động.
Trần thiếu chỉ cảm thấy đó là một cái chày sắt rực cháy đang hoành hành ra vào cơ thể mình. Vị trí bí ẩn kia vốn không phải chỗ dùng để chứa chấp thứ to lớn như thế, bên dưới truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách. Hắn nghiến răng, gân xanh trên trán giần giật, thật sự là nỗi đau cả đời chưa từng phải chịu.
Ngô Du nhìn dáng vẻ chịu đựng của hắn thấy có chút đau lòng, hắn chậm lại, không ngừng hôn môi Trần thiếu: “Bảo bối, thả lỏng một chút, tôi không muốn khiến anh đau, thả lỏng một chút, hãy hưởng thụ.”
Trần thiếu đã sớm không nghe được gì nữa, hắn đang dùng toàn bộ lý trí kiềm chế mình không biến thân cắn chết Ngô Du.
Ngô Du cố ý đưa đẩy dục vọng vào nơi mẫn cảm của Trần thiếu. Trong cơn đau nhói ấy, Trần thiếu dần dần cảm nhận được một vài khoái cảm khó tin.
Sau khi cơn đau lúc đầu qua đi, cuối cùng Trần thiếu cũng dần dần thích ứng với sự xâm nhập của Ngô Du, tốc độ của Ngô Du cũng từ chậm đến nhanh, ma sát không ngừng một cách vừa kiên nhẫn lại vừa bá đạo, lần lượt khảm một phần thân thể của mình vào trong cơ thể Trần thiếu, đồng thời cũng khảm vào trong lòng hắn.
Chuyện này từ khó khăn ban đầu đến lúc trơn tru không mất quá nhiều thời gian chẳng bao lâu, Trần thiếu đã tìm được một chút cân bằng giữa nỗi đau và niềm khoái cảm ấy. Ngô Du vừa chăm sóc dục vọng cho hắn, vừa không ngừng va chạm vào điểm mẫn cảm của hắn. Ngô Du đạt được khoái cảm tối cao, đồng thời cũng mang đến cho Trần thiếu trải nghiệm khó có thể hình dung.
Cho đến cuối cùng, Trần thiếu vẫn thần chí bất minh, lý trí duy nhất còn sót lại trong đầu nói với hắn rằng tuyệt đối không được phát ra bất cứ âm thanh nào, cứ như làm thế thì chính là thuần phục bản năng của mình vậy. Nhưng dù đã kiên nhẫn đến vậy, Ngô Du vẫn không tha cho hắn. Ngô Du cạy khớp hàm hắn ra, thầm thì hướng dẫn: “Kêu ra đi, tôi biết anh thích nó, đây là bản năng cơ thể, không ai trách anh, bảo bối ngoan, kêu ra đi, cho tôi nghe một chút xem anh thích đến thế nào…”
Trần thiếu chìm trong trạng trái trì độn trước nay chưa từng có, đến cuối, hắn cũng không thể phân biệt được tiếng rên rỉ hổn hển quanh quẩn bên tai rốt cuộc là của ai, hắn chỉ biết mình đang cảm nhận khoái cảm chưa bao giờ có, điều này khiến hắn đạt đến cao trào đồng thời cũng khiến hắn tràn ngập cảm giác tội lỗi…
Một đêm điên cuồng khiến sáng sớm hôm sau Trần thiếu bỗng sốt cao, chuyện này dọa đến cả Ngô Du, phải biết rằng bất cứ một vết thương nhỏ hay bệnh vặt nào cũng có thể lấy mạng một người. Hắn tìm đến chuyên gia về thuốc men ở Sở nghiên cứu và những bác sĩ danh vọng bang Thanh Nham nuôi dưỡng từ trước, loại thuốc họ mới nghiên cứu ra có thể ức chế vi khuẩn biến dị một cách hữu hiệu.
Để hạ nhiệt cho Trần thiếu, Ngô Du bọc đá trong một lớp vải rồi phủ lên trán và ngực hắn, nhưng cho dù là vậy, Trần thiếu vẫn sốt một ngày một đêm. Ngô Du cuống đến độ thiếu chút nữa là giết người, hắn thấy có chút hối hận đêm đó đã không kiềm chế, nhưng cảm giác chiếm giữ người đàn ông này thật tuyệt, thật vẹn toàn, hắn quả thật không muốn ngừng lại.
