Konosuba Của Tui

Chương 3: Trận chiến đầu tiên




“Cũng không khác gì lắm so với Konosuba nhỉ, hay tất cả công hội mạo hiểm giả đều như vậy ta.”

Khi tui bước vào thì đập vào mắt tôi là một khung cảnh tựa như tiệm ăn lớn vậy, nhiều dãy bàn xếp ngay thẳng, phía cuối là quầy tiếp tân nơi đăng ký nhiệm vụ và trả nhiệm vụ và ở trên tường hai bên là những tấm bảng lớn dán chằng chịt những tờ giấy ghi đủ thứ nhiệm vụ từ trên trời tới dưới đất. Khi tui bước vào thì mọi ánh nhìn đều quy tụ vào tui, có vẻ ở cái thị trấn tân binh này thì một người mới như tui cũng bị chú ý đến. Nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt đều tản đi và tui nghe loáng thoáng những tiếng xầm xì như “Cái thể trạng gầy yếu như vậy mà định làm mạo hiểm giả sao, không biết lượng sức.” hoặc “Ê! Ai đó khuyên tên người mới đó bỏ cuộc trước khi hắn thành phế nhân vì quái vật đánh coi.” Và những câu tương tự như vậy vang lên, mặc dù rất ức chế nhưng giờ tui chỉ có thể cúi đầu và phỉ nhổ cái chỉ số may mắn chết tiệt của mình.

“Khốn khiếp, đều là Satou sao mà mình nhọ thế không biết. Nếu có may mắn của tên đó trong vòng kéo máy thì giờ mình đã có thể tận hưởng cảm giác làm boss rùi.”

Tui tới chỗ tiếp tân nơi một chị xinh đẹp đang ngồi và khi thấy tui đến thì chị đó lên tiếng dịu dàng.

“Đời còn nhiều lựa chọn lắm, nên hãy cân nhắc thật kỹ nhé. Chàng trai trẻ.”

Muốn khóc quá!!!! Nhìn thấy nụ cười đang tỏa sáng và câu nói của chị ấy khiến tôi muốn khóc quá, không thể ngờ là tui chưa kịp nói gì thì con đường mạo hiểm giả của tui đã gần như bị từ chối. Không thể có một câu phản bác tui đánh cúi đầu.

“Vâng! Em muốn đăng ký trở thành mạo hiểm giả ạ.”

“Thật à!!!” Với một ánh mắt thất vọng chị gái đành gật đầu một cách miễn cưỡng.

“Vậy em hãy điền vào tờ giấy này và phí sẽ là 1000 Eris.”

Vậy là ở đây cũng có nữ thần Eris sao, tui mong chờ ở cô nữ thần nhu mì hiền lành tốt bụng đó lắm nha. Nhưng ngay lập tức…

OMFG, tui không có tiền, làm sao giờ đây hả trời chẳng lẽ nói cho em đăng ký rùi em làm nhiệm vụ trả tiền lại, không được a, hiện tại độ tin tưởng của tui đã xuống tới đáy rùi. Không còn sự lựa chọn nào khác, tui đành cúi đầu

“Xin lỗi! Em sẽ quay lại sau ạ.” Và quay lưng ra ngoài

“Khoan đã!” Giọng chị tiếp tân vang lên và khi tui quay lại thì chị nói tiếp “Nếu em không có tiền thì hãy đến gặp ông Cain, chồng bà Ant, là thợ mộc ở bìa rừng, dạo gần đây ông ấy muốn tuyển người trông coi quản lý thợ khai thác gỗ, tuy không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng vẫn đủ trang trải cuộc sống. Chị sẽ ghi em một tờ giấy giới thiệu

“Vâng! Cám ơn chị ạ.” Tui gật đầu cám ơn nhận tờ giấy và bước ra ngoài.



