Kỳ Án Phân Thây

Chương 31: Hoàn Cảnh Khó Khăn






Tiếng nổ qua đi, cả căn phòng mau chóng chìm trong bóng tối, máy điều hòa không khí, đèn điện, màn chiếu phim, tất cả các thiết bị điện đều ngừng hoạt động.

Cảnh tượng trước mắt gợi cho tôi nhớ tới cảnh đã từng xảy ra tại trung tâm pháp y.Bóng tối, xung quanh toàn bóng tối vô tận, dường như trong mọi ngóc ngách tối tăm đều ẩn chứa một con quái vật khủng khiếp đáng sợ, sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào để giết chóc.Tôi vô thức nắm lấy tay Triệu Tố bên cạnh, giữ cô ấy thật chặt bảo vệ bên mình.Mặc dù Triệu Tố đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng tôi có thể cảm nhận được cả người cô ấy đang run rẩy.Nói thẳng ra, tôi vẫn không hiểu nổi đối phương đã dùng cách gì để có thể nắm được mọi hành tung của tôi.

Từ khách sạn, nhà cũ của nhà họ Chu, đến chùa Tĩnh An, rồi đến cả viện điều dưỡng, dường như mỗi một lần tôi hành động đều lọt vào trong tầm mắt của bọn họ vậy.Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về mấy chuyện vừa trải qua trong mấy ngày vừa rồi.Dường như trong trí nhớ chỉ có ba ngày trước khi tôi trở về chùa Tĩnh An, mà không bị tên hòa thượng mặt thẹo và tên áo blouse trắng phát hiện.

Bọn chúng bỏ chạy khỏi ngôi nhà trúc vì sự xuất hiện bất ngờ của tôi, và tôi đã kịp phát hiện ra ý đồ nham hiểm của những kẻ đó trong mật thất của ngôi nhà trúc kia.Tại sao chỉ có hành động lần đó là không gây nên sự chú ý của tên hung thủ, chỉ trừ kế hoạch lần này ra, chẳng nhẽ những kế hoạch lần trước đều bị hung thủ nắm rõ trong lòng bàn tay sao?Lần trước, không lâu sau khi Vương Hân bị giết hại, sau khi cân nhắc mọi mặt, tôi quyết định không liên lạc với bất cứ ai, một mình đến chùa Tĩnh An điều tra.Chẳng lẽ, đó chính là lý do.Sau khi đã loại bỏ tất cả các phương án bất khả thi, điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.Nhưng vấn đề lại nằm ở bên cảnh sát!“Lộc cộc!" Bỗng nhiên bên ngoài căn phòng vang lên tiếng bước chân nặng nề, giống như có người mang giày da đi lại bên ngoài phòng.Trước đây lý do khi lựa chọn rạp chiếu phim tư nhân này chẳng qua cũng chỉ vì nơi này có vị trí hẻo lánh và ít khách tới xem.

Bây giờ đã gần nửa đêm, ai lại đi lại bên ngoài căn phòng này chứ?Gần như trái tim của tôi đang treo lơ lửng ở cổ họng, đầu tiên là an ủi Triệu Tố ở sau lưng không cần phải sợ, theo sát tôi, sau đó bí mật lấy ra một con dao găm, khẽ bước đến gần cửa phòng.Đẩy cửa phòng ra một khe hở nhỏ, qua ánh đèn khẩn cấp hai bên hành lang dài, tôi mơ hồ nhìn thấy một người trùm áo mưa đang kiểm tra thứ gì đó ngoài cửa căn phòng, dường như muốn xác nhận điều gì đó.Tiếng mở cửa làm ảnh hưởng đến đối phương, người kia chậm rãi xoay đầu lại, trong tay ông ta nắm một cái tua-vít.Tôi đối diện với bóng người, người kia kéo áo mưa thấp xuống, bởi do ánh sáng nên hồi lâu tôi vẫn không nhìn rõ mặt mũi của người kia.Nuốt nước bọt xuống, tôi nắm chặt con dao găm trong tay, lạnh lùng nói: "Ông là ai, ở đây làm gì?""Ông chủ bảo tôi tới đây sửa cầu chì, nơi này quá tối, tôi không tìm được công tắc nguồn điện." Bóng người lẩm bẩm một câu, giọng nói nghe vô cùng già nua."Lối đi đó ở phía cuối, ông cứ đi thẳng là được.""Được, cám ơn nhiều." Bóng người nói xong, bèn cầm hòm dụng cụ của mình lên, bước nhanh tới cuối hành lang, không hề có ý định dừng lại xem.Nắm chặt con dao găm trong tay nhìn theo bóng lưng người kia, sợ rằng người kia sẽ bất ngờ quay đầu lại và vung tua vít trên tay về phía tôi.


