Konosuba Của Tui

Chương 20: Món quà cho Harina




"Ya!!!!!." Mình bật dậy vươn vai điều chỉnh lại cơ thể sau khi bị hành hạ một trận, thiệt tình a cái sự hành hạ khi biến hình của chiếc vòng tay quả là càng ngày càng khủng khiếp, bộ nó không quan tâm gì đến cơ thể của một cô gái dễ thương như mình hay sao, chiếc vòng này chẳng biết ga lăng gì hết á.

À quên mất! Xin chào mọi người! Emilia, cô gái ngoan hiền và là thần tượng của các bạn đã quay lại đây. Các bạn cơ cô đơn khi không thấy mình không nào.

Hả thiệt sao, cô đơn lắm à, Emilia vui lắm đó. Có fan hâm mộ nồng nhiệt như các bạn thật là sướng quá đi a. Emilia tặng bạn một nụ hôn nè

*Chu!!!!!* Hạnh phúc không các bạn, ồ xem ra các bạn đều ngất đi vì hạnh phúc rồi nhỉ, vậy mình để yên cho các bạn chìm đắm trong mộng hồng vậy

"Được rồi! Vậy thì kiểm tra xem mình ngất ao lâu rồi ta."

Mình bước ra khỏi căn phòng...

'Trời rạng sáng sao... Xem ra lần này nhanh hơn mình nghĩ đó.... Chết rồi... Đến giờ làm rồi."

Mình sực nhớ đến chuyện quan trọng đó, mình lao ngay tới khu mộc trong rừng.

Rất nhanh mình đã thấy Harina đang đốn gỗ ở chỗ mà lần trước cô ấy chọc con cầu thỏ. Và một ý nghĩ hắc ám dâng lên trong não mình và mình nhún chân nhảy lên chiếc cây nơi cô ấy đang làm việc.

"HARINA CHAN! OHAYO!!!!!"

Mình nhảy từ trên cây lộn người mấy vòng và đáp xuống ngay trước mặt cô ấy và tung một cú chém thẳng vào khúc gỗ lớn.

*Rắc!* Khúc gỗ bị chẻ làm đôi và

"KYA!!!!!!!" Harina la lên và mình thấy cái gì đó to to lao tới trước mặt

*Cốp!* Một bầu trời đầy sao.

Harina tấn công bằng cách ném chiếc rùi, Emilia trúng chiếc rìu ngay trán damage 0, hiệu ứng tiêu cực choáng mạnh.

Harina cậu quả thật là... Cho dù là kháng tất cả nhưng mình cũng không thể không quay cuồng trước đòn đánh đó.

"Hu!!! Hu!!!! Đau quá đi!!!!. Cậu mạnh tay quá đó Harina chan!."

Mình đang ngồi dưới đất, lệ đong đưa trên mắt.

"Emilia chan! Là cậu sao! Thật sự cậu không sao à." Harina nói với đôi mắt run rẩy đầy vẻ lo lắng. Có vẻ như cho dù đã nghe Satou động viên nhưng Emilia vẫn thầm lo lắng cho mình

"Ừ! Cám ơn cậu! Mình không sao cả, chẳng qua mình có chút việc phải giải quyết sau đó mà."

"Cậu nói giải quyết như vậy..."

"Đúng!" Mình gật đầu "Tên lãnh chúa, Kevin, lẫn Jack đã biến mất không thể làm hại ai được nữa rồi. Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người trong khu làm mộc này."

Việc lãnh chúa biến mất quả thật sẽ gây biến động lớn cho lãnh địa của hắn, như vậy là một thương nhân cắm rễ ở đó lâu năng như ông Cain chắc chắn sẽ có nhiều rắc rối xảy ra, chưa kể nếu có tin là tên lãnh chúa đó tới đây trước khi mất tích thì rất là phiền phức.

"Harina này, cậu đang giữ số tiền mà Kishgal đưa mình đúng không?"

"Ừ!" Harina gật đầu "Để mình lấy ra trả cậu."

"Không đâu! ý mình không phải vậy."

..... Harina không nói gì nhìn và chờ mình nói tiếp

"Mình muốn cậu chuyển số tiền đó cho ông Cain, coi như sự tạ lỗi của mình vì đã gây rắc rối đối với khu làm mộc này."

Nghe vậy Harina lắc đầu nguầy nguậy

"Cậu không cần phải làm thế đâu, thật sự đó."

Mình không đáp chỉ đưa ra ba ngón tay.

