Kul Boy Đẹp Gái

Chương 9




“ Reeeeeeeeeeng”

Mải đuổi theo cái cảm giác mập mờ, Phong giật nảy lên vì tiếng chuông, loạn choạng chụp lấy cái điện thoại mém rớt. Cậu thở dài :

- Khải, hết giờ rồi nên tôi lên lớp đây. Chuyện anh hứa thì làm ơn giữ lời, được chứ?........sao không

Phong quay ngoắc lại thì Khải đã biến đâu mất dạng

- Mới đó mà…

Cậu lắc đầu rảo bước về lớp, Phong về chỗ và ngồi xuống, ánh mắt đăm đăm vào chiếc bàn bên cạnh

“ cặp Triệt không có ở đây”

- Hắn xin phép về rồi - Tên con trai dãy bên liếc Phong khinh rẻ, miệng thổi kẹo cao su.

- Tại sao - Phong vẫn không thèm nhìn, nói cộc .

- Làm sao tao biết được. - Hắn vừa nhai vừa nói , giống như quát vậy - Cái lũ cậu ấm ăn chơi như thằng đó mày quan tâm làm gì - Hắn gác chéo chân cười nửa miệng - Hay để ý mẹ nó rồi, chắc vậy nhỉ, haha

“ Rầm”

Phong đập mạnh tay xuống bàn, mắt trợn lên :

- Cẩn thận cái miệng của mày đi, thằng ch*

Nói xong cậu khoác cặp chạy nhanh ra khỏi lớp, cậu không biết mình bị cái gì nữa, thực sự thì tâm chí của cậu hiện giờ chỉ có “ Cuộc hẹn lúc 5h30 tại công ty Hoàng Hải”. Phải, chỉ có nó thôi. Phong chạy ra xe về nhà…..

Lớp 11A2 V.I.P

- Lớp, chúng ta có học sinh mới, mọi người im lặng - Tiếng thầy chủ nhiêm dõng dạc đầy uy nghiêm. – Tốt, em, vào đây.

- Xin chào mọi người, tớ là Vương Khải, rất mong được chiếu cố. - KHãi bước vào với nụ cười anh đào tỏa nắng.

- Ô OOOOOOOOOOOOO - lớp ồ lên vỗ tay rần rần. trong lúc đó thì Thiện Nhân vẫn đang chăm chú nghiền ngẫm cuốn sách gì đó, miệng lầm bầm:

- Học sinh mới thôi mà làm gì ghê thế, thánh thần hiển linh à, mà hắn tên gì ấy nhỉ

- Em muốn ngồi đâu, cuối dãy sát tường hay bàn 4 dãy giữa đây còn trống này. Em ngồi đâu - Thầy cười hỏi Khải

- Ùm, em muốn ngồi cạnh bạn kia – Khải chỉ về phía Nhân. Cả lớp lẫn thầy giáo đều rụt lại

- Chỗ khác được không em, đó là 2 bàn dành cho lớp trưởng rồi – Thầy cười hiền nhưng ánh mắt đã đôi chút sợ sệt

- Lớp trưởng? tuyệt, như thế thì em sẽ dễ hỏi hang hơn rồi, lớp trưởng ! – Khải vỗ tay bôm bốp gọi Nhân.

- Hử - Nhân chau mày nhìn lên bảng, bất giác toàn thân cậu run lên, mí mắt khẽ giật liên hồi, quyển sách trên tay cũng rớt xuống - Vương…Vương Khải ….sao…sao…

- Hở, cậu biết tớ à, hay vậy, không ngờ mình lại nổi tiếng như thế đấy, cậu cho tớ ngồi bàn cạnh nhé - Khải cắt ngang lời Nhân nhanh nhảu đi xuống.

- À…u..ùm - Nhân đem chiếc cặp để trên bàn bên cạnh xuống - Mời.

Vương Khải ngồi xuống, nở nụ cười :

- Xong rồi ạ, chúng ta bắt đầu học đi thầy.

- ….Đ Được, lớp lấy sách nhạc và tập ra, ta mất khá nhiều thời gian rồi đấy.

Lớp ấp ớ lôi sách vở như bị ma đuổi. Ai cũng thấy khó hiểu. Cao Thiện Nhân xưa nay không bao giờ nhường ghế cho ai, một mình 2 bàn. Chẳng ai dám làm gì cậu vì cha Nhân là một trong những người đống góp lớn cho trường. Vậy mà hôm nay….

Nhân ngồi như bất động, hai mắt nhìn xuống bàn, môi cậu run run lên, mũi rịn mồ hôi.

- Sao thế - Khải cười ngó Nhân

- Không…không…sao cả…Tôi ổn..ổn..cả mà…ha..ha

- Ổn ? Thật chứ??

- Th..thật..

- Vậy thì tốt - Vương Khải cười híp cầm cây bút viết lên tập Nhân dòng chữ nhỏ hơi nghiêng “ Gặp ta trên sân thượng giờ tan học”

Gương mặt Nhân chợt biến sắc, hơi thở như nghẹn lại, khẽ liếcvề phía Khải, mắt Nhân như trợn đứng lên, là nụ cười chết chóc đầy ghê tởm đó, nụ cười dường như dài khéo tận mang tai. Nhân vội vã quay đầu đi, mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều, tim Nhân chợt thắt lại,hơi thở không còn đều nữa.

