Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 211





Liễu Phong Vũ trầm mặc một hồi, đoạn cười nói: “Vậy cũng không sao, chúng ta đã cùng trải qua mùa hè, phải không A Bố?”

Lần thăng cấp của Thành Thiên Bích ngắn hơn lần đầu tiên rất nhiều, không đến sáu tiếng đã bắt đầu xuất hiện phản ứng bùng nổ năng lượng khiến thân thể hắn không tránh khỏi chuyện bắt đầu xuất hiện phản ứng phi nhân loại. Chung quanh hắn nổi gió, sức gió càng lúc càng lớn, càng ngày càng khó kiềm chế, cuối cùng tất cả đồ đạc trong phòng đều bị cuốn lên không trung. Tùng Hạ sợ hãi trốn vào góc phòng, thấy trong phòng đột ngột xuất hiện một cơn lốc xoáy.

Trang Nghiêu khẽ nói: “Thành Thiên Bích, anh kiềm chế một chút, đừng phá nhà, phá rồi đêm nay chúng tôi không ở được nữa.”

Thành Thiên Bích nhăn mi, cũng không biết có nghe thấy không, tuy xu thế của sức gió không giảm, nhưng không mở rộng phạm vi, vách tường và cửa sổ vẫn an toàn không chút tổn hao, nhưng tất cả đồ đạc trong phòng đều không dùng được nữa.

Thân thể Thành Thiên Bích bắt đầu khi thì tan vào không khí, khi thì tụ lại thành người, sức gió lớn khiến Tùng Hạ gần như không thể đứng vững, chỉ có thể theo dõi hắn mà tim đập thình thịch.

Tùng Hạ không biết có nên giúp Thành Thiên Bích hay không, nét mặt hắn có chút dữ tợn, nhưng lại không giống như không thể kiềm chế. Cậu không dám liều lĩnh đưa năng lượng vào trong cơ thể hắn. Cấp ba là trạng thái họ chưa từng tiếp xúc, cậu rất sợ Thành Thiên Bích gặp chuyện không may.

Cứ như vậy, Tùng Hạ vất vả ngồi hơn nửa tiếng giữa cơn cuồng phong trong phòng, năng lượng Mộc tràn đầy khắp nơi đến độ khiến cậu khó thở. Đột nhiên, thân thể Thành Thiên Bích chợt lóe ánh sáng trắng, giống như nổ tung, khuếch tán ra bốn phía sau một tiếng bùm. Một luồng gió khổng lồ hất Tùng Hạ lên, lại quật mạnh xuống đất, bốn vách tường run rẩy kịch liệt, cả tòa nhà đều trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Tùng Hạ bị quật xuống thiếu chút nữa hộc máu, cậu gắng gượng mở mắt trong cơn cuồng phong, phát hiện không thấy Thành Thiên Bích đâu, trên giường chỉ còn lại một đống quần áo bị xé thành mảnh nhỏ.

“Thiên… Thiên Bích?” Tùng Hạ kêu một tiếng.

Bốn phía trống không, chỉ có gió.

“Thiên Bích? Cậu ở đâu?” Tùng Hạ lảo đảo bò dậy, nhìn quanh bốn phía, Thành Thiên Bích cứ như vậy biến mất! Cậu muốn chạy đến phía cửa sổ, lại bị vướng chân bởi đống đồ đạc lỉnh kỉnh dưới đất, cắm đầu xuống trước. Ngay khi cậu sắp ngã xuống đất thì một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt hông cậu!

Tùng Hạ kinh ngạc quay người lại, bốn phía vẫn không một bóng người, trên hông cậu có một bàn tay nửa trong suốt, là của Thành Thiên Bích không thể nghi ngờ.

“Tôi ở đây.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Tùng Hạ, đó là giọng nói khiến cậu quen thuộc và yên lòng.

“Thiên Bích, cậu cậu cậu…”

Thân thể Thành Thiên Bích dần dần hiện ra hình dáng, cùng với sự hiện hình của hắn, bốn phía chuyển động ngọn gió vô sắc vô hình, hắn đã hoàn toàn hòa làm một thể với gió.

Tùng Hạ kích động bắt lấy cánh tay hắn, suýt nữa mừng đến bật khóc: “Hoàn toàn nguyên tố hóa! Thiên Bích, hoàn toàn nguyên tố hóa!”

Thành Thiên Bích trần trụi đứng vững giữa phòng, hắn nhìn tay mình, trong mắt nhảy lên ánh lửa mãnh liệt.

Nhóm Trang Nghiêu chen vào: “Chúc mừng, tuy phòng ốc bị phá kha khá rồi, nhưng tốt xấu gì cũng đã thành công.”