‘Đầu tiên! Nơi này đã chiếu cố mình cùng Satou mà không chút hoài nghi về xuất thân.”

“Thứ hai! Họ vẫn rộng rãi dang tay chấp nhận mình cùng cậu ấy cho dù mình đã ra tay với lãnh chúa nơi họ buôn bán.”

“Và cuối cùng…. Cũng là lý do quan trọng nhất!” Mình đối diện thẳng vào Harina “Bởi vì đây là nhà của cậu Harina chan. Đó là nơi cậu coi là nhà, nên mình càng phải làm thế. Vì chúng ta... Là bạn.”

“Thế nên đừng nói những thứ xa cách như vậy, mình buồn lắm đó.”

Mình quay mặt đi để Harina chan không thấy được vẻ mặt của mình hiện giờ. Ngay lập tức một cảm xúc ấm áp chạm vào lưng mình, hơi ấm từ Harina khiến cho tâm hồn mình trở nên nhẹ nhõm.

“Hức!!!! Hức!!!!!.”Harina ôm chặt lấy mình từ đằng sau và òa khóc, có vẻ cô ấy đã cố gắng hết sức không biểu lộ cảm xúc này ra với mọi người xung quanh, chỉ có mình, một người bạn mới quen nhưng lại được cô ấy tin tưởng. Sự việc hôm đó chắc chắn là một ác mộng với cô ấy, nhưng hẳn vì chưa biết Emilia an nguy ra sao nên tâm trạng lo lắng hoàn toàn lấn át sự bộc phát cảm tình, điều này ngay cả khi là Satou mình cũng hoàn toàn không nhận ra được.

Thiệt tình! Mình thở dài, giá như mình có thể như các nhân vật trong manga anime có thể dễ dàng nhận ra những khác thường trong tâm lý tình cảm của các nhân vật nữ thì hay biết mấy.

Harina vẫn khóc, mình thì vẫn cứ yên lặng chờ đợi.

….

10 phút sau cô ấy đã dừng lại “Cám ơn cậu vì đã cứu mình.”

“Chuyện nhỏ mà!” Mình xua tay sau đó tìm cách thay đổi câu chuyện.

“Vậy để mình giúp cậu chẻ gỗ nha, mình cũng không thể chỉ chạy qua lại nhắc nhở mọi người mãi được.”

Harina gật đầu “Được! Vậy để mình lấy thêm một cái rìu khác.”

Tuy không cần phải dùng rìu thì mình vẫn chẻ được củi nhưng như vậy thì mang tính thể hiện quá nên cứ dùng theo phương pháp thông thường cho chắc.

*Cạch!!! Cạch!!!* Tiếng chẻ gỗ vang lên trong chốc lát mình và Harina đã chẻ xong một chồng cao vút.

“Tuyệt thật đó Emilia chan! Có cậu lượng gỗ thu hoạch được hơn bình thường rất nhiều. Cứ một nhát chẻ là xong một khúc lớn..”

Harina nhìn đống gỗ mà trầm trồ không dứt, khỏi nói a, với Stat khủng như vậy mình còn sợ một trảm là khối gỗ nát vụn ra đó chứ, hên là không xảy việc đó.

Sau khi trầm trồ xong Harina lấy một tờ giấy ghi lại chi tiết số lượng gỗ đã làm được để ông Cain nhập vào sổ chấm công. Tuy có thể nói tiền lương ở đây là cô định nhưng nếu làm nhiều hơn so với bình thường thì vẫn có phần thưởng cuối tháng.

Liệu mình có nên mua cho cô ấy một món quà không nhỉ, mình thầm nghĩ, trong M-A các cô gái thường làm vậy để tăng mức độ thân thiết. Mình thì không thiếu chút tiền, vậy thì nên mua cái gì nhỉ các bạn cho mình chút gợi ý nha

A. Mua cho cô ấy vào món ăn ngon

B. Mua cho cô ấy chút trang sức

C. Mua quần áo

Ái chà chà! Ba sự chọn cũng có lý đó chứ, nhưng loại bỏ A đi, vì Satou đã hứa với cô ấy sẽ đãi cô ấy một món nào đó rồi.

Vậy B trang sức ư! Là con gái ai cũng thích nó cả, nhưng sao mình có cảm giác Harina sẽ không, vì cô ấy là một thôn nữ, sự mộc mạc, năng động nữ tính sẽ hợp với cô ấy hơn là sự diễm lệ cao sang.

