Kỳ Án Hoa Rơi Tử Lộ

Chương 5: Sói và cừu




‘’Hai nhân cách khác nhau?’’ Cao Lâm đứng hẳn lên khỏi ghế, người hơi rướn về hướng giáo sư Trần Gia Khải, hai mắt mở to hết cỡ. Vốn dĩ cậu chưa hề nghe qua loại bệnh lý này, tự nhiên cảm thấy tò mò khôn siết.

‘’Đúng vậy, hay còn được gọi là bệnh ‘đa nhân cách không chủ đích’. Bệnh lý này bắt đầu được nhắc đến rộng rãi sau khi được nghiên cứu bởi bác sĩ thần kinh học người mỹ Morton Henry Prince, tác giả của cuốn sách nổi tiếng ‘The dissociation of a personality’ xuất bản vào năm 1906. Trong cuốn sách đó, bác sĩ Morton có viết về một bệnh nhân có tên Sally Beauchamp, cô ta được phát hiện là có đến gần sáu nhân cách khác nhau cùng tồn tại trong một cơ thể: Có lúc là một cô gái nết na hiền dịu, lúc lại là một cô gái cực kỳ dã man và thú tính, có khi lại là một bà lão gần 80 tuổi trong hình hài của một cô gái thanh xuân.’’

Mọi người cùng ‘’ồ’’ lên kinh ngạc. Không ngờ trên đời lại có một loại bệnh lý lạ lùng như thế.

Cao Lâm hơi biến sắc, cậu ta nghĩ ngợi gì đó trong vòng vài giây, rồi nói:

‘’Nhiều lúc tôi cũng rất hay bị như vậy. Có lúc đang vui vẻ nhưng gặp một chuyện không hay, dù rất nhỏ nhưng cũng làm tôi nổi điên lên. Rồi nhiều khi gặp chuyện buồn, hay tâm trạng không tốt, nhìn đâu cũng thấy một màu đen ủ rũ, đầu óc chán chường không muốn làm gì hết. Liệu đó có phải thứ bệnh mà giáo sư đang nói tới không?’’

Giáo sư Gia Khải lắc đầu nhè nhẹ, ông đưa tay tự rót cho mình một cốc nước, sau khi uống vơi nửa, liền đứng dậy khỏi vị trí đang ngồi, tiến tới cái bảng trắng, ôn tồn mở lời:

‘’Đó gọi là cảm xúc của con người. Vừa rồi cậu còn dùng từ ‘tâm trạng’, theo tâm thần học thì tâm trạng tức là một dạng cảm xúc, dù tiêu cực hay tích cực, cũng chỉ xuất hiện tạm thời trong một cá nhân. Đã là cảm xúc thì không được gọi là một bệnh lý.’’

Sau đó ông Gia Khải liền vẽ một hình tròn khá to trên bảng, rồi tiếp:

‘’Mọi người hãy tưởng tượng hình tròn này biểu trưng cho một tâm hồn hoàn chỉnh của một cá nhân. Khi bị môi trường bên ngoài tác động, tâm hồn sẽ thay đổi theo nhiều cách, để phản ứng lại với sự tác động đó. Giả như nếu cậu Lâm đây chĩa súng vào tôi, thì cảm xúc của tôi sẽ phản ứng lại bằng một trạng thái sợ hãi, mà dân gian có câu ‘sợ xanh mặt’.’’ Giáo sư liền lấy một chiếc bút màu xanh lục, rồi tô lên hình tròn, ‘’Nhưng ngược lại, nếu cậu Lâm chịu bỏ súng xuống, rồi vứt cho tôi một món tiền khổng lồ, thì cảm xúc của tôi sẽ thay đổi như thế này.’’ Ông liền xóa màu xanh lục trên hình tròn đó đi, rồi tô màu vàng lên thay thế, ‘’Sẽ là sự vui sướng!’’

‘’Có thể nói những thay đổi về màu sắc của hình tròn, cũng giống như sự thay đổi về mặt cảm xúc của chúng ta, có lúc màu này, có lúc màu kia. Điều đó là hoàn toàn bình thường. Nếu khi nào cậu Lâm mà không còn sự vui, buồn, ủ rũ hay tức giận nữa thì lúc đó mới cần đến gặp tôi, vì như vậy là cậu đã mắc tâm bệnh rồi đấy.’’

Cả phòng đều bật cười.

Nhà báo Đoàn Sỹ Nam vốn khá ít nói, lại không thích sự lan man, sau khi chờ đợi tiếng cười tan dần, liền chuyển hướng vào đề tài trọng tâm:

‘’Giáo sư Khải này, vậy ông dựa vào đâu mà suy đoán hung thủ có hai nhân cách khác nhau?’’

