[Kuroko No Basket Đồng Nhân] Đẳng Phong Đích Nhật Tử

Chương 10




Q10

Ký ức không còn, cảm giác bóng còn.

Vậy, còn yêu thì sao?



Không chút lưu tình xoay người đi, Akashi chỉ muốn rời khỏi tên làm cho mình cực độ khó chịu này.

Tâm tình không ổn cực độ.

Chỉ tiếc, Aomine Daiki cho tới bây giờ cũng không phải một tên sẽ nhìn sắc mặt của người khác.

Điểm này, từ sơ trung đến đại học, vẫn không thay đổi.

Hắn ngăn cản Akashi đang muốn rời đi, lông mày đen hơi hơi nhếch cao.

“Xem ra chân của cậu cũng ổn lắm rồi ~ Akashi, Tetsu đâu?”

Tetsu…

Dị sắc ánh mắt hơi hơi nheo lại.

Kêu đến thực thân mật. Trong lòng có một ngọn lửa vô danh, cháy càng lúc càng lớn.

Tại sao, mình muốn… dùng kéo cắt sạch bọn người kia…

Nếu thế giới này bị hủy diệt, chỉ còn lại hai người, Kuroko cùng hắn, một sự kiện tuyệt vời cỡ nào a?

Đắm chìm trong ảo tưởng tuyệt vời của mình, Akashi lộ ra tươi cười có chút tối tăm.

“Kuroko như đang bận đợt sát hạch.”

Midorima hắng giọng một cái, trả lời vấn đề của Aomine, người sau phi thường không khoái xì một tiếng.

Bộ dáng lưu manh kia, rõ ràng phi thường bất nhã, lại làm cho không ít cô gái đi ngang qua liên tiếp quay đầu lại.

“Thật không có tinh thần, tôi còn muốn cùng cái bóng của tôi chơi một hồi one on one vui vẻ, cảm giác đã lâu không cùng chơi bóng…”

“Cái-bóng-của-cậu?”

Aomine thưởng thức quả bóng trong tay, hình cầu màu cam trên ngón tay của hắn chuyển động quay nhanh. Lời oán giận còn chưa nói hết, đã bị một thanh âm lạnh lẽo mà có thể rơi ra băng đánh gãy.

Nhìn nhìn vẻ mặt hờ hững của Akashi, lại nhìn nhìn tay hắn hơi hơi nắm chặt, Aomine bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ vỗ ót mình.

“A a tôi đã quên cậu mất trí nhớ. Tetusu là cái bóng của tôi.”

Đem quả bóng cầm trong tay cao cao ném lên, Aomine chẳng hề để ý mà ngồi xổm người xuống, cột lại dây giầy bị tuột của mình, lại chậm rãi mà đứng lên.

Bóng rổ ứng thanh dừng trong tay hắn.

“Mà Aomine Daiki tôi, là ánh sáng của Tetsu a. Điểm này phiền cậu nhớ kỹ.”

Quang cùng… Ảnh sao…

Thật sự là khiến người ta không hài lòng…

Akashi nhìn chằm chằm Aomine, nếu như nói ánh mắt có sức lực thật sự, như vậy lúc này Aomine nhất định sớm đã vỡ nát, vạn kiếp bất phục.

“Akashi, có muốn thử chơi bóng rổ hay không? Cậu hiện tại đã hoàn toàn khôi phục.”

Aomine tùy tay đem bóng rổ vứt đến bên Akashi, người sau nhíu mày, thoải mái tiếp nhận.

Từ đầu tới đuôi không có một động tác dư thừa, mây bay nước chảy lưu loát sinh động thuần thục.

“Tôi cảm thấy Akashi cậu có thể thử, nếu vận khí tốt có thể nhớ tới cái gì cũng nói không chừng.”

Midorima ngữ khí trước sau như một nghiêm túc.

“Hơn nữa, vật may mắn của Akashi cậu hôm nay là bóng rổ. “

“Cũng được, đi thử xem.”

Đôi mắt kim sắc xinh đẹp đến gần như tà mị chớp chớp, lưu hải hồng hỏa cũng ngăn không được cảm xúc ẩn hàm trong đó.

