Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 284





Tùng Hạ cười vỗ vỗ bả vai Mục Phi: “Đừng nản chí, cậu ta như vậy đó, tôi nhớ Trang Nghiêu thích gấu Pooh.”

Đêm đó, Tùng Hạ bị chuốc bao nhiêu là rượu, sau đó hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, ngay cả chuyện về phòng mình thế nào cũng không biết. Cậu chỉ nhớ đến nửa đêm khi đang mơ màng ngủ say thì có người nằm xuống bên cạnh mình, rất ấm áp, mùi hương kia cậu cũng rất quen thuộc nên tiếp tục lăn ra ngủ.

Hôm sau tỉnh dậy, do say rượu nên Tùng Hạ vẫn thấy hơi đau đầu, một bàn tay ấm áp đặt lên trán cậu. Tùng Hạ mở đôi mắt sưng vù, cười cười nhìn Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nhẹ giọng nói: “Tối qua tôi đi rồi, anh lại uống thêm không ít?”

Tùng Hạ cười: “Có uống một chút, cậu về lúc nào thế.”

“Tầm hơn một giờ gì đó. Lúc tôi về anh say đến độ không biết trời đất gì nữa.”

Tùng Hạ gõ gõ đầu: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn chín giờ, khó chịu thì anh ngủ thêm lát nữa đi.”

“Cuộc họp hôm qua Trang Nghiêu nói bắt đầu lúc mấy giờ?”

“10 rưỡi.”

“Vậy không phải sắp rồi sao.” Tùng Hạ kéo quần áo Thành Thiên Bích, hít sâu một hơi: “Nào, kéo tôi dậy.”

Thành Thiên Bích mỉm cười kéo Tùng Hạ ngồi dậy, Tùng Hạ nằm bò trên vai hắn, dùng mũi cọ cọ vào cổ hắn, than: “Vẫn như đang nằm mơ vậy.”

Thành Thiên Bích vỗ vỗ lưng cậu: “Không phải nằm mơ.”

“Hôm qua cậu nói chuyện với… tư lệnh Tào thế nào rồi?”

“Nói suy nghĩ của chúng ta, ông ấy ủng hộ.”

“Ừm, chuyện này có thể bớt cho tư lệnh không ít phiền toái. Chuyện khác thì sao? Không có gì à?”

Thành Thiên Bích hỏi: “Còn gì nữa?”

Tùng Hạ ngẫm nghĩ, không nói.

Thành Thiên Bích khẽ nói: “Anh muốn nói quan hệ của cha con tôi phải không.”

Tùng Hạ “ừ” một tiếng.

Thành Thiên Bích trầm mặc một chút, nói: “Ông ấy là ba tôi, nhưng chúng tôi không phải cha con bình thường, cũng không thể chung sống như cha con bình thường, tôi thấy cứ như bây giờ là được rồi.”

Tùng Hạ vuốt ve lưng hắn: “Cậu thấy được là được. Có điều Thiên Bích à, tôi vẫn không nhịn được khuyên cậu một câu, có rất nhiều người trên thế giới này sẽ không còn được gặp lại người thân của mình nữa, khi họ còn ở bên cạnh, dù trước kia có bao nhiêu ân oán thì vẫn phải quý trọng đó.”

Thành Thiên Bích dùng hai má cọ vào tóc mai của cậu: “Tôi hiểu.”

Tùng Hạ đứng dậy: “Đi thôi, trước khi họp, kiểu gì cũng phải ăn một chút chứ.”

Vệ sinh cá nhân xong, hai người đi ăn sáng, ở đó đụng phải mấy người cũng dậy muộn. Từ khi nhiệm vụ cuối cùng hoàn thành, đa số đều thả lỏng tinh thần. Mọi khi đi qua căn tin số 8 không một bóng người, bây giờ lại có không ít người ngủ đến lúc mặt trời lên cao, loại không khí thoải mái nhàn hạ này thật sự khiến người ta yêu thích.

Cơm nước xong xuôi, họ đến phòng họp. Ngoại trừ Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu thì mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều đã có mặt đông đủ, hôm nay sẽ công bố vị trí các tổ chức được phân chia. Sở Tinh Châu và Dung Lan tuy đã định trước nhưng hai người vẫn đến dự thính, Jacqueline và Myron thì hiển nhiên là đến góp vui.

