Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 222





Tôn tiên sinh trầm giọng nói: “Ở đây có một dị nhân tiến hóa não bộ trình độ tiến hóa còn cao hơn tôi, chúng ta sẽ lập tức được gặp người ấy.”

“Tùng Hạ, Tùng Hạ, tỉnh lại.”

Trong mơ màng, Tùng Hạ cảm giác có người vỗ mặt mình bồm bộp, động tác có chút thô bạo, cậu vốn bị ngã xây xẩm mặt mày, giờ bị vỗ mặt như thế, cảm giác như trong đầu có cái gì đó ầm ầm không dứt: “A, đừng… đừng có đập nữa, ái…”

“Dậy chưa? Không ngã ngơ luôn rồi chứ?”

“Thiện ca?” Tùng Hạ xoa đầu, bò dậy khỏi đất, bốn phía đen sì, cậu chỉ có thể dựa theo giọng nói mà nhận ra người bên cạnh là Thiện Minh.

“Ờ, cái thằng nhỏ kia với Tôn tiên sinh cũng rớt xuống đây, hình như xỉu cả rồi.”

“Họ không sao chứ?”

“Không chết.”

Tùng Hạ cười khổ: “Đậu má, thế này đúng là… cao bao nhiêu hả anh.”

“Gần 30 mét, không có cái công cụ phòng thủ kia, chúng ta ngã chết từ đời rồi.”

Tùng Hạ đưa tay ra sờ soạng: “Trang Nghiêu đâu? Tôn tiên sinh đâu?”

Thiện Minh bật đèn pin, soi ra xung quanh một lượt, lúc này Tùng Hạ mới thấy rõ nửa bên mặt của Thiện Minh toàn máu là máu, trong bóng đêm đặc biệt rợn người: “Thiện ca, đầu anh…”

“Không sao, xem họ trước đi.”

Tùng Hạ chạm vào Trang Nghiêu, đứa trẻ quả nhiên đã ngất xỉu. Cậu đưa năng lượng vào cơ thể Trang Nghiêu, chữa trị xương đùi bị gãy cho nó. Độ cao tòa nhà mười tầng cũng không phải chuyện đùa, cậu cảm thấy công cụ phòng thủ của mình đã đến bờ vỡ vụn, còn chiếc trong người Trang Nghiêu thì đã hoàn toàn dập nát.

Chữa khỏi cho Trang Nghiêu rồi, cậu đổi cho nó một công cụ phòng thủ mới, rồi lại chạm vào Tôn tiên sinh. Tôn tiên sinh bị thương cũng không nhẹ, hơi thở hết sức từ tốn, dọa Tùng Hạ sợ hãi một hồi.



Sau khi chữa trị xong xuôi cho Tôn tiên sinh và Thiện Minh, Trang Nghiêu cũng tỉnh lại, giọng nói vừa vỡ giọng đan xen giữa giọng trẻ con và thiếu niên, chần chừ: “Chúng ta rơi xuống đây từ chỗ vừa rồi? Đây là chỗ nào?”

Thiện Minh cầm đèn pin soi lung tung: “Lại là hầm ngầm.”

Tùng Hạ nói: “Chỉ có bốn người chúng ta?”

“Chỉ bốn người chúng ta.”

Lúc này, Tôn tiên sinh cũng tỉnh lại, bốn người không vội vã tìm đường ra mà ngồi xuống đất, đặt đèn pin ở giữa, mắt to nhìn mắt nhỏ.

