Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 221





Con khỉ giở lại mánh cũ, thò tay muốn tóm, Đặng Tiêu đột ngột há miệng, cái lưỡi dài bắn ra, tuyến độc giấu dưới lợi tức thì phân bố nọc độc, phun cả lên mặt khỉ.

Tùng Hạ kinh ngạc nhìn quái vật bò sát dài đến tám mét trước mắt. Cơ thể nó thoạt nhìn thì giống thằn lằn, có tứ chi cường tráng và cái đuôi rất dài, nhưng toàn thân được bao trùm trong gai nhọn, trên mặt có một cái sừng lớn nhọn hoắt giống sừng bò tót, ánh mắt tỏa sáng xanh lục. Điều khiến Tùng Hạ cảm thấy sợ hãi là con thằn lằn khổng lồ này đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt họ, cách họ không đến bảy – tám mét. Nó vốn nằm chực ở đấy, nhưng màu da lại biến màu giống y hệt phong cảnh chung quanh khiến họ căn bản không thể phát hiện. Nếu không phải cậu cảm thấy uy hiếp từ một năng lượng khổng lồ, họ có khả năng cứ như vậy đến gần miệng nó mà không hề hay biết.

Trang Nghiêu nói với Đặng Tiêu: “Đây là thằn lằn Iguana [252], một loài thuộc họ thằn lằn, còn dung hợp với động vật gì khác thì không biết. Đặng Tiêu, anh thấy chưa, đây chính là phương hướng tiến hóa tương lai của anh đấy.”

[252] Thằn lằn Iguana:

Đặng Tiêu nuốt nước bọt một cái, ý thức được sâu sắc rằng khác biệt giữa mình và con quái vật này không chỉ là một chút, chỉ riêng kĩ năng ngụy trang hoàn mỹ này đã không phải là chuyện bây giờ cậu có thể đạt tới.

Thành Thiên Bích dừng lại, siết chặt nắm đấm, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không muốn giết anh, tránh ra.”

Tùng Hạ càng thêm kinh ngạc quay sang nhìn Thành Thiên Bích, cậu ấy đang nói chuyện với con thằn lằn này?

Con thằn lằn nhẹ lắc đầu, từng bước bò tới phía họ.

Nét mặt Thành Thiên Bích biến đổi: “Đội trưởng!”

Trang Nghiêu nhăn mi: “Đội trưởng?”

Lúc này Đường Nhạn Khâu vừa vặn đuổi tới: “Cái thứ gì đây.”

Tùng Hạ chấn động: “Thiên Bích?”

Thành Thiên Bích sắc mặt xanh mét, lòng bàn tay tập trung một ngọn gió.

Con thằn lằn mở miệng, là giọng trầm rất đàn ông: “Ta muốn ăn… con mèo này.”

A Bố giận dữ kêu gừ một tiếng, lông tóc dựng thẳng, vươn ra móng vuốt.

Thành Thiên Bích từng bước tiến lại gần con thằn lằn, lạnh giọng nói: “Đội trưởng, anh không nhớ được chút nào về tôi ư?”

Thằn lằn nói: “Ngươi ở trong trong trí nhớ con người của chúng ta. Ta không cần ăn con người nữa.”

Thành Thiên Bích tạo ra trong không khí ra một thanh đao lớn vô hình, cắn răng nói: “Đã biến thành thế này, anh hãy… chết đi còn hơn.” Hắn nhảy lên, lưỡi đao vô hình chọc trời đánh xuống.

Đuôi của con thằn lằn khổng lồ kia đột nhiên quất tới bằng góc độ kì lạ, hơn nữa lập tức dài ra trên không trung, đến độ vượt qua chiều dài toàn thân. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, đuôi thằn lằn vốn có của nó đã biến thành đuôi rắn, linh hoạt quất vào Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích lách người né tránh, lưỡi đao bổ vào xương sống phía sau của nó.