Thành Thiên Bích tìm một bộ quần áo mặc vào, hắn mặc dù có vẻ hơi mệt mỏi nhưng không ảnh hưởng đến hành động. Hắn ngồi ở đầu giường, thở hổn hển mấy hơi, như thể còn chưa hồi phục hoàn toàn.

Trang Nghiêu hỏi: “Cảm giác thế nào? Có chỗ nào khác thường không?”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Chỉ hơi mệt thôi, nhưng toàn thân tràn ngập sức mạnh.”

Tùng Hạ nói: “Vừa rồi cậu đã nổ tung, sau đó biến mất, làm tôi sợ chết đi được. Tôi còn tưởng cậu đã nổ tan xác rồi.”

“Cũng không khác nổ tan xác là mấy.” Liễu Phong Vũ sờ sờ cằm: “Không biết Đường Nhạn Khâu tên đó bao giờ mới về nhỉ.”

Thành Thiên Bích nói: “Chắc là sau Thẩm Trường Trạch, có thăng cấp được trước khi tiến quân vào Golmud hay không thì phải dựa vào chính họ.”

Tùng Hạ vỗ vai Thành Thiên Bích: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, à không, cậu ăn cơm không? Má ơi, tôi vui quá!”

Thành Thiên Bích bắt lấy tay cậu, tuy không thể hiện kích động rõ ràng, song nhìn tốc độ nhấp nhô của ***g ngực cũng có thể biết tâm trạng lúc này của hắn.

Hai người nhìn nhau mà cười, không cần nói ra cũng đủ truyền lại cảm xúc của mình cho đối phương.

Liễu Phong Vũ cười: “Nè, hai đứa thôi tình tứ đi, đi, chúng ta đi uống rượu.”

“Anh chỉ biết uống rượu.” Trang Nghiêu đi đến bên cạnh Thành Thiên Bích: “Đi kiểm tra năng lực với tôi.”

Liễu Phong Vũ than: “Không để cậu ta nghỉ được một lát…”

Tùng Hạ lại cười: “Đi, tôi đi với cậu.”

Bốn người đi ra ngoài, những người ở trong nhà muốn xem náo nhiệt cũng chạy cả ra, muốn nhìn một chút thực lực của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió cấp ba.

Thành Thiên Bích đứng vững trong tuyết, nhìn gió tuyết tung bay khắp trời, hít sâu một hơi, thân thể chớp nhoáng, biến mất tại chỗ, một luồng gió mạnh cuốn vào trong cơn tuyết, hình thành một lốc xoáy giữa không trung. Cơn lốc xoáy kia cuốn lấy gió tuyết bốn phía, như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tuyết và những vật nhẹ chung quanh đều bị cuốn vào trong nó, dần dần hình thành một khối gió tuyết có đường kính đến sáu, bảy mét, phủ hết nửa bầu trời trên đầu họ. Nơi trung tâm trong khối gió tuyết xoay tròn với tốc độ cao, có vẻ vô cùng nguy hiểm.

Trang Nghiêu kêu lên: “Thành Thiên Bích, đủ rồi, nếu anh phá tường Quang Minh, Dung Lan sẽ không tha cho chúng ta.”

Không ai cho rằng Trang Nghiêu đang nói quá cả, bằng mắt thường của họ, nếu khối tuyết đó nện xuống đất thì đủ sức hủy diệt hơn nửa tường Quang Minh, chưa kể đến cơn lốc cuồn cuộn quay với tốc độ cực nhanh trong trung tâm. Diện tích trong tường Quang Minh vốn không lớn, không thể chịu được công kích như vậy.

Quả cầu tuyết co mạnh vào phía trong, sau đó ầm ầm tỏa ra giữa không trung, gió cuốn lấy tuyết trút xuống bên dưới, mọi người bị nguồn lực lớn đó đẩy ngã xuống đất. Sức gió quá lớn khiến họ thậm chí mất hồi lâu vẫn không thể đứng lên.

Mọi người chậc lưỡi, năng lực mà Thành Thiên Bích thể hiện chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, cấp hai của hắn hình như không có năng lượng đáng sợ ấy, chẳng lẽ thay đổi khi thăng cấp quả thật đáng sợ như thế? Vậy khả năng thật sự của Dung Lan và Sở Tinh Châu rốt cuộc mạnh đến nhường nào?

Một ngọn gió mạnh cuốn về, Thành Thiên Bích chui vào quần áo của mình, sắc mặt hơi tái: “Rất tốn năng lượng.”