Giáo sư Gia Khải chưa trả lời vội, lần này lại vẽ một hình tròn lớn, sau đó vẽ thêm ba hình tròn nhỏ hơn bên trong, tỷ lệ là cân đối nhau. Ông chậm rãi đáp:

‘’Người mắc bệnh đa nhân cách, có cách phản ứng không giống với người bình thường. Tâm trạng hay cảm xúc của họ gần như được thay thế bằng một con người khác mà họ chưa bao giờ được biết tới. Ba hình tròn nhỏ này, đại diện cho ba nhân cách khác nhau. Mỗi khi bị tác động từ bên ngoài, tùy vào sự dữ dội của tác động đó, mà quyết định xem nhân cách nào lên nắm quyền điều khiển. Khi một nhân cách được biểu đạt, thì các nhân cách còn lại sẽ tạm thời lắng xuống. Giống như ba hình tròn này, khi nằm trong một phạm vi nhất định, nếu một hình nở to ra, thì bắt buộc hai hình kia phải thu bé lại. Đó chính là sự giãn nở tạm thời của các nhân cách. Tuy nhiên, hành động giết người gây ra một tác động rất lớn với tinh thần hung thủ, sự tác động có phần đặc biệt này vô tình khiến cho hai nhân cách của hắn cùng biểu đạt trong cùng một thời điểm, phá đi quy luật giãn nở của nhân cách.’’

Giáo sư Gia Khải ngừng lại đôi chút, sau đó quay sang chỗ cô Hồ Hiến Duy đang ngồi, hỏi:

‘’Lúc khám nghiệm, cô Duy có phát hiện điều gì kỳ lạ thông qua các vết thương trên thi thể không?’’

Cô Hiến Duy hơi chau mày, đầu hơi ngẩng lên cao, có vẻ đang lục tìm trong trí nhớ những chi tiết bất thường trên thi thể nạn nhân. Vài giây sau, cô nói như reo:

‘’À đúng rồi, những kí tự được rạch trên thi thể, có chỗ bị rạch rất sâu, nhưng có chỗ lại chỉ như một vết xước ngoài da. Có vẻ hung thủ dùng lực tay không đều cho lắm. Hơn nữa, ngoài vết lún trên trán sọ, thì phần sọ gáy cũng có hơi biến dạng, nhưng không quá nghiêm trọng, có thể nói hung thủ tấn công vào vùng sọ gáy bằng một cách rất… nhẹ nhàng, và có phần hơi lưỡng lự.’’

Ông Gia Khải gật đầu hài lòng, liền cảm ơn cô Hiến Duy rồi phân tích tiếp:

‘’Chính xác là hắn đã lưỡng lự, vào lúc đó trong đầu hắn đang diễn ra một cuộc tranh đấu giữa hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Và để chứng minh thêm rằng trong con người hắn tồn tại hai nhân cách, thì các vị hãy nhìn hiện trường xem.’’ Giáo sư Gia Khải chọn ra hai tấm trong xấp ảnh hiện trường, một tấm chụp lúc thi thể còn đang treo lơ lửng, tấm còn lại chụp cận cảnh thi thể lúc đã được đưa xuống. Ông nói:

‘’Để dàn xếp một vụ ‘trưng bày chết chóc’ lên trước bao nhiêu người như thế này, hơn nữa những người ở đó đa số là cán bộ công an, thì hung thủ phải thật sự tự tin và bản lĩnh. Ngoài ra còn rất nhẫn tâm, tôi xin được dùng cụm từ ‘mất hết nhân tính’. Vậy tại sao, một kẻ tàn ác và lạnh lùng như vậy, lại lưỡng lự trong lúc ra tay? Bằng chứng là trên thi thể có nhiều vết tấn công ‘hỏng’ của hắn, những vết rạch trên thi thể cũng đứt đoạn, độ sâu khác nhau.’’ Ông đưa tay chỉ lên bức chụp cận cảnh thi thể, ‘’Rõ ràng trong lúc thực hiện hành vi giết người, cái cảnh máu me ghê rợn đó đã tác động đến nhân cách lương thiện thường ngày của hung thủ, dẫn đến việc cả hai nhân cách đối lập cùng vùng lên trong hắn. Tuy nhiên…’’

Ông thở một hơi dài, thần sắc có hơi ủ rũ, trong câu nói toát lên một sự thương cảm: ‘’Đáng tiếc, ác quỷ đã chiến thắng cái thiện.’’