Cơ thể thằn lằn trườn quanh như rắn, xương nhọn sắc bén trở nên vô hình, toàn thân biến thành da rắn trắng mịn, chỉ trượt nhẹ dưới mặt đất ẩm ướt mà đã ra xa được tận mấy mét. Đao này của Thành Thiên Bích bổ xuống không trúng, con thằn lằn khổng lồ, không, bây giờ đã là con rắn khổng lồ, xoay tròn cơ thể thật mạnh trên không trung, cơ thể như một dải lụa thổi quét về hướng Thành Thiên Bích.

Cơ thể Thành Thiên Bích tản ra bốn phía vào không khí, khiến nó không đánh trúng, buộc phải lui bước.

Gương mặt của con rắn khổng lồ hơi hiện ra ngũ quan của con người, đó là một người đàn ông mặt chữ điền hơn ba mươi tuổi, làn da tái nhợt, ánh mắt ngây dại. Con rắn trườn mình ở tầng tầng lớp lớp rừng nấm, lòng vòng quanh họ, tìm kiếm cơ hội tấn công tốt hơn.

Tùng Hạ khẽ nói: “Thiên Bích, anh ta là đồng đội của cậu?”

Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm, cuối cùng cứng đờ gật đầu.

“Vừa rồi là cậu phát hiện ra anh ta?” Khó trách người luôn làm việc ổn thỏa nhất là Thiên Bích vừa rồi lại bỏ họ lại mà biến mất trong rừng rậm.

Thành Thiên Bích lại gật đầu, ánh mắt đi cùng con rắn khổng lồ.

Trang Nghiêu nói: “Hắn đã hoàn toàn không còn ý thức con người? Rõ ràng hắn còn có thể suy nghĩ bằng trí tuệ của con người, tôi thử xem có thể thức tỉnh ý thức con người của hắn hay không.”

Ngay khi Trang Nghiêu muốn thử, Đặng Tiêu đột nhiên kêu lên: “Cẩn thận.” Nói xong, cơ thể Trang Nghiêu đã bị Đặng Tiêu xách lên. Trang Nghiêu nhìn lại, một con quái vật khổng lồ lông rậm có cánh đang há miệng táp về phía họ. Đặng Tiêu quét mạnh một đuôi vào nó, tạm thời đẩy lui nó ra.

Con rắn lớn có vẻ bất mãn quái vật khác đánh lén mồi của mình nên rú về phía nó một tiếng, con quái vật kia cũng không chịu yếu thế, đáp lễ nó một tiếng, giây tiếp theo, càng nhiều sinh vật cánh lớn bay đến phía họ.

Họ vừa mới thở ra được một hơi, không đến hai phút đã bị bao vây lại.

Từ trong rừng nấm không ngừng truyền đến tiếng rống giận và tiếng kêu thảm thiết của các loại sinh vật, có con người, cũng có động vật, lúc này ai cũng đang bị bao vây. Từ sau khi ảo giác của nấm được giải trừ, họ phát hiện khu rừng không lớn như mình đã tưởng, miếng ngọc có thể ở cách đó không xa, nhưng họ lại không qua được.

Thực lực cá thể của sinh vật nơi này quá mạnh, không giống sinh vật ở bất cứ địa phương nào khác – dùng chiến thuật như đại dương bao phủ họ. Họ từng cảm thấy chiến thuật như thế rất đáng sợ, song khi đối mặt với lối đánh từng cá thể với thực lực lớn mạnh, số lượng còn không ít, họ mới biết cái gì gọi là nỗi khủng bố thực sự.

Trang Nghiêu kêu lên: “Không còn thời gian lo cho đồng đội của anh, mau chạy về phía trước!”

Thành Thiên Bích cuộn lên một cơn lốc, thổi bầy sinh vật đến ngã trái ngã phải, kéo Đặng Tiêu từ vòng vây ra. Mọi người nhảy lên người A Bố, định chạy về phía trước.


