Kỳ Án Phân Thây

Chương 34: Tàn Sát






Sở Mộng Hàn bị chôn vùi trong hố đất, tình hình rất nguy cấp.

Nếu tôi tiếp tục giằng co với hòa thượng mặt thẹo thì có thể cô sẽ chết vì ngạt thở.Tôi cố tình khiêu khích hòa thượng mặt thẹo, chọc cho anh ta phải nắm chặt cái xẻng sắt và lao thẳng lên đằng trước.Hòa thượng mặt thẹo hơn hẳn tôi về sức mạnh và tốc độ, cộng với việc trong tay anh ta còn có cái xẻng sắt, tấn công trực diện rõ ràng không phải là một sự lựa chọn tốt nhất, nếu muốn chế ngự anh ta thì phải tìm cách khác.“Oắt con, là tự mày đâm đầu vào chỗ chết đấy nhé!” Hòa thượng mặt thẹo rống một tiếng, vung cái xẻng sắt trong tay lên và bổ vào trán của tôi.Cái xẻng sắt dài ít nhất một mét và nặng không dưới mười ki-lô-gam.

Cộng với sức mạnh khủng khiếp của hòa thượng mặt thẹo, nếu như bị phần nhọn của nó đập ngay chính diện thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.Cái xẻng hòa cùng với làn gió mạnh xông thẳng tới trước mặt tôi, tôi cố hết sức lách sang bên phải một chút.

Trong giây tiếp theo, đúng lúc phần sắc nhọn của cái xẻng bổ trúng cây non phía sau tôi và chặt đứt nó ngay lập tức.“Oắt con, để tôi xem mày có thể trốn được bao lâu!” Dường như hòa thượng mặt thẹo không bao giờ biết mệt mỏi, lời nói vừa dứt, anh ta dùng chân đá văng cây non đã bị gãy lìa kia rồi lại vung cái xẻng sắt lên một lần nữa.Không hiểu sao cảnh đánh cờ với "Giả Tĩnh Hư" lại hiện lên trong đầu tôi một lần nữa.Nếu cứ tiếp tục né tránh thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tên mất trí đối diện đập trúng mà thôi.

Nếu muốn chiến thắng ván cờ này, có lẽ chỉ còn có thể liều mạng đánh nhau một trận để tìm kiếm cơ hội sống sót.Tôi nghiến răng nghiến lợi, cầm con dao găm trong tay, nhìn tên hòa thượng mặt thẹo lại đang tiếp tục vung xẻng sắt lên.Chính là lúc này!Tôi rút con dao găm ra, dùng sức của cổ tay và ngón tay, phóng con dao găm thẳng vào mặt của hòa thượng mặt thẹo.Đây là vũ khí duy nhất trong tay tôi, trong chiến đấu trực diện, rõ ràng con dao găm không có lực sát thương bằng cái xẻng sắt.

Tuy nhiên, nếu thay đổi phương pháp thì có lẽ sẽ đạt được kết quả ngoài mong đợi.Con dao găm vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung và lao thẳng vào mặt của hòa thượng mặt thẹo.

hòa thượng mặt thẹo chưa kịp phòng bị nên chỉ có thể đưa tay lên chặn con dao găm lại theo bản năng.Sau đó chỉ nghe thấy tiếng rên la thảm thiết, con dao găm đã cắm chặt vào bả vai của hòa thượng mặt thẹo, chẳng mấy chốc máu đã nhuộm đỏ gần hết ống tay áo của anh ta."Thằng khốn, ông đây sẽ giết chết mày!"Hòa thượng mặt thẹo đau đớn ôm lấy bờ vai bị thương của mình, đôi mắt trừng to như muốn xé nát tôi ra thành trăm mảnh.Không thể cho anh ta một cơ hội để thở!Đây không phải là cuộc ẩu đả mà trong đó tôi đánh một chiêu thì tới phiên anh đánh một chiêu, trận chiến này không có nhiều quy tắc và giới hạn như vậy.