Vừa thấy mặt mọi người, Myron đã nhiệt tình nói: “Chà chà, tất cả đều đến đông đủ. Cuộc họp hôm nay không liên quan đến tôi, tôi chỉ tới chào tạm biệt mọi người mà thôi, cuối tuần sau tôi sẽ về Mỹ, còn có thể dẫn theo ba nhà khoa học của mọi người đi trao đổi, cũng hoan nghênh mọi người đến Mỹ chơi.”


Tùng Hạ cười: “Có cơ hội chúng tôi nhất định sẽ đi, tôi nghĩ mọi người cũng có thể tiếp tục đến Trung Quốc.”

Jacqueline nói: “Tôi sẽ thường xuyên đến đây, tôi rất hứng thú với nghiên cứu thực vật ở đây, hơn nữa ở đây cũng thoải mái hơn một chút.”

“Hả? Vì sao?”

Jacqueline nhếch môi cười cười: “Tôi thích rất nhiều vật dụng của phụ nữ, quần áo, giày dép, đồ trang điểm, nhưng cũng có những thứ tôi ghét như vờ làm thục nữ. Hình tượng của tôi do quốc gia tạo ra, không phải tôi thật sự.” Jacqueline nhún vai: “Đại khái họ cảm thấy người khác không thể chấp nhận một ‘vị thần’ nghiện ăn mặc quái dị?”

Chu Phụng Lam tỏ vẻ kỳ quái: “Chắc đa phần đều không thể chấp nhận.”

Jacqueline liếc mắt nhìn hắn: “Không chấp nhận thì làm gì được nhau.”

Diêu Tiềm Giang cười: “Cậu như vậy rất tốt, bất luận trước đây hay bây giờ, sống theo cách mình thích là được.”

Jacqueline cười: “Tóm lại, nơi này khiến tôi cảm thấy thoải mái, cho nên giữ cho tôi một căn phòng đi.”

Tùng Chấn Trung cười: “Không thành vấn đề, nơi này vĩnh viễn có vị trí đặc biệt cho cậu và chuyên viên của cậu.”

Chu Phụng Lam nói: “Mau công bố khu trực thuộc đi, tôi đoán mọi người cũng đều đã thương lượng xong xuôi, tôi còn muốn về chuẩn bị chuyển nhà nữa.” Hắn châm chọc: “Dù sao thì nơi tôi và tiến sĩ Trang phải đi so ra thì sẽ khá xa.”

Tùng Chấn Trung không để ý đến lời giễu cợt của hắn, hắng giọng nói: “Như vậy thì nói ngắn gọn nhé. Vị trí của thành Quang Minh, thành Huyền Minh và hội Băng Sương đã được xác định từ trước, Hồ Bắc, Hà Nam và Trùng Khánh. Nơi cư trú của hội Phụng Lam do tiến sĩ Trang lựa chọn, là Thiểm Tây. Quận Cửu Giang và Lục Đạo Hoàng Tuyền cũng đều đã thương lượng ra kết quả, lần lượt là Sơn Đông và Sơn Tây. Tộc Long Huyết và nhóm Thành Thiên Bích do nhân số đều rất ít nên lần lượt cư trú ở phía Nam và phía Đông tỉnh Hà Bắc. Kế hoạch tái kiến thiết lấy lòng chảo trung nguyên làm trung tâm, sẽ được hoàn thành từng bước dưới sự chủ động và phối hợp của mọi người. Sau khi tất cả dàn xếp xong xuôi, quân đội và vật tư sẽ dần dần được chuyển đến, đến nơi rồi nếu có yêu cầu đặc biệt gì thì cũng có thể đưa ra bất cứ lúc nào. Có ai có ý kiến gì không?”

Tình thế đã rất rõ ràng. Trang Du và Chu Phụng Lam bị một chiếc gậy tre chuyển đến nơi xa xôi nhất. Tộc Long Huyết vốn có bối cảnh quân đội, nhóm Thành Thiên Bích có quan hệ họ hàng thân thích với tư lệnh Tào và Tùng Chấn Trung nên tất nhiên sẽ đặt ở nơi gần nhất. Các tổ chức khác sắp xếp cũng đều hợp tình hợp lý, không ai có ý kiến phản đối gì cả, cho dù có thì cũng không thay đổi được gì hết. Nhìn qua thì người không được đối đãi tốt nhất là hội Phụng Lam, nhưng nói không chừng Trang Du và Chu Phụng Lam lại hài lòng với sự sắp xếp như vậy hơn, càng rời xa Bắc Kinh thì mức độ tự do của họ lại càng lớn.