Con rắn lớn biến trở về ngoại hình thằn lằn Iguana, bò sát trong rừng nấm, bám sát theo chân họ, dường như nhất định muốn ăn A Bố, không thì không chịu bỏ qua.

Họ không chạy được hai mươi mét thì lại bị một con bọ cánh cứng màu nâu khổng lồ chặn đường. Đường Nhạn Khâu bắn một mũi tên ra, khoảnh khắc bắn trúng con bọ cánh cứng, cơ thể nó lập tức đổ sụp như hồng thủy. Cơ thể khổng lồ hóa thành vô số con bọ cánh cứng con to như củ khoai tây, ào tới phía họ như thủy triều.

“Cái đờ mờ!” Liễu Phong Vũ chửi to một tiếng, giơ súng phun dịch điên cuồng bắn phá đàn bọ cánh cứng, dịch tiêu hóa phun tới đâu, hóa bọ cánh cứng thành nước đến đấy.

Đường Nhạn Khâu liên tục bắn tên có đầu lửa vào bầy bọ cánh cứng, Tùng Hạ cũng đùng đùng không dứt ném ra các loại ngọc phù tấn công, đáng tiếc cậu nhanh chóng phát hiện mình không mang đủ ngọc, vừa rồi khi đối phó với đám tò vò kia đã dùng hơn nửa, bây giờ sờ vào chỉ còn lại vài miếng. Cậu không dám dùng nữa, chỉ có thể nằm trên người A Bố, cầm súng bắn vô bổ. Kĩ năng bắn súng của cậu không tốt, đa phần không bắn trúng, Đặng Tiêu ở bên cạnh cậu và Trang Nghiêu, vừa xả súng vừa đề phòng đánh lén, A Bố nhảy tới nhảy lui trên nền đất, giẫm cho đàn bọ cánh cứng dưới chân thành thịt nát, nhưng vẫn có con bò lên theo bộ lông, cắn A Bố làm nó kêu lên liên tục.

Thành Thiên Bích lại dùng cuồng phong hất bay đám bọ cánh cứng con đi, nhưng sau khi bị thổi sang một bên, chúng sẽ nhanh chóng tập trung thành bọ cánh cứng khổng lồ, đội gió lớn bò về phía trước, bò đến đúng chỗ đã chọn thì lại tỏa ra bốn phía. Vài lần như thế, tuy số lượng ít đi rất nhiều, nhưng nhất quyết không chịu buông tha.

Những người khác trong nhóm bắt đầu đến gần phía họ, có người bị thương, có người thiếu năng lượng, tất cả đều cần Tùng Hạ hỗ trợ. Tùng Hạ dùng ngọc phù tích trữ năng lượng hết miếng này đến miếng khác, may mà trước khi đi cậu có làm ra ngọc phù nguyên tố căn bản, một số dị nhân đẳng cấp cao chỉ cần kích hoạt miếng ngọc cậu đã để sẵn trong cơ thể họ từ trước là có thể tự động bổ sung năng lượng. Nhưng người bị thương càng đến càng nhiều, cậu gần như không thể ứng phó.

“Cẩn thận, con thằn lằn khổng lồ lại tới nữa.” Đường Nhạn Khâu kêu một tiếng: “Nó ngụy trang biến sắc đến đây, ở hướng ba giờ của tôi.”

Mọi người quay đầu lại, quả nhiên không nhìn thấy gì, con quái vật kia quả nhiên lợi hại, ngụy trang không một vết tích nào.

Thành Thiên Bích định tiến lên thì cách rừng nấm phía đó nhoáng lên một cái, như thể con quái vật lớn kia đã di chuyển. Không đến hai giây tiếp theo, Thẩm Trường Trạch đột nhiên hét lớn: “Ba!”

Họ nhìn ra phía xa, không biết từ lúc nào, con quái vật lớn kia đã di chuyển đến phía tộc Long Huyết, cắn vào mông tọa kỵ của Thiện Minh – một con gấu nâu lớn. Quả nhiên y như lời nó, nó không có hứng thú với con người mà chỉ thích những động vật không dễ tìm thấy ở Thanh Hải.