Đây hoàn toàn là một trận tàn sát chém giết kịch liệt.

Mà ở đó mục đích của mỗi người đều chỉ có một, đó là làm thế nào để có thể lấy mạng của đối phương.Chân phải dùng lực, tôi lao thẳng đến trước mặt hòa thượng mặt thẹo như một con báo săn mồi và ôm chặt lấy eo của anh ta.Con dao găm đã găm trúng vào vai phải của hòa thượng mặt thẹo, cộng thêm lực đẩy của tôi, trong nháy mắt anh ta bị mất thăng bằng, cả người anh ta cùng với cái xẻng sắt trong tay ngã lăn ra đất."Đi chết đi!"Lợi dụng lúc anh ta còn đang lúng ta lúng túng nằm trên mặt đất, tôi chớp thời cơ, chộp lấy con dao găm đang ghim vào bả vai của anh ta, tiếp tục dùng sức ấn thật mạnh xuống.Con dao găm chỉ xuyên qua lớp cơ của anh ta, thực ra không gây sát thương gì đáng kể.

Nếu có thể phế bỏ hoàn toàn bả vai của anh ta thì cái tên khệnh khạng ở trước mặt này cũng không còn là mối đe dọa của tôi nữa.Con dao găm từng chút, từng chút một cắm sâu vào bả vai của hòa thượng mặt thẹo, ở khoảng cách này, gần như có thể nghe thấy tiếng cơ bắp và xương cốt của anh ta bị xé toạc ra.Không phải tôi quá tàn nhẫn, mà là vì người đàn ông ở trước mặt tôi đã gây ra rất nhiều vụ án mạng rồi.

Nếu như không sử dụng phương pháp cực đoan này thì bây giờ người đang nằm ở trên mặt đất đã có thể là tôi.

Ngược lại, nếu hoán đổi tôi và hòa thượng mặt thẹo, chắc chắn cách thức anh ta dùng để đối phó với tôi sẽ còn độc ác hơn nữa kìa."Á! Tao sẽ giết chết mày!" Đôi mắt hòa thượng mặt thẹo long lên sòng sọc, gò má từ lâu đã sưng to lên thành một khối vì đau đớn.

Vai phải của anh ta bị con dao găm đâm xuyên qua, nên không thể cử động tay phải dù chỉ là một chút, vì vậy anh ta chỉ có thể không ngừng huơ tới huơ lui tay trái để liều lĩnh chống cự.Tôi gần như tập trung toàn bộ sức lực vào con dao găm, khi con dao găm tiếp tục xuyên qua, máu liên tục tràn ra không ngớt và nhuộm đỏ cả người anh ta.Hòa thượng mặt thẹo giống như ác quỷ bị đóng đinh trên cây thánh giá, không ngừng kêu gào thảm thiết, chỉ thiếu chút nữa là có thể khiến con ác quỷ này hoàn toàn cút trở lại địa ngục.Con dao găm đâm vào càng ngày càng sâu, hòa thượng mặt thẹo lại càng giãy giụa nhiều hơn.

Nhưng lúc này, đột nhiên tôi cảm thấy vai trái tê dại, trong chốc lát tay trái không thể tiếp tục dùng lực được nữa.Tôi nhìn lại bả vai trái của mình, lúc này vai áo đã ướt đẫm một màu đỏ tươi.

Vết thương được khâu lại trước đó đã hoàn toàn toạc ra, máu thấm ra miếng băng vải và không ngừng rơi xuống rả rích.Xui rồi, sao nhất định phải là lúc này chứ! Rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi thì tôi đã có thể xoay ngược tình thế trong chớp mắt rồi.