Vậy C thì sao, quần áo, cũng có lý thật nhưng có vẻ hơi phức tạp quá với lại Harina cũng chưa chắc vui, vậy thôi được rồi với cô gái Harina thì quà đơn giản tình cảm sẽ tốt nhất thế nên đó sẽ là “Quà tự làm.”

Quà tự làm là đẳng cấp thể hiện tình cảm tốt nhất có thể. Vậy để xem mình sẽ làm cái gì nào. Mình quan sát Harina trong khi cô ấy đang thống kê số gỗ thu hoạch được.

Eureka! Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi. Một món quà đơn giản mà vừa ý nghĩa.

Đó là gì ư, một thứ được gọi là một trong những truyền thống lâu đời nhất của Nhật Bản, Origami, hay còn gọi là nghệ thuật xếp giấy, tương truyền nó do Trung Quốc truyền sang từ thế kỷ thứ 6,và trở thành một nghi lễ quan trọng trong văn hóa của đất nước.

Và phần quan trọng nhất chắc chắn là giấy rồi, ở thời đại này giấy chưa được phát triển như hiện đại. Chắc các bạn thấy những tờ giấy có vân gỗ như ngày xưa rồi chứ gì.

Nhưng điều đó lại càng khiến mình hứng thú. Mình lấy mấy tờ giấy mà hôm trước ông Cain đưa mình khi mình mới vô làm quản lý ở đây nhằm ghi chép tính công làm mọi người.

Vậy bây giờ chỉ còn bắt tay vào gấp thôi. Chắc các bạn chưa quên mình từng nói trước đây là khi mình còn là một Hikikomori mình làm rất nhiều việc sao, và gấp Origami là một trong những công việc đó. Và chỉ trong một lát mình đã gấp xong gần chục bông hoa rồi.

Hi! Hi! Vui quá đi!!! Cho dù là trai hay gái thì tay nghề của mình vẫn chẳng mòn đi chút nào. Chưa kể, Origami gấp bằng giấy theo phong cách Vintage quả là một trải nghiệm mới mẻ.

Harina đã ghi chép xong, chạy tới chỗ mình.

“Đẹp quá! Cậu làm đó ư.”

Đây chính là phản ứng mình mong chờ a, Harina với ánh mắt đang lấp lánh ánh sao hai tay đưa ra trước cằm quá sức là dễ thương a. Quả là không uổng công tỉ mỉ làm mà

“Ừ! Cái này mình tặng cậu đấy.”

Nghe xong câu đó, những ngôi sao trong mắt Harina càng sáng hơn. Dễ thương overload rùi.

“Vậy mà mình không hề biết giấy có thể tạo nên những thứ nghệ thuật lạ mắt mà đẹp đẽ và cũng rất giản đơn như vậy.”

“Đây là một trong những truyền thống lâu đời của quê hương mình, ai ai cũng biết về nó cả.”

“Thế à! Cờ vua, hay cách xếp giấy này đều là từ quê hương cậu mà ra sao, mình quả thật rất tò mò đó.” Trên mặt Harina xuất hiện nụ cười cùng ánh mắt tò mò vô hạn. “Mình rất muốn tới nơi đó một lần cho biết.”

Mình nghe vậy hơi chút chạnh lòng, mình không muốn nói với Harina là mình không còn cách nào quay lại đó nữa rồi. Nếu nói mình không hối tiếc về nơi đó thì cũng không hẳn. Giống Kazuma mình chết trẻ thật đó, nhưng ít ra còn đỡ hơn, không như cái lý do chết củ chuối của hắn….

Uh!!!! Sao như vậy!!!!!! Mình không nhớ!!! Mình không thể nhớ tại sao mình chết.

Khi lần đầu Satou gặp nữ thần tại không gian đó, hẳn do là một fan của M-A và mới luyện xong 11 vol của Konosuba nên Satou rất nhanh nối lại hai sự kiện với nhau, và khi đó có chút kích động nên Satou hoàn toàn không để ý đến nguyên nhân dẫn đến cái chết và sau này quá nhiều chuyện xảy nên sự việc đó cũng không xuất hiện, nhưng sao bây giờ nhớ ra thì mình đã không thể nhớ nổi sự việc quan trọng nhất của kiếp trước.

“Emilia chan! Cậu làm sao vậy, sắc mặt cậu tệ quá.”

Giọng Harina vang lên kéo mình ra khỏi luồn suy nghĩ

“Không có gì đâu! Nhớ lại chút chuyện ở quê hương thôi mà.” Mình quay đi nhìn thấy trời đã đứng bóng

“Sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, mình phụ cậu xếp gọn gỗ vào nhé.”