Một chân của Thiện Minh đúng lúc kẹt giữa hàm răng của gấu nâu và thằn lằn khổng lồ, hắn nghiến răng khiêng súng lên, ngắm ngay nòng súng vào miệng thằn lằn, hung dữ bóp cò súng. Quái vật gầm rú há miệng, gấu nâu ầm ầm ngã xuống đất, nửa người dưới gần như bị cắn đứt, máu tươi chảy trào, rõ ràng sắp chết.

Thẩm Trường Trạch bay đến, ôm lấy Thiện Minh, ném hắn lên người A Bố. Thiện Minh vẫn chưa hết giận, tiếp tục khiêng súng máy bắn phá vào con quái vật kia, nhưng viên đạn bắn vào làn da cứng rắn của nó, bị nhẹ nhàng văng ra, con quái vật kia lui rồi lại lui, làn da chậm rãi biến sắc, mọi người trơ mắt nhìn nó trong khoảng thời gian không đến hai giây, thân thể hòa làm một thể với cảnh sắc chung quanh.



Tùng Hạ vội chữa thương cho Thiện Minh, cũng hỏi: “Công cụ phòng thủ của anh đã hỏng chưa?”

“Chưa, có nó cản một chút, không thì chân cẳng này đã gãy.” Đùi Thiện Minh bị hàm răng của con quái vật kia cắn đứt một miếng thịt lớn, máu tươi chảy ròng. Hắn rút một dải băng vải từ trong áo may ô ra, mặt không đổi sắc buộc động mạch đùi lại: “Cái thứ gì đấy, tắc kè hoa à?” Trước khi con quái vật lớn kia há miệng ra cắn, họ vẫn không phát hiện có con quái vật như vậy tới gần mình.

“Một loài có khả năng biến sắc.” Tùng Hạ nhìn Thẩm Trường Trạch cách đó không xa, khi hắn xoay người đuổi theo con thằn lằn lớn, nó lại trốn vào rừng nấm, hoàn toàn mất tăm hơi. Thứ này thật đáng sợ, dùng khả năng ngụy trang hoàn mĩ núp ở chỗ tối, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đánh lén họ, nếu không phải Đường Nhạn Khâu có khả năng rađa sinh vật, vừa rồi phía bị đánh lén sẽ là A Bố.

Đường Nhạn Khâu cắn răng nói: “Tôi đi giải quyết nó.”

Trang Nghiêu nói: “Không được, phạm vi rađa của anh hữu hạn, nếu bị nó dụ tới chỗ vắng người, anh sẽ thiệt thòi lớn, mọi người tiếp tục đi thôi, nhanh hết sức có thể.”

Thành Thiên Bích híp mắt nhìn thoáng qua sâu trong rừng nấm, đang lúc do dự có đi hay không thì một con khỉ lớn có cánh rú lên rồi đánh về phía họ.

Lúc này không thể phân thân, họ quả thật không còn tinh lực đi đối phó với thằn lằn khổng lồ nữa.

Tất cả liều mạng chém giết, máu tươi đỏ sậm tưới ướt bùn đất dưới chân, trải cho họ con đường đi tới.

Khi Thành Thiên Bích tập trung xử lý bọ cánh cứng, Đặng Tiêu ném xuống khẩu súng máy đã không còn năng lượng, hét lớn một tiếng, xông tới đánh nhau với con khỉ lớn kia. Cậu đâm vào bụng con khỉ trên không trung, ra sức ôm hông nó, nắm đấm nặng trịch đấm vào tử huyệt – huyệt thái dương của con khỉ.

Bàn tay khỉ lớn bắt được nắm đấm của Đặng Tiêu, nó đập mạnh đầu mình vào trán cậu. Đặng Tiêu cảm thấy đầu óc choáng váng, đã bị con khỉ ném phịch xuống đất.



