Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 105





Tùng Hạ nhụt chí ngã xuống người Thành Thiên Bích, vùi mặt vào cổ hắn, cười khổ một tiếng: “Tôi thấy hơi mất mặt, nếu cậu muốn chê cười tôi thì âm thầm trong lòng là được, đừng thể hiện ra.”

Hơn bốn giờ chiều, tất cả đồ đạc Yến Hội Dương sai người mang tới đều đã được bố trí xong. Mạch điện trong nhà vốn bị phá hủy một phần nhỏ, sau khi máy phát điện thông điện, bóng đèn ở rất nhiều chỗ đều vẫn hoàn hảo không bị hao tổn gì, vẫn có thể sử dụng. Nước nóng thì hơi khó giải quyết, Yến Hội Dương dùng hai con trâu làm xe kéo đến một bể nước lớn, kết nối với một máy nước nóng điện, nước chảy ra từ trong bể nước là nước nóng, có điều số nước này không thể chảy theo đường ống mà chìa ra vài ống nước, trực tiếp chảy vào bên trong từ cửa sổ. Van nước lắp ở ngoài cửa, rất bất tiện, nhưng đối với họ mà nói thì đây đã là sự hưởng thụ khá tốt rồi.

Sau khi nhóm người kia đi thì lại có một nhóm người khác tới, đưa tới một con cá dài hơn một người, là cho A Bố. Điều này khiến Tùng Hạ hết sức bất ngờ, thời tiết lạnh như vậy, nước sông cũng đóng băng, phải biết rằng muốn bắt cá không phải chuyện dễ dàng. Không biết Yến Hội Dương đang muốn biểu đạt thành ý hợp tác hay là muốn cảm ơn họ đã cứu con gái hắn, hoặc là do cả hai, nói chung, tất cả những chuyện hắn làm đều vô cùng thích hợp.

Từ xa A Bố đã ngửi thấy mùi cá, mèo nào cũng như nhau, vừa nhìn thấy cá đã hết sức hưng phấn, bởi vì nhóm Tùng Hạ còn đang vây quanh con cá cởi dây thừng khiến nó không ăn được, đâm ra cuống lên quanh quẩn bên con cá, kêu “meo meo meo meo” không ngừng, còn không nhịn được dùng chân cạ vào một người đang cúi đầu cắt dây thừng, khiến người nọ sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất.

Tùng Hạ nhẹ giọng mắng: “A Bố, đừng dọa người ta, chờ một chút rồi sẽ cho mày.”

A Bố đặt cái đầu lớn ở phía trước con cá, đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm con cá, thậm chí còn không chớp mắt. Những người vận chuyển hàng hóa đến đứng ở cạnh đầu A Bố, cái cổ cũng có thể cảm giác được bộ lông thật dài của nó. Họ sợ đến mức không dám thở mạnh, đứng đơ người như pho tượng tại chỗ, trợn to hai mắt nhìn Tùng Hạ.

Tùng Hạ nói: “Không sao đâu, nó không tùy tiện tấn công người khác đâu.” Cậu sờ sờ mũi A Bố: “A Bố, mày muốn ăn sống hay ăn chín?”

A Bố nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng kêu “meo meo” một tiếng.

“Sống thì cứ thế ăn luôn, chín thì nửa con nướng, nửa con nấu canh, còn lọc xương ra cho mày nữa, chỉ để lại thịt thôi.”

A Bố dùng mũi cà cà tay cậu.

“Muốn ăn chín thì lui về sau mấy bước.”

A Bố quả nhiên lui về sau mấy bước, đứng một bên, mắt lom lom nhìn Tùng Hạ.

Một bác vỗ vỗ ngực: “Má ơi, cậu bạn, mèo này làm tôi sợ muốn chết, nó nghe hiểu được tiếng người hả.”

Tùng Hạ nói: “Nghe hiểu được.”

“Sao mà lớn vậy, cái đầu thôi cũng to hơn cả người, sợ chết khiếp, nuôi nó tốn nhiều lương thực lắm phải không.”

Tùng Hạ cười nói: “Nó tự đi săn thú, nhưng cá thì không dễ tìm.”

Bác đó lẩm bẩm: “Mèo mà, dù thế nào thì vẫn là mèo, vẫn thích ăn cá.” Vài thằng nhóc đi theo bác ta tháo gỡ con cá lớn từ trên xe trượt tuyết xuống: “Cậu bạn, còn cần làm gì nữa không?”