Ngô Du mở miệng: “Tôi nhận vật chất nhưng không nhận quân đội được phái đến. Hệ thống quân đội ở Trùng Khánh vẫn khá hoàn thiện, luôn nằm trong tầm kiểm soát của tôi, chúng tôi không cần lính bên ngoài, cũng không thể có thế lực bên ngoài. Nhưng tôi có thể đảm bảo sẽ cố gắng hết sức phối hợp với công việc từ trung ương.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Tạm thời có thể đồng ý, nhưng về sau thế nào tôi không thể cam đoan.”

Ngô Du cười cười, ánh mắt lóe sáng: “Về sau thế nào, tôi cũng không thể lập giấy đảm bảo.”

Tùng Chấn Trung nhìn sâu hắn một cái: “Được, còn có yêu cầu gì khác không?”

Ngô Du nói: “Không.”

Mọi người cũng lần lượt tỏ vẻ đồng ý.

“Mọi người quay về là có thể chuẩn bị di chuyển, nếu cần gì cứ liệt kê danh sách cho tôi, viện khoa học có thể làm được thì nhất định sẽ cố gắng làm. Sau khi chọn được nơi đóng quân cụ thể, chúng tôi sẽ phái một nhóm nhỏ đến giúp mọi người sửa chữa hệ thống thông tin trước tiên, sau đó sẽ từng bước triển khai kế hoạch. Công cuộc tái kiến thiết chính là nhiệm vụ dài hạn nhất, hao phí tâm huyết nhất của mọi người. Hy vọng sau này mọi người vẫn có thể như hôm nay, cố gắng phục hưng xã hội.”

Lý Đạo Ái vỗ tay, cười nhẹ: “Tôi rất chờ mong.”

Diêu Tiềm Giang nói: “Tôi cũng rất chờ mong. Tôi từng quản lý công ty, quản lý công vụ, quản lý tổ chức dị nhân, đúng là chỉ chưa quản lý một quốc gia mà thôi. Tự tay thành lập một địa khu, nhìn nó từng bước khôi phục sức sống rồi phồn vinh thịnh vượng hẳn là một chuyện vô cùng thú vị.”

Tùng Chấn Trung nói: “Tôi từng điều tra thân phận trước tận thế của mọi người, Quận vương và Minh chủ đều là nhân tài trong tinh anh, tôi rất chờ mong tài năng ở phương diện quản lý của hai vị có thể làm gương điển hình cho các địa khu khác học theo. Kinh nghiệm và tài năng của hai vị cũng có ý nghĩa trọng đại với công cuộc tái kiến thiết của chúng tôi.”

Diêu Tiềm Giang cười nói: “Đây là chuyện đương nhiên.”

Dung Lan không nói gì cả, chỉ gật đầu xem như đồng ý.

Cuộc họp tiến hành không mất bao lâu thì đã kết thúc, như Chu Phụng Lam đã nói, những ngày tiếp theo họ sẽ bề bộn nhiều việc nên sau khi họp xong thì tất cả đều vội vàng rời đi.

Trong số những người này, nhẹ nhàng nhất chắc hẳn chính là nhóm Thành Thiên Bích. Họ chỉ có sáu người một mèo, nhấc mông là có thể đi luôn, hành lý cũng chẳng được vài món. Hơn nữa cũng chỉ di chuyển từ Bắc Kinh đến Thiên Tân mà thôi, A Bố chạy một lát là đến nơi, cho nên họ không sốt ruột chút nào hết, uống rượu rồi chơi mèo, thảnh thơi sống qua hai ngày.

Đến ngày thứ ba, Tùng Hạ mới đề cập đến chuyện đưa Mục Phi và Thông Ma cùng đến Thiên Tân, tìm căn nhà lý tưởng của họ.


Mục Phi và Thông Ma ở trong viện khoa học vài ngày đã sớm bí bức. Họ vốn định đi khắp đại giang nam bắc một chuyến, nhưng lúc trước nghe nói Tùng Hạ muốn mời họ thiết kế nhà cửa nên lập tức tràn trề hưng phấn, kiểu gì cũng không chịu đi. Lúc này họ đang hưng phấn dào dạt theo nhóm Tùng Hạ đến Thiên Tân.