Vừa ngã xuống đất, Đặng Tiêu nhanh chóng nhảy lên, bò theo thân nấm lên trên, con khỉ vỗ đôi cánh xấu xí bay lượn, Đặng Tiêu nhờ nấm bật lên, lại xông vào đánh với nó. Con khỉ giở lại mánh cũ, thò tay muốn tóm, Đặng Tiêu đột ngột há miệng, cái lưỡi dài bắn ra, tuyến độc giấu dưới lợi tức thì phân bố nọc độc, phun cả lên mặt khỉ.

Con khỉ hét lên một tiếng, lập tức bịt kín mặt, Đặng Tiêu trong khi sắp đáp đất thì kéo lấy cái đuôi dài của nó, mượn lực nhảy lên lưng khỉ, hung dữ vung nắm đấm đập vào đầu nó.

Đập hai cái, hai chân khỉ hung ác vồ vào cậu, Đặng Tiêu chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, có lẽ đã bị cào chảy máu, nhưng chẳng lo được nhiều như vậy, cậu vẫn ôm chặt con khỉ, không ngừng dừng nắm đấm lại ở đầu nó. Đôi cánh khép lại, cả người cả khỉ từ độ cao hơn mười mét song song rơi xuống đất. Đặng Tiêu bị nó đè ở trên người, khi đáp đất suýt thì hộc máu, đang lúc vật lộn muốn đứng lên thì đột nhiên, huyệt thái dương cũng trúng một đấm, trong giây lát ấy, cậu bị đánh cho mắt đầy sao trời.

Đặng Tiêu ngơ ngẩn ôm lấy đầu, liên tục trúng vài đấm, đợi đầu óc tỉnh táo một chút, đùi hơi cử động, thân thể xoay tròn bật lên, cái đuôi cường tráng quất mạnh vào thân dưới con khỉ. Chiêu này rõ ràng đập gãy xương đùi của nó. Đặng Tiêu vùng lên tại chỗ, ghì lấy cái cổ thô to của con khỉ, hai tay dùng lực, bẻ gãy cần cổ cứng rắn của nó.

Con khỉ đứt hơi trong lòng cậu, Đặng Tiêu mất sức, vô thức quỳ gối xuống đất, lắc lắc cái đầu, không biết có phải thần kinh thị giác bị đánh choáng rồi hay không mà bây giờ cậu nhìn cái gì cũng thấy bóng chồng, thế nên khi có thứ gì đó chạy tới phía mình, cậu lại không phân biệt được rốt cuộc là bên trái hay là bên phải.

Đột nhiên, một bóng trắng đảo qua mắt Đặng Tiêu, hất bay thứ đang chạy tới phía cậu. Đặng Tiêu dùng sức lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn, đúng là A Bố.

A Bố dùng chân ngoắc cậu lên, ném lên lưng mình. Đặng Tiêu nằm trên lưng nó, há miệng thở dốc.



Trong ấn tượng, từ sau khi tới Bắc Kinh, đã rất lâu rồi họ không đụng phải nhiều sinh vật biến dị có sức mạnh cá thể mạnh như vậy. Những thứ trước kia họ thường xuyên gặp phải là vì khi đó họ quá yếu, còn từ khi cả tập thể đột phá cấp hai, nguy hiểm lớn nhất mà họ gặp phải hầu như đều đến từ số lượng, mà ở đây có quá nhiều sinh vật biến dị nhiều lần, căn bản không phải chuyện giáng một búa xuống là có thể đập chết hết, cũng không phải chuyện chỉ cần dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên phát động khả năng quần công là có thể giết chết hàng loạt, nơi này cần họ chia tách mọi người ra đánh một mình. Dưới tình huống này, hao tổn khi chiến đấu của họ quá lớn, qua gần một tiếng mà họ gần như không đi thêm được bao nhiêu, mà lại rơi vào cục diện bế tắc trước nay chưa từng có.