Trần thiếu trầm giọng nói: “Mẹ nó giỡn đó hả, cái đống đó mà nện vào đầu bọn này thật thì sao.”

Thành Thiên Bích nói: “Tôi có thể khống chế.”

Giọng nói của Trang Nghiêu không quá thoải mái, không biết do kích động hay do quá kinh ngạc: “Khủng khiếp, còn hơi tôi đã tưởng…”

Tùng Hạ cũng có chút hoảng sợ, hồi lâu nói không thành lời. Suy đoán của họ lúc trước về khả năng của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã trở thành sự thật. Bây giờ Thành Thiên Bích mới chỉ có thực lực cấp ba mà đã có thể phá hủy một thành phố, vậy nếu lúc này họ không ở đất liền mà ở đại dương, Thành Thiên Bích muốn tạo nên một trận sóng thần quy mô nhỏ không phải dễ như trở bàn tay hay sao? Đây chính là chỗ đáng sợ của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, mà khả năng này còn lâu mới phát huy đến tận cùng. Càng ngày cậu càng không thể tin, người hàng đêm cùng ôm nhau ngủ với cậu, bàn tay trần thôi cũng đã có lực phá hoại của một lực lượng vũ trang. Nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt của Thành Thiên Bích, trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy người đàn ông này có chút xa lạ.

Một thuộc hạ của Ngô Du nửa giễu cợt nửa cảnh cáo: “Trần thiếu, không bao lâu nữa hội trưởng của chúng tôi cũng sẽ có được sức hủy diệt ấy, anh nên an phận đi thôi, đừng làm chuyện vô dụng nữa, thật ra hội trưởng rất trọng nghĩa khí…”

Tàn thuốc của Trần thiếu thiếu chút nữa thì đâm vào mắt người nọ, hắn hung tợn nói: “Không tới phiên mày nói nhảm.” Nói xong xoay người đi vào nhà.

Người nọ nhún vai, bĩu môi: “Cứng đầu hơn cả lừa.”

Thiện Minh khoanh tay nhìn Thành Thiên Bích, song tiêu cự lại không dừng trên người hắn, trong mắt Thiện Minh đầy hớn hở, hiển nhiên đang nghĩ đến con trai mình.


Đường Đinh Chi nói: “Tôi rất chờ mong biểu hiện của Trường Trạch.”

Thiện Minh nhíu mày, đắc ý: “Con tôi mà, không cần nói.”



Thành Thiên Bích có vẻ hơi mệt, mọi người quay vào nhà, Trang Nghiêu vừa đo các chỉ số thân thể cho hắn, vừa cùng hắn thảo luận phương pháp có thể vận dụng và phát huy khả năng lớn nhất.

Tùng Hạ thì ở bên cạnh họ, nhìn Thành Thiên Bích tràn ngập sùng bái. Song không biết vì sao, trong lòng cậu âm ỉ có chút bất an, khi Trang Nghiêu hỏi một câu, rốt cuộc cậu đã biết sự bất an của mình xuất phát từ đâu.

Trang Nghiêu hỏi: “Khi thăng cấp, anh có cảm thấy trong đầu có chỗ nào khác lạ không, ví dụ như cảm nhận được miếng ngọc Con Rối ảo kia.”

Thành Thiên Bích suy nghĩ, chân mày nhíu lại, cuối cùng lắc đầu: “Không, tôi không chú ý tới.”

“Không có chỗ nào khác trước?”

“Lúc ấy không có thời gian nghĩ nhiều.”

Trang Nghiêu nheo mắt.

Tùng Hạ thở phào, đồng thời cậu lại không nhịn được lo lắng, miếng ngọc tồn tại sâu trong tiềm thức của mỗi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên giống như một quả bom hẹn giờ treo trong lòng mọi người, chính vì không biết ý nghĩa tồn tại của nó mà sự tiến hóa điên cuồng của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên càng làm họ bất an.

Thành Thiên Bích ăn uống một chút, có vẻ đã rất mệt rồi: “Tôi về phòng nghỉ một lát.”

Tùng Hạ nói: “Cậu ngủ giường Nhạn Khâu đi, tôi dọn phòng chúng ta một chút.” Căn phòng đó bị lốc xoáy quét qua hoàn toàn, không có chỗ để đặt chân.

Thành Thiên Bích xoa xoa mái tóc mới mọc của cậu: “Vất vả.” Nói xong xoay người lên lầu.



Trang Nghiêu dõi theo bóng lưng cho đến khi hắn biến mất, sau đó xoay người nói với Tùng Hạ: “Anh ta đang giấu chúng ta chuyện gì đó.”