Chính ngay khoảnh khắc tôi đang khựng lại này, hòa thượng mặt thẹo đang ở thế bất lợi đột nhiên giành được cơ hội.Nhìn thấy bờ vai đẫm máu của tôi, kẻ mất trí đó đã bắt được cơ hội duy nhất!Hòa thượng mặt thẹo đã hoàn toàn vứt bỏ vai phải của mình, để mặc con dao găm kia xuyên sâu qua nó và thậm chí còn làm rách nát các cơ trong đó.

Anh ta nhìn tôi với một nụ cười dữ tợn, dùng cánh tay trái còn có thể động đậy được của mình, hung hãn bóp chặt lấy cổ họng của tôi.Đôi bàn tay to lớn đầy vết chai sần tựa như chiếc kẹp thép mạnh mẽ, cho dù anh ta đang ở trong hoàn cảnh bị tôi áp chế, nhưng tôi vẫn cảm thấy cổ họng mình như sắp bị bóp nát.Tôi không thể tiếp tục tấn công vào vai của anh ta được nữa, cảm giác ngột ngạt dữ dội từ cổ họng đang lan tràn khắp da thịt tôi.

Khi thiếu oxy, cơ bắp của tôi bắt đầu mỏi nhừ và mất đi kiểm soát, tôi cũng không thể chiếm ưu thế trong trận chiến sáp lá cà như lúc nãy được nữa.“Á!” Hòa thượng mặt thẹo lại bóp cổ họng tôi chặt hơn rồi từ từ đứng lên khỏi mặt đất.Tôi cứ bị bóp chặt và nhấc bổng nửa người lơ lửng trên không trung như vậy, cảm thấy sức lực của cơ thể như bị hút đi từng chút một.

Vào lúc này, tên hòa thượng mặt thẹo đó giống như một tay thợ săn lão luyện, đang ra sức hành hạ con mồi trong tay một cách hả hê.Cảm giác siết chặt quanh cổ càng ngày càng mạnh hơn, tôi có thể cảm thấy hai con ngươi của mình trũng xuống và không ngừng trợn ra ngoài.

Hai lá phổi đau rát dữ dội giống như bị lửa thiêu cháy, tôi cố gắng hết sức muốn đẩy ngón tay của anh ta ra, nhưng tên hòa thượng mặt thẹo đó càng bóp càng chặt hơn.Ý thức của tôi dần dần lìa xa thân xác của tôi theo thời gian.


Hai cánh tay đều nặng như chì, càng ngày càng khó kiểm soát.

Lẽ nào mọi thứ thật sự phải kết thúc ở đây ư?"Đoàng!"Một tiếng súng vang lên, to đến nỗi gần như làm vỡ cả màng nhĩ của tôi.Áp lực trên cổ lập tức biến mất, tôi chỉ cảm thấy thân thể cạn kiệt hết sức lực và cả người ngã sóng soài xuống đất.Dường như hòa thượng mặt thẹo đã bị trúng một viên đạn, anh ta nằm ngay đơ trên mặt đất và không còn động đậy gì nữa, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.Đầu óc tôi mê man choáng váng, rõ ràng là vẫn chưa hoàn hồn từ trận chém giết đẫm máu vừa nãy.

Tôi nhìn lại trước mặt, Lý Kiến Quân giơ súng lục từ xa băng băng lao tới, có thể dễ dàng đoán được phát súng ban nãy là do anh ta bắn ra.Chỉ có một mình Lý Kiến Quân và xung quanh không có bất kỳ cảnh sát nào khác.