Dưới sự yểm hộ của Dung Lan, Tôn tiên sinh cưỡi Bạch Linh chạy đến, vội la lên: “Thế này mãi không được, những người khác yểm hộ cho Tùng Hạ mau tìm được ngọc Con Rối.”

Vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên gắng gượng thống lĩnh đội ngũ, bắt đầu phân tán động vật biến dị đang bao vây nhóm Tùng Hạ, ý định mở cho họ một con đường đi tới. Nhưng độ khó của chuyện này quá lớn, động vật biến dị nhìn giống như một chỉnh thể này rất có khả năng ngay giây tiếp theo sẽ tách thành vô số cá thể con, bao vây họ chặt như nêm cối. Như thể họ đã bước vào thế giới động vật, gần như đặc trưng nào của động vật gì cũng có ở đây, nhưng không có cách gì để định nghĩa chính xác bất cứ sinh vật nào.


Dưới sự cố gắng của mọi người, nhóm Tùng Hạ tiến lên được hơn hai trăm mét, rốt cuộc, Tùng Hạ đã bắt được dao động năng lượng của ngọc Con Rối. Cậu kích động hét lớn: “Tôi cảm thấy miếng ngọc rồi, ở hướng Tây Nam!” Cậu nhìn về hướng Tây Nam, đó là một rừng nấm còn âm u hơn cả ở đây. Khác với chốn mưa máu gió tanh này, nhìn từ xa, cách rừng bên đó rất tĩnh lặng, nhưng loại tĩnh lặng này càng khiến cậu thêm sởn tóc gáy.

Mắt thấy người bị thương ngã xuống càng ngày càng nhiều, họ đã không còn thời gian do dự, vừa cảm giác thấy miếng ngọc, họ liền ra sức xuất phát đến chỗ nó. Thần kinh mọi người rung lên, vừa điên cuồng đón đánh động vật biến dị ào ạt xông đến, vừa xông tới cánh rừng phía Tây Nam.

Tôn tiên sinh hô: “Dung Lan, Tiểu Thành, hai người đưa Tùng Hạ qua đó trước, tìm được miếng ngọc quan trọng hơn.”

Thành Thiên Bích nâng Tùng Hạ lên, gió cuốn về hướng có ngọc Con Rối, Dung Lan đi bên mở đường cho họ. Do tốc độ của ba người cực nhanh nên thoáng cái đã bỏ xa một lượng lớn truy binh mà chạy đến nơi cách miếng ngọc gần nhất.



Đến gần, họ mới phát hiện ở đó có một đống nhà đất bị hủy hoại, không khác gì nhà dân phong cách Đông Hán sụp đổ bên ngoài, nhưng Tùng Hạ rõ ràng cảm giác thấy dao động của miếng ngọc phát ra từ đây, sắc mặt cậu trầm xuống: “Lại thế rồi, lại ở dưới lòng đất.”

Dung Lan nhíu mày: “Lòng đất? Ngọc Con Rối không phải di chuyển ư? Sao lại ở dưới lòng đất?”

Tùng Hạ trầm giọng nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng đúng là ở dưới lòng đất, hơn nữa, bây giờ vẫn đang chuyển động…”

Cách đó không xa, động vật biến dị đủ màu sắc nhanh chóng bay đến đuổi theo họ.

Tùng Hạ vội la lên: “Làm sao bây giờ? Lúc này không có giun đất.”

“Nếu ngọc Con Rối vẫn đang chuyển động thì chứng minh nó nằm trên người thứ gì đó, nếu trong lòng đất có thứ gì đó thì chúng ta cũng có thể đi xuống!” Thành Thiên Bích vung tay lên, nhà dân cũ nát đột ngột bị thổi bay, di tích gạch vỡ ngói vụn bay tán loạn chung quanh, căn nhà bị xé nát thành nhiều mảnh. Ngay phía dưới xác tòa nhà lộ ra một cơ quan nhìn như một cục đá ghồ ghề.