Họ đang ở trong một hoàn cảnh tương đối lúng túng và nguy hiểm. Trước đây cho dù đụng phải khó khăn gì, gặp phải hiểm cảnh gì, bên cạnh họ cũng có đồng đội hùng mạnh, ít nhất không một thân một mình, cũng không phải không có sức phản kháng. Nhưng bây giờ, hai dị nhân tiến hóa não bộ, một mới 13, một đã hơn 60, ngoại trừ quấy nhiễu sóng điện não thì không có sức chiến đấu gì bản thân Tùng Hạ cũng là dị nhân tiến hóa sức mạnh với trình độ phổ thông, ngay cả Thiện Minh cũng không đánh lại được Thiện Minh tuy là lính đánh thuê dũng mãnh, song dù sao cũng là người thường hoàn toàn không tiến hóa. Nói cách khác, tổ hợp bốn người họ, chỉ cần gặp phải bất cứ sinh vật biến dị nào ở cấm khu cũng có thể sụp đổ. Ngay cả khi không đụng phải quái vật gì, chỉ cần chuyện họ đang ở dưới lòng đất không biết sâu bao nhiêu mét, không thức ăn không nước uống, thoát khỏi đây thế nào cũng là một vấn đề lớn.

Tùng Hạ buồn bực nói: “Bây giờ chúng ta làm gì?”

Trang Nghiêu: “Đợi, xem họ có thể xuống cứu chúng ta hay không.”

Thiện Minh: “Chúng ta hôn mê sắp hai tiếng, nếu họ có cách cứu người thì đã xuống từ lâu rồi.”

“Hai tiếng, anh xác định không?”

“Xác định.” Thiện Minh dùng đèn pin soi đồng hồ: “Không bao lâu trước khi rơi xuống đây tôi vừa mới xem giờ, cách bây giờ 1 tiếng 57 phút.”

Tôn tiên sinh thở dài: “Tôi thấy không cần chờ nữa, Tiểu Thiện nói đúng, nếu họ có cách cứu chúng ta thì đã không chờ đến lúc này.”

“Nghĩ cách tự cứu thôi.” Trang Nghiêu đứng dậy từ dưới đất, cầm lấy đèn pin: “Nhìn xem chung quanh có gì, từ đây có thể thoát ra hay không.”

Lúc này bốn người không dám tách ra, đi dính chặt vào nhau, nhờ vào ánh sáng mỏng manh của đèn pin mà tìm kiếm đường ra.

Tầng hầm ngầm này không lớn, nhưng hiển nhiên rất cao, họ đi men theo vách tường, nhanh chóng chạm đến một máng gồ ra đựng dầu, thứ này được vận hành nhờ dầu ép từ thực vật, là thứ thường dùng để chiếu sáng vào thời nhà Hán, lúc này do niên đại lâu đời nên dầu đã ngưng kết thành miếng.

Thiện Minh ném một que diêm vào, dầu trong máng chậm rãi cháy lên, một vùng không gian lớn được chiếu sáng.

Theo ánh lửa, họ ngẩng đầu nhìn lên, thấy một vài bức bích hoạ khổng lồ trên vách của bức tường đất thô sơ. Số bích hoạ này đa phần do niên đại lâu đời nên màu vẽ đã bị bong tróc, có vài chỗ thậm chí nội dung cũng đã mơ hồ không rõ. Vì muốn nhìn rõ hơn mà họ lại tìm thêm mấy máng dầu, châm lửa lên cả, rốt cuộc chiếu sáng toàn bộ tầng hầm ngầm.

Tùng Hạ kinh ngạc: “Bức tranh này… chẳng lẽ là Nữ Oa Vá Trời?”

Bích hoạ tuy đã bị tàn phá lởm chởm nhưng có thể lờ mờ nhìn ra hình ảnh nhân vật chính là một người phụ nữ, có một loạt cánh tay đang giơ lên trời, phía dưới có rất nhiều người và sinh vật nhỏ bé, lửa rừng và quái thú thì có ở khắp nơi. Hình ảnh này rất dễ liên tưởng đến truyền thuyết Nữ Oa.

Trang Nghiêu gật đầu: “Là hình ảnh Nữ Oa dùng đá ngũ sắc vá Trời.”

Nữ Oa Vá Trời là một truyền thuyết đã ăn sâu vào tiềm thức trong thần thoại thượng cổ, họ có nhìn thấy ở đây cũng không phải chuyện gì kỳ quái cho lắm, có lẽ cư dân bản địa của tòa thành này rất sùng bái Nữ Oa, giống như họ nhìn thấy nhà người ta thờ Quan Nhị Gia [253] vậy.