Câu nói vừa rồi khiến giáo sư Gia Khải gần như mất hết sức lực, ông chầm chậm trở về chỗ ngồi của mình, lặng lẽ nhìn mọi người bằng một ánh mắt tiếc nuối.

Phàn Thanh ngồi lắng nghe phân tích của giáo sư mà lòng cảm thấy đau nhói, ác quỷ thật sự tồn tại, ngay trong tâm hồn con người, nó lặng lẽ, chui lủi, kiên nhẫn chờ đợi thời điểm để đưa những nanh vuốt tanh nồng mùi máu cướp lấy linh hồn những kẻ đáng thương.

Một bầu không khí lắng đọng bao trùm cả phòng. Cảnh sát Kiều gần như đã hút hết gần nửa bao thuốc, lúc này uể oải mở lời:

‘’Có khi nào hắn có đồng phạm không, giáo sư? Ý tôi là một kẻ có nhiệm vụ giết người, còn kẻ kia có nhiệm vụ tạo dựng hiện trường.’’

Ông Gia Khải lắc đầu, trầm ngâm nói:

‘’Giả thuyết có hai hung thủ là không hợp lý. Cậu nghĩ xem, nếu cậu là hung thủ thì cậu có chấp nhận một đồng minh thiếu tay nghề đến nỗi chân tay run rẩy khi hành động không?’’

‘’Cũng phải. Vậy ông còn phát hiện ra điều gì nữa không? Nếu chúng ta lần theo manh mối hung thủ là kẻ đa nhân cách.’’

‘’Bệnh đa nhân cách là một bệnh lý rất hiếm gặp, từ xưa đến nay cũng chỉ phát hiện được chưa tới 300 trường hợp. Tuy nhiên, đa số họ là những người còn trẻ, rơi vào khoảng từ 16 cho tới 25 tuổi. Bởi vì ở độ tuổi này, nhân cách đang còn trong quá trình hình thành, nên rất dễ bị tác động. Tuy nhiên những tác động bên ngoài thôi chưa đủ, ở những người đa nhân cách, chúng tôi phát hiện ra họ đều có một quá khứ hết sức đặc biệt, giống như một sự ám ảnh sâu nặng, theo họ đến suốt đời. Sự ám ảnh đó chính là một tác nhân quan trọng trong sự hình thành một nhân cách khác. Tuy nhiên, không phải những người có quá khứ đau buồn nào cũng đều mắc bệnh này, như tôi đã nói, nó rất hiếm gặp.’’

Cảnh sát Kiều đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt mở trừng trừng, nói như hét:

‘’Nói vậy thì hung thủ đang là sinh viên, có hiểu biết về ngành dược và có tính cách khá khép kín!?’’

Câu kết luận vừa rồi như một quả bom được kích nổ, làm trấn động tâm trí của mọi người. Một manh mối quan trọng về đặc điểm nhận dạng hung thủ đã được nêu ra, như một tia sáng dẫn đường chợt lóe lên trong đêm tối.

Cao Lâm lúc này bừng tỉnh, trong ánh mắt không giấu nổi niềm vui, lập tức phân tích lại lời nói của cảnh sát Kiều:

‘’Tôi hiểu rồi! Hung thủ có độ tuổi trong khoảng từ 16 đến 25, lại có hiểu biết về y dược, như vậy chắc chắn hắn là một sinh viên khoa dược. Do bị ám ảnh về một tuổi thơ không tốt nên khó thiết lập được các mối quan hệ với bạn bè, cho nên hắn rất cô đơn. Hơn nữa, trong hắn tồn tại hai nhân cách hoàn toàn đối lập nhau, nếu một nhân cách đại diện cho sự lạnh lùng man rợ, thì nhân cách còn lại chắc chắn đại diện cho sự thầm lặng, trầm tính!’’

Lời phân tích ấy như một nguồn năng lượng bắn vào toàn bộ mọi người. Tất cả cùng đứng dậy, riêng cảnh sát Kiều thì vội vã chạy ra khỏi phòng họp, gã nhanh chóng tập hợp toàn bộ các đồng chí trinh sát của tổ chuyên án đang ở phòng bên ngoài, rồi lớn tiếng ra lệnh:

‘’Tất cả lập tức hành động, mau đi điều tra tại tất cả các trường đại học có liên quan đến ngành dược trong phạm vi 100 cây số, tìm một nam sinh viên trầm tính ít nói, có học lực trung bình, người gầy cao khoảng 1m75, cha mẹ có khả năng mất sớm, hoặc ly dị. Điều tra không chừa một ai cho tôi!’’