Vết thương trên vai trái của tôi còn hơi đau, nếu người kia thật sự muốn giết tôi, tôi hoàn toàn không chắc chắn một trăm phần trăm rằng mình có thể cản được.Cho đến khi bóng người đó biến mất hoàn toàn ở chỗ rẽ của hành lang, tôi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đóng chặt cửa trở vào phòng.Vấn đề trước mắt rất có thể mục tiêu tiếp theo của hung thủ là Triệu Tố.

Bọn họ đã biết vị trí cụ thể của tôi, có lẽ chỉ là không biết phải hành động thế nào thôi."Diệp Phàm, người bên ngoài là ai thế?"“Người sửa điện, có nguy cơ bị cháy cầu chì là do công tắc nguồn điện không ổn định.” Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, thúc giục Triệu Tố nhanh chóng rời khỏi nơi này.Tôi vốn muốn thiết kế một cái bẫy tóm gọn những tên hung thủ kia, không nghĩ tới rằng “khôn quá thành dại”, ngược lại đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm như hiện giờ.Hiện tại rạp chiếu phim tư nhân này không còn an toàn nữa, phải mau chóng dẫn Triệu Tố rời khỏi đây, không biết bên đó của Sở Mộng Hàn thế nào rồi, trong thời gian ngắn như thế này tôi không dám dùng điện thoại di động để liên lạc với cô."Tại sao phải rời khỏi đây vậy?" Triệu Tố rụt rè nhìn tôi, dường như có chút không vừa lòng đối với quyết định vừa rồi của tôi: “Có phải là do người sửa điện lúc nãy đúng không? Ông ta cũng không giống người xấu đâu, Diệp Phàm, em biết anh và chị Sở đều rất quan tâm tới em.

Nhưng mấy người đừng có làm quá lên được không?”Ngước nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Tố, quả thật tôi không kiềm chế được tức giận với cô ấy: “Tổ tông của tôi ơi, thế giới này không đơn giản như những gì em thấy đâu, có ai ghi hẳn lên khuôn mặt mình hai chữ người xấu không?”"Nhưng nhìn ông bác kia không giống người xấu mà, bác ấy chỉ nói là tới sửa điện, anh xem không phải máy điều hòa không sử dụng được sao?”"Tôi chưa nói ông bác kia là người xấu, cũng có thể là người khác, khoan đã, em vừa gọi là “ông bác kia”?" Ba chữ này được thốt ra giống như một lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đâm vào tim tôi.

Hình ảnh trong trí nhớ giống như từng đợt thủy triều vậy, không ngừng đổ xô tới.Trong nhà cũ của nhà họ Chu, một người đàn ông nào đó chụp chung với Chu Lỵ Lỵ một bức ảnh, bị người ta cố ý dùng tàn thuốc lá châm cháy khuôn mặt; trong ngôi nhà trúc của chùa Tĩnh An, Giả Tĩnh Hư ngồi đối diện đánh cờ với tôi; trong phòng bệnh của viện điều dưỡng, tên áo blouse trắng nằm sõng soài trên mặt đất, ngọ nguậy định đứng dậy; ngõ hẻm ở đằng sau trường học; một cô gái tóc tím sợ hãi nói cho tôi biết rằng có một người đàn ông mặt thẹo và một ông già tóc hoa râm đã nhờ cô ta tìm cách đưa Triệu Tố ra khỏi trường.Lục đạo luân hồi, mọc cánh thành tiên, gần như đã điên cuồng dùng mọi cách để có thể trường sinh bất tử; hung thủ vô cùng căm hận cảnh sát, sau mỗi lần giết người đều cố tình phân thây xác chết như muốn khiêu khích cảnh sát; giống như vụ án chết người đầu tiên, nạn nhân là Chu Lỵ Lỵ đã trở thành ngòi nổ cho hàng loạt các vụ án phân thây tiếp theo.Tất cả các vụ án khi bắt đầu đều giống như những mảnh ghép trống rỗng, những trí nhớ vụn vặt kia chẳng khác nào những mảnh ghép vụn vỡ được sắp xếp lộn xộn trong đầu cả.