Vậy xem ra mình nên kiếm tiền trước thì hơn nhỉ, tuy không thích hoàn cảnh hiện giờ của mình nhưng tui đâu còn sự lựa chọn nào khác. Mặc dù nói vậy nhưng ngay cả tui cũng có con bài tẩy của mình. Bật mí cho các bạn luôn nha, tuy con nhỏ nữ thần không có tiết tháo đó khiến tui tức chết nhưng ở giao dịch phút cuối nó có đưa tui cái Item khiến tui thành boss trong một thời gian ngắn. Quá tuyệt rồi còn gì! chắc hẳn các bạn đang nghĩ vậy chứ gì, nhưng xin thưa, nếu chỉ có vậy thì tui đã sử dụng rồi quẩy bạo lên chứ đâu có để người ta coi thường mình như thế này, con nhỏ đó đưa thứ đó cho tui với một nụ cười hết sức khó đỡ tựa gian thương gặp con mồi, hoặc kẻ lừa đảo gặp nạn nhân vậy và nó nói, bảo bối này có chút tác dụng phụ nho nhỏ. Thiệt tình nhớ lại cải vẻ mặt của nhỏ khi nói câu đó khiến tui nổi mấy cái thập tự trên trán nhưng cuối cùng tui cũng nhận lấy, đó là một chiếc vòng tay màu đỏ to bản.

“Cứ đeo nó vào và hô lớn “Henshin! Piraruku Piraruku Byou Byou Byou Byou Byou. Otoko Daisuki!!!” Là biến hình được ngay thôi.”

“Còn câu thần chú nào ngu ngốc hơn nữa không.?”Tui hỏi nhỏ nữ thần như vậy

“Muốn đổi câu khác không. Tôi đổi cho anh.”

“Không! Cám ơn.” Tui lập tức từ chối, đùa à, để nó đổi câu khác thì chắc chắn tui sẽ rơi vào tình trạng khó đỡ hơn thế nên tui đã lập tức chấp nhận.

Và trở lại hiện tại, hiện giờ tui đã cánh cổng dẫn đến bìa rừng, tui nhanh chóng tìm tới một cái chòi nơi có người đàn ông đang cưa một khúc gỗ lớn

“Xin lỗi! Có phải bác là Cain vợ của bà Ant không ạ.”

“Là ta! Có chuyện gì không nhóc.”Người đàn ông quay lại nhìn tôi, đó là một trung niên tóc nâu râu rậm rạp và trên đầu bó chiếc khăn như mấy tay ả rập vậy.

“Vâng! Cháu được giới thiệu từ công hội.” Nói xong tui đưa tờ giấy giới thiệu cho ông ta.

“À thì ra là người do công hội giới thiệu à.” Quả là mấy hôm trước ta nhờ họ kiếm giùm ta ai rảnh rảnh làm quản lý tạm thời.”

“Quản Lý tạm thời?” Tui ngạc nhiên khi nghe câu nói đó, tui cứ nghĩ chị ấy sẽ giới thiệu cho tui công việc ổn định luôn chứ nhỉ, nhưng giờhãykhoan để ý đến điều đó tui lắng nghe ông Cain nói tiếp.

“Dạo này bọn Thỏ Cầu quậy phá dữ quá. Chúng cứ canh me công nhân sơ hở một chút là bọn chúng lao vào gặm gỗ. Quả là rất khó chịu.”

Thỏ Cầu à, tui dám cá với các bạn là bất cứ một cô gái nào ở trái đất nhìn thấy nó đều có chung một phản ứng là mắt tỏa sao và lao vào ôm ấp nó ngay lập tức. Ngay cả tui đây là con trai cũng thấy nó vô cùng dễ thương cơ mà. Một quả cầu bông nhung mềm mại với khuôn mặt dễ thường cùng chiếc tai thỏ lúc lắc với độ cutess overload thì quả là khó tin đây là một loài động vật có tính phá hoại cao. Không, nói như vậy cũng không đúng, Thỏ Cầu bình thường thì rất hiền, nhưng nó lại không như thỏ trái đất là ăn cỏ mà nó ăn gỗ, và ăn rất nhiều, cũng có lý đấy nhỉ dù sao thỏ thuộc động vật gặm nhấm mà. Chính vì thế nên nó rất thích ăn những khúc gỗ do thợ đốn củi ở đây chẻ ra, chính bởi thế nên những người khai thác gỗ vô cùng khó chịu vì điều đó và ông Cain đây cũng không ngoại lệ.

