Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 25





Trên trán Tùng Hạ toát ra mồ hôi lạnh: “Tôi vừa hấp thu năng lượng của người ấy.”

Sắc mặt Tùng Hạ trắng nhợt, cậu không dám tưởng tượng rốt cuộc thì cánh tay cường tráng này có sức mạnh lớn nhường nào, một đấm này nếu đánh trúng mặt, cậu sẽ lập tức đi đời nhà ma.

Tùng Hạ xoay người nhanh chân bỏ chạy, cậu vốn nghĩ rằng người này chỉ có sức mạnh mà thôi, không để gã ta đuổi kịp là được, không ngờ chạy được ra ngoài một hai bước đã cảm giác phía sau có một luồng gió. Nhìn lại, cơ thịt trên đùi gã thấp lùn cũng đã nứt ra khỏi quần, tốc độ của gã tăng lên rất nhanh, chẳng bao lâu đã đuổi kịp cậu.

Đây coi như là tiến hóa bắp thịt sao? Có lẽ vậy, nếu như chỉ là cường hóa tốc độ, khối thịt lớn trên cơ đùi ngược lại sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ, chắc là cơ thể tiến hóa mang theo một chút nâng cấp tốc độ, nhưng cho dù chỉ là một chút nâng cấp cũng rất dễ dàng đuổi theo cậu.

Cậu không thể tin được bây giờ mình còn có tâm trạng đi nghiên cứu cơ thể kẻ địch!

“Tùng Hạ! Nằm xuống!” Liễu Phong Vũ hô to một tiếng.

Tùng Hạ phản ứng rất nhanh, vội ngã nhào xuống đất.

Chỉ nghe một tiếng va chạm vang cái rầm sau lưng cậu, Tùng Hạ ôm đầu nhìn lại, gã thấp bé bị một cái gì đó màu đỏ tươi giống như đầu lưỡi đánh bay ra ngoài, lập tức, trong không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi.

“Fck, mùi thì mà thối thế!” Có người hô lớn.

Tùng Hạ khiếp sợ nhìn Liễu Phong Vũ, thấy “đầu lưỡi” màu đỏ kia rụt về, biến thành cánh tay Liễu Phong Vũ…

Đây là… cái gì vậy?

Liễu Phong Vũ đã chạy đến, nắm lấy cánh tay gã thấp bé. Tùng Hạ nhìn thấy rõ ràng trong lòng bàn tay Liễu Phong Vũ xuất hiện một vòng dằm màu đen. Khi hắn nắm lấy cánh tay gã thấp bé, gã phải đau đớn kêu lớn, chỗ tiếp xúc của hai người có mỡ và máu thịt bị hòa tan chảy xuống, nhìn vô cùng kinh khủng.

Cho đến khi cánh tay bị hòa tan đến nỗi sắp nhìn thấy khớp xương, Liễu Phong Vũ mới ném gã ra: “Mẹ nó, tao đã bảo tao không muốn giết người, bởi vì đúng là… tởm bỏ mẹ đi được!” Hắn hung hăng quay đầu, trừng gã to lớn vừa rồi còn muốn xông tới hắn, nay sợ hãi đứng ở một bên: “Mẹ nó chứ mày vẫn muốn đi tìm chết à!”

Tùng Hạ còn chưa kịp tỉ mỉ nghiên cứu Liễu Phong Vũ thì tình hình chiến đấu bên phía Thành Thiên Bích đã hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Gã lông dài cả người đã hóa thành một cục lông. Đáng sợ nhất là, cục lông kia có thể cứng có thể mềm, lúc cứng thì có thể đâm người ta thành con nhím, lúc mềm thì rắn chắc như được bọc giáp, khiến Thành Thiên Bích công thủ đều vô cùng gian nan.

Nhưng, năng lực đánh cận chiến của Thành Thiên Bích lúc này phát huy tác dụng cực lớn. Dù gã lông dài có tiến hóa thế nào đi chăng nữa nhưng trước đây gã cũng chỉ là một người bình thường, tốc độ của gã không được tiến hóa, kỹ xảo trong cận chiến của gã lại không thể tùy tiện sinh ra. Cho dù trên người tràn đầy vũ khí nhưng gã lại chỉ biết vung vẩy lung tung. Còn Thành Thiên Bích lại là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng chịu sự quản lý cơ mật nhất Trung Quốc, là tinh anh ưu tú nhất trong số bộ đội đặc chủng đã kinh qua tầng tầng sàng chọn. Bất luận là kỹ thuật chiến đấu, kinh nghiệm thực chiến hay tốc độ phản ứng thần kinh, hắn đều mạnh hơn gã lông dài nhiều lắm. Chính vì vậy nên tuy nhìn qua thì gã lông dài có vẻ dọa người, nhưng mọi chiêu tấn công của gã đều bị Thành Thiên Bích tránh được.