[253] Quan Nhị Gia: Quan Vũ, tự là Vân Trường, Trường Sinh là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc, người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị.

Thiện Minh nói: “Khoan đã, bức bích hoạ này liền kề nhau, hai mặt tường trái phải đều có.”



Họ tuần tra một vòng, quả nhiên phát hiện ba mặt trong tầng hầm ngầm này đều có bích hoạ. Bức bích hoạ này giống như một câu chuyện nối liền nhau. Họ xem một lượt từ phải sang trái. Vách tường thứ nhất vẽ một vị nam thần tướng mạo dữ tợn và một người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá đang đấu với nhau, bối cảnh là hồng thủy ngập trời, dông tố giao vầy. Tiếp tục đi về phía bên trái, là núi lở trời sụp, trọc lưu thôn thế[254].

[254] Trọc lưu thôn thế: Dòng nước bẩn nhấn chìm thế gian.

Trang Nghiêu nói: “Bức này hẳn là đang vẽ Thuỷ thần Cộng Công tranh vị với Chuyên Húc – một trong Ngũ Đế. Sau khi thua, Cộng Công giận dữ húc vào núi Bất Chu, làm đổ cột chống trời, Kinh Sơn Hải có ghi lại ‘Cột chống Trời gãy, dây buộc Đất đứt, bốn cực hư hoại, Cửu Châu đổ lở, Trời nghiêng Tây Bắc, Đất trống Đông Nam’, chính vì thế nên Nữ Oa mới dùng đá ngũ sắc vá Trời, bức bích hoạ này quả nhiên nối liền với nhau.”

“Mau xem bức bích họa cuối cùng.”

Họ lại đi đến trước bức bích hoạ cuối cùng. Trong bức này, Nữ Oa đã vá Trời xong, đặt tảng đá ngũ sắc cuối cùng trên một ngọn núi, một đạo sĩ cưỡi hổ đứng bên cạnh đá ngũ sắc.


Bích hoạ đến đây là hết.

Tùng Hạ cau mày: “Bức bích hoạ lớn này ngoại trừ cảnh cuối cùng thì những cảnh khác đều có ghi lại trong thần thoại cổ Trung Quốc, vẽ ở đây là có dụng ý gì? Cảnh cuối cùng là có ý gì? Đạo sĩ này là ai?”

Tôn tiên sinh và Trang Nghiêu không vội nói chuyện, đi đi lại lại giữa ba bức bích hoạ, cẩn thận nghiên cứu.



Hai người xem xét như vậy cả buổi xong, Trang Nghiêu mới nói: “Đạo sĩ này, suy đoán căn cứ theo niên đại, đặc điểm hình dáng và tọa kỵ thì chắc hẳn là tổ thiên sư Đạo giáo – Trương Đạo Lăng. Tương truyền khi quyết định vá Trời, Nữ Oa có tìm kiếm chất liệu để dùng, sau này đã chọn đất ngũ sắc trên núi Thiên Thai thuộc tiên sơn Đông Hải. Truyền thuyết nói rằng đất ngũ sắc là đất thần ẩn chứa tinh nguyên Ngũ Hành Âm Dương, hấp thụ linh khí núi sông, tập trung khí sắc trời đất. Nữ Oa đã mượn ngọn lửa thần Thái Dương luyện ra 36.501 miếng đá ngũ sắc, dùng hết 36.500 miếng để vá Trời, miếng cuối cùng thì để lại trên núi Thiên Thai. Ý nghĩa của tấm bích hoạ cuối cùng này chỉ e là Trương Đạo Lăng tới lấy miếng đá ngũ sắc ấy. Chuyện này không được ghi lại trong lịch sử, dụng ý ông ta lấy đá ngũ sắc cũng không được biết.”

“Đá ngũ sắc…” Tùng Hạ không nhịn được sờ sờ miếng ngọc dán trên bụng, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều quá. Ngọc cổ không có chút đặc điểm nào của đá ngũ sắc, huống chi đây chỉ là một bức bích họa được vẽ theo tư duy của dân gian, còn liên quan đến thần thoại Thượng Cổ, tư duy của cậu thật sự không lớn đến độ như vậy, ngay cả nghĩ cũng không dám.