Tám người ngồi cả trên lưng A Bố, hứng gió lạnh chạy đến Thiên Tân.

Mục Phi cười nói: “Cuối cùng cũng được bận việc rồi, mong quá đi mất.”

Liễu Phong Vũ cười: “Anh thích thiết kế vậy sao?”

“Đương nhiên là thích, đó là nghề nghiệp trước kia của tôi, bây giờ là hứng thú của tôi, những chuyện có thể làm tôi cảm thấy hứng thú bây giờ cũng không nhiều.”

Liễu Phong Vũ sờ cằm: “Cũng phải, tôi cũng nên bồi dưỡng một chút hứng thú.”

Trang Nghiêu liếc mắt nhìn hắn: “Hứng thú của anh không phải tiêu tiền hay sao.”

Liễu Phong Vũ nói: “Tiêu tiền là lối sống của tôi, cậu đừng tưởng tất cả mọi người đều biết tiêu tiền nhé, tôi cho các cậu tiền các cậu cũng không xài tốt, không bằng cứ để tôi tiêu.”

Đặng Tiêu ấm ức nhìn Liễu Phong Vũ: “Cho nên anh lấy hết tiền tiêu vặt của em.”

Liễu Phong Vũ cười, nhéo nhéo cậu ta: “Cho nên cậu xem, anh khiến cậu đẹp trai thế nào hả.”

Đặng Tiêu á khẩu không trả lời được.

Mục Phi hưng phấn: “Tôi nhất định sẽ dựa theo sở thích của mọi người, giúp mọi người tạo ra căn nhà lý tưởng.”

Đặng Tiêu vô cùng chờ mong: “Em muốn căn phòng phải cực ngầu, có thể hoàn toàn thể hiện khí chất nam tử của em.”

“Không thành vấn đề.”

Liễu Phong Vũ vui vẻ: “Tôi muốn phòng kiểu Âu, gam lạnh làm chủ, nè Nhạn Khâu, cậu có ý tưởng gì không?”

Đường Nhạn Khâu cười nói: “Tùy anh.”

Liễu Phong Vũ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Tùng Hạ ngẫm nghĩ: “Tôi muốn kiểu… trông ấm áp, có không khí gia đình. Thiên Bích thì sao?”

Thành Thiên Bích nói: “Gì cũng được.”

Mục Phi búng ngón tay kêu vang: “Toàn bộ đều không thành vấn đề.” Anh nhìn về phía Trang Nghiêu, cười thân thiết: “Tiểu Trang Nghiêu, cậu thì sao?”

Gương mặt Trang Nghiêu không chút thay đổi nhìn anh: “Tôi muốn phòng thí nghiệm sáu chức năng, hai phòng trong đó xử lý phóng xạ, một phòng xử lý vô khuẩn, hai phòng làm xưởng cơ khí, một kho vô trùng, một kho lạnh, hai kho bình thường chống ẩm chống nhiệt.”

“Hả?” Nét mặt Mục Phi cứng lại.

Thông Ma nhăn mi.

Trang Nghiêu nhún vai: “Anh không làm được đâu, khỏi lo cho tôi.”

Mục Phi ỉu xìu, trông như nhận phải đả kích.

Thông Ma lạnh nhạt nói: “Chỉ đang hỏi phòng ngủ của ngươi thôi.”

Trang Nghiêu nói: “Tùy anh.”

Tùng Hạ cười vỗ vỗ bả vai Mục Phi: “Đừng nản chí, cậu ta như vậy đó, tôi nhớ Trang Nghiêu thích gấu Pooh.”

Trang Nghiêu trừng mắt: “Anh ảo giác ở đâu đấy, áo ngủ của tôi đều do Liễu Phong Vũ mua, tôi có thích đâu.”

Liễu Phong Vũ cười phá lên: “Vờ vịt gì nữa, rõ ràng thích mà.”

“Tôi không thích, cho dù trước đây có thích thì giờ cũng không thích.”

Đặng Tiêu vui vẻ cười nói: “Thế SpongeBob SquarePants thì sao?”

“Câm miệng.”

Mục Phi khó xử: “Dù là cái thì thì cũng khó tìm nguyên liệu.”

Tùng Hạ cười ha ha, gió tuyết đầy trời làm loãng tiếng cười đùa của mọi người, khiến mùa đông xuất hiện một vùng ấm áp.