Đoán chừng tên này vì lo lắng cho sự an toàn của Sở Mộng Hàn mà đã chạy tới nhà cũ của nhà họ Chu trước những người còn lại.“Cô không sao chứ?” Trong thoáng chốc tôi đã nghe thấy tiếng Lý Kiến Quân hét lên.Tôi sững sờ mất mấy giây, ôm chặt cổ họng rồi cố gắng hét lớn nhất có thể: "Đừng lo cho tôi, cứu Sở Mộng Hàn trước đi."Nhưng mà cái tên Lý Kiến Quân trước mặt dường như không hề có ý quan tâm đến tôi một chút nào cả, anh ta xoay người lao thẳng về phía gò đất, hì hục gạt bỏ đi bùn đất đang che phủ trên người Sở Mộng Hàn từng chút, từng chút một.Khốn khiếp, đừng như vậy chứ! Anh trai à, như thế thì có xá gì, tôi thấy có vẻ như tôi còn bị thương nặng hơn Sở Mộng Hàn nữa đấy!Lý Kiến Quân hì hục đào và nhanh chóng đưa được Sở Mộng Hàn ra khỏi gò đất, giúp cô xé băng keo, đồng thời cởi dây trói hai tay và hai chân cho cô.

Anh ta vừa lo lắng hét tên Sở Mộng Hàn, vừa tận tình lau sạch đất bùn trên người cho cô.Người ta thường nói “hoạn nạn mới biết chân tình”, quả nhiên trong mắt thằng cha Lý Kiến Quân này chỉ có mỗi mình Sở Mộng Hàn mà thôi.Chỉ trong tích tắc đã nhìn thấy hòa thượng mặt thẹo đầu bù tóc rối và mặt đầy máu tanh đang lê cánh tay trái dường như đã mất hết cảm giác, từ mặt đất chầm chậm bò dậy ở ngay trước mặt.Viên đạn chỉ làm xược qua và gây ra vết xây xát má trái của anh ta, hoàn toàn không gây ra vết thương nào đáng kể.

Kẻ mất trí đó, anh ta vẫn còn sức chiến đấu!“Lý Kiến Quân, cẩn thận!” Tôi che cổ họng và hét lên những lời này một cách khó nhọc.Lý Kiến Quân sửng sốt trong chốc lát, sau đó anh ta đã kịp phản ứng, rút súng lục ra và chĩa vào tên hòa thượng mặt thẹo ở phía sau rồi quát lớn: "Giơ hai tay lên, đừng hòng chống cự, kẻ tình nghi, anh đã bị bắt!"Rõ ràng Lý Kiến Quân đã đánh giá sai tình hình, ngay từ đầu cái tên mất trí điên cuồng giết người này đã không bao giờ chấp nhận khoanh tay chịu trói cả.Hòa thượng mặt thẹo giơ tay trái lên, nắm lấy con dao găm đang đâm vào bả vai của mình, rống to như một con thú và trực tiếp rút con dao ra.Con dao găm cắm trên vai bị anh ta điên cuồng rút ra khỏi bắp thịt, máu tươi liên tục phun ra dọc theo vết thương giống như sông vỡ bờ.

Không còn từ ngữ nào có thể miêu tả được tên hòa thượng mặt thẹo này nữa, làm gián điệp nhiều năm như vậy rồi nhưng trước nay tôi vẫn chưa từng gặp tên đạo chích nào dũng mãnh như anh ta.Không chỉ tôi, mà ngay cả Lý Kiến Quân trước mặt cũng thấy sững sờ.Đúng lúc đó, Lý Kiến Quân đã quên mất khẩu súng lục trong tay mình nhưng hòa thượng mặt thẹo thì nhớ rất rõ rằng trong tay anh ta vẫn còn một con dao găm có thể dùng để giết người.Nhanh như chớp, hòa thượng mặt thẹo giơ tay lên, dùng sức và quăng thẳng con dao găm về phía trước.

Ở khoảng cách này, ngay cả một kẻ tay mơ cũng thừa sứcném trúng được mục tiêu.Con dao găm lao nhanh như gió, xé nát không khí, trực tiếp ghim thẳng vào ngực của Lý Kiến Quân.

Anh ta không kịp trốn, mà chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.“Lý Kiến Quân!” Anh chàng này, thật là giúp không xong mà còn gây thêm việc mà!"Ha ha ha ha, muốn giết tao sao? Mơ đi! Lũ chó đẻ, chúng mày đều phải chết trong tay tao!" Hòa thượng mặt thẹo như phát điên, vết thương trên mặt và bả vai của anh ta đều không ngừng chảy máu.