Trang Nghiêu nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nói: “Bây giờ vẫn chưa có đầy đủ chứng cứ chứng minh tòa thành cổ dưới lòng đất này có liên quan đến đại họa tận thế, có điều trực giác của tôi cho rằng nơi này có thể cho chúng ta rất nhiều đáp án.”

Tôn tiên sinh nói: “Đúng rồi, Tiểu Tùng, cháu còn có thể cảm giác thấy ngọc Con Rối không?”

Tùng Hạ sửng sốt: “Ôi trời, ngã đến hồ đồ rồi, hừm, lúc này cháu lại không cảm thấy nữa.”

“Nếu ngọc Con Rối có thể di chuyển trong lòng đất thì chắc hẳn chúng ta cũng có thể, bên kia hình như là hành lang dài, chúng ta đi đến đó đi.”

Một mặt cuối cùng của vách tường đối diện với một hành lang dài sâu thẳm không thấy đáy. Hành lang dài tối đen âm u, mắt nhìn không thấy đầu cuối, tựa như một cái miệng rộng có thể nuốt hết mọi người.

Họ lần mò mặt đất hồi lâu, rốt cuộc tìm thấy một viên đá hình dài, Thiện Minh cởi áo khoác cuốn quanh viên đá, móc một cục dầu lớn ra, làm thành một cây đuốc thô sơ. Bốn người ổn định cảm xúc, tiến sâu vào trong hành lang.

Một đầu khác, nhóm Thành Thiên Bích, Thẩm Trường Trạch đang cuống cuồng đến sứt đầu mẻ trán.

Thẩm Trường Trạch lạnh lùng nói: “Sao có thể như vậy, họ vừa rơi xuống từ chỗ này, vì sao bây giờ ấn vào cơ quan này không có phản ứng nữa?”

“Có vài cơ quan có số lần tác động hoặc hạn chế thời gian.” Đường Đinh Chi dùng dụng cụ cẩn thận cạy ra cơ quan giấu trong tường đất. Cơ quan này nhìn bề ngoài thì không thấy, chỉ khi dùng tay chạm vào mới có thể nhận ra nó khác với những chỗ khác, chỉ cần hơi gảy vào là có thể kích hoạt. Đường Đinh Chi dùng tay cẩn thận chạm vào, ngón tay thanh mảnh đi theo cơ quan đưa vào bên trong, càng vào sâu, anh càng thêm nhăn mày.

“Thế nào? Còn mở lại được không?”

Đường Đinh Chi lấy tay ra: “Chúng ta bị kẻ khác bỡn cợt rồi, đây là cơ quan chết, căn bản không thể kích hoạt, họ ngã xuống là do có người khống chế.”

Thành Thiên Bích giận dữ trừng mắt: “Trong này có người?” Nếu quả thật do người làm thì mục đích là gì? Là Tùng Hạ ư? Thành Thiên Bích lo đến độ đỉnh đầu cũng sắp bốc khói. Chuyện đột ngột xảy ra, ánh sáng lại cực mờ, khi bốn người ngã xuống, họ không kịp phản ứng lại. Bây giờ hắn rất hối hận lúc ấy không đi bên cạnh Tùng Hạ.

“Tầng hầm ngầm này có thể cũng bị theo dõi, nhưng chỗ này lớn như vậy, ánh sáng lại mờ, muốn tìm cũng không tìm được.”

Dung Lan cả giận: “Chúng ta hủy nền phòng đi!”

Đường Đinh Chi lắc đầu: “Đừng làm bừa, đây là kiến trúc cổ kết cấu từ đất, bất cứ vũ lực nào cũng có thể tạo ra tổn hại không thể chấp nhận. Nếu chúng ta bị chôn sống ở đây, sẽ có hơn nửa phải chết. Nếu nhất định phải làm, để tôi tính xong lực phải chịu đã.”