Harina nghe vậy gật đầu, cẩn thận bỏ những bông hoa giấy vào túi như sợ làm hỏng nó vậy, mình nắm tay cô ấy lắc lắc đầu.

“Không phải đâu! Cái này còn thiếu một thứ nữa.”

…. Harina không nói gì mà chỉ nhìn mình thắc mắc sau đó mình đưa tay lên mái tóc bạch kim và bứt một sợi ra rồi xâu những bông hoa lại với nhau thành một vòng tay.

“Đây là một truyền thống của quê hương mình, cậu dùng sợi tóc bản thân xâu những bông hoa tự làm thành trang sức tặng người khác sẽ là bằng chứng cho tình bạn đối với người đó, cũng như một loại bùa hộ mệnh bảo vệ người đó khỏi những tai ương bất hạnh. Mình sẽ bảo vệ cậu, Harina chan!!!!”

“Ừ!Mình sẽ trân trọng nó.” Harina đáp với ánh mắt ngân ngấn nước.”

Sau đó, trước khi tới khu ăn uống tập thể thì Harina tâm sự về quá khứ cùng những chuyện đã xảy ra với thôn làng cô ấy cùng với sự gặp gỡ với chị Alicia. Nghe xong mình đã suýt nữa rơi lệ khi biết làng của harina bị thảm sát như vậy, mình nắm chặt tay tự nhủ chắc chắn sẽ có ngày mình viến thăm tên lãnh chúa đã ra lệnh đồ sát ngôi làng đó. Và mình còn được nghe những việc sau đó nữa.

Thì ra quê Harina nằm ở phía bắc xa xôi nếu đi phải trải qua ba lần đi thuyền vượt biển khi đó phải mất 3 năm thì hai chị em mới tới được thị trấn Newbiew Town này. Có thể nói harina cũng có rất nhiều kinh nghiệm sống, thậm chí là chiến đấu, chỉ có vậy mới giải thích được lần trước cô ấy có thể dám lao ra chặn đường tấn công của Jack khi tên lãnh chúa mới tới.

Vậy xem ra tuy chị Alicia không muốn cô ấy trở thành mạo hiểm giả hoặc lính đánh thuê nhưng vẫn giúp cô ấy mạnh lên để có thể tự bảo vệ bản thân đó chứ nhỉ. Nếu như vậy thì mình càng có lý do ra mặt giúp chị Alicia.

Thật ra có điều nãy giờ mình chưa nói, lý do mình biến hình chính là vì câu nói của tên Ravis sẽ tới công hội gây khó khăn cho chị Alicia, tuy lúc đầu mình không tính hiện thân mà chỉ điều tra xem mấy tên này muốn gì ở cô ấy rồi tính đường giúp nhưng xem ra chắc mình phải ra mặt rồi, dù gì trên danh nghĩa là bạn Satou mình hoàn toàn có lý do để tìm hiểu sự việc sau đó ra tay giúp đỡ chị ấy.

“Được rồi! Vậy cậu đi tới nhà ăn đi! Mình có chuyện phải đi một chút.”

“Cậu có chuyện à. Liên quan đến Satou kun sao.”

Harina lại tỏa ra thầy bói ánh sáng rồi a, thứ trực giác này gọi là cái gì vậy.

“Ừ! Satou có nhờ mình một chút việc đó mà. Tên đó không có mình đúng là không làm gì được hết!”

Xấu hổ quá a, nói câu này mà mình thấy xấu hổ muốn tự kỉ quá đi mất

“Hi!!! Hi!!!! Hai cậu thân thiết thật đấy. Quả là bạn thuở nhỏ có khác. Nhưng Satou kun cũng rất giỏi đó chứ khai sáng ra cờ vua cùng với việc bán nó đi để kiếm một số tiền lớn này. Hiếm ai làm được như vậy lắm!!!”

Harina bênh vực mình đi, Hu! Hu!!! Cảm động quá thì ra cô ấy không hề để bụng việc bị mình cho ăn hành và đè xuống sàn, được rồi, mình phải nhanh chóng xúc tiến việc kiếm nguyên liệu làm món gì ngon ngon đãi cô ấy mời được.

“Ha! Ha!!! Tên đó chỉ giỏi khôn vặt!!! Nhưng cậu ta như em trai yếu đuối của mình thôi mà. Không thể rời mắt được chút nào!!! Được rồi, vậy mình đi đây.”

“Ừ! Nhớ cẩn thận nhé.”