Gần ba chục trinh sát cùng hô to ‘’rõ!’’, mãnh liệt và dứt khoát, như một tiếng sấm đưa ánh sáng công lý chiếu qua hàng mây đen mù mịt.

***

Vào những năm cuối thế kỉ 20, đầu thế kỉ 21, Chính phủ đưa ra hàng loạt chính sách mở cửa nền kinh tế và không ngừng mở rộng các mối làm ăn ra nước ngoài, đặc biệt tới các nước có ngành công nghiệp phát triển. Sự hội nhập thế giới lúc bấy giờ được cho là giải pháp lâu dài và tối ưu nhất để đưa ngành công nghiệp của đất nước lên một tầm cao mới. Trong đó, ngành công nghiệp xe hơi luôn là điểm hướng sáng giá cho khởi đầu của một nền kinh tế mạnh và bền vững.

Thời điểm đó chính phủ ra sức kêu gọi những sự đầu tư từ bên ngoài, về cả nhân lực lẫn tiền bạc. Với sự thay đổi về chế độ mở cửa, giúp đỡ doanh nghiệp, và cải cách về luật thuế, đất nước càng ngày càng trở nên hấp dẫn dưới con mắt các nền kinh tế lớn của thế giới. Các hiệp định và giao ước được ký kết ngày càng nhiều, cùng với sự đầu tư lớn và ổn định từ bên ngoài, cuối cùng, ngành công nghiệp nói chung, và ngành công nghiệp xe hơi nói riêng của đất nước chính thức được tỏa sáng dưới bầu trời kinh tế thế giới.

Kinh tế tăng trưởng dẫn đến nhu cầu đi lại của người dân rất cao, trong khi các phương tiện công cộng chưa phát huy được sự nổi trội của mình, dẫn đến sự xuất hiện bất ngờ của hàng loạt dịch vụ taxi, mọc lên như nấm sau mưa. Đơn giản là vì giá cả của một chiếc xe cỡ trung đều không quá lớn, hơn nữa thị trường kinh doanh xe hơi cũng đang mở rộng không ngớt, cho nên để sở hữu một chiếc xe hơi không còn là việc quá khó khăn nữa. Tuy nhiên, cơ quan pháp luật giao thông lúc ấy vẫn còn khá lỏng lẻo và nhiều kẽ hở, vô tình để nhiều người lợi dụng nhằm tư lợi riêng cho mình. Dẫn đến tình trạng nhiều taxi không hề có giấy phép kinh doanh hợp pháp, nhưng vẫn ung dung hoạt động trên mọi nẻo đường, ngóc ngách. Số lượng ngày một đông lên.

Không cần phải tìm kiếm đâu xa, ngay như ở những trung tâm giải trí lớn, rạp phim hay những tụ điểm hộp đêm, dù là ngày lễ hay ngày thường, đều có thể nhận thấy những hàng xe taxi trải dài, đủ mọi màu sắc, hợp pháp hay không hợp pháp, cùng đỗ ở bên ngoài chực chờ đưa đón khách.

Bên ngoài rạp phim Cosmos tối nay cũng không phải ngoại lệ, từ bên trong bước ra là có thể dễ dàng bắt gặp những chiếc taxi đã đậu sẵn từ bao giờ, như những con sói khát máu đang chờ đợi con mồi ra khỏi hang. Rạp phim Cosmos này được đầu tư và xây dựng bởi một thương gia người Ý vào cuối năm 1998, cùng nằm trong chuỗi những trung tâm giải trí hàng đầu của thành phố, lại được xây dựng giữa những khu dân cư sầm uất, cho nên số người lui tới là không đếm xuể, đặc biệt là vào những ngày cuối tuần như hôm nay. Suốt cả buổi tối, có thể thấy rõ sự nhộn nhịp của từng đoàn người qua lại, giống như một phiên chợ trời chỉ mở một năm một lần vậy.

Tuy nhiên lúc này đã là gần 12 giờ đêm, rạp phim cũng đang bắt đầu đóng cửa, lúc nãy người ra người vào đông đúc bao nhiêu thì bây giờ lại vắng lặng quạnh hiu bấy nhiêu. Bên trong rạp, thấp thoáng một vài công nhân vệ sinh đang nhanh chóng thực hiện công việc quét dọn của mình, trên mặt không giấu nổi nét mệt nhọc sau một ngày làm việc vất vả, nhìn vào biểu cảm của họ thì cũng dễ dàng đoán được mong muốn cháy bỏng được trở về tổ ấm của mình lúc này.