Đặng Tiêu cuống đến độ giậm chân: “Vậy làm sao bây giờ? Cũng không biết họ rơi xuống từ độ cao bao nhiêu, ngộ nhỡ phía dưới là…” A Bố cũng vừa tức giận vừa nôn nóng kêu la về phía vách tường.

Lý Đạo Ái nói: “Tôi có thể thử hòa mình vào dưới nền phòng, nhưng phương pháp này chưa chắc có thể công hiệu do nền phòng này nhất định không chỉ dung hợp một loại đất.”

Thẩm Trường Trạch nói: “Còn chờ gì nữa, mau thử đi.”

Nửa người trên của Lý Đạo Ái biến thành đất nâu, lặng thầm rơi xuống đất, cũng từ từ hòa vào lòng đất. Hắn phân giải cơ thể thành những cục đất rất nhỏ. Nền phòng quả nhiên được trộn lẫn giữa những cục nham thạch vỡ và đất cát, mà hắn chỉ có thể thông hành trong đất thường. Quá trình này hết sức chậm rãi, khi hắn vất vả đi xuyên qua nền phòng, phía trước tối đen, Lý Đạo Ái thử gọi to tên của bốn người, nhưng đáp lại hắn chỉ là từng tiếng vọng lại.

Nửa người trên của Lý Đạo Áo cuốn thành cát bụi loại nhỏ, thổi rơi xuống đất, bay đi trong phạm vi bán nguyên tố hóa của mình. Không gian hắn đang có mặt cũng không lớn, hắn lần mò mặt đất mấy lần trong bóng đêm, song không tìm được bất cứ ai, bất đắc dĩ đành phải thất vọng quay về.

Mọi người vừa nhìn nét mặt hắn đã hiểu vì sao lại thế.

Thành Thiên Bích đấm mạnh vào tường: “Mọi người quay về mặt đất đi, để tôi phá chỗ này.”

Thẩm Trường Trạch nghiến răng: “Tôi cũng muốn xuống.”

Đường Đinh Chi nói: “Mọi người tránh ra, để tôi tính toán xem đã. Cảnh sát Lý, cho tôi biết độ dày của nền phòng và hai mặt tường.”



Sau khi có được số liệu, Đường Đinh Chi ngồi xuống đất suy tư hồi lâu, sau đó dùng đá vẽ một hình vuông 1 m2 cách góc tường hai mét: “Dùng laser cắt một miếng như vậy, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch đi xuống, những người khác ở lại đây ngăn cản mấy thứ bên ngoài.”

Dung Lan lập tức dùng laser cắt theo đường Đường Đinh Chi đã vẽ, khi sắp cắt xong, Sở Tinh Châu đưa tay ra, hút toàn bộ đất đá bay lên, mặt đất lộ ra một cái lỗ tối đen như mực, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch không chút suy nghĩ, hóa thành gió và lửa nhảy vào.

Ngọn lửa rực rỡ của Thẩm Trường Trạch nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.



Đường Đinh Chi hô lớn: “Tìm được ai không?”

Thẩm Trường Trạch nói: “Không, căn phòng này căn bản không có người.”

Lý Đạo Ái nói: “Giống như lúc tôi xuống.”

“Sao có thể, đây chính là vị trí nơi họ ngã xuống, chỉ lệch đi hai mét mà thôi, có thể sai lệch đến thế nào được chứ.”

“Nơi tôi xuống không lệch một chút nào, phía dưới không có gì cả.”

“Phía dưới phòng này cao bao nhiêu?”

“Đại khái bằng tòa nhà ba tầng.”

Đường Đinh Chi nhíu mày: “Chẳng lẽ căn phòng đã di chuyển?”

Giọng nói của Thành Thiên Bích truyền đến từ bên dưới: “Chúng tôi phát hiện một lối đi khác, sẽ vào xem thử.”

“Cẩn thận một chút.”


Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch hoàn toàn biến mất trong phòng, mọi người vừa ngăn cản động vật biến dị không ngừng ồ ạt tràn vào từ cửa lối vào, vừa nôn nóng chờ đợi, mất đi sức chiến đấu của hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, họ lại bắt đầu cảm thấy phải cố hết sức.

Tầng hầm ngầm tĩnh lặng đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Bốn người nhắm mắt theo đuôi, nhịp tim đập nhanh không thể kiềm chế. Đi gần mười phút, Tùng Hạ không cảm giác thấy dao động năng lượng của bất cứ dị vật gì, điều này làm cậu không biết nên vui hay nên buồn.

Thiện Minh đi đằng trước nói: “Bên này có phòng.”

Bốn người sờ soạng đi vào căn phòng kia, mùi nấm mốc phủ đầy bụi bặm từ lâu xông vào mũi, Trang Nghiêu khó chịu ho khan hai tiếng.

“Bên trong có gì không?”

“Tối lắm, mẹ nó, sắp đốt hết dầu rồi.” Thiện Minh run lên một cái, hình như bị nóng.

Tôn tiên sinh ho khan hai tiếng: “Căn phòng này có vẻ không lớn, chúng ta mau tìm xem có gì không…”

Ông còn chưa dứt lời, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng cơ quan chuyển động.

Ánh mắt Thiện Minh tối sầm lại, vội ôm ba người đè xuống đất. Mặt đất dưới chân bắt đầu rung động, không gian như thể đang xoay tròn.



Thiện Minh kéo Tùng Hạ lên, một trái một phải cắp Trang Nghiêu và Tôn tiên sinh, muốn lui về theo đường cũ. Song khi hắn lui về phía sau dựa theo phương hướng trong trí nhớ thì lại phát hiện vị trí vốn là cánh cửa đã biến thành một bức tường.

Tùng Hạ vội la lên: “Cửa… cửa đâu?”

Tôn tiên sinh thở dài: “Căn phòng này đã chuyển động, cánh cửa đã bị di chuyển đi chỗ khác.”

“Bên kia hình như xuất hiện đường mới, có gió.”

Thiện Minh nhặt lên cây đuốc càng đốt càng yếu, đi về một hướng khác. Quả nhiên, chỗ đó xuất hiện một hành lang mới, cũng vẫn sâu thẳm tối đen, lúc này họ không dám đi lung tung nữa.

Thiện Minh thở gấp: “Chỗ này rốt cuộc là cái nơi quỷ quái nào.”

Tôn tiên sinh nói: “Tiếp tục đi về nơi có thể đi thôi, chỗ này không có gì cả, có ở lại cũng vô nghĩa.”

Bốn người bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục theo hành lang kia đi về phía trước, đi không được bao xa, Tùng Hạ đột nhiên nói: “Ngọc Con Rối, tôi cảm giác thấy miếng ngọc!”

“Ở đâu?”

“Ở mặt này, bị tường ngăn rồi, cách chúng ta chỉ ba, bốn trăm mét!”

Trang Nghiêu nói: “Miếng ngọc di chuyển trong lòng đất như thế nào? Chỗ này nhất định còn có cơ quan, chết tiệt, nếu mang theo đèn pha thì tốt.”



Trong lúc họ nói chuyện, rốt cuộc cây đuốc đã lặng lẽ dập tắt, Thiện Minh mở đèn pin, phát hiện đèn pin cầm tay cũng sắp hết điện đến nơi. Trong bóng đêm khôn cùng, gần như không có cách nào dể cung cấp ánh sáng hữu dụng. Để tiết kiệm điện, Thiện Minh tắt đèn, họ cứ như vậy bất đắc dĩ chìm vào bóng đêm.

Tùng Hạ cười khổ: “Hay thật đấy, không ăn không uống không có đường ra, còn thò tay không thấy năm ngón, có bản lĩnh thông thiên cũng không thoát được.”

“Hai lần…” Tôn tiên sinh lẩm bẩm.

“Cái gì?”