Khi xếp các mảnh ghép đó lại theo trình tự hợp lý, từng mảnh ghép sự thật, chân tướng cũng dần lộ diện trồi lên khỏi mặt nước.Không nghĩ rằng người chủ mưu vụ án phân thấy lại là gã ta, thật sự là gã ta.

Tôi thật sự không hiểu tại sao ông lão Chu kia lại bênh gã ta chằm chặp như vậy.

Còn nữa, tại sao tên hòa thượng mặt thẹo kia lại phải tuân lệnh gã ta thế chứ.Nhưng nếu như anh ta là hung thủ, vậy thì Sở Mộng Hàn có nguy cơ trở thành mục tiêu tiếp theo cao hơn so với Triệu Tố.

Dù sao, tên điên đó đã đổ hết mọi tội lỗi lên cảnh sát bởi những bất hạnh của bản thân mình.

Tuy nhiên, từ trước đến nay, dường như mọi hành tung của những kẻ đó chỉ xoay quanh Triệu Tố.Chẳng lẽ là một trong số những mảnh ghép kia không đúng vị trí sao?Theo trung tâm khởi chạy máy điều hòa không khí, bỗng xung quanh chợt lóe sáng đèn vài lần, lần lượt sáng hết lên, màn hình chiếu phim vốn đang đen kịt cũng bắt đầu chớp chớp hình ảnh.Mọi thứ trong căn phòng đều lần lượt hoạt động lại bình thường, ngoài trừ Triệu Tố ở bên cạnh tôi lúc này.

Trông hình như cô ấy có gì đó không đúng lắm.Khuôn mặt cô ấy trở nên đỏ bừng, không ngừng vươn tay dụi mắt và mũi, đến cả hô hấp cũng dần trở nên rất khó khăn."Em sao thế Triệu Tố?""Diệp Phàm, em cảm thấy hơi khó chịu.""Khó chịu? Sao lại khó chịu?"Tôi ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí, mùi hương đang dần dần tỏa ra là từ trong đường ống của trung tâm điều hòa không khí, có người nào đó đặt phấn hoa trước lỗ thông hơi của trung tâm điều hòa không khí!Hắt hơi, mí mắt sưng lên, khó thở, và bắt đầu ho khan.


Những triệu chứng mà Triệu Tố đang có lúc này là triệu chứng điển hình nhất cho việc bị dị ứng phấn hoa.Luyện băng hỏa, mất ngũ giác.Chu Lỵ Lỵ và Liễu Cầm tương ứng với băng và hỏa, Lưu Duyệt bị cắt đầu lưỡi mất đi vị giác, Vương Hân mất thính giác và thị giác.

Mục tiêu cuối cùng của hung thủ chỉ còn có khứu giác và xúc giác, nhưng Triệu Tố bị dị ứng lại là do hô hấp.Mức độ dị ứng phấn hoa nghiêm trọng của mỗi người khác nhau, trường hợp nhẹ thì chỉ ngứa mũi, chảy nước mũi, nặng thì có thể lên cơn hen suyễn đột ngột cho đến khi không thở được.Có thể làm cho Triệu Tố dị ứng đến trường hợp nghiêm trọng, rõ ràng vượt qua sự tưởng tượng của tôi.

Cô ấy ôm cổ họng mình, cố gắng hít thở, nhưng cơn hen suyễn đột ngột bộc phát khiến cô ấy hô hấp rất khó khăn, mỗi hơi thở đều lấy đi rất nhiều sức lực.Chính là lão già khoác áo mưa đó làm, trước đó chỉ có mỗi ông ta đi ngang qua chỗ này, cũng chỉ có ông ta mới có cơ hội đặt phấn hoa trong lỗ khí của trung tâm điều hòa.