“Không cần, mọi người vất vả rồi, chuyện còn lại để cháu là được.”

“Cậu đừng khách khí, sếp Yến đã thuê chúng tôi tới giúp cậu, cậu cứ việc sai bảo chúng tôi, hơn nữa mỗi việc kéo con cá đến thì có gì mệt mỏi, chừng trăm cân gì đó, không phải cậu nấu canh cá cho con mèo này sao, chúng tôi giúp cậu lọc xương đầu ra nhé.”

Tùng Hạ cười nói: “Cũng tốt, bên này xong chuyện, cháu còn phải nấu cơm cho mọi người nữa.”

Bác ta chỉ huy vài người nhanh chóng moi hết nội tạng ra, lọc thịt xuống. Cá vốn lớn, xương cũng to như chiếc đũa, rất dễ lọc, chẳng bao lâu thì họ đã lọc được hết thịt cá ra.

A Bố nôn nóng đến độ cứ loanh quanh ở đấy, ngồi xổm được mấy phút là lại bắt đầu quấn lấy họ, còn không ngừng kêu.

Có một con mèo khổng lồ cao gần tám mét loanh quanh sau lưng, áp lực tâm lý này người thường không chịu nổi, có mấy người vừa làm vừa sợ, mồ hôi lạnh cũng nhỏ ra.

Hai mươi phút sau, cuối cùng họ đã lọc sạch thịt cá, những người đó cầm dao lên, kéo xe trượt tuyết, chỉ chốc lát sau đã bỏ chạy không còn ai.

Tùng Hạ bất đắc dĩ nhìn A Bố: “Mày dọa họ sợ, lần sau họ không mang cá đến nữa đâu.”

Tùng Hạ nướng một tảng thịt cá lớn trên đống lửa, số còn lại thì thái thành miếng nhỏ nấu canh, đồng thời, cậu cũng để lại phần thịt cho họ ăn.

Chẳng bao lâu, mùi cá bay ra, A Bố nôn nóng đến độ móng vuốt cũng bắt đầu cong lên, Tùng Hạ cười lớn ném một miếng thịt lớn đã để nguội bớt để không làm A Bố bị bỏng, A Bố há miệng liền nuốt miếng cá vào.

Men theo mùi hương, Đặng Tiêu cũng chạy ra, nhìn chỗ cá này chảy nước miếng: “Tùng ca, anh nướng cá mà sao không gọi em.”

“Đây là cho A Bố ăn.”

“Em ăn với.”

“Cậu không ăn được, sao cậu có thể cướp miếng ăn của A Bố chứ.”

“Con cá này lớn như vậy, em ăn một chút thì có sao đâu.”

Tùng Hạ nói: “Nồi cá bên cạnh để lại cho chúng ta đó, cậu chờ một chút, lát nữa anh sẽ nấu cơm.”

Đặng Tiêu thất vọng ngồi xuống bên cạnh.

Tùng Hạ cầm lấy một chuỗi thịt cá, cố ý trêu cậu ta: “Tiểu Đặng, nè.”

Đặng Tiêu vui mừng hớn hở nhận lấy cá nướng như một bé chó Pug, há mồm định cắn.

“Chờ một chút, không phải cho cậu ăn, anh bảo cậu thổi một chút, nóng quá A Bố không nuốt được.”

Gương mặt tuấn tú đẹp trai của Đặng Tiêu sụp đổ trong nháy mắt, ai oán nói: “Tùng ca, anh đừng như vậy chứ…”


“Nhanh lên một chút, cho A Bố ăn no rồi anh mới đi nấu cơm được.”

Đặng Tiêu không cam lòng thổi nguội miếng cá.

Nồi canh cá bên kia cũng đã nguột bớt, Tùng Hạ gõ nồi một tiếng: “A Bố, canh ăn được rồi.”

A Bố như nhận được đại xá, hận không thể vùi mặt vào trong nồi luôn, cái lưỡi hồng nhạt nhanh chóng liếm canh cá tươi ngon, ăn quên sầu.

Đặng Tiêu cắn mạnh miếng cá, nhét cả vào trong miệng: “A, sao mà nhạt thế…”

Tùng Hạ cười mắng: “Ai bảo cậu ăn, đó là thức ăn cho mèo mà.” Cậu bưng nồi cá kia lên: “Đi thôi, vào nhà, nấu bữa tối.”

