Kiss An Angel

Chương 3




Người dịch: Kiemanh49

Daisy đóng sầm cửa trước bông hoa đang cháy và ép tay vào ngực. Kiểu người gì mà lại có quyền làm chủ sức mạnh của lửa chứ?

Tim đập mạnh bên dưới lòng bàn tay, cô nhắc mình đây là một rạp xiếc, nơi chuyên đánh lừa thị giác. Anh chắc chắn đã lượm lặt được vài mánh ảo thuật trong những năm qua, và cô sẽ không để cho trí tưởng tượng của mình bay quá xa.

Cô chạm vào vết đỏ nhỏ trên đường cong của ngực, núm vú cô nhô lên phản ứng. Liếc nhìn cái giường vẫn chưa dọn, cô ngồi xuống một trong những cái ghế cạnh bàn bếp gắn liền của nhà kéo và cố tiếp thu tình huống trớ trêu này.

Con gái tôi đang giữ mình cho hôn nhân. Lani vẫn thường thốt ra câu đó trong bữa tối để giải trí với bạn bè của bà trong khi Daisy nuốt lấy sự bối rối của mình, giả vờ cười đùa với họ. Lani cuối cùng cũng ngừng tuyên bố công khai đó khi Daisy lên 23 vì sợ bạn bè của mình nghĩ bà đã nuôi một đứa lập dị.

Giờ thì cô đã chạm cái tuổi 26, Daisy biết cô là kiểu người của thời Victoria, cô cũng có đủ hiểu biết về tâm lý con người để nhận ra rằng sức kháng cự của cô với quan hệ tình dục trước hôn nhân có nguồn gốc từ sự nổi loạn. Từ khi cô còn nhỏ, cô đã nhìn qua cánh cửa phòng mẹ mình và biết rằng cô sẽ không bao giờ giống như thế. Cô khao khát sự tôn trọng. Có lần cô thậm chí nghĩ mình đã tìm được nó.

Tên anh ta là Noel Black, anh ta là nhà điều hành 24 tuổi cho một công ty xuất bản của Anh, cô đã gặp anh ta trong một bữa tiệc ở Scotland. Anh ta là mọi điều cô ngưỡng mộ ở một người đàn ông: ổn định, thông minh, có học thức. Không mất nhiều thời gian để cô phải lòng anh ta.

Cô luôn là một phụ nữ khao khát đụng chạm, nụ hôn của Noel và những cái vuốt ve chuyên nghiệp của anh ta đã kích thích cô tới mức cô gần như mất trí. Mặc dù vậy, cô vẫn không thể gạt những nguyên tắc đã ăn sâu trong máu của mình và lên giường với anh ta. Lời từ chối của cô lúc đầu khiến anh ta bực bội, nhưng dần dần anh ta trở nên hiểu được cảm giác của cô mạnh mẽ tới nhường nào, và anh ta đã cầu hôn. Cô hăm hở chấp nhận và bồng bềnh trong mơ cho tới ngày buổi lễ diễn ra.

Lani đã giả vờ vui mừng khôn xiết, nhưng đúng ra Daisy phải biết mẹ cô sợ phải sống một mình, tới mức tuyệt vọng. Lani không mất nhiều thời gian để thực hiện một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng nhằm quyến rũ Noel Black.

Về phía Noel, anh ta đã cố cưỡng lại được gần một tháng, nhưng Lani luôn có được người đàn ông của mình, và cuối cùng, bà cũng có anh ta.

“Mẹ làm thế là vì con, Daisy”, bà nói khi chuyện kết thúc, và một Daisy với trái tim tan nát đã khám phá ra sự thật. “Mẹ phải làm thế để con thấy hắn ta là một kẻ đạo đức giả. Chúa tôi, con sẽ đau khổ nếu lấy phải hắn”.

Họ cãi nhau trong cay đắng, Daisy đã đóng gói đồ đạc ra đi. Nỗ lực tự tử của Lani đã chấm dứt điều đó.

Cô lôi dây váy cưới lên vai và thở dài. Nó là một âm thanh sâu và đau đớn, tiếng thở dài đến từ tận sâu trong tâm hồn cô vì cô đã mất khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ những cảm xúc của mình.

Với những phụ nữ khác, tình dục tới rất dễ dàng. Sao không phải với cô? Cô đã tự hứa sẽ không bao giờ quan hệ ngoài hôn nhân, và lúc này cô đã kết hôn. Nhưng trớ trêu thay, chồng cô còn xa lạ hơn mọi người đàn ông cô đã từ chối. Cái sự thật anh quyến rũ khủng khiếp không thay đổi được gì. Cô không thể tưởng tượng được việc trao thân mà không có tình yêu.

Mắt cô lang thang tới cái giường. Cô ngồi dậy, bước lại đó. Có cái gì giống như một đoạn dây thừng mày đen, thò ra bên dưới cái quần bò bị quăng vạ vật vào tấm ga giường màu xanh nhàu nát. Cô cúi xuống chạm vào chất vải bò cũ, mềm, rồi chạy dọc ngón tay theo phéc-mơ-tuya. Được một người đàn ông yêu sẽ thế nào nhỉ? Thức dậy mỗi sáng và nhìn thấy gương mặt trên gối đó đang nhìn bạn? Có một mái nhà và những đứa trẻ? Một công việc? Bình thường thì sẽ thế nào?