“Nếu để bọn chúng lộng hành thì người đốn củi làm gỗ như tôi đây sẽ gặp rắc rối nên nhiệm vụ của cậu có hai điểm, đầu tiên là tuần tra và đuổi chúng đi, hai là canh gác và đốc thúc thợ, khi gặp tên nào lười lén ngủ cứ cho nó một đạp. Chỉ có như vậy thôi, còn thắc mắc gì nữa không.

“Vâng! Cái sau thì cũng dễ hiểu nhưng còn đuổi bọn thỏ đi là sao, giết chúng à.” Tui chột dạ hỏi, gì chứ đồ sát một sinh vật dễ thương dễ thương như vậy nếu để cho người ta biết nhất là các cô gái thì chắc tui thành công địch của họ luôn rồi quá. Và ngay cả trong những quyển sách đều nói tới việc những bé gái hoặc tiểu thư thường nuôi bọn chúng như thú cảnh trong nhà mà.

“Ta không biết chỗ cậu ra sao, nhưng ở đây thì chúng ta đuổi chúng bằng súng bắn hơi đuổi động vật.” Nói xong ông ấy đưa tui một chiếc ống nhỏ có một nút bấm ở đầu. Chỉ nhìn qua là tui cũng đã hiểu được cơ cấu của nó nên không có gì thắc mắc và gật đầu.

“Vậy cháu bắt đầu công việc đây.”

Nói xong tui bắt đầu lang thang trong khu rừng, thật là hào hứng à, không khí trong lành này, những ngọn gió mát lành này. Là một người quanh năm suốt tháng ở thành thị như tui thì không bao giờ có thể tận hưởng được. Giờ tui chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thui, chả trách những người thợ khi làm việc lại muốn lén ngủ cho bằng được, ngủ ở đây quả là thiên đường mà. Khi đi giám sát tui đã phát hiện vài người ngủ đó chứ nhưng tui cũng không có tàn ác đến nỗi cho họ một đạp như lời ông Cain mà chỉ dùng cách ôn hòa gọi dậy thôi. Tui đây là người hòa nhã mà. Và sau khi tuần tra được một thời gian thì tiếng chuông báo tạm nghỉ trưa đã vang lên và tui cũng tiến tới khu nhà ăn....

"Ah!!!!!!" *Rầm* Một tiếng động lớn vang lên gần đó nhưng trước đó tui còn nghe thanh âm của một cô gái nữa. Ngay lập tức tui chạy đến hiện trường thì thấy một cô gái đang bị nguyên đống gỗ đè lên người

"Cô có sao không." Tui chạy đến bên cô ấy chuẩn bị kéo những thanh gỗ ra.

"Khoan lo chuyện đó đã." Cô gái cản tui lại. "Cái thứ kia mới là thứ đáng lo trong hiện trạng bây giờ. Cô ấy đưa tay lên chỉ và khi tui đưa mắt tới thì đó là một con cầu thỏ nhưng khác với cầu thỏ bình thường là bộ lông con này màu đỏ rực như lửa khí thế vô cùng dữ dằn.

"Cầu thỏ cuồng bạo."

Tui gào lên, bình thường loài cầu thỏ rất hiền như đã nói ở trên nhưng khi bị làm nó bị đau thì toàn thân nó sẽ chuyển màu đỏ rực và trở nên vô cùng hung dữ tấn công bất kì ai gây ra vết thương hoặc ở gần nó. Không biết cô gái này đã làm gì nó mà lại khiến nó biến điên thế này, tuy thắc mắc như vậy nhưng tui không còn cách náo khác là phải đối phó với nó vì mọi người đã tới chỗ ăn trưa rồi. Tui móc chiếc ống đuổi thú ra nhắm thẳng vào nó và bấm nút

*Phụt!!* Một làn khói trắng bay về phía con thỏ.

"Ngu ngốc! Cầu thỏ cuồng bạo đâu thể đuổi bằng hương đuổi thú thông thường được, anh làm nó điên thêm rồi đó."

"Sặc!!! Sao cô không nói sớm a."

"Làm sao tôi biết anh ngay cả chút kiến thức này cũng không biết cơ chứ."

"Tôi mới làm việc ở đây... Ah!!!!!"

Tui chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy cơ thể của mình bị cái gì đó tông vào văng đi một quãng.

Cầu thỏ tấn công, Satou Sumeragi bị mất 75HP, HP hiện tại 25/100.