Tùng Hạ hơi giật mình, trong lòng căng thẳng: “Cậu có ý gì, cậu ấy nói dối?”

“Không, không tính là nói dối, mà là đang lảng tránh hoặc che giấu gì đó. Anh ta là lính đặc chủng tổ đặc chiến số 9, nhất định được huấn luyện chịu đựng tra tấn, biết làm thế nào để lợi dụng ngôn ngữ tránh né từ ngữ mấu chốt khiến máy phát hiện nói dối không dò ra được, nhưng tôi nhìn ra từ vẻ mặt của anh ta.”

“Có liên quan với ngọc Con Rối trong tiềm thức cậu ấy?”

“Nhất định có liên quan, có lẽ ngay cả anh ta cũng không thể xác định rốt cuộc mình đã tiếp xúc với thông tin gì, hoặc là không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt nó. Dù sao chăng nữa, Thành Thiên Bích là người đáng tin, anh ta làm vậy nhất định có lý do của mình.” Trang Nghiêu nhìn Tùng Hạ: “Chuyện này đừng để lộ ra ngoài.”

Tùng Hạ nói: “Tôi hiểu.” Cậu lo lắng cúi đầu, trong đầu nhảy lên ra rất nhiều suy nghĩ lung tung, cuối cùng đều bị cậu một gậy đập chết. Cậu phải tin tưởng Thành Thiên Bích. Từ đầu đến cuối, họ luôn là đồng minh thân mật nhất, bất luật là trong cuộc sống hay trên chiến trường.



Thời gian vài ngày còn lại, Thành Thiên Bích dùng để gọt giũa kỹ năng mới và phương pháp vận dụng năng lượng, mỗi ngày đều ở bên ngoài hơn mười tiếng, buổi tối về phòng thường không nói một lời, không tu luyện thì ngây ra.

Tùng Hạ thấy trong lòng bất an, song không biểu hiện ra ngoài, nên làm gì thì làm đấy. Cho dù Thành Thiên Bích không nói câu nào, cậu cũng có thể tìm được đề tài nói chuyện phiếm nửa tiếng. Cậu là người không chịu nổi trầm mặc, may mà cậu đã quen với tính cách của Thành Thiên Bích, vừa không thấy nhàm chán cũng không thấy ngượng ngùng. Mà Thành Thiên Bích, ngoại trừ chuyện bận rộn một chút thì có vẻ cũng không có gì khác thường.

Thời gian một tháng chớp mắt trôi qua, nhóm Thẩm Trường Trạch đã trở về hai ngày trước khi xuất phát. Trong thời gian này, mỗi người ở Golmud đều có thu hoạch rất lớn, nhưng Thẩm Trường Trạch còn cách cấp ba mấy ngày, điều này khiến hắn hơi chán nản. Có điều ngày hành động đã định, họ cần thời gian nghỉ ngơi và chuẩn bị.

Sáng sớm ngày mười lăm tháng Chạp, mọi người sửa sang hành lý, mang theo vũ khí, cưỡi tọa kỵ, sau khi tập trung với người của Minh phủ thì trùng điệp xuất phát.

Do nhân số khá nhiều, không thể đi bằng đường “hàng không”, chỉ có thể đi bộ. Tính nguy hiểm của đi bộ thì chỉ mới mấy trăm kilômét từ Tây Ninh tới thị trấn nhỏ này họ đã có thể cảm nhận được. Có điều đội hình như họ không e ngại động thực vật biến dị bình thường.

Đội ngũ đi được hai ngày đụng phải ba lần tập kích của động vật biến dị, không tạo thành ảnh hưởng gì với họ.

Giữa trưa ngày thứ ba, Dịch Đông dẫn theo đàn dơi hút máu bay kín trời, xuất hiện không hề báo trước.

Tôn tiên sinh nheo mắt nhìn gã: “Cậu bạn, Tinh Châu có chuyện gì muốn nói ư?”

Dịch Đông nửa người trên hình người, nửa người dưới do đàn dơi chồng chất mà thành, từ trên cao nhìn xuống họ: “Chướng ngại trên đường phía trước đã được loại bỏ hoàn toàn cho mấy người, Huyền chủ muốn mấy người tăng tốc, tháng Chạp đến tháng Giêng là thời gian động thực vật Golmud ngủ đông sâu nhất, cũng là thời gian tương đối an toàn nhất trong cả năm, chỉ có hai, ba tuần ngắn ngủi, không thể bỏ qua, một khi đầu xuân, vạn vật sống lại.”

“Chúng tôi biết rồi, cũng đang đi nhanh hơn, cậu quay về giúp tôi cám ơn Tinh Châu, muộn nhất ba ngày chúng tôi sẽ tới.”