“ Không…không…cơn ác mộng đó đã chấm dứt rồi…nó sẽ không quay lại nữa đâu…không…không…nó…nó đã chấm dứt…”

Khải vẫn giữ nụ cười đó nghiêng nhìn biểu hiện của Nhân, mắt Khải chợp híp lại, đôi mắt tham hiểm đến ghê người……

....................

Phía Băng Phong :

Phong tắm rửa và thay trang phục, xong đâu đấy, câu nhìn đồng hồ :

- 3h hơn…còn sớm quá

Cậu bước đến bàn trang điểm nhìn chính mình trong gương…

- Băng Băng…mày đang nghĩ gì vậy chứ…mày vẫn đang là Băng Băng sắt đá không ? Hay lại trở về với con bé ngu ngốc ngày xưa rồi ?? Mày đang dần bị tình cảm xâm chiếm ư…. - Cậu đưa tay chạm vào mặt gương rồi chợt rụt tay lại thành nắm đấm,đập nhẹ vào mặt gương

“ CANH”

- Chết…tiệt.. - cậu lại lẳng lặng nhìn vào gương, tay cậu một lần nữa bất giác chạm vào môi

- Nụ hôn đó….-- Mặt cậu bỗng đỏ ửng lên -- Aaaa bỏ, bỏ đi, không nghĩ nữa, mệt quá

Cậu quơ tay, tránh cái hồi tưởng điên rồ đang lởn vởn, chĩnh lại mái tóc giả, dán lại đàng hoàng, xong cậu đứng lên , ra khỏi nhà, cậu phóng nhanh về phía trung tâm thương mại – Công ty Hoàng Hải.

( lại là Phong -> Băng : cậu -> cô ngen ) =w=

Đến nơi thì cũng chỉ mới có gần 5h, đường từ biệt thự tới đây cũng khá xa nhưng không ngờ lại dư nhiều thời gian đến thế.

- Chào cô Nguyệt, thật bất ngờ khi cô lại đến sớm thế đấy. có lý do gì chăng

- Rảnh rổi thôi – Băng cười mỉm với người đàn ông cao to, với cái râu quai nón rất ư là nổi bật đang đứng trước cổng chính - thế thưa ông giám đốc Hoàng Hải sao lại ra đây, đợi tôi sao

- Hahahahahaha, tiểu thư Nguyệt thật là biết đùa, - Người đàn ông cười lớn- chúng ta vào trong thôi, Mời.

- Không khách sáo - Băng Băng ung dung bước ngang hàng với giám đốc Hải. đi tới một căn phòng, giám đốc Hải mở cửa:

- Tiểu thư đợi ở đây, tí nữa con trai tôi sẽ tiếp tiễu thư, nó tới ngay thôi, được chứ?

- Được

Ông Hải cười rồi đóng cửa, sắc mặt ông liền thay đổi ngay, một gương mặt nghiêm nghị. Ông nhấc điện thoại lên :

[…………..]

[ tít….a lô, cha]

[ tới công ty ngay, con mồi đang ở đây rồi, hôm nay lo cho xong, kéo dài mãi không tốt đâu]

[………vâng thưa cha…..con tới liền]

“ tít”

Ông tắt máy rồi rảo bước đi dọc hàng lang.

Băng Băng ngồi trong phòng được một lát đã thấy bồn chồn :

- Lâu thật, mặc dù chỉ mới có 15 phút nhưng mà… cũng tại mình tới sớm quá làm gì, nhưng không phải Triệt về còn sớm hơn mình sao,haizzzz

- Xin lỗi phải để cô chờ lâu rồi - Triệt chạy vào, cười nhìn Băng Băng

- Không sao, đây là lỗi tôi mà, tại tôi đến khá sớm thôi – Cô mỉm cười đáp lại.

Hôm nay Triệt ăn mặc hơi “ phong trần” áo nhung đen, cổ áo không gài nút, cà vạt thắt hờ hững – loại khí chất đôi phần khá ngỗ ngược.

- Trông tôi không ổn gì à - Triệt nghiêng đầu khi thấy Băng nhìn mình.

- Ô không, tôi , chỉ đang định hỏi anh hẹn tôi làm gì, chẳng phải việc hợp tác đã xong sao, còn gì cần thay đổi à

- Không, tôi không mời cô đến vì việc đó

- Sao?

- Tôi mến cô

- Ơ …

- Tôi có cảm giác gì đó rất thân thuộc đối với cô, nó còn mơ ồ lắm nhưng tôi nghĩ là tôi mến cô thật

- Khoan, khoan đã, có lẽ là tôi nghe nhầm điều gì đó thì phải…- Băng Băng cười méo xẹo

- Cô không nghe nhầm – Triệt nhấn mạnh từng chữ

- ………. - Im lặng , bây giờ thì cô chẳng thể nói được gì nữa, mặt BĂng Băng đỏ au lên, đầu như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, vui ,ngượng, luống cuống, cô chẳng biết phải gì nữa.

- Nhưng tại sao anh…anh lại nói điều đó…ra

- ….. tôi nói trước khi cô đi…

- Đi ??? đi đ….-chưa kịp nói hết câu cô đã bị Triệt ôm ghì lấy

- Triệt thiếu gia…cậu …cậu…

“ cạch”

- Nguyệt Băng Băng, tha lỗi cho tôi

Băng Băng mở to mắt, Triệt vẫn đang ôm cô, nhưng không phải hai tay nữa, tay kia đang là một khẩu sung lục, nó, đang chỉa vào đầu cô….!!

Triệt thực sự muốn giết Băng Băng !!!???

Còn Thiện Nhân và Vương Khải, họ rút cuộc có quan hệ gì ???