Tối đến Kokonoi trở về nhà, và như mọi ngày tuy muộn nhưng Inui vẫn đang ngồi đợi gã, Kokonoi hài lòng vô cùng, gã chậm rãi bước vào nhà. Ngay lúc đó Inui cũng đứng dậy vui vẻ chạy lại chỗ gã.
- Mày về rồi.
Khuôn mặt Inui dịu dàng vô cùng, trong ánh mắt còn chất chứa tia hạnh phúc. Kokonoi "ừ" nhẹ một tiếng, nụ cười cợt nhả vẫn nở trên môi. Gã nhìn Inui, chợt những lời nói lúc nãy của Sanzu xuất hiện trong đầu gã: "Inui mà nghe được nó sẽ buồn lắm". Ánh mắt Kokonoi nhàn nhạt liếc nhìn, sao người kia có thể buồn được. Ở bên cạnh mình đã là quá may mắn cho cậu ta, sao có thể buồn được chứ.
Khuôn mặt Kokonoi hất lên đầy tự tin nhưng để cho chắc chắn hơn... Gã đẩy Inui vào tường, khẽ lấy tay chống lên trên. Ánh mắt phượng của Kokonoi khẽ híp lại, cùng với nụ cười kia khiến gã càng thêm tà mị, Inui đỏ mặt, em ấp úng.
Dáng vẻ đào hoa phóng khoáng này chính là thứ khiến Inui chết mê chết mệt, em chẵng thể nào rời mắt khỏi người kia được.
- Mày yêu tao không?
Giọng Kokonoi trầm ấm vang lên, khuôn mặt gã sắc xảo đầy mê hoặc. Mặc dù đây là câu hỏi bất ngờ nhưng Inui lại có thể đáp lại một cách nhanh chóng.
- Dĩ nhiên là có.
Lời nói chắc nịch, khẳng định một cách chắc chắn, chẵng một chút chần chừ nào. Điều này khiến Kokonoi hài lòng vô cùng, gã khẽ nhếch mép. Gã lấy tay khẽ nâng cằm Inui lên, rồi thô bạo xâm chiếm lấy cánh môi mềm mại. Inui hơi bất ngờ nhưng với sự chủ động này của Kokonoi em lại vui vô cùng, em ngoan ngoãn nương theo nụ hôn của gã. Cả hai hôn nhau một lúc, khi thỏa mãn Kokonoi mới buông Inui ra, em hổn hển thở dốc.
- Inupee, quỳ xuống liếm đi.
- Kỹ năng mày kém quá, trong những đứa đã lên giường với tao thì mày kém nhất đấy.
Nói xong gã thúc mạnh cự vật của mình vào trong miệng em. Kokonoi nắm lấy tóc của Inui, gã đẩy mạnh nam căn của mình ra vào không ngừng nghỉ. Inui bị thiếu không khí nên nước mắt không tự chủ mà vương ra vài giọt. Kèm theo đó là lời nói tàn nhẫn kia của gã càng làm Inui muốn bật khóc hơn. Đến khi Inui tưởng mình sẽ mất hết không khí thì một dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục phun thẳng vào miệng em. Kokonoi thỏa mãn buông Inui ra, còn em thì ho sặc sụa, chật vật thở dốc. Đôi mắt Inui trầm xuống đầy u buồn, em khẽ lấy tay quẹt ngang miệng sau đó đứng dậy.
Ánh mắt Inui tránh né người kia, trái tim thì đau nhói vô cùng. Trong thân tâm em khẽ cười khổ, Kokonoi thật biết cách trêu đùa tình cảm của em. Sao phải giả bộ ngọt ngào làm gì khi những lời nói phía sau lại như một vết dao đâm thẳng vào tim em như vậy? Em chỉ nói với gã như vậy, sau đó Inui đã tự động bước đi vào bên trong. Kokonoi thấy biểu hiện khác thường của Inui liền khẽ nhíu mày, gã kéo tay em lại.
- Mày lại sao nữa?
Giọng điệu Kokonoi có chút bực tức nói, gã nắm lấy cằm Inui ghì vô cùng mạnh. Em khẽ nheo mày, Inui cầm lấy tay gã, để giảm lực, giọng nhẹ nói.
- Không sao hết.
Em nhàn nhạt nói, chính vì vậy khiến Kokonoi càng tức giận hết thảy, gã tức giận nắm lấy tóc em, ánh mắt hằn lên tia đỏ nói.
- Thái độ gì đây? Mày lại giở thói à.
Tóc lúc này bị nắm khiến da đầu tê rần, nãy giờ quá uất ức Inui không chịu được nữa em xô mạnh người kia ra, quát lớn.
- MÀY QUÁ ĐÁNG LẮM RỒI KOKO!
Đôi mắt Inui dần ửng đỏ, giọng điệu chẵng thể nào bình tĩnh được nữa. Đôi mắt em nhìn gã đau đớn và u buồn nhưng nào gã có hay biết. Lúc này cái tôi của bản thân rất lớn, gã cũng giận dữ quát lại.
