Sau khi mua đồ xong xuôi, em cũng nhanh chóng trở về nhà. Mà Inui cũng không phải là người giận dai, nên bây giờ cũng không còn cảm thấy giận Kokonoi vì chuyện tối qua nữa. Mở cửa bước vào trong thì có tiếng ti vi vọng ra, ngay sau đó thì Kokonoi cũng xuất hiện.
- Tao về rồi.
Giọng Inui nhàn nhạt và một biểu cảm vẫn như thường ngày. Lúc này nhìn bộ dạng Kokonoi có chút chột dạ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bộ dạng dửng dưng để che đi vẻ lúng túng.
- Hừ, mày cũng chịu về à? Tao tưởng mày đi luôn rồi.
Giọng Kokonoi có chút giận dỗi, ai biểu hồi sáng gã còn chưa nói xong Inui đã bỏ đi như vậy chứ. Kokonoi nhàn nhạt liếc nhìn biểu cảm của Inui.
- Xin lỗi.
Tại sao lại xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Chính Inui cũng không biết nữa, chỉ là lời nói cứ như tự động bật khỏi miệng em. Kokonoi nhếch môi hài lòng, thôi thì gã không so đo với em làm gì nữa. Gã nhanh chóng đi tới và xách đồ cho Inui, cả hai cùng đi vào nhà bếp.
Inui cởϊ áσ khoác và vắt lên ghế, em sắn tay áo lên và bắt đầu rửa rau củ. Kokonoi đứng bên cạnh, gã cười cười.
- Chỉ cần là mày nấu thì món gì tao cũng ăn.
Em khẽ cong cong khóe môi, tự nhiên sao cậu ta lại giống con nít như vậy. Thấy Inui cười như vậy tâm tình Kokonoi cũng tốt hơn một chút. Cả hai cùng nhau nấu ăn và dọn dẹp, sau khi ăn tối xong xuôi, thì trời cũng đã tối. Trong khi Inui dọn dẹp thì Kokonoi tắm rửa, dọn xong thì em cũng vào nhà tắm, tắm rửa luôn. Cả hai làm những việc yên bình ,thường ngày như cùng nhau xem phim.
Cứ quanh đi quẩn lại thì cũng đã đến lúc ngủ, Inui chậm rãi đi vào bên trong phòng, cả Kokonoi cũng lẽo đẽo theo sau. Em nằm lên giường thì gã cũng như vậy.
- Hôm nay mày không tới băng à?
Inui ngạc nhiên nhìn Kokonoi, hầu như tối nào mà gã không đi, chỉ thỉnh thoảng mới ở nhà. Thế nhưng Kokonoi khe khẽ cười lên đầy ranh mãnh, anh ôm lấy em vào trong lòng.
Em tò mò, Kokonoi vốn nghiêm túc với băng lắm mà, sao nói cúp là cúp được.
- Sao lại cúp? Mày không sợ Mikey la sao?
Thế nhưng Kokonoi vẫn nhàn nhạt dáng vẻ chẵng quan tâm mấy, anh vui vẻ càng ôm chặt lấy em hơn.
- Kệ đi, hôm nay tao muốn ở nhà với mày.
Khuôn mặt em đo đỏ, sự ngạc nhiên vẫn ở trên đôi mắt. Trong lòng Inui cảm thấy ấm áp lạ thường. Cả hai im lặng một hồi, xong Kokonoi lại tiếp tục nói.
- Inupee tao xin lỗi, tối qua tao làm đau mày rồi.
Giọng Kokonoi nhẹ nhàng vang lên, nhắc đến chuyện hôm qua nên Inui hơi giật mình. Thế nhưng lời nói lại nhẹ nhàng ấm áp như vậy, Inui nghĩ mình không giận được.
- Không sao, tao ổn mà.
Kokonoi rúc mặt vào hõm cổ của em, hôn hôn nhẹ, rồi lại đáng thương nói.
Đôi mắt Inui rung động, em đặt tay lên mặt Kokonoi, để gã đối diện với mình.
- Mày nói thiệt chứ?
Inui đầy mong chờ nhìn, chẵng lẽ thật sự đây là tiến triển mới trong mối tình này sao?
- Thật đấy, tao hứa.
Kokonoi đưa ngón út của mình lên, Inui cũng nhận ra hành động này, em vui vẻ ngoắc lại với người kia. Trái tim của Inui lần nữa lại được sưởi ấm, em lại đặt thêm nhiều sự tin tưởng của mình vào Kokonoi. Inui ôm lại gã, rúc mặt vào lồng ngực của Kokonoi, cảm thấy ấm áp lẫn hạnh phúc vô cùng. Gã khẽ xoa nhẹ tóc em, nhẹ giọng.
- Ngủ đi Inupee, mai còn đi làm.
Em khẽ ừ nhẹ một tiếng rồi cũng ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại ngủ. Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này Inui đã ngủ say lúc nào không hay. Kokonoi với tay lấy điện thoại, hơn nửa đêm, rồi anh lại nhìn sang phía Inui. Gã khẽ nhếch môi tìm số điện thoại trong danh bạ rồi bấm nhắn tin: hẹn em ở khách sạn cũ nhé, anh nhớ em lắm! Nhắn xong xuôi gã chậm rãi đứng dậy rồi từ tốn mặc đồ vào, và chậm rãi đi luôn. Trong khi đó Inui lại ngủ say đến như vậy, chẵng hề biết đến điều gì. Em vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ màu hồng đầy mộng tưởng của mình kia.