“Nếu căn phòng có thể di chuyển thì ít nhất nó đã di chuyển hai lần, một lần là lúc chúng ta rớt xuống, không thì người phía trên không thể không nghĩ cách cứu chúng ta, còn một lần chính là lúc vừa rồi. Hai lần di chuyển này đều nhằm vào chúng ta, có thể nói là trùng hợp do cơ quan đã được bố trí từ trước, nhưng có khả năng hơn là có chủ định. Tôi có khuynh hướng thứ hai hơn.”

“Ý chú là… có người cố ý vây nhốt chúng ta?”

“Tôi có khuynh hướng thứ hai là vì bên trong có vật sống giống chúng ta, nếu không ngọc Con Rối sẽ không di chuyển lung tung trong lòng đất được. Nếu miếng ngọc vẫn đang di chuyển thì chứng minh vật sống đó không bị giam hãm, nó thông thuộc cơ quan ở đây, có khả năng dùng cơ quan vây nhốt chúng ta, rốt cuộc là cái gì…”

Tùng Hạ rùng mình một cái: “Là người ư?”

Ngay khi bốn người đang vừa ngẫm nghĩ, vừa lần theo vách tường đi tiếp thì trong tòa thành ngầm tĩnh lặng đột nhiên truyền đến tiếng chuông tinh tinh, tinh tinh lọt vào tai, một âm thanh rất êm tai. Tiếng chuông vang lên quanh họ, vọng lên từng hồi khiến họ căn bản không thể nhận ra nó truyền đến từ hướng nào, giống như nó có mặt ở bốn phương tám hướng, khi thì xa tận chân trời, khi thì gần ngay bên tai. Trong không gian đen tối tịch liêu này, âm thanh ấy chỉ khiến người ta thêm sởn tóc gáy.

Bốn người đứng sát vào tường, trên người túa mồ hôi lạnh. Thiện Minh nắm chặt súng trường, nếu không nhìn thấy thì dứt khoát nhắm hai mắt lại, cẩn thận tìm hướng phát ra âm thanh.

Tùng Hạ run giọng nói: “Có… có ánh sáng.”

Thiện Minh mở to mắt, ngắm nòng súng ngay cuối hành lang – nơi phát ra nguồn sáng.

Chỉ thấy từ một nơi rất xa, một vầng sáng đong đưa bay tới phía họ, nhìn từ xa giống như ma trơi, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy bên dưới vầng sáng lờ mờ có hai chân xen kẽ, tiếng chuông phát ra chính tại nguồn sáng đấy.

Thiện Minh khẽ hô: “Ai đấy!”

Tiếng chuông không đáp, chỉ đi thẳng tới phía họ, tốc độ cũng không chậm.

Ngón tay trỏ đặt ở cò súng, Thiện Minh lạnh lùng nói: “Tao đếm tới ba, nếu mày còn không lên tiếng, tao sẽ nổ súng.”

Phía đối diện không có một chút phản ứng nào, vẫn vững bước đi tới phía họ như cũ, như thể hoàn toàn không coi lời đe dọa của Thiện Minh ra gì.

Thiện Minh không buồn đếm số, bay thẳng đến quầng sáng kia nổ một phát súng, tiếng thủy tinh vỡ vang lên, quầng sáng âm thầm dập tắt. Vào khoảnh khắc ngọn đèn bị vỡ, họ nhìn thấy một cái bóng đen thon dài nhảy bật lên tại chỗ, nhanh chóng phi tới phía họ. Lúc này bốn người mới thấy rõ, đó không phải người mà rõ ràng là một con thú gì đó.

Thiện Minh kêu lên: “Nằm sấp xuống.”

Cơ thể hắn kề sát mặt tường, cảm nhận được chấn động sinh ra mỗi lần con thú đá đạp lung tung vào mặt tường, lấy đó để phán đoán vị trí của nó mà bắn. Khi bắn phát thứ ba, con thú vốn phải rơi xuống đất không gây tiếng động thì móng vuốt sắc nhọn lại trượt một cái vào mặt tường, phát ra âm thanh rất nhỏ. Thiện Minh biết phát bắn này của mình nhất định đã trúng, có điều bước chân của con thú kia không dừng, chắc là không trúng vào chỗ hiểm.