Dịch Đông nhìn hành lý của họ: “Có gì cần vận chuyển, tôi có thể mang giúp một ít.”

“A, vậy cậu giúp chúng tôi…”

“Không được.” Trang Nghiêu nói chắc như đinh đóng cột: “Chúng tôi tự mang.” Nó không thể dễ dàng tin tưởng một người từng có thù oán với họ.

Khuôn mặt Dịch Đông không chút thay đổi nhìn Trang Nghiêu, quay người, hóa thành vô số dơi, đàn dơi như mây đen bay về phương xa.



Tình huống nhỏ này qua đi, họ tăng tốc đi, quả nhiên dọc đường không lọt vào ổ tập kích nào, còn nhặt được không ít xác động vật biến dị ven đường, đông lạnh rồi có thể giữ tươi, đỡ cho họ săn thú.

Vài ngày sau, tất cả đến thị trấn nhỏ, Sở Tinh Châu đã chờ đợi từ lâu.

Tùng Hạ nhìn những người Sở Tinh Châu dẫn đến, đội hình tuyệt đối không nhỏ hơn của Dung Lan, nhìn qua giống những lời hắn đã nói, không cố kỵ gì cả. Khi tất cả gặp nhau, quả thật giống như bữa tiệc băng tuyết của vương quốc yêu quái: Vô số chim chóc khổng lồ đủ màu sắc bay lượn trên trời vô số dã thú cũng vô cùng khổng lồ đứng thành đội hình trong tuyết dày một mét, chờ đợi hiệu lệnh hàng trăm người ăn mặc giống người Eskimo, cơ bản không thấy rõ tướng mạo, nhưng trên lưng ai nấy cũng mang theo vũ khí của mình. Ai cũng có dũng khí và sức mạnh săn bắn quái thú tận thế. Họ hào khí vạn trượng. Họ chờ đợi xuất phát.

Trong gió tuyết, họ mở cuộc họp cuối cùng trước khi lên đường, Dịch Đông phái một đội dơi nhỏ, trải tấm bản đồ Golmud được vẽ tay có đường kính ba mét ra trước mắt mọi người. Đó là tấm bản đồ nhìn có vẻ rất sơ sài, thật ra thì vô cùng chặt chẽ, thực dụng, được đánh dấu rõ ràng địa điểm tập trung của các loại quái vật. Trên bản đồ có hai điểm đỏ dễ khiến người khác chú ý, một điểm đỏ trong đó ở khu trung tâm Golmud, một điểm khác cách điểm thứ nhất rất xa, bị bọc trong một chấm đen.

Tôn tiên sinh cất cao giọng nói: “Đây là bản đồ tôi căn cứ từ lời nói của rất nhiều người từng ra vào Golmud rồi vẽ ra, có thể sẽ có đôi chút chênh lệch, nhưng không quá khác biệt. Động thực vật phân bố đều có quy luật, chúng có ý thức lãnh thổ rất mạnh. Con đường này là một trong số những con đường an toàn nhất tôi có thể chọn ra. Golmud rất hoang vắng, do ngọc Con Rối ở khu trung tâm nên đại bộ phận địa khu ngoại ô, ví dụ như địa khu không có người sinh sống sẽ có phân bố động thực vật biến dị thưa thớt hơn một chút, chúng ta có thể tránh được không ít. Nếu may mắn, trước khi tiến vào nội thành, chúng ta sẽ chỉ đụng phải mười đợt động vật biến dị và năm đợt thực vật biến dị. Những gì tôi nói đều là quần cư động thực vật quy mô, có khả năng tạo thành uy hiếp nhất định với chúng ta, các thứ khác không quá e ngại thì không cần nói đến. Vào mùa này, phần lớn chúng đều đang ngủ đông, cho nên trước khi tới khu trung tâm, chắc hẳn chúng ta đều sẽ an toàn.”

Mọi người nhìn một vài động vật trên bản đồ, nghĩ đến chuyện cảnh tượng khi “đánh giáp lá cà” với chúng sẽ như thế nào.

Tôn tiên sinh lại nói tiếp: “Điều thứ nhất tôi muốn nhấn mạnh là khu trung tâm. Một miếng ngọc Con Rối ở trong khu vực này. Khu vực này là bề mặt địa long ra vào và một trong những miệng vào dưới đất, do phạm vi của dụng cụ kiểm tra nhỏ chỉ áp dụng trong vòng 1 km nên chúng tôi hoài nghi ngọc Con Rối rất có khả năng ở trong ổ địa long. Nói cách khác, có thể nó ở dưới lòng đất. Đây là một trong những tình huống tệ nhất vì đám giun đất này vô cùng khó đối phó, một khi chui xuống đất thì chính là thế giới của chúng.”