Khốn khiếp thật, một con cầu thỏ tấn công mà mình mất đến 75% cây máu. Tui run rẩy miệng há hốc không thở được, cảm giác vô lực lan tỏa khắp toàn thân. Tui yếu thế sao, một con quái cấp yếu nhất như cầu thỏ lại có thể chỉ bằng một chiêu đánh tôi bay xa tới 10m và mất tới 75% cây máu à. Tui chưa bao giờ hận sự xui xẻo của mình như bây giờ, nhưng tui vẫn phải đứng dậy.

"Trang bị tất cả item đang có." Tui cắn răng nói thầm và trên cổ tay tui xuất hiện một chiếc giáp tay và trên hông tui là một thanh kiếm nhật.

"AGI BOOST." Không một chút do dự tui sử dụng skill của thanh kiếm mình: + 5 Agi trong 15 giây, điều này sẽ khiến tốc độ và động tác tui linh hoạt hơn một chút, bản thân Agi tui đã cao hơn bình quân thế giới nên bây giờ nếu thêm Boost thì tui sẽ có cơ hội cao hơn đánh bại nó.

"Yah!!!!!." Quát một tiếng lớn tui lao vào nó tung một trảm thật lực

*Myui!!!!.* Satou tấn công cầu thỏ, cầu thỏ bị mất 10HP, HP hiện tại 190/200

Cái gì, một đòn thật lực của tui mà chỉ khiến nó mất 10HP thôi sao, không phải PHI ACT của mình cao hơn mức bình quân hay sao, thế mà lại không thể hạ một con thỏ. Khốn khiếp a, cái thế giới gì đây, một con thỏ mà mình cũng không hạ nổi sao.

"Yah!!!! Ya!!!!! Yah!!!!!."

Tui nghiến răng lao vào con thỏ tung trảm liên tục, những đòn đánh của tui gần như không thể khiến nó giảm hơn 15HP, tui càng đánh càng hoảng, mồ hôi đổ ra như tắm, tay chân run bần bật, 15 giây tăng tốc độ đã qua, mà con cầu thỏ còn hơn nửa bình máu.

*Myui!!!* Cầu thỏ tấn công.

"Barier!!!!." Tui quát lên tên skill của giáp tay và đưa hai tay lên che mặt như thế thủ quyền anh và một tấm chắn hình cầu lồi xuất hiện trước mặt tui

*Bốp!!!!* Con thỏ đã tông vào lá chắn bị bật về sau

Cầu thỏ tấn công, Satou Sumeragi bị mất 20HP, HP hiện tại 5/100

Cầu thỏ bị phản 20 đamage vì màn chắn, cầu thỏ bị mất 15 HP, HP hiện tại 95/200

*Myui!!!* Con thỏ kêu lên và như do bị phản đòn nên nó không dám tấn công tui nữa mà quay qua đối tượng còn lại duy nhất là cô gái đang bị đè trong đống gỗ kia

*Myui!!!* Con thỏ ngay lập tức lao tới tấn công

"Ah!!!!!" Cô gái kêu lên kinh hãi, và khi nghe tiếng kêu đó...

*Rốp...* Tiếng cơ bắp vang lên, tui giơ cao tay cầm kiếm. "Yah!!!! Ăn đi này." thanh kiếm rời khỏi tay tui lao thẳng vào con thỏ

Tui đã dồn toàn bộ sức lực còn lại vào cú ném đó.

*Bốp!!!!.* **Myui!!!!!!!!*

Satou tấn công cầu thỏ, cầu thỏ bị mất 18HP, HP hiện tại 77/200

"Tới chơi với tao nào đồ súc sinh."

Tui giơ ngón giữa ra với nó, cho đến hiện tại tui cũng không biết tại sao khi đó mình lại làm như vậy cả, và tui cũng không biết là cô bé ấy có sao khi bị con thỏ tấn công không, khi đó não bộ của tui gần như đình trệ và khi thanh kiếm rời khỏi tay thì tui mới nhận ra được việc mình đang làm.

"Myui!!!!!!." Con thỏ kêu lên phẫn uất và bộ da nó từ từ chuyển qua màu đen và đó là những hình ảnh cuối cùng tui nhìn thấy trước khi mất ý thức.