Nhưng dường như anh ta không hề cảm thấy đau đớn, chỉ lăm lăm dùng tay trái nắm lấy cái xẻng trên mặt đất, kéo về phía Lý Kiến Quân từng bước, từng bước một.Tôi cố nén cơn đau nhói ở vai trái và chạy đến.

Cho dù quan hệ giữa tôi với Lý Kiến Quân không tốt lắm, nhưng tôi cũng không muốn anh ta phải chết ở đây.Đúng lúc này, đột nhiên bên cạnh Lý Kiến Quân có một bóng người đứng thẳng lên.Mái tóc dài rối tung, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt lạnh lùng như mọi khi.Đó là Sở Mộng Hàn! Cô đã khôi phục rồi sao? Sao lại nhanh như vậy!Hòa thượng mặt thẹo giống như là ma quỷ vậy, nhưng gương mặt Sở Mộng Hàn không hề hiện lên chút sợ hãi nào cả, nói cách khác, ngay từ đầu cô đã rất xem thường hòa thượng mặt thẹo.“Cô nàng thối tha, ai cho phép cô đi ra, mau quay lại gò đất cho tôi!” Hòa thượng mặt thẹo rống lên, anh ta thay đổi mục tiêu và đi thẳng về phía Sở Mộng Hàn.Trong mắt anh ta, Sở Mộng Hàn là bước cuối cùng để hoàn thành nghi thức tu tiên, cho nên hòa thượng mặt thẹo tuyệt đối sẽ không cho phép cô dễ dàng trốn thoát khỏi đây."Cẩn thận!"Dường như Sở Mộng Hàn không hề nghe thấy lời cảnh báo của tôi, thậm chí còn tăng tốc, đi về phía hòa thượng mặt thẹo.

Nếu không phải là nắm chắc phần thắng trước tên to xác cồng kềnh đối diện thì có lẽ Sở Mộng Hàn đã phát điên rồi.Hòa thượng mặt thẹo chộp lấy cái xẻng sắt, chỉ dùng tay trái giơ cái xẻng sắt lên cao rồi đập vào mặt Sở Mộng Hàn.

Nhưng mà người ở đằng sau cũng không hề tránh né, chỉ giương đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sự việc đang diễn ra ở trước mặt.Năm mươi xăng-ti-mét, bốn mươi xăng-ti-mét và không xăng-ti-mét.Cái xẻng sắt càng ngày càng gần Sở Mộng Hàn, suýt chút nữa tôi có thể nghe thấy tiếng vỡ sọ.

Đúng lúc quan trọng này, đột nhiên Sở Mộng Hàn động đậy.Cô di chuyển rất nhanh và đã sớm nhắm vào tay trái của hòa thượng mặt thẹo.


Khi cái xẻng rơi xuống, cô đã nắm lấy tay trái của đối phương trước một bước, sau đó vặn cổ tay trái của anh ta bằng kỹ thuật bẻ và khóa khớp.Do bị thương ở vai phải, nên hòa thượng mặt thẹo chỉ có thể dùng tay trái.

Anh ta rõ ràng đã đánh giá thấp Sở Mộng Hàn, không ngờ rằng mình sẽ bị cô gái thoi thóp sắp chết hành hạ, vả lại còn bị cô tra tấn vô cùng dã man.Hòa thượng mặt thẹo đau đớn, nhưng ỷ vào sức mạnh trai tráng nên vẫn ra sức đánh trả Sở Mộng Hàn.Sở Mộng Hàn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vòng qua trước mặt của hòa thượng mặt thẹo, giơ chân lên, rồi đạp mạnh một cái vào đũng quần của anh ta.