Những dị nhân từng đối mặt với giun đất đều có sắc mặt không tốt cho lắm.


“Một miếng ngọc Con Rối khác, không ngoài dự đoán, ở đây.” Tôn tiên sinh chỉ vào chấm đen bằng nắm tay trên bản đồ: “Nơi này chính là cấm khu, đến nay chưa có ai thật sự đi vào đó, tôi dùng dụng cụ lớn dò được khu vực này có ngọc Con Rối, nhưng xuất phát từ an toàn, Dịch Đông không mang theo dụng cụ nhỏ dò kĩ hơn. Có điều diện tích cấm khu cũng không lớn, nếu chúng ta vào đó cũng không khó tìm, khó là sống để thoát ra.”

Mọi người nhìn chấm tròn đen sì kia, chấm đen ấy giống như hố đen, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy khó thở, bên trong đó ẩn chứa bao nhiêu sợ hãi và tuyệt vọng thì chỉ có đi vào mới có thể trải nghiệm. Họ sẽ tìm được bí mật tận thế ở trong đó ư? Họ có thể mang ngọc Con Rối rời khỏi đó ư? Họ có thể sống mà thoát khỏi đó ư?

Trong lòng mỗi người đều có vô số nghi vấn, nhưng không ai có thể cho họ đáp án.

Tôn tiên sinh lại giảng giải kế hoạch tác chiến phức tạp, ví dụ như làm thế nào để chia nhóm hành động, nhóm nào là mũi tiến công chính, nhóm nào sẽ yểm trợ, tuyến đường rút quân, tình huống khẩn cấp… an bài thỏa đáng mọi chuyện. Họ đứng trong gió lạnh hơn một tiếng nhưng không ai thấy lạnh, ai cũng nhiệt huyết sôi trào vì sắp tới là cuộc chiến, bất luận là vì sợ hãi hay vì hưng phấn.

Cuối cùng, Tôn tiên sinh đứng trên người Bạch Linh – tọa kỵ của Dung Lan – cũng là bạch mã A Bố thích nhất, cao giọng hô một tiếng “Xuất phát!”. Thị trấn yên tĩnh sôi trào, họ đạp lên tuyết đọng, xuất phát về hướng mục đích!

Khi xuất phát, Tùng Hạ lại lo lắng hỏi: “Tôn tiên sinh, ông thật sự có thể đi vào đó ư?”

Tôn tiên sinh cười: “Yên tâm, quái vật IQ thấp không tiếp cận được tôi. Tôi và Trang Nghiêu, Đường Đinh Chi có thể chung tay hình thành một trường năng lượng sóng điện từ, phát tán ám thị mãnh liệt khiến quái vật sinh ra chán ghét sinh lý, không muốn tới gần chúng tôi. Phạm vi này tuy không quá lớn, nhưng đủ để chúng tôi tự vệ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Ba dị nhân tiến hóa não bộ và Tùng Hạ là đối tượng trọng điểm được bảo vệ trong nhóm. Bốn người này có lực tấn công yếu kém, song lại cực kỳ quan trọng. Có điều khả năng phòng ngự của họ cũng không yếu, ít nhất trước khi hao hết năng lượng thì sẽ không làm vướng chân người khác. Mà chỉ cần Tùng Hạ bình yên vô sự, họ không cần lo lắng đến chuyện năng lượng không đủ dùng.

Thị trấn giáp Golmud này cách khu trung tâm hơn 80 km, để đi vòng qua một vài quần cư động vật quá đáng sợ nên tổng cộng họ phải đi lộ trình gấp đôi. Lúc này gió tuyết mãnh liệt, giá lạnh thấu xương, nhiệt độ đã hạ đến mức âm 45 độ. Thế giới đã trở thành một cơn ác mộng, song không ai có ý kiến gì với môi trường khốc liệt này.

Sáu tiếng sau khi xuất phát, họ đụng phải công kích của nhóm đầu tiên, là một đám lừa hoang, trung bình mỗi con cao hơn sáu mét. Sau khi tận thế, rất nhiều động vật ăn cỏ bị hoàn cảnh bức bách, nhanh chóng tiến hóa ra vài khả năng linh tinh như có bộ phận đi săn và hệ tiêu hoá của động vật ăn thịt. Đám lừa hoang này đã tiến hóa ra hàm răng sắc bén và bốn vó cứng rắn hơn sắt. Nếu hàng chục con lừa hoang điên cuồng lao tới chỗ họ, đội ngũ của họ sẽ bị chúng chèn cho tan nát.

