Trước mắt là Kokonoi và tình nhân của gã, hai người thân mật lắm, cứ như họ mới thật sự là một cặp. Gã hôn người kia đến say mê, như không còn màng tới chuyện của đất trời. Hôn cho đã đời, lúc này gã vừa mới buông cô gái kia ra thì ánh mắt vô tình nhìn trúng Inui phía đối diện. Kokonoi giật mình, gã vội đẩy người phụ nữ kia ra, hoảng loạn chạy ra chỗ em.
- Inupee... không phải như mày nghĩ... tao... không...
Kokonoi ấp úng nói ngắt quãng, không thể nói được một câu hoàn chỉnh vì gã cũng không biết giải thích như thế nào nữa. Ánh mắt Inui lúc này trở nên trống rỗng, bị lừa nhiều như vậy mà còn dám tin vào lời Kokonoi, Inui nghĩ mình cũng điên quá rồi. Em nhìn vào khuôn mặt Kokonoi, chợt cảm thấy có chút kinh tởm, bụng cuộn trào những cơn buồn nôn. Không hiểu sao nhưng trái tim Inui lại không hề đau đớn, cũng không hề buồn phiền. Mà em lại cảm thấy bất lực và mệt mỏi vô cùng.
Giọng Inui bình bình, em không hề tức giận hay u buồn. Inui có vẻ đã trải qua cảm giác này quá nhiều, nên giờ có bị như vậy cũng chẵng còn biết làm sao nữa chăng? Nhưng thật ra... Inui mệt mỏi đến mức không muốn phản ứng gì nữa rồi. Em cảm thấy thật kinh tởm, lời hứa của cậu ta thật sự ngọt đến phát tởm, và cách cậu ta lừa dối mình như vậy cũng quá sức buồn nôn. Cái gì mà không làm mày đau, cái gì mà tao sẽ không như vậy nữa? Thật khiến người ta choáng váng, dạ dày em khó chịu vô cùng, khuôn mặt Inui xanh xao hết cả lên. Sự dối trá và cả mùi hương trên người cậu ta, thật khiến Inui chỉ muốn nôn.
Ngay lúc này, Draken đột nhiên tiến lên, anh vội kéo em ra đằng sau lưng. Lúc này cơn buồn nôn cũng không còn nữa, em chăm chú nhìn vào bóng lưng kia.
- Được rồi Draken, kệ đi.
Draken bực mình, anh nhớ lại sự háo hức sáng nay của em và vẻ mặt hớn hở lúc nãy của Inui khi cầm hộp nhẫn trên tay. Sự hạnh phúc của em mới nãy còn đây, vậy mà bây giờ đã bị Kokonoi phá hủy một cách triệt để. Định nói ra điều đó nhưng em đã ngăn lại, không muốn anh nói thì Draken cũng sẽ không nói. Chợt lúc này Kokonoi nổi quạo, gã tức giận gằn giọng.
- Chết tiệt, sao mày lại ở cùng nó hả? Hai tụi mày sao lại đi chung với nhau?
Kokonoi có chút lớn tiếng, khiến xung quanh đi qua nhìn cảnh này liền xôn xao bàn tán. Draken cũng nổi đóa, anh nắm chặt tay thành nắm đấm.
- Bớt lại đi Kokonoi! Mày có tư cách nói gì à? Ôm ấp với đứa khác công khai như vậy, bản thân tốt quá!
- Tao đéo nói chuyện với mày! Inupee, giải thích gì đi!
Ánh mắt Inui đầy mệt mỏi liếc nhìn Kokonoi, lời nói của gã thật hết sức buồn cười. Nhìn cô gái ở phía kia kìa, trông mặt cô ấy vẫn đang hoang mang lắm đó. Sao gã không ra đó mà dỗ dành cô nàng ấy nhỉ. A... mệt quá đi, những lúc như này thì cần nghỉ ngơi cho thoải mái nhỉ.
- Draken, tao về trước đây, mai gặp.
Draken còn chưa nói gì, Inui từ tốn quay người bước đi. Kokonoi thấy Inui lơ đi lời nói của mình gã tức giận vô cùng, gã chạy tới chỗ Inui mạnh mẽ kéo em đi. Inui chẵng hề phản kháng, một màu nhàn nhạt, mặc kệ gã ta tự tung tự tác.
Khi về đến nhà, Kokonoi không còn nhịn được nữa, mặt gã đỏ bừng vì tức giận, lớn tiếng.
- Mày dám đi chơi với thằng Draken trong ngày sinh nhật của tao? Mày dám chơi trò như vậy à?
Ánh mắt Inui trống rỗng, sao gã lại tức giận? Vì mình à? Hay vì thẹn quá hóa giận? Khuôn mặt Inui chẵng phản ứng gì, em nhẹ giọng.
- Tình cờ gặp thôi!
Dĩ nhiên Kokonoi chẵng hề tin tưởng vào lời nói kia, sự tức giận khiến gã quên mất luôn cả chuyện mình mới thật sự là người đang qua lại với người khác công khai như vậy.
- Mày muốn tao tin vào lời nói ấy sao?
Kokonoi nghiến răng, khuôn mặt gã chẵng có chút bình tĩnh nào. Đôi mắt Inui vô cảm, cả khuôn mặt cũng lạnh tanh.
- Ồ... hóa ra đứng hôn nhau với tình nhân ngoài đường thì được còn đi với bạn bè lại sai? Hay thật!
Lời nói nghe rõ mồn một là lời châm biếm, Kokonoi nghe xong liền đứng hình, thẹn quá khuôn mặt đỏ bừng. Gã cảm thấy mình không sai, người sai là Inui mới phải.
- Được lắm, Inupee!
Nói xong lời đó Kokonoi liền quay người bỏ đi, Inui vẫn chẵng cảm thấy gì. Em thản nhiên làm những việc buổi tối hay làm rồi sau đó mới thay đồ ngủ vào leo lên giường. Trên tay em cầm một chiếc hộp nho nhỏ, Inui ngồi trên giường ngắm nghía nó. Ngắm xong một hồi, Inui khẽ nhếch môi nhẹ, nụ cười vô cùng khinh bỉ, nhưng không biết nó dành cho Kokonoi hay chính bản thân em. Inui mệt mỏi, quăng thứ kia xuống sàn như một món đồ bỏ đi. Rồi cứ thế em chậm rãi tận hưởng giấc ngủ ngọt ngào của mình.