Dung Lan nói: “Tôi đi đưa Tôn tiên sinh đến.” Nói xong bóng người chợt lóe, lao tới phía Tôn tiên sinh.

Tùng Hạ kề vào trên cơ quan, sốt ruột sờ soạng, lại không tìm được huyền cơ trong đó.



Rất nhanh, Dung Lan đã đưa Tôn tiên sinh tới đây, đồng thời, động vật biến dị truy kích họ cũng chen tới, Thành Thiên Bích và Dung Lan đứng dậy nghênh địch, Tôn tiên sinh nghiên cứu cơ quan trên mặt đất, Tùng Hạ không giúp được gì, chỉ có thể cầm súng canh giữ bên cạnh ông.

Càng ngày càng có nhiều động vật biến dị ập tới phía họ, khu rừng yên tĩnh này nhanh chóng bị tiếng chém giết nhồi đầy, Trang Nghiêu ngồi trên người A Bố hô lớn: “Phát hiện thấy gì!”

Tùng Hạ không rảnh để giải thích, sợ có thứ gì đó nhào đến, há miệng nuốt cậu và Tôn tiên sinh vào bụng.

Đột nhiên, cậu cảm giác dưới chân chấn động, cúi đầu nhìn thử, bùn đất ẩm ướt bị hất lên, có cơ quan gì đó đang trượt dưới bùn đất. Cậu vội nhảy sang chỗ khác, mọi người kinh hãi phát hiện nơi vốn là vị trí căn nhà nay từ từ mở ra một cửa vào. Tôn tiên sinh suýt nữa ngã xuống, được Tùng Hạ kéo lại.

Đường vào càng mở càng lớn, cuối cùng xuất hiện một con đường ngầm 5 m2, có cầu thang dẫn xuống lòng đất.

Tôn tiên sinh sửng sốt hai giây: “Tất cả xuống dưới.”

Tùng Hạ do dự: “Có nguy hiểm không.”

Tôn tiên sinh vội la lên: “Nguy hiểm hơn nữa cũng không bằng trên mặt đất.”

Tùng Hạ nhìn quái vật đông nghìn nghịt, chỉ có thể đau khổ đồng ý.

Có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên yểm hộ, mọi người bắt đầu di dời xuống lòng đất, tất cả đã ở trong tình thế bắt buộc, căn bản không cần biết trong lòng đất có cái gì sự thật là nếu không thể tìm được một chỗ tạm nghỉ thì không phải họ sẽ chết vì bị ăn thịt thì cũng chết vì mệt. Con đường 5 m2 này tuy không ngăn được bao nhiêu quái vật, nhưng ít ra phòng thủ một con đường so ra thì tốt hơn không chống không đỡ lấy cứng đối cứng đánh nhau với chúng.

Mọi người bắt đầu lần lượt chạy xuống, động vật hình thể lớn như Đa Cát, A Bố phải tốn chút sức lực mới chen vào nổi, nhưng con đường quả thật rất rộng, chúng có lăn cũng lăn xuống được.



Dưới sự yểm hộ của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, rốt cuộc tất cả mọi người đều đã tiến vào lối vào, đương nhiên vào cùng với họ còn có một lượng không nhỏ động vật biến dị nhiều lần, cuối cùng do Tống Kỳ dùng mạng nhện tầng tầng lớp lớp phong tỏa lối vào con đường này. Một con bò Tây Tạng biến dị có ý định dùng đầu va vào cửa lối vào thì bị dính chặt vào mạng nhện, cơ thể khổng lồ chắn ở lối vào, khiến các động vật khác không có chỗ thi triển. Con bò điên cuồng rung lắc cơ thể làm toàn bộ nền đất cũng phải chấn động.

Họ biết mạng nhện của Tống Kỳ không chống đỡ được bao lâu, vì thế mau chóng di dời xuống lòng đất.