Sau khi làm quen với cách tấn công của gã, Thành Thiên Bích bắt đầu tìm cơ hội phản kích, hắn nhân lúc gã lông dài giận dữ công tâm bổ nhào vào hắn, vung ra dao găm theo thường lệ, gã lông dài vẫn rất tự tin muốn dùng bộ lông dầy bao phủ cả người để ngăn cản. Độ dày đặc của bộ lông kia, trong khoảnh khắc Thành Thiên Bích tấn công, có thể còn dày hơn cả nắm đấm con người. Dao găm thông thường căn bản không đâm qua được, dù có đâm thủng nhưng cũng chỉ để lại vết thương nhẹ vô cùng.

Ngay trong lúc dao găm ghim vào bộ lông, trong khoảnh khắc nó lại một lần nữa bị cuốn lấy, dao găm đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu lục nhạt, Thành Thiên Bích hung hăng dùng sức, một lưỡi dao bằng gió trong suốt đâm vào bả vai gã lông dài, chọc thủng bả vai gã!

Mà những người đứng sau lưng gã, căn bản không biết đại ca của chúng bị vật gì làm bị thương.

“A a ——” Gã lông dài gào to một tiếng, lui về phía sau: “Cái gì! Đó là cái gì!”

Thành Thiên Bích căn bản không cho gã cơ hội lui về phía sau, hắn hình thành một bức tường cản lực ở phía sau gã lông dài, gã lông dài lui về sau được mấy bước thì dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía sau. Thành Thiên Bích lao đến, tìm đến cổ của gã.

Lúc này, gã lông dài đã học được thông minh, trước khi Thành Thiên Bích tấn công, gã không biến bộ lông thành một cái khiên mềm mại mà kích hoạt từng sợi lông, biến chúng thành từng mũi kim sắc nhọn, khiến Thành Thiên Bích căn bản không thể lại gần.

Nhưng Thành Thiên Bích chỉ làm động tác giả, khi gã lông dài không tạo phòng ngự, trong khoảnh khắc tất cả sợi lông đều chuyển thành dạng tấn công, bức tường gió sau lưng gã hóa thành một mũi nhọn, từ sau lưng đâm mạnh vào trái tim gã.

Gã lông dài mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nói: “Đây là… lực lượng tự nhiên…”

Thân thể gã lông dài trở nên vô lực rồi trượt xuống mặt đất.

Đối mặt với kết quả người chết kẻ bị thương, đám tay chân của gã lông dài đều sợ đến choáng váng, chạy trốn như chim thú, không muốn ở lại dù là một giây.


Trong nháy mắt, toàn bộ tầng ba chỉ còn lại có ba người bọn họ, và một người chết.

Tùng Hạ cùng Liễu Phong Vũ đều đã đi tới, nhìn gã lông dài trên mặt đất, Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Cũng không cần phải giết chứ.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt đáp: “Trừ hậu họa.” Hắn không thể giữ lại một người có ý đồ bất chính với họ lại cùng lên đường được. Từ Vân Nam đến Bắc Kinh, xa xôi nghìn dặm, ai biết trên đường có bao nhiêu nguy hiểm. Hắn không muốn trong lúc đề phòng hoạ ngoại xâm lại còn phải phòng ngừa nội địch.

Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích một chút, lại nhìn Liễu Phong Vũ một chút, trong mắt tràn đầy sùng bái: “Hai người thật là lợi hại. Liễu ca, vừa rồi…”

“Nè.” Liễu Phong Vũ chỉ vào mũi cậu: “Nếu cậu dám nói một chữ ‘thối’, anh sẽ đánh chết cậu.”

Tùng Hạ nuốt hết mấy câu định nói vào, cậu quả thật muốn nói thối quá, mùi thối ấy bây giờ còn chưa bay đi.