Nhưng tại sao đối phương biết rằng Triệu Tố bị dị ứng phấn hoa nghiêm trọng chứ?Phấn hoa bay theo trung tâm điều hòa tỏa ra khắp căn phòng, nếu giờ tiếp tục đứng ở đây chỉ có thể tăng thêm triệu chứng của Triệu Tố, tôi vội vàng ôm Triệu Tố rời khỏi phòng, chạy về phía bãi đỗ xe.Tôi không phải bác sĩ, không có cách nào chữa trị cho cô ấy cả.

Chỉ có thể khẳng định rằng nếu cứ giữ trạng thái như thế, Triệu Tố sẽ mất mạng vì thiếu không khí.Tôi chỉ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện, tình trạng của cô ấy mới có thể ổn định.

Tôi tra bản đồ, tìm bệnh viện gần đây nhất, một chân đạp ga khởi động xe.Triệu Tố mê man ngồi yên bên cạnh vị trí tài xế, ôm cổ, vẫn đang cố gắng hít thở.Khuôn mặt của cô ấy bị kìm nén đến nỗi lúc xanh lúc tím, mí mắt sung huyết sưng tấy, tình cảnh không mấy lạc quan."Bình tĩnh, tỉnh táo, thử dùng miệng hít thở đi, từ từ, em chắc chắn sẽ ổn thôi!""Hồng hộc hồng hộc." Hô hấp của cô ấy vẫn không ổn, mỗi một hơi thở đều phải dừng lại gần hai mươi giây để lấy thêm khí.Gần như tôi đã lái xe đến tốc độ tối đa, điên cuồng chạy trên đường, vượt ba bốn lần đèn đỏ, cuối cùng cũng tới được bệnh viện.Tuy nói là bệnh viện, nhưng quy mô cũng thật thảm, chỉ có ba tầng.

May mắn là đến lúc này, vẫn có người túc trực tại khoa cấp cứu.Tôi ôm Triệu Tố chạy như điên, chạy thẳng vào trung tâm cấp cứu, đồng thời giải thích rõ tình hình hiện tại cho y tá trực.Y tá là một cô gái vừa mới vừa tốt nghiệp đại học, nhìn một phát là biết ngay không có kinh nghiệm gì, nhìn thấy Triệu Tố gần như muốn hôn mê bất tỉnh trong vòng tay tôi, nhất thời cũng luống cuống hết lên.

Mãi lâu sau mới lắp ba lắp bắp bảo tôi ôm Triệu Tố lên tầng ba: “Tầng ba...tầng ba có máy hô hấp, có thể giảm bớt tình trạng nguy kịch cho bạn gái anh.”Cô y tá kia kết nối nguồn điện, đeo máy thở giúp cho Triệu Tố có thể hô hấp bình thường.

Sau đó cô y tá kia đi ra từ trong phòng thuốc, trên tay cầm một ít thuốc kháng sinh dị ứng.


Sau khi uống thuốc xong, cuối cùng các triệu chứng trên người Triệu Tố mới đỡ hơn một chút.Nhìn thấy cô ấy thở ổn định, cuối cùng trái tim treo lơ lửng của tôi cũng rơi xuống như vừa trút được gánh nặng.Tuy thế, nhưng những gì sắp xảy ra tiếp theo mới đáng lo ngại.Bây giờ, mới vừa qua không giờ ngày sáu, hung thủ có cả ngày để có thể tiếp tục hành động.

Không giết được Triệu Tố, chắc chắn bọn chúng không buông tay chịu thua.Nhìn Triệu Tố đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt xanh xao, bỗng tôi có cảm giác trái tim mình như bị ai đó tàn nhẫn đâm một phát.

Chỉ vì sự sơ ý của mình đã làm hại đến cô gái đáng thương này.Tôi không thể cứ tiếp tục chờ đợi theo kiểu bị động này được, thay vì thận trọng cho qua ngày mùng sáu, mong đợi những kẻ khốn nạn đó phạm sai lầm, chi bằng tôi nên bắt đầu hành động, mau chóng truy bắt bọn chúng về quy án.Chẳng hiểu vì sao, đột nhiên trước mắt tôi hiện ra cảnh đánh cờ đêm đó với Giả Tĩnh Hư trong căn nhà trúc.Theo lời ông ta nói, tôi bị cuốn vào một ván cờ, tất cả mọi đường thoát đều bị quân cờ đen vây kín chặn lối đi.