Trong thẩm mỹ viện có một nhà bếp nhỏ, những người đó ngay cả nhà bếp cũng giúp họ quét dọn. Tùng Hạ ấn công tắc, đèn sáng lên, tuy đây chỉ là một bóng đèn nhỏ 50W, nhưng đó là đại diện của nền văn minh công nghiệp nhẹ, đại diện cho ánh sáng đã từng một thời huy hoàng của con người. Tùng Hạ thở dài, trong lòng vô cùng xúc động.

Chế phẩm thịt mà Yến Hội Dương đưa tới vẫn đông cứng như cục đá, có điều rau dưa và hoa quả đều tươi mới cả, vừa nhìn đã biết là vừa hái xuống, còn có mấy quả trứng gà lớn.

Tùng Hạ xào vài món thức ăn, hấp bánh bao trắng mịn, còn nấu một nồi canh cá. Sắc trời mới vừa tối, cơm tối đã nấu xong, cậu bảo Đặng Tiêu đi gọi những người khác đến ăn.

Mấy phút sau, Đặng Tiêu đã trở về: “Tùng ca, mấy anh ý không xuống.”

“Vì sao?”

“Liễu ca tìm thấy mặt nạ ở tầng hai, còn đang đắp mặt nạ, ba người kia còn đang xem video trong phòng Trang Nghiêu, hăng say lắm, nghiện hơn cả xem phim khiêu ***, quái! À, Tùng ca, anh thích nhất diễn viên nữ nào, em thích Maria Ozawa nhất.” Đặng Tiêu mập mờ nháy mắt với cậu.

Tùng Hạ cười nói: “Anh không thích con lai, anh thích Aoi Sora.”

“Hóa ra anh thích loại thịt thà à, em cũng thích… Á, không đúng, Tùng ca, không phải anh là gay sao?”

Tùng ca “sặc” một tiếng: “Còn muốn ăn cơm không đây?”

“Muốn.” Đặng Tiêu lập tức ngoan ngoãn.

“Mau ăn đi.” Tùng Hạ dùng bát chia tất cả thức ăn và canh ra làm bốn phần, miễn cho chuyện Đặng Tiêu mở miệng là ăn hết tất cả. Dạ dày của thằng nhóc này đúng là không có đáy, có đôi khi cậu ta ăn căn bản không phải vì no mà chỉ tham mà thôi. Cậu còn nhớ vài ngày trước, họ săn được một con bò rất mập ở trên đường, họ ăn không hết, thức ăn trên xe lại sung túc nên không muốn mang đi, nhưng không mang đi lại lãng phí, cứ chần chừ như vậy mãi, sau thằng nhóc này vì muốn ăn hết số thịt bò còn dư lại nên lập tức biến thân. Thân hình vừa được ba mét, dạ dày cũng lớn hơn rất nhiều, cậu ta gắng gượng quét sạch đống thịt bò, cuối cùng vì để tiêu hóa mà đành phải duy trì trạng thái người lưỡng cư trong thời gian lâu, thiếu chút nữa lạnh cóng đến ngủ đông luôn.

Trong đội ngũ có một tiểu tử ngốc như thế, đôi khi thật thú vị, đôi khi cũng khiến họ rất đau đầu.

Tùng Hạ lên phòng Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu trước, để tiết kiệm tài nguyên, họ vẫn xài hai người một phòng. Trong cuộc hành trình này phàm là nơi có thể ở lại bên trong thì đều là cậu và Thành Thiên Bích dùng một phòng, Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu một phòng, có điều hình như Trang Nghiêu không muốn chung phòng với Đặng Tiêu, đại khái là ngại cậu ta ngốc nghếch. Điều khiến Tùng Hạ vui mừng là quan hệ ở chung của Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu bây giờ cũng không tệ lắm, từ lâu rồi đã không còn chuyện vừa nhìn nhau đã không thoải mái. Dường như Liễu Phong Vũ vẫn lấy chuyện trêu chọc Đường Nhạn Khâu bảo thủ làm thú vui, còn phần lớn thời gian Đường Nhạn Khâu cũng không tính toán với hắn, hai người họ vẫn sống yên ổn với nhau.

Cậu gõ cửa phòng Liễu Phong Vũ, quả nhiên tìm thấy Liễu Phong Vũ đang đắp mặt nạ ở trên giường.

“Liễu ca, ăn cơm thôi.”