Hân từ trong rạp phim bước ra, mắt hơi ươn ướt, rõ ràng là vừa khóc cách đây không lâu. Cô lấy từ trong túi xách một bọc khăn giấy, rút một chiếc sau đó lau qua những giọt nước mắt đang thấm trên mi, lòng thầm trách cái tính cách yếu đuối của bản thân, lần sau, nhất quyết không chọn phim tình cảm ướt át mà xem nữa. Đã vậy lúc nãy còn bật khóc nức nở như một đứa trẻ con giữa bao người, giờ nghĩ lại chợt thấy xấu hổ.

Lúc này bên ngoài rạp gần như chẳng còn một ai, phố xá vắng lặng, các cửa hàng kinh doanh cũng đã đóng cửa im lìm, chỉ còn duy nhất một cửa hàng tạp hóa đối diện còn sáng đèn, nhưng chủ nhân cũng đang bắt đầu công việc dọn dẹp. Cô nhìn quanh một hồi rồi tiến tới một trạm xe bus gần đó, mặc dù biết đã quá muộn nhưng vẫn nuôi hy vọng rằng chuyến xe cuối cùng sẽ tới đón mình.

Tuy nhiên, sau khi nhìn lên bảng giờ thì cô thất vọng ra mặt. Chuyến xe cuối cùng đã đi qua được gần nửa tiếng rồi, lần này chắc phải cuốc bộ giữa trời lạnh căm căm mất.

Hân buồn bã rời khỏi trạm bus, quyết định đi bộ về nhà. Cô thầm nghĩ nếu biết trước thế này đã không chọn giờ chiếu phim muộn như vậy. Tuy nhiên cô lại cảm thấy bản thân mình vô lý, vì rõ ràng cô cố tình chọn giờ phim muộn, để lúc trở về có thể cho tâm hồn đắm chìm trong không khí yên tĩnh của ban đêm.

Nhưng màn đêm quả thật yên lặng hơn mức tưởng tượng của cô, thậm chí nó yên lặng đến đáng sợ, đến nỗi không thể nghe thấy một tiếng động nào của sự sống, chỉ có tiếng gió thổi hun hút, kéo theo hơi lạnh rét buốt.

Lúc chân đã mỏi và đầu óc hơi tê buốt do hơi lạnh thổi vào người, Hân mới quyết định tạm dừng dưới một trạm bus. Cô thầm nghĩ nếu cứ như vậy thì ít nhất phải hai tiếng nữa mới lết về được tới nhà, đã vậy khả năng bị cảm lạnh còn rất cao. Hơn nữa cũng sắp đến kì thi tốt nghiệp đại học quan trọng, nếu lăn ra ốm lúc này thì quả thật công sức học tập đổ sông đổ bể.

Đang đắm chìm trong những lo lắng của bản thân, thì lúc này từ phía con đường đối diện xuất hiện một ánh đèn ôtô đang chầm chậm đi tới. Hân trố mắt nhìn, trong thâm tâm nhói lên một niềm vui sướng nho nhỏ, nhưng bên cạnh đó một nỗi sợ vô hình cũng đang vùng lên.

Thì ra là một chiếc taxi!

Cô cảm thấy yên tâm phần nào, quyết định đưa tay ra vẫy vẫy. Chiếc xe không tăng tốc cũng không đi chậm lại, bình thường nếu là một tài xế taxi kiếm ăn ban đêm, thì khi bắt gặp một hành khách hiếm hoi như vậy chắc chắn sẽ không chần chừ mà phóng ngay tới. Vậy mà chiếc taxi này vẫn giữ vẻ ung dung của mình, chậm rãi tiến tới chỗ Hân, không có dấu hiệu nào của sự nhiệt tình đón khách.

Sau khi ngồi vào trong xe thì Hân mới thở phào nhẹ nhõm, cô quay sang nói với tài xế:

‘’Anh cho tôi về khu đô thị Trấn Đông. May mắn quá mới gặp được anh, ông trời đôi lúc cũng không phụ ai bao giờ.’’ Hân giống như đang chết đuối mà nắm được phao, nên tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều, cô thoải mái kéo chốt dưới ghế rồi đẩy nhẹ lưng ghế ngả về phía sau, tư thế này giống như nằm trên một chiếc giường mát-xa, khiến người ngồi cảm thấy rất dễ chịu.