Nếu như có thể nhớ cái gì, cho dù là một chút, người kia chắc sẽ rất vui vẻ…



Sân bóng rổ của đại học cùng sơ trung trung học quy mô hoàn toàn bất đồng, sân to, khán đài thậm chí có thể chứa được mấy nghìn người.

Một bước vào sân bóng rổ, giày cùng mặt sàn gỗ bóng loáng ma xát mang đến cảm giác quen thuộc lập tức đánh sâu vào trong não Akashi.

Theo hắn đến, các đội viên huấn luyện trong sân toàn bộ dừng động tác, chuyền bóng cũng tốt, ném rổ cũng tốt, trong khi giao chiến cũng tốt, toàn bộ đều ngừng lại.

Tiếng động lớn nháo sân bóng rổ trong phút chốc, yên tĩnh đến chỉ có thể nghe được âm thanh gió thổi qua.

Mọi người chỉnh tề xoạt xoạt bày ra cúi đầu 90 độ tiêu chuẩn, thanh âm phi thường nhất trí, vang dội kinh động phi điểu trên ngọn cây cách đó một km.

“Đội trưởng hảo ——”

“Mọi người tiếp tục tự luyện tập ——”

Akash trong nháy mắt có chút mê man, Midorima quyết đoán phát huy uy nghiêm thân phó đội trưởng của hắn.

“Đến bên này đi.”

Aomine tuy rằng khá lớn mặt, nhưng chút kiến thức cơ bản vẫn phải có.

Tại loại thời điểm này, nếu Akashi cùng đám người quá mức dày đặc này one on one là không được, dù sao Akashi là đội trưởng, hơn nữa cũng rất có uy tín. Vì thế, hắn chọn một sân kín đáo nhất, sân huấn luyện chuyên dụng của đội viên chính tuyển.

Chỉ có Thế hệ Kỳ tích bọn họ có chìa khóa. Đóng cửa lại, bên trong tựa như ngăn cách mọi thứ khác.

“Bắt đầu đi.”

Chăm chú khởi động thân thể, xác định thân thể mỗi một khối cơ bắp đều sôi sục, Akashi mang bao cổ tay Midorima đưa tới, bình tĩnh mở miệng.

Không khí chung quanh Aomine chợt liền thay đổi.

Biểu tình nguyên bản lười biếng, đối với bất cứ chuyện gì đều không dậy nổi hứng thú, trong giây lát bị chuyên chú cùng sát ý thay thế.

Không hổ là “Quang” của tuyển hắn, có chút thú vị đó.

Akashi lộ ra biểu tình có chút nhiệt huyết.

Như vậy, bắt đầu đi.

Vòng thứ nhất, Aomine công kích trước.

Đối mặt với Akashi, Aomine cho tới bây giờ đều không dám khinh thường. Tốc độ cùng cảm giác bóng của người này, hơn nữa năng lực chơi cờ liền đoán trước được bố cục của hắn, đều khiến hắn có loại độc hữu chính là cảm giác áp bách.

Dựa theo tiến độ ngày trước, Aomine vừa lên liền tiến nhập trạng thái 【zone】.

Akashi chỉ cảm thấy người trước mặt đột nhiên biến thành một cái, liệp báo ngày ngày nắm giữa vô số quyền sinh sát trong tay, ngày ngày trên thảo nguyên cạnh tranh sinh tồn, thân hình rất mạnh như điện, liền như vậy từ trước mặt mình lướt qua.

Trong não đã muốn theo bản năng sinh ra phản xạ, mà thân thể lại theo không kịp tốc độ đại não.

Bị dễ dàng vượt mặt.

Không chỉ có Akashi, Aomine cùng Midorima đều sửng sốt.

Bọn họ như thế nào đều không nghĩ tới có một ngày như thế, Akashi cứ như vậy, vẫn không nhúc nhích, dễ dàng bị vượt mặt…

Akashi mắt nhìn tay phải của mình, vừa rồi, hắn muốn chỉ huy cánh tay kia tiến đến chặn lại, lại cuối cùng không thể làm ra động tác.

Thân thể, vô pháp đuổi kịp phản xạ của đại não.

Không, phải nói, chỉ còn phản xạ trong ký ức lưu lại, nhưng lấy trạng thái hiện tại của hắn, không có biện pháp hoàn thành một loạt động tác đoạt bóng kia.