Xuống đến lòng đất rồi, họ mở đèn chiếu sáng, bắt đầu ra sức đánh giết đàn quái vật xuống đây cùng mình. Do số lượng ít đi không chỉ một ít nên ưu thế của họ lập tức hiện ra, không tốn quá nhiều sức lực đã giết hết tất cả quái vật cùng xuống.

Sau khi căn hầm ngầm khôi phục tĩnh lặng, mọi người tê liệt ngồi phệt xuống đất, há miệng thở dốc, gần như không dám tin mình đã tạm thời thoát khỏi cuộc chiến như ác mộng kia.

Sau một lúc lâu, Dung Lan hất một luồng sáng lên trên, họ mở mắt vừa thấy, sợ ngây cả người.

Không ai ngờ dưới lòng đất của tòa thành ngầm này còn có một mật thất ngầm lớn như thế, họ đang ở tầng hầm với diện tích ít nhất hơn 600 m2, bốn vách tường do tường đất tạo ra, thoạt nhìn rất thô sơ, trên đất trải rất nhiều xương trắng lớn nhỏ, có xương người, cũng có xương thú không biết tên. Trừ những cái đó ra thì không có gì đặc biệt.

Sắc mặt Tùng Hạ trở nên càng khó coi, nhẹ giọng nói: “Miếng ngọc ở dưới đất sâu hơn nữa.”

Liễu Phong Vũ kinh ngạc: “Cái gì? Nhưng chỗ này không giống như có thể xuống nữa.”

“Ngẫm lại chúng ta vừa xuống thế nào, nhất định có thể có cơ quan đi xuống, tìm đi.” Trang Nghiêu đứng dậy: “Không gian ở đây quá lớn, mọi người chia nhau ra tìm, hễ phát hiện thấy chỗ nào kì lạ phải lập tức báo cho chúng tôi biết.”

Lúc này, mạng nhện của Tống Kỳ đã hoàn toàn bị phá vỡ, động vật biến dị lần lượt chen xuống lòng đất, vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên canh giữ ở cửa lối vào đẩy lui đàn quái vật đi, có “cứ điểm quan trọng” này, họ phòng thủ thoải mái hơn mặt đất rất nhiều.

Những người khác thì đi loanh quanh trong tầng hầm ngầm rộng lớn, tìm kiếm cơ quan.

“Hừ, toàn là tường đất, chẳng tìm được gì cả.” Thiện Minh dùng đèn pin vừa soi vừa lần mò.

Tùng Hạ, Tôn tiên sinh và Trang Nghiêu ở bên cạnh hắn, kiên nhẫn tìm kiếm. Tùng Hạ nói: “Tôn tiên sinh, để chúng tôi đi tìm, chú nghỉ một lát đi.” Cậu rõ ràng thấy Tôn tiên sinh đã thở hồng hộc. Người đã hơn sáu mươi tuổi, trải qua chật vật như vậy, không biết cơ thể có chịu được hay không.

Tôn tiên sinh nói: “Không sao, thời gian quý giá.”



Cứ thế, họ đụng đến góc phía trên bên phải của tầng hầm ngầm, song vẫn không thu hoạch được gì.

Quái vật ồ ạt tràn vào tầng hầm càng ngày càng nhiều, họ nghe thấy từng tiếng hét thảm trong bóng đêm, lỗ tai cũng run lên.

Đột nhiên, không biết ai nói thầm một câu: “Này? Ở đây hình như có cái gì đó.”

Trang Nghiêu vừa muốn mở miệng, đột nhiên, mọi người cảm giác dưới chân nhúc nhích, còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể họ đã lập tức mất trọng lực, thậm chí không kịp kêu một tiếng thì đã rơi vào trong bóng đêm.

Tùng Hạ cảm thấy cơ thể mình cấp tốc rơi xuống như một cánh diều, sau đó, cậu ngã xuống đất một cái rất mạnh, đau nhức ập tới, mắt cậu bỗng tối đen, hôn mê bất tỉnh.

Thủy Thiên Thừa: Từ đây, chậm rãi tiết lộ chân tướng nhé!