“A, bê lên cho anh với.” Liễu Phong Vũ vui vẻ nói.

Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh chờ một chút.”

Cậu lại đến phòng Trang Nghiêu, vừa lại gần cửa đã nghe bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc, chính là tiếng kêu cứu không giống âm thanh của con người mà ngày đó cậu nghe được từ trong đoạn video, một tiếng “cứu tôi” làm cho lông tóc dựng đứng.

Tùng Hạ kiên trì gõ cửa một tiếng: “Thiên Bích, Tiểu Đường, Trang Nghiêu, ăn cơm thôi.”

Một lát sau, Thành Thiên Bích mở cửa, nhìn qua thì ánh mắt hắn có chút mệt mỏi, hắn nói: “Anh bê cơm lên đây đi.” Nói xong cũng đóng cửa lại.

Tùng Hạ sửng sốt một hồi, buồn bực xuống lầu.

Cậu và Đặng Tiêu bê cơm nước lên cho bốn người kia. Sau khi cơm nước xong xuôi, cậu dọn dẹp sạch sẽ rồi trở về phòng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Cậu dùng ống nước đơn sơ thoải mái tắm nước nóng, còn giặt sạch đồ lót áo trong của mình và Thành Thiên Bích, sau khi xong việc thì cũng đã sắp mười một giờ, Thành Thiên Bích vẫn chưa trở về.

Xem ra mấy đoạn video kia thật sự có nội dung gì đó? Trong lòng Tùng Hạ mặc dù tò mò nhưng cậu thật sự không muốn đi xem, thôi chờ Trang Nghiêu tổng kết rồi phân tích cho họ nghe vậy.

Hơn nữa, cậu vừa tắm rửa xong, cả người thoải mái, trong phòng bắt đầu nóng lên nhờ hệ thống sưởi hơi nên cậu mặc áo ngủ bằng bông cũng không thấy lạnh, cho dù bên ngoài có đặt núi vàng đi chăng nữa, bây giờ ngay cả một lát cậu cũng không muốn rời khỏi nơi thoải mái này.

Tùng Hạ chui vào trong chăn đệm sạch sẽ, ngửi mùi thơm ngát của chăn, hết sức cảm động vì những gì khó có dịp hưởng thụ này.

Nằm xuống không được bao lâu cậu đã thấy lơ mơ.

Một lát sau, tiếng cửa mở vang lên, Thành Thiên Bích đã trở về.

Tùng Hạ lập tức tỉnh giấc vài phần: “Thiên Bích?”

“Ừ.”

“Mọi người xem xong rồi hả?”


“Ừ.”

“Thế nào?”

“Ngày mai cùng nhau nói.”

“Được, cậu mau đi tắm đi, có phải trong phòng ấm áp lắm không? Thoải mái chết đi được.” Tùng Hạ xuống giường, đưa khăn mặt và áo ngủ cho hắn: “Mặc áo ngủ này là đủ rồi.”

Thành Thiên Bích nhận lấy đồ rồi tiến vào phòng tắm.

Tùng Hạ có chút bận tâm nói: “Cậu không sao chứ? Có phải trong cái video đó có gì không được hay không?”

Thành Thiên Bích quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Không liên quan đến chúng ta lắm, đừng quá lo lắng.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Chỉ cần chúng ta rời xa khỏi cái tháp kia.” Nói xong, hắn lại tiến vào phòng tắm.

Tùng Hạ như có điều suy nghĩ đứng một hồi tại chỗ, xem ra trong video có cái gì đó khiến Thành Thiên Bích cũng cảm thấy bị uy hiếp, cậu đã không thể nào tưởng tượng ra, rốt cuộc thì ba người bọn họ đã nhìn thấy cái gì. Bất kể là cái gì, chỉ cần họ đã rời xa, chắc là không sao nữa rồi.

Tùng Hạ chui về trong ổ chăn, nhưng thấy hơi khó ngủ, sự hiếu kỳ trong lòng người là vô hạn, cậu ước gì bây giờ Thành Thiên Bích sẽ nói cho cậu biết.

Một lát sau, Thành Thiên Bích đi ra, mang theo một thân hơi nước trèo lên giường.

Trong khoảnh khắc nệm bị hãm xuống, suy nghĩ của Tùng Hạ lập tức bị lôi từ tháp Đại Nhạn về giường, một sợi dây cung trong đầu cậu bị kéo căng.