Đến sáng ngày thứ ba, rốt cuộc Trần thiếu đã hạ sốt, cũng dần dần tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy ánh mắt lo lắng của Ngô Du, trong mắt hắn hiện lên một chút mơ hồ, có vẻ chưa biết hiện giờ là tình huống gì.
Ngô Du xoa đầu hắn, khẽ nói: “Còn khó chịu không?”
Trần thiếu ngẩn ra hồi lâu mới hồi phục tinh thần, ánh mắt lập tức thay đổi, gương mặt đột ngột xuất hiện thần sắc phức tạp, xấu hổ có, nhục nhã có, hận thù cũng có. Ánh mắt hắn nhìn Ngô Du tràn ngập sát ý.
Ngô Du vờ như không nhận ra, xoa xoa mặt hắn: “Hạ sốt một chút rồi, anh có muốn ăn gì không?”
Trần thiếu nhắm nghiền hai mắt, quay đầu đi, như thể ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho.
Ánh mắt Ngô Du sa sầm lại, nhưng hắn không nổi khùng, chỉ nâng Trần thiếu dậy, để ngả vào đầu giường, đưa một ly nước ấm đến bên môi hắn: “Họng anh không thoải mái phải không, uống nước đi.”
Trần thiếu há miệng, uống ừng ực mấy ngụm lớn, chất lỏng thanh mát chảy qua cuống họng bỏng rát như lửa thiêu của hắn quả thật đã giảm bớt một chút đau đớn.
Ngô Du gạt mấy sợi tóc bết vào trán hắn ra, nhìn màu ửng hồng bất thường trên gương mặt tái nhợt ấy, khẽ cười: “Cơ thể anh kém hơn tôi tưởng, tôi đã nghĩ cho lần đầu tiên của anh mà chưa làm tận hứng, ai ngờ mới vậy anh đã phát sốt.”
Trần thiếu hung dữ nhìn Ngô Du, nhưng ánh mắt ướt át mờ mịt khiến cái nhìn chòng chọc mang theo vài phần hương vị giận dữ của hắn lại làm lòng Ngô Du ngứa ngáy.
Ngô Du vỗ nhẹ vào mặt hắn: “Đừng có trừng tôi, trừng tôi cũng không thay đổi được gì.” Hắn cười nhẹ: “Tối hôm đó anh cũng bắn hai lần, hẳn là không hoàn toàn là hồi ức không tốt phải không.”
Trần thiếu mệt mỏi đẩy tay hắn ra: “Tao muốn nghỉ ngơi, mày đi ra ngoài.”
“Như vậy sao được, tôi còn phải chăm sóc anh.” Ngô Du mở bình giữ nhiệt, lấy từ bên trong ra một bát cháo hoa còn đang nóng hổi: “Tôi đã hâm lại bốn lần, sợ anh tỉnh lại muốn ăn luôn.” Ngô Du không biết chán tiếp tục giơ bát cháo, dáng vẻ vừa dịu dàng vừa nặng tình này khiến Trần thiếu cảm thấy chán ghét, đồng thời lại cảm thấy ớn lạnh vì bất cứ dáng vẻ nặng tình nào của gã đàn ông này đều không thể tin được, rất có khả năng ngay giây tiếp theo thôi hắn sẽ biến thành dã thú khát máu.
Ngô Du nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, ăn đi, anh đã gần hai ngày chưa ăn gì rồi, cứ mê man suốt, không có thể lực lại càng khó khỏe.”
Trần thiếu há miệng, ăn từng miếng từng miếng một, Ngô Du vẫn cười tủm tỉm nhìn hắn.
Ăn xong một bát cháo, Ngô Du đặt hắn nằm xuống, dém chăn, sờ trán hắn rồi nói: “Tỉnh lại rồi thì chắc hẳn là không sao nữa, anh không biết hai ngày qua tôi lo thế nào đâu, có nhiều người có thể mất mạng chỉ vì trúng gió hay một vết thương nhỏ, huống chi là sốt tới 39 độ.”