Tôn tiên sinh sớm có chuẩn bị, để phân đội 1 và phân đội 2 đối phó với tập kích trên đường, những người khác thì tiếp tục tiến về phía trước.

Phân đội 1 và phân đội 2 lần lượt được tạo thành từ dị nhân cấp hai ở thành Quang Minh và thành Huyền Minh, mỗi đội có nhân số trên dưới bảy người, bay trên trời chạy dưới đất đều có, rất nhanh đã phân tán được đám lừa hoang, đánh tan từng con.



Buổi sáng ngày đầu tiên, họ đi được mười hai tiếng, đụng phải ba lần tấn công, đều không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng buổi tối khi hạ trại nghỉ ngơi mới là thời điểm nguy hiểm nhất. Vì để giấu mình nên thậm chí họ không dám nhóm lửa, chỉ có thể nhai bánh bao và thịt xông khói cứng đơ, ôm nhau sưởi ấm.

Tùng Hạ nằm bên cạnh Thành Thiên Bích, đưa bình rượu cho hắn: “Này, còn nóng hổi.”

Thành Thiên Bích uống một ngụm rồi chuyền bình rượu đi tiếp, Liễu Phong Vũ nhận lấy, uống một ngụm lớn: “Hà, sảng khoái, rượu này nóng cháy cả ruột, ấm lên ngay thôi.”

Đường Nhạn Khâu cũng nhận lấy bình rượu uống một ngụm, nói: “Buổi tối không thể hoạt động, tôi lo có ai đó hoặc động vật sẽ chết cóng.”

Trang Nghiêu nói: “Không có cách gì cả, nếu dụ tới quá nhiều động vật thì chết càng nhiều.”

Đặng Tiêu chui cả người vào lông A Bố, vẫn lạnh đến run lên cầm cập, cậu đau khổ nói: “Em cảm thấy mình sẽ chết cóng.”

Tùng Hạ vỗ mặt cậu ta, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng nói bừa, anh sẽ truyền năng lượng cho cậu.”

“Anh cũng không thể không ngủ được.” Đặng Tiêu run giọng: “Cơ… cơ thể em không thể giữ nhiệt, còn thế này nữa có khi em sẽ ngủ đông.”

Tùng Hạ ngồi vào bên cạnh cậu, đưa năng lượng vào trong cơ thể cậu: “Không đâu, cùng lắm thì ban ngày anh ngủ tiếp, Tiểu Đặng, cố lên.”

A Bố kêu “meo” một tiếng, thè lưỡi liếm đầu Đặng Tiêu, cuộn mình lại càng chặt, định ôm Đặng Tiêu vào lòng mình. Nhưng dù sao thì hình thể của nó cũng quá lớn, không thể giữ ấm được hoàn toàn.

“Có cách rồi.” Tùng Hạ nghĩ tới cái gì đó, hô về phía Tống Kỳ: “Tống Kỳ, chúng tôi mượn Tiểu Ngũ nhà anh dùng chút được không?”

Tiểu Ngũ hai mắt mở to nhìn Tùng Hạ.

Tống Kỳ đang nhai đống thịt cứng như đá, sắp vỡ cả răng, căn bản không lo đến chuyện khác: “Ờ, lấy đi.”

Tùng Hạ cười ngoắc ngoắc Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, đến đây, đến đây nào.”

Tiểu Ngũ đứng lên, nghiêng đầu nhìn cậu hồi lâu, phun ra một câu: “Mẹ nhà anh.”

Liễu Phong Vũ cười ha ha, Đường Nhạn Khâu cũng hơi buồn cười, nhưng Liễu Phong Vũ sắp ngả vào người hắn, hắn vội vàng ôm lấy áo lông vũ thật dày của Liễu Phong Vũ.

Tùng Hạ lấy thức ăn dụ nó, rốt cuộc có công hiệu, Tiểu Ngũ chậm rì rì bước tới, há mỏ quắp mất thịt xông khói.

Đặng Tiêu lập tức nhào tới, ôm chặt Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ lớn tiếng rít lên: “Mẹ nhà anh, mẹ nhà anh!”

Phía dưới lông vũ của Tiểu Ngũ quả nhiên ấm áp, do thể tích nhỏ hơn A Bố nên có thể ủ ấm toàn thân cho Đặng Tiêu. Đặng Tiêu ôm lấy rồi không buông tay, sống chết cũng muốn ngủ dưới cánh nó. Tiểu Ngũ dùng mỏ mổ lên mổ xuống, mổ cả buổi mà Đặng Tiêu vẫn không chịu buông, cuối cùng mệt mỏi không còn sức nữa, đành phải nằm xuống đất nghỉ ngơi. Đặng Tiêu mãn nguyện, rốt cuộc thân thể dần dần ấm lên.