Nhầm rồi, bây giờ không phải lúc nghĩ đến tháp Đại Nhạn, bây giờ là… bây giờ là thời gian của cậu và Thiên Bích trong một căn phòng ấm áp, chăn đệm sạch sẽ và còn chung chăn chung gối nữa.

Tùng Hạ không thể kiềm chế những suy nghĩ xa xôi trong lòng, suýt nữa bật cười, cậu không biết những người đàn ông lần đầu yêu đương sẽ có suy nghĩ gì với người mình thích, có phải họ cũng giống cậu, muốn đụng chạm, muốn vuốt ve, muốn làm chuyện thân mật hay không? Bất luận đối phương là nam hay nữ.

Tùng Hạ có chút căng thẳng túm lấy chăn, mở to mắt nhìn Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích vừa nằm xuống thì tiếp xúc với ánh mắt của cậu, hắn không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”

Tùng Hạ phải khiến da mặt mình dày lên, nếu không lấy tính cách của Thành Thiên Bích, cả đời này hai người đến hôn là xong việc, cậu nói quanh co: “Chúng… chúng ta… không làm… làm chút gì đó hay sao?”

Trong mắt Thành Thiên Bích lóe lên một sự khác thường, ánh mắt hắn lưu luyến trên mặt Tùng Hạ: “Anh muốn làm gì?”

Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái: “Còn cậu? Cậu không muốn làm gì sao?”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một lát, quay đầu đi: “Tôi mệt mỏi, tôi muốn ngủ.”

Da đầu Tùng Hạ muốn nổ tung, không biết lấy dũng khí từ đâu, cậu vén chăn lên rồi nhào lên người hắn, buồn bã nói: “Đại binh ca, sao cậu lại muốn ngủ cơ chứ? Hai ta làm gì đó đi chứ?”

Thành Thiên Bích ôm lấy hông cậu, trầm giọng nói: “Anh muốn làm gì.”

Tùng Hạ buồn bực nói: “Tôi tốt xấu gì cũng mới hơn hai mươi tuổi, tôi không muốn cả đời làm trai tơ cho Liễu ca chê cười, bây giờ đừng nói đồng tính luyến ái, sống hay chết cũng không có ai quản nữa rồi, tôi nghĩ chúng ta đã không còn gì phải cố kỵ, chi bằng…”

Thành Thiên Bích nhéo nhéo hông cậu: “Không phải lần trước anh sợ hay sao?”

“Tôi không sợ, nhiều nhất là tôi có chút căng thẳng mà thôi.” Tùng Hạ cúi người, liếm liếm môi Thành Thiên Bích, nhẹ giọng nói: “Cậu hỏi lại tôi lần nữa, tôi nhất định gật đầu.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu chằm chằm vài giây, đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, gò má nổi lên màu ửng đỏ không giấu được, trực tiếp khiến Tùng Hạ sửng sốt.

Mặt Thành Thiên Bích đỏ lên, mặt Tùng Hạ cũng thoáng cái đã nóng ran, dũng khí vừa tích trữ đã trôi mất phân nửa, xem ra chuyện đòi hỏi yêu thương không khác chiến tranh là mấy, cần “nhất cổ tác khí”, nếu không sẽ “tái nhi suy tam nhi kiệt [111]”, Tùng Hạ quẫn bách ngồi trên bụng Thành Thiên Bích, lui cũng không phải, tiến cũng không xong, xấu hổ đến nỗi muốn tìm một chỗ đập đầu vào rồi xỉu luôn.

[111] Cả câu trên lấy từ “Tả Truyện” Trang Công thập niên. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.

Tuy cậu chưa từng qua lại bạn bè với con gái, nhưng chắc là bạn gái cũng không khó như Thành Thiên Bích ha.

Tùng Hạ nhụt chí ngã xuống người Thành Thiên Bích, vùi mặt vào cổ hắn, cười khổ một tiếng: “Tôi thấy hơi mất mặt, nếu cậu muốn chê cười tôi thì âm thầm trong lòng là được, đừng thể hiện ra.”

Thành Thiên Bích vươn tay, đầu ngón tay lạnh lẽo thăm dò vào trong quần áo Tùng Hạ, nhẹ nhàng vuốt ve hông cậu. Tùng Hạ có thể cảm giác được đầu ngón tay hắn hơi run lên, Thành Thiên Bích căng thẳng một thì cậu còn căng thẳng hơn.