Trần thiếu nản lòng nghĩ rằng, nếu hắn có thể sốt đến chết cũng coi như một chuyện tốt, nhưng hắn không dám nói ra. Không phải vì hắn sợ Ngô Du nghe được mà là hắn không thể chấp nhận bản thân nhu nhược như vậy. Nếu hắn chết, hắn không thể tưởng tượng nổi cha mẹ mình sẽ nhận phải sự đối đãi gì.
Ngô Du cúi đầu, ấn một nụ hôn xuống trán hắn: “Dù anh có tin hay không, nếu anh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ rất đau lòng, vậy nên hãy mau khỏe nhé.”
Trần thiếu cười mỉa, cổ họng khàn khàn, nói câu đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Tao tin chứ, tao mà chết rồi, mày làm sao mà ổn định lòng dân Trùng Khánh được.”
Ngô Du trầm giọng: “Không chỉ như thế, tôi thật sự thích anh.”
Trần thiếu cười lạnh: “Thật khiến người ta cảm động, đáng tiếc, tao ghê tởm mày.”
Trong mắt Ngô Du lóe lên ánh sáng, sâu trong đáy mắt là cuồng phong khiến người ta sợ hãi, bàn tay trong chăn Trần thiếu siết lại thành đấm. Giống như Ngô Du thích vờ vịt nặng tình, hắn cũng thích chọc giận Ngô Du, tuy rằng kẻ gặp tai ương thường chính là hắn, nhưng đây đã là cách duy nhất để Trần thiếu có thể biểu đạt bất mãn. Song cuối cùng Ngô Du không nổi giận, hắn gõ nhẹ vào mũi Trần thiếu, cười: “Thôi thôi, giận một bệnh nhân làm gì cơ chứ.” Hắn vỗ vỗ Trần thiếu qua một lớp chăn: “Mệt thì ngủ đi, tôi ở đây trông chừng anh.”
Trần thiếu đề phòng nhìn hắn một cái, vẫn nhắm hai mắt lại. Hắn cảm thấy Ngô Du trèo lên giường, nằm xuống cạnh hắn, cánh tay nặng trịch khoác qua người hắn, ngâm nga một giai điệu vô danh. Dần dần, trong hoàn cảnh yên tĩnh tinh tế này, Trần thiếu lại chìm trong mê man.
Lần này Trần thiếu bị bệnh cũng khiến Ngô Du mấy ngày không được ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng gì, hắn không ngừng dùng khả năng của mình hạ nhiệt cho Trần thiếu. Đám thuộc hạ đều khuyên hắn đừng ở chung một phòng với Trần thiếu để không bị nhiễm bệnh, thế nhưng nếu hắn ra khỏi phòng thì sẽ không ngừng nghĩ đến người đang nằm trên giường bệnh. Con người bây giờ trông có vẻ suy nhược mềm mại ấy lúc tỉnh táo như mọc gai toàn thân, hắn nhất định phải canh chừng bất cứ lúc nào thì mới an tâm được. Từ lần đầu tiên bốn mắt chạm nhau, hắn đã bị người đàn ông này hấp dẫn, mọi chuyện hắn làm sau đó đã không thể phân biệt được rõ vì hắn muốn Trùng Khánh hay là muốn Trần thiếu nhiều hơn nữa. Ngô Du chỉ biết, dù là bên nào thì hắn cũng sẽ không buông tay.
Nhìn Trần thiếu hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, Ngô Du chăm chú ngắm nhìn gương mặt say ngủ của hắn hồi lâu, rồi cũng thấy cơn mệt mỏi ập tới. Hắn nằm xuống cạnh Trần thiếu, mí mắt càng ngày càng nặng.
Phải làm sao mới có thể khiến một người hoàn toàn khuất phục? Giữa lúc mơ màng, Ngô Du thầm nghĩ.
Fi: Mình đây 1 là không thích cẩu huyết, 2 là không thích rpe, 3 là không thích cưỡng tình đoạt lý, vì thế ai mong chờ chương này thì mong chứ mình cứ mở ra được vài chữ là chán à, vậy nên mới lâu lắc mới có chương thế này..