‘’Vâng, ông trời quả không phụ ai bao giờ.’’ Người tài xế lên tiếng đáp lại, trong giọng nói có chứa một chút ẩn ý, có điều Hân hoàn toàn không nhận ra điều đó, cô quay sang nở một nụ cười xã giao, sau đó không nói gì thêm.

Xe cũng đã lăn bánh được khoảng gần 20 phút, tiếng máy sưởi phát ra nhè nhẹ, phả ra những làn hơi ấm rất dễ chịu, Hân lúc đầu vẫn còn khá tỉnh táo, thậm chí còn lẩm bẩm hát thầm trong miệng, nhưng chỉ được một lúc, cô cảm thấy đầu óc trở nên mệt mỏi khác thường, mọi thứ cứ mờ dần mờ dần, cho đến khi chỉ còn lại một màu đen tuyệt đối.

Trong cơn mê man Hân cảm thấy thời gian trôi rất chậm, đến nỗi gần như bị ngưng đọng lại. Sau đó cô ý thức được cơ thể mình được ai đó nhấc bổng lên, tiếp đó là những tạp âm rất lộn xộn cứ vang lên bên tai. Dường như cô còn nghe thấy tiếng người nói chuyện gần đó, hình như là giữa hai người, cứ thỉnh thoảng lại có một cuộc đối thoại như vậy vang lên, tuy nhiên có gì đó hơi khác thường, vì các cuộc đối thoại giữa hai người này hình như không được liền mạch cho lắm, người này nói xong thì phải đến khoảng gần một phút sau người kia mới trả lời. Đó là toàn bộ những gì mà Hân có thể ý thức được từ những thứ đang diễn ra xung quanh mình, còn lại thì phần lớn thời gian, cô cảm thấy như có một cơn lốc xoáy đang vận hành hết tốc lực trong đầu cô, rồi những hình ảnh hiện lên từ quá khứ, từ thời thơ ấu, hay từ những khuôn mặt thân thuộc, tất cả cứ ẩn ẩn hiện hiện, rất rời rạc và không theo một quy tắc hay lô-gíc nào.

Hân cứ phiêu bồng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ như vậy được một khoảng thời gian khá lâu, cho đến khi những làn khí lạnh tê buốt luồn vào từng góc cạnh trên cơ thể cô, cái lạnh giá bất thường ấy làm nhịp tim của cô chậm lại, giống như đang bị đóng băng, cơ thể dường như cũng đang rơi vào trạng thái cương cứng, tuy nhiên điều ấy lại may mắn làm Hân tỉnh táo hơn đôi chút, cô gần như đã lấy lại được ý thức của mình, mặc dù đầu óc vẫn đang đau như búa bổ.

Hân từ từ mở mắt, một đầu trời màu đen nghịt mờ mờ hiện ra. Khoảng vài phút sau Hân mới thấy rõ được toàn bộ cảnh vật xung quanh, các giác quan cũng dần dần trở lại với cơ thể. Tuy nhiên Hân cảm thấy mình đang trong một tư thế có phần hơi khó chịu. Cô gồng hết sức cố gượng dậy, hai mắt mở to quan sát.

Cô chợt hét lên thật to, tiếng hét thê thảm như một con thú hoang đang cố gắng vùng vẫy khỏi cái bẫy của người thợ săn.

Toàn thân cô đang trong trạng thái không một mảnh vải, hai chân hai tay bị trói rất chặt bằng dây thừng. Cô cố gắng cựa quậy nhưng những sợi dây thừng cứ như đang co chặt lại, càng cử động lại càng đau rát. Vùng vẫy được một lúc thì sức lực của Hân gần như đã cạn kiệt, thở dốc ra liên hồi. Cho đến vài giây sau lại cố gượng dậy nhìn ngó xung quanh mình một lần nữa.

Cô đang nằm trên một cánh đồng hoang, rộng rãi và hun hút đến nỗi không thể thấy một chút gì đó của văn minh nhân loại. Không một ánh đèn đường, không một ánh điện nhà máy, càng không có xe cộ nào đi qua, chỉ có một màu đen mờ ảo dưới ánh trăng bạc lạnh lẽo. Hân cảm tưởng như mình đang bị giam cầm ở một lãnh địa ma quỷ, nơi sự sống không hề tồn tại.

Cô lại hét lên kêu cứu một lần nữa, nhưng chỉ là vô ích, âm thanh được phát ra rồi lại biến mất trong màn đêm, như đang đùa cợt với tình cảnh của cô lúc này.

Hân chợt bật khóc. Nỗi sợ hãi và sự bất lực đang ngấu nghiến dằng xé tinh thần cô.