Đêm nay yên bình ngoài dự kiến, có điều buổi sáng hôm sau khi tỉnh lại, họ phát hiện có một con đại bàng đen đã chết cóng. Con đại bàng đen này do mang thai nên thân thể suy yếu, không thể chống lại giá lạnh. Họ không ngờ cái chết đầu tiên sau khi tiến vào Golmud không phải đến từ động thực vật biến dị đáng sợ mà từ nhiệt độ thấp xung quanh.

Trời vừa hửng sáng, họ lại tiếp tục lên đường. Từ thị trấn nhỏ đến khu trung tâm Golmud đi chừng năm ngày, trong năm ngày này họ bị tấn công chín lần, tổn thất hai động vật biến dị và một dị nhân cấp một, thêm mười mấy người bị thương. Buổi tối ngày cuối cùng, họ đã không thể ngủ nữa. Tới gần khu trung tâm Golmud, động thực vật biến dị hoạt động rất thường xuyên, họ lại không thể hành động vào ban đêm, bằng trình độ tiến hóa thị lực của họ thì chỉ có chịu thiệt. Họ chỉ có thể cẩn thận phòng bị, chuẩn bị chờ đến hừng đông thì phát động tấn công.

Đêm này trôi qua dài lâu khác thường.

Sáu người nằm cả trên bụng A Bố, nhỏ giọng nói chuyện.

Liễu Phong Vũ hỏi: “Giờ này năm ngoái chúng ta đang ở đâu nhỉ?”

Tùng Hạ nói: “Bắc Kinh đó anh, ấm áp thoải mái.” Nhớ tới căn phòng ấm áp sạch sẽ và thức ăn nóng hổi của viện khoa học, nước miếng của cậu cũng sắp chảy xuống.

“Năm kia thì sao?”

“Trên đường đến Bắc Kinh, hình như là ở Thành Đô? Hoặc ở Tây An? Khi đó cũng rất lạnh, cơ mà còn thua xa bây giờ.”

Liễu Phong Vũ rúc vào lòng Đường Nhạn Khâu, khẽ nói: “Này, hai năm rồi cậu không về nhà, có nhớ nhà không?”

Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Tôi vẫn duy trì thư từ qua lại với trong nhà.” Đương nhiên, là trước khi hắn đến Thanh Hải.

“Nếu lần này chúng ta thoát được, tôi với cậu về nhà xem sao nhé.”

Đường Nhạn Khâu cười hỏi: “Thật à?”

“Có gì mà giả, dù sao thì bay cũng rất nhanh, có điều nhất định phải là lúc thời tiết ấm áp.”

Thành Thiên Bích nói: “Ngộ nhỡ không ấm lên thì sao.”

Đặng Tiêu run giọng nói: “Thành ca, anh đừng làm em sợ.”

Trang Nghiêu khẽ nói: “Không dọa anh đâu, nếu sông băng Nam Cực tiếp tục khuếch tán, toàn cầu sẽ bước vào kỷ băng hà, xuân hè không còn tồn tại.”

Tùng Hạ cảm thấy hơi khó thở, cậu nắm tay Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích nắm lại tay cậu thật chặt, khoảng cách giữa lòng bàn tay chính là khoảng cách giữa trái tim.

Liễu Phong Vũ trầm mặc một hồi, đoạn cười nói: “Vậy cũng không sao, chúng ta đã cùng trải qua mùa hè, phải không A Bố?”

A Bố khẽ khàng kêu “meo” một tiếng, cái đuôi khổng lồ quét nhẹ vào họ.

Đặng Tiêu hít hít mũi: “He he, không sai, chúng ta cũng đã cùng hiển hách, đáng giá.”

Khóe miệng Tùng Hạ mỉm cười, cọ cọ vào lông bụng mềm mại của A Bố, tâm trạng bình tĩnh một cách thần kỳ.

Liễu Phong Vũ cười nhẹ: “Cho dù không có thời tiết ấm áp nữa, tôi cũng về nhà với cậu.”

Đường Nhạn Khâu dịu dàng “ừm” một tiếng.



Khi tia sáng đầu tiên cắt qua bầu trời u ám lúc bình minh, mọi người mượn luồng sáng nhạt nhòa ấy, nhìn về phía thành phố đổ nát phía xa.

Cuộc chiến bắt đầu.