Một cuộc chạy trốn mơ hồ chỉ khiến đối phương càng muốn đuổi giết điên cuồng hơn thôi, con đường duy nhất để giành chiến thắng đó chính là phải tàn nhẫn và chiến đấu chống lại những kẻ mất trí đó.Tôi liếc nhìn y tá, hỏi cô ta liệu có thể đưa điện thoại cho tôi mượn được không: “Bạn gái đột nhiên phát bệnh, tôi mãi đưa cô ấy đến bệnh viện khám, nên điện thoại với ví để hết ở nhà, cho nên…”Y tá nghe xong, đầu tiên là thở dài một tiếng tỏ vẻ hiếm thấy những người đàn ông tốt giống như tôi, sau đó vui vẻ đưa điện thoại di động của cô ta cho tôi mượn.Cầm lấy điện thoại di động, tôi bấm gọi điện thoại cho Sở Mộng Hàn, nhưng đợi một lúc lâu sau đó vẫn không có ai nhấc máy.Cảnh sát đang chuẩn bị hành động vây bắt ở chùa Tĩnh An, nên cũng có thể thông cảm rằng họ cúp điện thoại hoặc di động đã tắt nguồn, nhưng nếu người không nghe máy là cô thì có gì đó hơi là lạ.Tôi đang định tắt máy, bỗng nhiên đầu bên kia Sở Mộng Hàn gọi lại.

Tôi vội vàng ấn nút nghe, mới phát hiện ra người gọi điện thoại tới là Lý Kiến Quân."Anh là ai?" Giọng nói của Lý Kiến Quân ở đầu bên kia rõ ràng để lộ ra vẻ tức giận."Là tôi, Diệp Phàm, bên mấy người thế nào rồi?”Ngập ngừng hồi lâu, Lý Kiến Quân mới mở miệng nói với tôi rằng Sở Mộng Hàn đã biến mất không thấy đâu từ nửa tiếng trước."Sao lại biến mất không thấy?" Không phải cảnh sát đang canh phòng cẩn mật ở chùa Tĩnh An lắm sao, một lực lượng lớn như thế mà ngay cả một người sống sờ sờ ra đấy cũng không tìm được, mấy người kia làm ăn kiểu gì vậy?"Khó nói được, hoàn cảnh bây giờ có chút kỳ lạ!" Anh ta do dự một hồi mới dám nói ra hai chữ kỳ lạ kia.

Tôi khá hiểu Lý Kiến Quân, tính tình anh ta vốn bộc trực, nóng nảy nhưng cũng đã từ bỏ tình yêu với Sở Mộng Hàn rồi.Anh ta nói ra được hai từ kỳ lạ kia, điều này chứng minh tình huống quả thật không đơn giản.Theo tôi nghĩ, trước mắt hành động của hung thủ chủ yếu xoay quanh Triệu Tố.

Không nghĩ rằng bên Sở Mộng Hàn lại cũng xảy ra chuyện, sao bọn họ có thể có lực lượng lớn hành động đồng thời ở hai nơi khác nhau được."Thế bây giờ các anh đang làm gì thế?""Đương nhiên là đi tìm Mộng Hàn, chuyện này mà anh cũng không nghĩ ra sao?” Gần như Lý Kiến Quân gầm lên qua loa, tôi có thể cảm nhận được rằng trong lòng của anh ta đang cực kỳ tức giận.Với vị trí hiện giờ của Lý Kiến Quân, anh ta vốn nên mượn cơ hội này bảo vệ cho Sở Mộng Hàn, nhân cơ hội biểu hiện thật tốt trước mặt nữ thần một lần, nhưng bây giờ lại thành ra “khôn quá hóa dại”.Tôi nghĩ ngợi một lúc, hỏi anh ta có tin tôi không?"Không thể nào tin được."Mẹ kiếp, người này đúng là cứng đầu mà.

Tôi lại suy nghĩ thêm chút nữa, hỏi anh ta có muốn tìm Sở Mộng Hàn về không?"Muốn." Lần này, anh ta lại trả lời thẳng thừng không chút do dự."Nếu muốn, vậy thì kể cho tôi đầu đuôi mọi chuyện, một chi tiết cũng không được bỏ qua!".