Cô đặt cái quần sang một bên, rồi đột ngột lùi lại khi thấy thứ nằm bên dưới. Không phải một cái dây thừng, mà là một cái roi.

Tim cô lại đập loạn lên.

Chúng ta có thể làm chuyện này dễ dàng, hoặc có thể làm nó thô lỗ. Dù sao thì tôi cũng thắng.

Chồng cô đã bảo nếu không vâng lời anh thì sẽ có hậu quả. Khi cô hỏi anh đó là gì, anh nói tối nay cô sẽ tự mình khám phá. Chắc anh không có ý nói anh sẽ đánh cô chứ?

Cô buộc mình phải hít thở bình thường. Đàn ông ở thế kỷ mười tám có thể thoát khỏi tội đánh vợ, nhưng thời thế đã thay đổi. Cô sẽ báo cảnh sát nếu anh đụng một ngón tay vào người cô. Cô sẽ không để mình là nạn nhân của trò bạo lực của bất kỳ ai, dù hoàn cảnh của cô tuyệt vọng tới đâu.

Chắc hẳn phải có một lời giải thích đơn giản cho tất cả thứ này: ngọn lửa, cái roi, còn cả lời đe dọa đáng ngại đó nữa. Cô đã bị cú sốc trong đời làm cho kiệt sức và rối loạn, thật khó để suy nghĩ thông suốt.

Trước khi cô có thể làm gì, cô phải thoát khỏi bộ trang phục của mình. Chỉnh trang lại mình xong, cô thấy khá hơn hẳn. Cô kéo túi của mình lên trên ghế, mở nó ra và thấy những bộ quần áo thời trang của cô đã bị loại bỏ, những gì còn lại thì có vẻ không hợp với nơi tồi tàn này cho lắm. Cô mặc một cái quần kaki, một cái áo len rộng màu dưa vàng, và đôi xăng-đan. Phòng tắm tí hon tỏ ra sạch hơn nhiều so với mấy nơi còn lại, khi cô sửa lại tóc tai và trang điểm, cô thấy mình đủ tự tin để ra ngoài khám phá.

Mùi động vật, cỏ khô, bụi bẩn đập vào lỗ mũi cô ngay khi cô bước xuống nền đất cát. Gió nóng cuối tháng Tư thổi qua khu đất, làm cho mấy phía của căn lều chính phồng nhẹ và những lá cờ nhiều màu sắc trang trí ở giữa bay phần phật. Cô nghe thấy tiếng đài radio phát ra từ một cánh cửa sổ để mở của một cái nhà kéo và tiếng ồn của một chương trình đố vui trên tivi từ một nhà khác. Ai đó đang nấu trên vỉ nướng than, dạ dày cô réo lên. Lúc đó, cô nghĩ mình ngửi thấy mùi khói thuốc lá. Cô lần theo nó tới bên kia nhà kéo của mình và thấy một cô tiên đang dựa vào tấm ván kim loại, lén hút thuốc.

Cô là một sinh vật mỏng manh, màu nâu vàng, có mái tóc thẳng, nâu vàng, mắt to tròn, và một khóe miệng cong cong. Ở tuổi mười mấy, cô nhóc có bộ ngực nhỏ nhô lên trên cái áo phông cổ chữ V. Cô nhóc mặc quần bò soóc và đi đôi dép nhái hãng Birkenstock nhìn khổng lồ trên đôi chân xinh xắn của cô.

Daisy vui vẻ chào, nhưng đôi mắt to tròn của cô gái lại sưng sỉa và thù địch.

“Chị là Daisy”.

“Đó là tên thật của chị?”

“Tên thật của chị là Theodosia - mẹ chị bị mê phim - nhưng mọi người đều gọi chị là Daisy. Tên em là gì?”

Có một quãng dài im lặng. “Heather”.

“Tên hay quá. Em ở trong đoàn xiếc à? Dĩ nhiên rồi nếu không em đã chẳng ở đây, đúng không?”

“Tôi là một trong nhóm Nhào lộn Brady Pepper”.

“Em là một nghệ sĩ! Thật tuyệt. Chị chưa gặp diễn viên xiếc bao giờ”.

Heather nhìn cô với thái độ khinh khỉnh hoàn hảo mà chỉ có một đứa tuổi teen mới sở hữu được.

“Em lớn lên cùng rạp xiếc à?” Khi Daisy hỏi câu đó, cô đặt đạo đức lên bàn cân về việc hỏi xin một điếu thuốc từ một đứa bé. “Mà em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi mới sang 16. Cũng chừng một thời gian rồi”. Cô nhóc kẹp điếu thuốc vào cái khóe miệng nhìn khá gợi tình. Nheo mắt khỏi làn khói, cô bắt đầu tung mấy vòng tròn trong tay lên trời cho tới khi cả năm đều biến mất. Trán cô nhăn lại tập trung, khiến Daisy nghĩ tung hứng không dễ dàng với cô nhóc, đặc biệt là khi cô bắt đầu chảy nước mắt vì khói thuốc.