Hắn không kịp đổi đạn, ném súng đi, rút mã tấu ra, cơ hội của hắn chỉ có… không, hắn gần như một nửa cơ hội cũng không có, khoảng cách hơn 100 mét, con thú kia mất không đến ba giây đã chạy đến đây, tốc độ này bảo hắn phải tránh như thế nào?

Không kịp nghĩ nhiều, hắn đã cảm thấy một luồng khí tanh hôi ập vào mặt, đó là mùi đặc trưng trong miệng thú. Sau đó, thậm chí không kịp nâng tay lên, hắn đã bị một nguồn sức mạnh quật ngã xuống đất. Giây tiếp theo, một quầng lửa sáng lên trong không trung, ngay sau đó, cả con đường được chiếu sáng như ban ngày.

Thiện Minh vốn tưởng rằng con trai mình đúng lúc đuổi tới, kết quả phát hiện đó ngọc phù gây cháy do Tùng Hạ ném ra, vừa vặn ném vào mặt con thú, một gương mặt thú dữ tợn vừa giống báo vừa giống mèo xuất hiện trong tầm mắt bốn người, xem từ hình dạng gương mặt và tai thì là một con linh miêu màu vàng.

Trang Nghiêu run giọng nói: “Không thể, vì sao không thể quấy nhiễu đầu óc của nó.”

Tôn tiên sinh không lên tiếng, có lẽ cũng có nghi vấn như vậy. Thân thể của động vật biến dị dù có cường tráng thế nào thì tiến hóa não vực trước sau vẫn rất nguyên thủy, hai dị nhân tiến hóa não bộ muốn tạm thời khống chế một con thú không phải chuyện khó, nhưng hai người đều phát hiện có một sóng điện não còn mạnh hơn họ đang làm nhiễu, điều này khiến họ còn sợ hãi hơn đứng trước miệng thú.

Tùng Hạ thầm nghĩ đời này xong rồi. Không ngờ rằng họ đã trải qua nhiều núi đao biển lửa thế này, đánh bại nhiều quái thú hung mãnh thế kia, cuối cùng lại chết trong miệng một con linh miêu? Mà thôi, so ra thì đã tốt hơn chết ngạt trong bụng giun đất một tí rồi… Cõ lẽ là thế ha?

Cái chân lớn của linh miêu ghì Thiện Minh dưới người nó, song không nhúc nhích gì nữa, có lẽ do đầu óc bị quá nhiều năng lượng quấy nhiễu nên nhất thời không biết phải làm như thế nào.

Thiện Minh lặng lẽ nắm chặt dao găm, trong bóng đêm áng chừng vị trí mắt của linh miêu, giữ sức chờ tấn công.

Nhưng giây tiếp theo, linh miêu lại buông Thiện Minh ra, lui về phía sau.

Bốn người không dám lên tiếng.

Linh miêu gầm gừ một tiếng.

Thiện Minh đứng dậy khỏi mặt đất, bật đèn pin, linh miêu xoay người, lui vào đường đi, đi được vài bước còn quay đầu nhìn họ.

Thiện Minh cau mày: “Này là kêu chúng ta đi theo nó à?”

Trang Nghiêu nói: “Có vẻ là vậy.”

Tùng Hạ suýt nữa khóc vì quá sung sướng, mẹ nó, lại nhặt về được cái mạng này rồi.

Bốn người không có sự lựa chọn nào khác, đành phải đi theo con linh miêu lớn, bước sâu vào trong hành lang.

Tôn tiên sinh trầm giọng nói: “Ở đây có một dị nhân tiến hóa não bộ trình độ tiến hóa còn cao hơn tôi, chúng ta sẽ lập tức được gặp người ấy.”

Thủy Thiên Thừa: Tôi cực kì thích linh miêu (ảnh đầu bài) vì mỹ mạo ngạo kiều của nó (¯﹃¯) bứt dứt đã đã lâu, cuối cùng cũng có thể viết nó rồi.