Nhìn hai người trước mặt biểu tình có chút dại ra, Akashi ở trong lòng lạnh lùng mà nở nụ cười.

Chính mình đã từng, đợt chuyền bóng vừa rồi, nhất định có biện pháp cướp lại đi…

Chính là hiện tại…

“Cái kia, Akashi, nếu không hôm nay cứ như vậy…”

“Tiếp tục.”

Không đợi Midorima nói xong, Akashi lợi dụng một loại giọng điệu bình thường không được phép nghi ngờ đánh gãy hắn.

“Tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu, Akashi.”

Đối với dị sắc song mâu vô cùng lợi hại kia, Aomine cũng không khỏi lần thứ hai nghiêm túc.

“Nếu cậu dám có điều nhường nhịn, tôi sẽ giết cậu.”

Aomine vỗ vỗ bóng, 【zone】, phát động.

Cùng lúc đó, Akashi cúi người xuống, toàn thân thả lỏng, đem mỗi một khối cơ bắp của mình đều thả lỏng đến mức tận cùng, tiến vào một loại trạng thái tùy thời có thể bùng nổ.

Nháy mắt đột phá, lên rổ, đạt được, lần thứ hai trình diễn.

Lần này, Akashi chỉ cảm thấy động tác người trước mặt càng thêm rõ ràng chút, mà thân thể cũng tiếp tục vẫn không nhúc nhích, miễn cưỡng làm ra phản ứng, làm ra một cái ngăn cản đơn giản.

Tuy rằng, cũng không có tác dụng thực tế.

Còn không được.

Vẫn là rất chậm chạp.

Akashi cắn cắn môi dưới, mặc cho vị ngọt huyết tinh lan rộng trong khoang miệng của mình.

Đau đớn, khiến tinh thần hắn càng thêm tập trung.

“Tiếp tục, đừng có ngừng.”



Aomine lần lượt mà đột phá hàng phòng ngự của Akashi, chậm rãi, hắn cũng bắt đầu có áp lực.

Lần đầu tiên, người đối diện hoàn toàn giống tân thủ, không có nửa điểm phản ứng.

Lần thứ hai, Akashi hơi chút giật giật, đơn giản ngăn chặn một chút.

Lần thứ ba, người kia muốn cướp bóng, lại bị vượt qua.

Lần thứ tư, …

Lần thứ năm mươi, tay phải Akashi duỗi dài, muốn đoạt bóng trong tay Aomine, áp thân người sau, lại bị đối phương thình lình tả hữu cắt đứt biến thành một thân mồ hôi lạnh.

Nguyên lai, tay phải đoạt bóng lúc trước, chính là động tác giả.

Chỉ thiếu chút nữa, đã bị người kia đoạt thành công.

Tốc độ kinh người tăng lên.

Lúc này Akashi, cảm giác thân tâm đều vô cùng vui sướng.

Tuy rằng thân thể đã sắp đến cực hạn, cánh tay nâng lên đều thực lao lực, chỉ là đứng thẳng, cũng đã có chút không xong.

Nhưng là, tinh thần lại vô cùng thanh tỉnh.

Loại cảm giác trên sân bóng là sinh sát này, quan sát biến hóa của đối phương trong giây phút sau đó đưa ra dự đoán cùng phán đoán, cảm giác khẩn trương chỉ với một đường đi, là quen thuộc như thế.

Như thế, khiến người ta hoài niệm.

Lần thứ năm mươi mốt tiến công.

Aomine một bước nhanh khỏi vị trí, di động đến ba bước trước mặt đối thủ, đã nghĩ muốn ném xa.

Akashi quyết đoán tiến lên tiến hành quấy nhiễu.

Giữa tranh chấp, thân thể mỏi mệt của Akashi có chút không xong, lảo đảo lui lại mấy bước.

Đôi mắt thâm lam của Aomine lóe lóe, muốn tiếp tục ném rổ.

Vừa mới tính toán bày ra tư thế, bóng rổ trong tay đã bị mạnh mẽ đẩy ra.

! ——

“Tetsu?”

“Kuroko…”

Bóng người màu xanh da trời là quen thuộc như thế, mà thân pháp quỷ mị của người nọ cũng là, quen thuộc nhất.