Trời ạ, đều là trai tơ cả, ai còn chê cười ai.

Tùng Hạ cắn răng một cái, kiên quyết, theo bản năng đưa tay xuống tìm kiếm, nắm lấy bảo bối của Thành Thiên Bích.

Cơ thể Thành Thiên Bích cứng đờ.

Tùng Hạ khẽ nói: “Dù sao thì ở đây cũng không sai đâu nhỉ.”

Cậu thử giật giật ngón tay, có thể cảm giác được thứ nằm trong tay có phản ứng rất lớn. Bàn tay Thành Thiên Bích đặt ngang lưng cậu đột nhiên thắt chặt, ôm lấy toàn bộ eo hông cậu, xoay người đè lên người Tùng Hạ.

Tùng Hạ đối diện với ánh mắt của Thành Thiên Bích, trong đôi mắt luôn tỉnh táo tự kiềm chế ấy, cậu thấy được một chút tâm trạng dữ dội thuộc về đàn ông.

Tùng Hạ dùng một tay ôm lấy cổ hắn, dùng sức hôn lên môi hắn, tay kia thì to gan đưa vào trong áo ngủ của Thành Thiên Bích, lần đầu tiên cậu chạm vào cái đó của một người đàn ông khác, cảm giác ấy tương đối kỳ diệu, phản ứng đầu tiên của cậu chỉ có một: Nó thật cmn lớn, cảm giác còn lớn hơn cậu đã nghĩ mà hồi trước cậu nhìn thấy khi họ tắm chung.

Thành Thiên Bích nhiệt tình đáp lại nụ hôn này, đầu lưỡi ướt át cạy mở hàm răng Tùng Hạ, tiến vào chiếm giữ khoang miệng cậu, động tác hơi thô bạo lại kích thích khát vọng vô tận của hai người.

Tay Thành Thiên Bích cũng đưa vào trong quần áo Tùng Hạ, khống chế Tùng Hạ, thân thể cậu mềm nhũn, bởi vì quá hưng phấn mà run rẩy dữ dội hơn.

Hai người không ngừng hôn đối phương, lên môi, lên cằm, gò má… Động tác của họ hơi có vẻ vụng về nhưng đều đang dùng phương pháp thân mật nhất đáp lại sự nhiệt tình của người kia. Đồng thời, dụng vọng nam tính của họ đang kề sát vào nhau, đây đó qua lại ma sát với làn da bỏng rẫy của nhau. Dòng nước lũ của dục vọng mãnh liệt ập vào thân thể họ, khiến tư duy họ nóng ran, khiến tứ chi họ tê dại, khiến trong dòng cảm xúc không thể tự động kiềm chế, họ không ngừng… không ngừng trầm luân.

Cho đến tận khi, dưới sự đụng chạm dịu dàng mà nhiệt tình của đối phương, họ tận tình giải thoát.

Cơ thể Tùng Hạ như rã cả ra, cậu ôm lấy hông Thành Thiên Bích, đặt trán lên cơ ngực rắn chắc của hắn, không ngừng thở phì phò.

Thành Thiên Bích vuốt ve làn da bóng loáng sau lưng cậu từng chút từng chút một, mặc dù không ai nói gì nhưng ngay cả hơi thở trầm thấp cũng lộ ra sự thỏa mãn. Hắn cúi đầu, hôn một cái lên tóc Tùng Hạ, cánh tay hơi dùng sức ghì lấy lưng Tùng Hạ, để ngực cậu áp sát ***g ngực hắn.

Tùng Hạ càng thêm dùng sức ôm lấy Thành Thiên Bích, hai người kề sát đối phương, giữa họ không dư một kẽ hở.

Tùng Hạ nhẹ giọng cười nói: “Chuyện này… cũng thật thoải mái.”

Thành Thiên Bích không nói gì.

“Có phải cậu thấy ngượng hay không? Không sao, cậu không cần lên tiếng. Tôi nghĩ rằng vận may của mình thật tốt, thật đấy.”

“Tôi cũng vậy.” Thành Thiên Bích khẽ nói: “Vận may của tôi, cũng tốt.”

Tùng Hạ hôn một cái lên cằm Thành Thiên Bích, dịu dàng nói: “Vận may của chúng ta sẽ mãi mãi tốt.”

Thành Thiên Bích ôm chặt lấy cậu, trong lòng ngập tràn tình cảm ấm áp.