- MẸ NÓ, QUÁ ĐÁNG ĐÉO GÌ! BỚT LÊN CƠN ĐI.
Kokonoi văng lời chửi tục, ánh mắt gã long lên như một con mãnh thú khát máu. Gã không thể tin được vậy mà Inui lại dám chống lại gã, thật sự làm phản rồi.
- MÀY CÚT ĐI VỚI MẤY ĐỨA TÌNH NHÂN CỦA MÀY ĐI! ĐỂ TAO YÊN.
Inui chẵng còn chút bình tĩnh nào em tức giận quát lớn, gã chẵng nghĩ đến cảm giác của em gì cả. Inui thật sự uất ức đến phát nghẹn luôn rồi, sao gã lại có thể tàn nhẫn đối với em như vậy kia chứ. Kokonoi nghe thấy mấy lời này của Inui, gã cười mỉa đầy khinh thường.
- Được, được lắm Inui, tao cút cho mày vừa lòng.
Nói xong gã vùng vằng bỏ đi, cánh cửa mạnh mẽ đóng sầm lại. Người vừa đi khuất, Inui đã trượt dài xuống tường, nước mắt không kiềm được mà chảy dài. Em gục mặt xuống gối nức nở mãi không thôi, đau đớn đến không chịu nổi. Trái tim em cứ bị dày vò xâu xé thế này, làm sao mà chắp vá được thêm nữa chứ? Sự đau đớn dần bào mòn tâm trí, Inui vô cùng thống khổ bi thương.
Chẵng lẽ lần này sẽ kết thúc sao? Kết thúc mối quan hệ 8 năm đơn phương dài đằng đẵng? Thật sự... thật sự là kết thúc rồi sao? Thật sự... em sẽ không còn được nhìn thấy dáng vẻ nghênh ngang phiêu bạt của người kia nữa đúng không? Trái tim em đau đớn quá, hình bóng của gã hiện lên trong tâm trí, càng khiến trái tim em quặn thắt gấp bội. Em không muốn, thật sự không muốn kết thúc như thế này...
Inui vội vàng chạy vào bên trong phòng ngủ, em gấp gáp lấy điện thoại rồi lướt tới dãy số quen thuộc rồi gọi đi. Thế nhưng chờ đợi mãi cũng chỉ có tiếng tút dài đầy vô vọng. Chợt trong tâm trí Inui hiện lên một nỗi sợ vô hình mà em vẫn ngày ngày che giấu đi nó. Không suy nghĩ thêm gì nữa, em gấp gáp mở cửa chạy vội ra bên ngoài, Kokonoi chỉ mới đi thôi, cậu ấy chưa đi xa đâu, nếu mình chạy ngay bây giờ chắc chắn sẽ gặp được. Nhưng đó chỉ là lời Inui tự nhủ trong thân tâm thôi, khi em chạy ra bên ngoài, xung quanh bốn phía trống không, tối tăm. Đôi mắt Inui ươn ướt, em vội lấy điện thoại ra gọi điện rồi lại nhắn tin nhưng chẵng có một hồi âm nào, Inui lo lắng lại tiếp tục đi tìm.
Bầu trời lúc này bỗng dưng mịt mù, mưa bắt đầu tí tách rơi xuống, rồi chưa đầy 1 phút sau đã ồ ạt như trút nước. Nhưng Inui không quan tâm đến điều đó, em vẫn tiếp tục chạy dưới mưa tìm kiếm bóng hình kia. Khuôn mặt Inui lo lắng, trên mặt dàn dụa nước, cũng không biết rõ đó là nước mưa hay nước mắt. Chỉ là đôi mắt em đỏ au, thật khiến người ta đau lòng. Dù trời mưa có lạnh đến như thế nhưng trong lòng em lại nóng như lửa đốt. Hết chạy đi tìm lại gọi điện thoại, thời gian cứ trôi qua đi em lại tìm kiếm trong vô vọng. Bóng dáng người kia cứ như bị biến mất trong làn mưa mờ nhòa, thật xa xăm vô định. Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nữa, chỉ là lúc này chân em đã mỏi nhừ chẵng thể nào chạy thêm được nữa. Inui mới chịu quay trở lại nhà của em và gã. Nhìn em nhỏ bé đi dưới mưa, một bộ dạng cô độc xót xa biết bao.
Khuôn mặt Inui lúc này trông trắng bệch không một chút sức sống. Đôi mắt em đo đỏ, miệng dần thở dốc đầy nặng nề. Tự nhiên không hiểu sao em cảm thấy choáng váng, đôi mắt chốc chốc lại nhòe đi. Inui cố gắng đưa được bản thân tới nhà, nhưng ngay khi bước được vào bên trong, còn chưa đi được vài bước em đã ngã khụy. Trước khi mất đi hoàn toàn nhận thức, em chỉ mấp máy môi nói một cái tên.
- Koko