Giọng Kokonoi vừa hoang mang nhưng cũng vừa mừng rỡ, Sanzu khẽ nhếch môi cười. Mọi người xung quanh nhàn nhạt nhìn theo, chẵng lẽ lại có chuyện gì đó thú vị rồi à. Thì bọn họ cũng thấy được người mà Kokonoi thương nhớ suốt mấy năm.
- Ồ, hóa ra là người mà Kokonoi theo đuổi.
Ran vui vẻ nhàn nhạt nói, Kokonoi chẵng để ý gì nữa, lúc này trong mắt gã chỉ có em. Em xinh đẹp biết bao, gã thật sự chết mê với em, nhìn em lúc này thật sự đẹp quá mức cho phép rồi. Thế nhưng Kokonoi khẽ nhíu mi, bên cạnh em là Draken mà, đã vậy còn có tên lạ mặt nào đó khoác vai đầy thân mật với em nữa chứ. Trong đầu Kokonoi hàng ngàn câu hỏi không biết vì sao em lại ở đây? Tại sao em lại đi cùng Draken? Và những tên lạ mặt kia là ai? Kokonoi thật đau đầu muốn chết rồi.
- Không định tới gặp nó à?
- Chưa phải lúc!
Nãy giờ gặp gỡ giao tiếp với rất nhiều người, đã vậy Inui còn uống khá nhiều rượu nên bây giờ cũng có chút say rồi. Người nào nhìn thấy em cũng đều muốn kết bạn và muốn xin phương thức liên lạc. Inui cũng lịch sự chào hỏi và tiếp rượu, không từ chối được lần nào và kết quả là uống rất nhiều rượu.
- Inupee ổn không?
Draken quay sang nhìn em lo lắng nói, đôi mắt Inui mơ màng, nhưng vẫn vui vẻ.
- Tao ổn.
Anh khẽ thở dài có ổn thật không vậy, Draken vươn tay tính lấy ly rượu trên tay Inupee, không cho em uống nữa thì Inupee lại giật ngược lại và tu hết một hơi. Draken ngạc nhiên nhìn em thì Inui say say nói.
Nghe em nói vậy Draken có chút buồn cười, anh ấm áp cười nhẹ, rồi khẽ xoa đầu em.
- Ngốc à, ai mới là người uống nhiều hơn chứ.
Kashi thấy hai người cũng tình tứ quá rồi, liền chạy lại tách hai người ra, khẽ khoác vai Inui, giọng ủy khuất nói.
- Hai tụi bay làm đứa độc thân như tao buồn đó.
Draken vui vẻ mỉm cười tươi rói, anh khe khẽ kéo lại Inui về phía mình, rồi trêu ngươi.
- Mày cũng nên kiếm người yêu đi, sắp đông rồi đó!
Kashi giả bộ đau lòng, cậu uống hết ly rượu rồi lại cười đùa vui vẻ. Người nào đó đứng trên ban công đã đen mặt rồi, tuy nãy giờ không nghe họ nói gì nhưng hành động thân mật của Draken đối với Inui làm gã khó chịu vô cùng.
- Draken ra đây với tao chút.
- Ở đây đợi tao nhé, đừng chạy lung tung đấy!
Anh lo lắng dặn dò, Inui say say vui vẻ gật đầu, ngay sau đó Draken cũng đi với Dai. Kashi ban nãy cũng đi ra phía khác tiếp rượu rồi nên chỉ còn lại mình Inui. Em với tay lấy chai rượu trên bàn, đổ ra một ly đầy xong ngay sau đó tu một hơi hết sạch. Inui có lẽ đã say thật rồi, Kokonoi nhìn em uống nhiều như vậy có chút không hài lòng, gã nhíu mi.
- Không tới à, thời cơ đấy.
Sanzu bên cạnh huých tay gã, Kokonoi cũng có ý định đó rồi, chợt lúc này em lững thững đứng dậy, chậm rãi bước đi đâu đó. Gã nóng lòng, không đứng nhìn được nữa rồi nên nhanh chóng chạy xuống dưới. Lúc này Inui từ tốn bước đi, em đi một chặp xong tới được nhà vệ sinh. Em chậm rãi bước vào bên trong, cồn làm em cảm thấy có chút nóng, Inui khẽ cởϊ áσ vest của mình ra rồi đặt tạm bên cạnh bồn rửa mặt. Xong em khẽ vặn vòi nước ra, lấy nước hất hất lên mặt. Xong xuôi, em cầm theo áo vest, vắt trên tay đang định đi ra ngoài thì một thân ảnh chắn trước cửa. Đầu Inui có chút choáng váng, đôi mắt mờ mờ không nhìn rõ được ai trước mặt, em đau đầu hơi hơi nhíu mi. Chắc là người lạ thôi, vì vậy Inui né sang một bên để đi, ai dè người kia lại kéo em lại.
- Inupee.
Tiếng gọi có chút quen thuộc, nhưng vì hơi men bây giờ em không nhận biết rõ được ai với ai nữa. Em chớp chớp đôi mắt để có thể nhìn rõ hơn, thân ảnh kia dần hiện ra trước mặt. Ngay lập tức thái độ Inui thay đổi, mặc dù say nhưng em vẫn nhận thức được vài chuyện.
- Kokonoi!
Cách gọi có phần xa lạ kia của Inui khiến Kokonoi đau lòng vô cùng, anh vươn tay muốn chạm vào em thì Inui lập tức lùi lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
- Cút đi... đừng lởn vởn trước mặt tao nữa.
Giọng Inui lạnh nhạt khiến tim Kokonoi như bị vỡ vụn.
- Inupee, tha lỗi cho tao đi được không? Xin lỗi.
Kokonoi nhẹ giọng năn nỉ, dáng vẻ chẵng giống gã chút nào. Nhưng đối với Kokonoi, Inui chỉ cảm thấy gã quá mức ác độc và tàn nhẫn, không thể nào tha thứ được.
- Đồ rác rưởi kinh tởm... biến đi cho khuất mắt tao...
Em độc miệng nói ra, Inui lững thững muốn bỏ đi, nhưng ngay lúc này Kokonoi lao tới đè em lên tường. Ánh mắt gã có chút bất lực lẫn đau đớn.