Tuy nhiên, đúng lúc tuyệt vọng nhất thì Hân nhìn thấy từ phí đằng xa có một ánh đèn đang soi về chỗ mình, kèm theo một tiếng bước chân đang đi tới. Cô như bừng tỉnh, lấy hết sức lực còn sót lại, gào lên:

‘’Cứu tôi! Cứu tôi với, tôi ở đây, ở đây!’’

Người đó dường như cũng đã nghe thấy tiếng kêu, liền tiến về phía cô với tốc độ nhanh dần.

‘’Cô là ai? Sao bộ dạng lại ra nông nỗi này?’’ Người đó vừa soi đèn vào cô vừa hỏi với giọng đầy kinh ngạc, pha chút lo lắng.

‘’Tôi không biết, lúc nãy trên đường bắt taxi về tôi chợt ngủ quên, tỉnh dậy thì đã thấy mình trong tình trạng này rồi, mau cởi trói giúp tôi!’’ Hân vừa nói vừa thở, không giấu nổi nét vui sướng, có điều cô đang run cầm cập vì lạnh, giọng nói đứt quãng do cơ thể suy kiệt.

Người đó không chần chừ, liền nhanh chóng đặt chiếc đèn pin xuống, rồi đưa tay cởi trói cho Hân. Đôi bàn tay anh ta thoăn thoắt, chỉ vòng vài giây là Hân đã cảm thấy cổ tay mình được nới lỏng ra, trong lòng không khỏi dấy lên niềm vui sướng vì vừa thoát chết trong gang tấc.

‘’Cảm ơn, cảm ơn anh.’’ Hân cố gắng mỉm cười cảm kích.

Tuy nhiên, đúng lúc dây trói gần được tháo ra, thì người đó chợt dừng lại, trên môi nở một nụ cười ma quái, hắn đột nhiên siết sợi dây lại với lực cực mạnh, thắt vào đúng các vết bầm còn in trên cổ tay Hân, làm cô hét lên đau đớn như bị dao cứa.

Hắn chợt phá lên cười khằng khặc, tiếng cười ghê rợn như một còn quỷ khát máu, có vẻ như hắn rất hài lòng với diễn xuất của mình.

Hân lúc này từ đau đớn, tới bàng hoàng, rồi nghi ngờ và cuối cùng là hiểu ra mọi thứ. Dưới ánh trăng lờ mờ, Hân nhìn kĩ lại vào khuôn mặt hắn, không thể nhầm lẫn vào đâu, chính là gã tài xế đã chở cô ban nãy. Tim Hân chợt thắt lại, nỗi sợ hãi lại bủa vây lấy tâm hồn.

Hắn đang cười rất khoái trá, đột nhiên ngừng hẳn, cảm xúc thay đổi đến bất ngờ, khuôn mặt trở nên cứng ngắc, nhất là ánh mắt rất lạnh lẽo, trong ánh nhìn toát lên một sự man rợ khó tả.

‘’Sao cô lại nhìn tôi như thế? Hãy nhờ tôi cởi trói đi chứ.’’

‘’Tôi xin anh… xin anh… hãy tha cho tôi.’’ Giọng Hân run run, những con chữ như tắc nghẹn trong cổ, sự tuyệt vọng đã xâm chiếm đến đỉnh điểm.

‘’Xin? Cô không cần phải xin. Bổn phận của một con người là phải giúp đỡ người khác mà. Tôi sẽ cố hết sức.’’ Khuôn mặt hắn lúc này lại chuyển sang hình dạng lương thiện, nhìn đâu cũng không thấy một nét thú tính nào. Có điều, nét mặt đó chỉ được giữ khoảng vài giây, rồi lại chuyển sang bộ mặt lạnh lẽo ban nãy. Hắn chậm rãi nói:

‘’Nếu là tôi của ngày trước, thì chắc chắn sẽ thực hiện những điều vừa nói. Nhưng cô thấy đấy, con người trước kia của tôi đã chết rồi, chính tay tôi đã giết nó, giết cái sự nhu nhược của mình. Đôi lúc nó vẫn còn lảng vảng quanh tôi, nhưng cũng chẳng sao cả, nó sẽ chẳng bao giờ có thể chiếm lại cái thân xác này. Cũng may nhờ có ‘ngài’, người đã giải phóng ra tôi, để tôi có thể chính tay giết chết sự hèn nhát của bản thân.’’ Giọng điệu của hắn rất thản nhiên, như đang thổ lộ câu chuyện đời mình cho một người bạn, từng câu từng chữ đều rất thật, như phát ra từ chính đáy lòng hắn.