Liễu Phong Vũ sắc mặt khó coi, từ trong túi móc ra nước hoa ra sức xịt lên người mình.

Cuối cùng Tùng Hạ không nhịn được: “Liễu ca, anh là hoa đại vương [36] phải không?”

[36] Hoa đại vương: Còn gọi là hoa Lily xác chết, tên tiếng Anh là Rafflesia arnoldi, là bông hoa lớn nhất, nặng nhất, hiếm nhất và có mùi “khó ngửi” nhất trên thế giới. Tên hoa được đặt theo tên của hai người thành lập thuộc địa Anh ở Singapore.

Liễu Phong Vũ hừ lạnh một tiếng.

“Vừa rồi là cánh hoa và dịch tiêu hóa của anh à?”

“Ờ.”

“Thế còn…”

Liễu Phong Vũ hung tợn trừng mắt: “Câm miệng.”

Tùng Hạ đã hỏi được rồi, chuyển sang Thành Thiên Bích, thấy hắn còn đang nhìn thi thể gã lông dài trên mặt đất, vội hỏi: “Thiên Bích, cậu thật lợi hại, lợi hại hơn trước rất nhiều. Mấy ngày nay cậu quá tiến bộ, cậu không bị thương chứ?”

Thành Thiên Bích lắc đầu.

“Dị nhân lông dài này cũng thật khó đối phó, có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, may là có cậu ở đây.” Tùng Hạ ra sức khen ngợi Thành Thiên Bích, hy vọng có thể xóa tan những không thoải mái của hai người trước đó.

Quả nhiên Thành Thiên Bích cũng không so đo với cậu nữa, nhìn cậu một chút: “Còn anh? Có bị thương không?”

“Không, rất khỏe mạnh.” Tùng Hạ tò mò ngồi xổm xuống.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu đối mặt với người chết, mấy ngày này cậu đã nhìn thấy rất nhiều người chết, đã sớm thành chết lặng, nhưng đây đúng là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với người chết trong khoảng cách gần như vậy, hơn nữa cậu rất tò mò với thân thể gã lông dài, còn đang định kiểm tra cái xác một chút. Cậu đưa tay sờ sờ vào bộ lông sắc nhọn của gã, lúc này bộ lông đã mềm nhũn đi, thế nhưng không thu về khiến nhìn qua thì gã y như một con tinh tinh.

Tùng Hạ không khỏi nghĩ tới hiểm nguy đầu tiên mà hai người phải đối mặt: Con khỉ nuôi làm thú cưng. Thành Thiên Bích bây giờ so với Thành Thiên Bích lúc đó, thật sự đã lợi hại hơn không ít.

Năng lượng của gã lông dài này có thuộc tính gì nhỉ? Chắc là gã ta cũng có hạt nhân năng lượng… Tùng Hạ vừa nghĩ vừa sờ, đột nhiên, cậu “nhìn thấy” hình như từ trong xác gã lông dài có một năng lượng màu vàng!

Không sai, cậu thật sự nhìn thấy, năng lượng màu vàng kia đang phân tán đi từng chút một, biến mất!

Màu vàng… Chẳng lẽ là Kim? Số năng lượng này đang biến mất vì gã đã chết rồi sao, những năng lượng này…

Tùng Hạ đưa tay ra, trong vô thức muốn bắt lấy những năng lượng không có thực thể này. Đột nhiên, những năng lượng kia từ lòng bàn tay chui vào trong cơ thể cậu.

Tùng Hạ đặt mông ngã xuống đất, trợn to hai mắt “nhìn” thân thể mình đang hút năng lượng Kim của gã lông dài. Cậu có thể cảm giác sau khi năng lượng Kim chui vào trong cơ thể cậu thì hợp nhất làm một với cậu.


Thành Thiên Bích xốc mạnh cậu lên: “Anh làm sao vậy?”

Liễu Phong Vũ cũng kỳ quái nhìn động tác của cậu.

Tùng Hạ hít sâu mấy hơi: “Không… không có gì.” Cậu không thể nói ra trước mặt Liễu Phong Vũ được, đây là bí mật của cậu và Thành Thiên Bích.

Liễu Phong Vũ cho là cậu bị người chết hù dọa: “Không có gan thì sờ cái gì mà sờ, đi thôi.” Hắn thay đổi thành dáng vẻ nhàn nhã, mừng rỡ nhìn mình trong gương, tâm trạng tốt lên nhiều, sau đó khoác ba lô của mình: “Đi thôi.”