Toàn bộ động tác đều vô cùng lưu loát và thuần thục, cảnh tượng ấy khiến tôi cũng cảm thấy đau dùm cho “chỗ đó” của anh ta!"Chết tiệt, cô nàng thối tha kia, tôi sẽ giết cô!”Sau khi bị tấn công vào chỗ hiểm, một tên to xác kềnh càng cứng cỏi như hòa thượng mặt thẹo cũng phải đau đớn đến mức co quắp người lại.Ngược lại, Sở Mộng Hàn vẫn rất bình thản, tiện tay đoạt lấy cái xẻng sắt từ tay của hòa thượng mặt thẹo, nhấc nó lên và giáng thẳng vào trán của anh ta.Một tiếng thét ai oán vang lên, tên to xác kềnh càng kia cuối cùng cũng ngã lăn ra đất và không còn động đậy nữa.Lúc này Sở Mộng Hàn vẫn còn rất lý trí.

Mặc dù đòn tấn công này cô dùng nhiều sức hơn, nhưng vẫn không xuống tay giết chết anh ta.

Nếu không thì tên hòa thượng mặt thẹo đó khó mà giữ được mạng chó của anh ta.Vào lúc đó, gần như hai chúng tôi thở phào nhẹ nhõm cùng một lúc.

Nếu không có Lý Kiến Quân và tôi đến kịp thời, Sở Mộng Hàn thực sự đã trở thành người chết tiếp theo trong vụ án phân thây rồi.

Nhưng mà nếu không phải Sở Mộng Hàn kịp thời hồi phục và giải quyết cái tên to xác kềnh càng này, thì tất cả chúng tôi sẽ bị anh ta hành hạ cho tới chết.Sở Mộng Hàn ném cái xẻng sang một bên, trừng mắt nhìn tôi và nghiêm nghị nói: "Còn không qua đây giúp một tay à!"Không ngờ dù đã được tôi cứu mạng nhưng thái độ của người phụ nữ này đối với tôi cũng chẳng thay đổi là mấy.Tôi nặng nhọc kéo bàn tay trái đang tê liệt vì đau của mình, chậm rãi bước tới, rồi trói chặt hòa thượng mặt thẹo bằng một sợi dây trên mặt đất.

Ngay cả khi bị thương nặng như vậy, hòa thượng mặt thẹo vẫn giãy giụa cực kỳ dữ dội, khiến tôi và Sở Mộng Hàn phải rất chật vật mới có thể trói được anh ta.Mặt khác, tình hình của Lý Kiến Quân không mấy lạc quan.

Vết đâm của hòa thượng mặt thẹo rất sâu và con dao găm vẫn đang ghim chặt vào ngực của anh ta, tôi không biết vết thương này có tổn thương đến tim và phổi của anh ta hay không.Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là tận dụng các dụng cụ sẵn có ở đây để cầm máu cho Lý Kiến Quân và giúp anh ta ổn định lại tinh thần.

Tất cả những gì còn lại là kiên nhẫn chờ xe cấp cứu đến.Màn chém giết vừa rồi khiến Triệu Tố đang trốn trong biệt thự cũng cảm thấy rất sợ hãi.

Cô nhóc này chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, nhưng nhờ có tư chất tốt nên cô ấy nhanh chóng bình phục.Ngay sau đó, các cảnh sát khác của tổ chuyên án cũng lần lượt chạy đến hiện trường và bắt giữ thành công hòa thượng mặt thẹo.Tuy nhiên, khủng hoảng vẫn chưa được giải quyết, bởi vì cách đây không lâu, ông lão Chu đã bị ai đó giết chết trong bệnh viện.Cả tôi và Sở Mộng Hàn đều biết rằng hòa thượng mặt thẹo không phải là điều quan trọng trong vụ án phân thây, người đàn ông liều lĩnh này chỉ là đồng phạm mà thôi.Trong khi chúng tôi đang chém giết ác liệt ở đây thì một hung thủ khác ẩn mình trong bóng tối đã bắt đầu thực hiện hành động của mình rồi!.