Lấy tốc độ tia chớp cướp bóng từ Aomine, thiếu niên ổn định thân thể, đột nhiên một cái lao xuống đến cái giỏ, lúc này, hắn ném bóng về phía bảng bóng va chạm một lần, lấy độ cung góc nhọn phản xạ bắn trở về.

Giữa điện quang thạch hỏa, Akashi cùng ánh mắt màu băng lam kia gặp nhau.

Chúng ta cùng tiến lên.

Không biết tại sao, Akashi có thể từ trong mắt thiếu niên đọc được thông tin này.

Bên môi hắn, hiện lên một tia ý cười tự tin.

Aomine thối một tiếng, vừa định tới gần Kuroko, người sau chuyền bóng đơn giản, đến bên người Aomine, quỷ mị tiêu thất.

Invisible Pass…?

Nguy rồi.

Aomine nhanh chóng xoay người muốn ngăn lại Akashi, nhưng vẫn là chậm một bước.

Thanh niên tóc đỏ bắt được bóng đã vùng dậy, bóng rổ ở trong tay lướt qua một độ cung xinh đẹp, mang theo bước đi tao nhã thản nhiên tự đắc, bất động thanh sắc tiến vào khung giỏ bóng rổ.

Ba phần xinh đẹp.

Akashi xoay người, nhìn vào đôi mắt màu băng lam linh động kia.

Lúc này, trong ánh mắt kia lóe ra vui sướng, khiến hắn cả người thoạt nhìn là chói mắt như thế.

“Thật tốt quá đi, Akashi-kun.”

Tim đập trong nháy mắt lạc nhịp, Akashi không khỏi che dấu mà quay đầu đi, chỉ cấp thiếu niên gương mặt nghiêng bình tĩnh.

Kỳ thật, trong lòng, sớm đã kinh đào hãi lãng (*).

Kuroko ôn hòa nhìn Akashi, thời điểm tầm mắt cùng Aomine giao nhau, ánh mắt kia liền nghiêm túc lại.

“Aomine-kun, cậu nên biết, chân Akashi-kun vừa mới khỏi hẳn.”

“Nếu cậu quên hết lời nói, tôi liền ở trong này nhắc cậu một lần nữa.”

“Nếu cậu nhớ rõ, lại còn lựa chọn one on one…”

Ngữ khí đâu ra đấy.

Người quen thuộc Kuroko cũng biết, hắn sinh khí.

Midorima ở trong lòng, vì Aomine mà bi ai.

Kuroko sinh khí, câu nói thường dùng nhất đầu tiên là…

“Winter Cup tháng sau, tôi cũng không muốn chuyền bóng cho Aomine-kun nữa.”

“Đừng a, Tetsu, tôi sai còn không được sao… Một cái Winter cũng quá độc ác đi ——”

Người nào đó bi thống mà kêu rên.

Không để ý tới người hãy còn vò đầu, Akashi đi đến bên sân, lẳng lặng nhặt lên quả bóng rổ trên mặt đất, yên lặng một người vỗ bóng, cảm thụ xúc cảm trong tay.

Tầm mắt Kuroko đuổi theo bóng lưng của hắn.

Không biết khi nào, Midorima đã đi đến bên người Kuroko, nhẹ nhàng vỗ vai.

“Đừng quá lo lắng.”

“Tuy rằng ký ức mất, nhưng là cảm giác bóng còn.”

“Theo lý thuyết, có hy vọng khôi phục ký ức.”

Kuroko có chút cảm kích mà hướng hắn cười cười, người sau thì có chút không được tự nhiên quay sang, hiện ra khả nghi đỏ ửng.

Ký ức mất, cảm giác bóng còn.

Vậy, còn yêu thì sao?

– TBC –

Chú thích:

(*) Kinh đào hải đãng: Sóng to gió lớn.

Tác giả tích vô nghĩa:

A a trong nhà phụ trách nộp lệ phí cho đồng sự đi Anh quốc nhìn thế vận hội Ô-lym-pic… Vì thế trạng thái như trước, chỉ có thể ở công ty viết văn… Cảm tạ mọi người vẫn luôn chờ văn ~~~~~(>_<)