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đi xuống phía sau. Thành Thiên Bích thấp giọng hỏi: “Vừa rồi làm sao vậy?”

Trên trán Tùng Hạ toát ra mồ hôi lạnh: “Tôi vừa hấp thu năng lượng của người ấy.”

“Gì?”

“Thật đấy.”

“Giống lần con bọ ngựa kia, chỉ là năng lượng Mộc của con bọ ngựa kia rất ít, tôi còn tưởng đó là ảo giác của mình nên không nói cho cậu. Lần này tôi rất khẳng định, trong cơ thể người lông dài đó có năng lượng màu vàng, bị tôi hấp thu.”

Thành Thiên Bích suy nghĩ một chút, kéo cậu vào trong góc, cầm tay Tùng Hạ: “Anh thử xem có hấp thu tôi được hay không.”

Tư thế hai người tay nắm tay này khiến Tùng Hạ có thể cảm giác được lòng bàn tay dày dặn ấm áp của Thành Thiên Bích. Không biết vì sao, cậu có cảm giác tim đập nhanh hơn một chút. Có thể là do rất hiếu kì với kết quả thí nghiệm chăng? – Cậu nghĩ như vậy.

Tùng Hạ nỗ lực tập trung tinh lực, hồi tưởng lại cảm giác hấp thu năng lượng Kim vừa rồi, chậm rãi, cậu nhìn thấy năng lượng Mộc màu xanh biếc trong cơ thể Thành Thiên Bích: “Tôi nhìn thấy, tôi nhìn thấy nó!”

“Thấy cái gì?”

“Năng lượng của cậu, màu xanh biếc.”

“Không sai, là màu xanh biếc, thử hấp thu đi.”

Tùng Hạ thử dẫn năng lượng Mộc kia vào người mình, nhưng không thành công. Cậu thử lại vài lần: “Không được, tôi có thể cảm nhận được vòng tuần hoàn năng lượng trong cơ thể cậu, nhưng không thể hấp thu.”

Thành Thiên Bích buông lỏng tay ra, rơi vào trầm tư.

Tùng Hạ cũng bắt đầu suy nghĩ.

“Này, hai người đang làm gì đấy? Yêu đương vụng trộm hả, còn không mau đi nhanh lên.” Liễu Phong Vũ quay đầu lại, không nhịn được thúc giục.

Tùng Hạ đỏ mặt, thật sự có cảm giác quẫn bách chuyện bí ẩn gì đó bị phá vỡ. Cậu vội đi sát theo, Thành Thiên Bích cũng đã đi tới.

Tùng Hạ thấp giọng nói: “Có lẽ chỉ có sinh vật tử vong mới bị tôi hấp thu? Bọ ngựa, gã dị nhân.”

“Có thể, anh thử với Liễu Phong Vũ đi. Hôm nay ở trên đường chúng ta nghĩ cách săn vài con động vật tiến hóa, anh thử lại lần nữa.”

“Được.” Tùng Hạ muốn đi qua thử với Liễu Phong Vũ.

Thành Thiên Bích kéo cậu lại: “Đừng đến gần hắn ta quá, thối chết đi được.”

Tùng Hạ làm động tác xuỵt: “Đừng nói, anh ấy sẽ giận đấy.”

Thành Thiên Bích ngạo mạn quay mặt sang một bên.

Giới thiệu nhân vật

(Cám ơn Min Nguyễn đã giúp dịch profile nhân vật:3)

LIỄU PHONG VŨ

Giới tính: Nam | Tuổi: 28

Chiều cao: 184 cm | Cân nặng: 70 kg

Nghề nghiệp: Diễn viên

Tính cách: ngạo nghễ, tùy tiện, nói thẳng ra là kiêu căng. Đặc biệt yêu cái đẹp, không sợ làm phiền người khác, thích chọc ghẹo người hiền lành. Giống một con công đực, thích được vạn người chú ý, cuộc sống hay bị mọi người theo đuổi, hận nhất là nghe người khác nói “thối”.

Thân phận: Bố là thương nhân phát đạt, mẹ là bác sĩ.

Năng lực tiến hóa: Dị chủng hoa Rafflesia.