Hân thì lúc này không thể kìm nén được nỗi sợ hãi nữa, dù hắn có nói gì cũng thể không lọt vào tai cô, Hân mếu máo:

‘’Xin hãy để tôi đi, để tôi đi mà, tôi xin anh đấy. Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, xin anh hãy tha cho tôi.’’

‘’Suỵt, suỵt, đừng khóc, đừng khóc. Cô không nên khóc, sẽ làm khuôn mặt cô trông xấu đi đấy.’’ Hắn vừa nói, vừa lấy một chiếc khăn giấy, lau lau nước mắt trên mặt của Hân, thái độ hết sức nâng niu và nhẹ nhàng. Xong xuôi, hắn giúp cô vén những lọn tóc rơi lưa thưa trên mặt, rồi vuốt ve lên má cô, như một người anh trai đang dỗ dành đứa em gái.

‘’Đúng rồi, hay là để tôi kể một câu chuyện cho cô nghe nhé? À không, hay là chơi trò giải đố đi, để tôi xem nào… ‘’ Hắn đưa tay vuốt vuốt cằm, ra vẻ đang suy nghĩ đăm chiêu, vài giây sau, liền nói: ‘’À nhớ rồi. Cô nghe nhé: Có một ông lão rất thích câu cá, nhưng quanh vùng không có hồ nước nào cho ông ta câu. Ông ta liền đào đất trong nhà, xây một cái bể, sau đó mua một đống cá về và thả xuống đó. Hàng ngày ông ta mang cần ra câu, mỗi ngày đều thu được rất nhiều cá. Cho đến một ngày khi trong bể chỉ còn lại đúng một con cá cuối cùng, nó khôn đến nỗi tránh được hết các mồi câu của ông lão, đã qua nhiều ngày mà ông lão đều không tài nào dụ được nó cắn câu. Rồi vào một hôm, ông lão đột nhiên nhảy xuống bể cá, ngày hôm sau xác lềnh bềnh nổi lên, chỉ còn lại một bộ xương trắng. Câu hỏi là, tại sao ông ta lại nhảy xuống đó?’’

Hân không còn tâm trí mà chơi trò giải đố với hắn, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, nước mắt lại lăn dài trên má, miệng không ngừng van xin.

Hắn nhìn bộ dạng thảm thương của Hân, nhẹ nhàng nói:

‘’Mà cũng phải, cô đang trong tình trạng thế này thì làm sao trả lời được. Thôi, dù gì tôi cũng không phải dạng người hẹp hòi, nói luôn cho cô vậy: Ông lão đó tự sát vì con cá đó chỉ ăn thịt người, chỉ có thể dùng thịt của chính mình mà câu nó thôi. Đấy, cô thấy câu hỏi cũng không quá khó đúng không?’’ Hắn phá lên cười khằng khặc, trong tiếng cười có chút gì đó hoang dã, vô nhân tính, khiến cười nghe phải rợn tóc gáy.

Hắn cứ ngồi cạnh Hân như vậy, mặc cho cô rên rỉ than khóc đến thế nào, cho đến một lúc lâu sau, hắn mới quay sang, chậm rãi nói:

‘’Có vẻ cô đang mệt mỏi, lạnh và rất đói. Nhìn cô thế này lòng tôi đau lắm,’’ hắn vỗ vỗ nhẹ lên ngực mình, ‘’tôi nghĩ đã đến lúc cô nên nghỉ ngơi rồi.’’

Nói xong hắn đột nhiên đứng dậy, xách tới một cái bọc khá to mang theo người lúc nãy, lôi từ trong đó ra một thứ gì đó, nhìn rất chắc chắn và cứng cáp.

Hân nhận ra là một chiếc búa sắt, bên trên còn dính một chút dung dịch màu đỏ đã khô. Cô sợ hãi trong điên cuồng, cô hét to lên hết cỡ, cảm tưởng như cổ họng sắp rách nát, nước mắt chảy ra không ngừng. Tiếng gió vẫn thổi vi vu, mang theo tiếng hét gãy vỡ của Hân trôi dạt trong không gian, rồi tan biến trong bóng đêm, những tràng cười cùng lúc đó cũng phát lên, nụ cười của quỷ vẫn lạnh lùng và ghê rợn như vậy, nó âm ỉ, luồn lách vào trí óc người khác, để rồi vĩnh viễn in lại dấu ấn vào sâu trong tâm hồn con mồi.

Những nhát búa lạnh lùng bổ xuống.

Phía xa xa, những con quạ đen không biết từ đâu kêu lên những tiếng oán thán, não nề.