“Ai là Brady Pepper”

“Cứt thật”. Heather đỡ trượt một cái vòng, rồi bắt bốn cái còn lại. “Ông ấy là bố tôi”.

“Chỉ hai người biểu diễn thôi à?”

Heather nhìn cô như thể cô bị điên. “Vâng, đúng thế. Làm như chỉ có tôi và Brady khi tôi không thể bắt được năm cái vòng trên không ấy”.

Daisy thắc mắc có phải với ai Heather cũng thô lỗ thế này không.

“Brady biểu diễn với mấy anh của tôi, Matt và Rob. Tôi chỉ đứng quanh đó tạo dáng thôi”.

“Tạo dáng?”

“Trình ra mấy tư thế cho khán giả xem. Chị không biết gì cả à?”

“Không phải với rạp xiếc”.

“Chị chắc cũng chẳng biết gì về đàn ông luôn. Tôi thấy sớm nay chị đi vào nhà kéo của Alex. Chị có biết Sheba nói gì về phụ nữ dính dáng với Alex không?”

Daisy khá chắc cô không muốn nghe. “Sheba là ai?”

“Sheba Quest. Bà ấy sở hữu rạp xiếc từ khi chồng chết. Bà ấy nói bất kỳ phụ nữ nào cố lại gần Alex đều muốn chết”.

“Là thế sao?”

“Họ ghét nhau”. Cô nhóc rít một hơi thuốc thật sâu rồi ho. Khi hết ho, cô nhóc liếc Daisy, con mắt nheo lại với chủ đích tiêu diệt, nhưng nó trông thật tức cười trên mặt một cô tiên. “Tôi cá anh ấy sẽ bỏ chị ngay sau khi giao cấu với chị được vài lần”.

Daisy từng nghe những lời tục tĩu kinh tởm nhất từ khi cô còn nhỏ, nhưng cô vẫn thấy bối rối khi nghe nó phát ra từ miệng một đứa trẻ. Cô không nói tục. Lại một thói quen nổi loạn khác chống lại sự dạy dỗ.

“Em rất xinh. Thật tiếc khi làm hỏng nó với loại ngôn ngữ ấy”.

Heather trao cho cô cái nhìn khinh miệt thạo đời. “Biến đi”. Giật điếu thuốc ra khỏi miệng, cô vứt nó đi rồi day nó bằng đế dép xăng-đan.

Daisy nhìn vào mẩu thuốc đầy thèm khát. Ít nhất nó cũng còn được ba hơi dài.

“Alex có thể có bất kỳ phụ nữ nào anh ấy muốn”, Heather nói qua vai khi cô bước đi. “Bây giờ chị có thể là bạn gái của anh ấy, nhưng chị không ở quanh đây lâu nữa đâu”.

Trước khi Daisy có thể nói với cô nhóc mình là vợ Alex, không phải bạn gái, cô nhóc đã khuất dạng. Thậm chí khi kể đến mặt tốt nhất, cô khó có thể nói cuộc gặp gỡ đầu tiên với một người trong đoàn xiếc đã diễn ra tốt đẹp.

Cô dành nửa tiếng tiếp theo đi lang thang quanh khu đất, xem cưỡi voi ở khoảng cách an toàn và cố tránh đường cho mọi người. Cô nhận ra có một trật tự tinh vi trong cách rạp xiếc vận hành.

Ở giữa bày thức ăn và đồ lưu niệm, cùng với một ngôi lều trang trí bằng những tấm biểu ngữ sáng màu vẽ những con vật hoang dã đang ngấu nghiến con mồi. Một tấm biển trước cửa ra vào đề ‘bầy thú quest brothers’. Đối diện đó là một cái nhà kéo, cuối xe là cửa bán vé. Những chiếc xe tải nặng được đậu phía xa, tránh khỏi đám đông, trong khi nhà kéo, RV , và nhà lưu động ở phía sau.

Khi đám đông tụ tập trước lều chính, cô bước tới chỗ bán thức ăn, đồ lưu niệm, và kẹo bông để lại gần hơn. Mùi của bánh quế Bỉ và bổng ngô hòa lẫn với mùi động vật và mùi mốc thoang thoảng từ tấm ni-lon của lều chính. Một người đàn ông tầm đầu ba mươi, với mái tóc màu vàng cát và giọng nói to, đang cố lôi kéo người xem vào bầy thú.

“Chỉ một đô thôi bạn sẽ được xem con hổ Siberia bị nhốt, hoang dã và nguy hiểm nhất, cùng một con lạc đà lai, một con lạc đà không bướu mà bọn trẻ sẽ thích, và một con khỉ đột hung dữ...”

Trong khi bài nói của anh ta tiếp tục, Daisy đi sang bên, qua một cái lều nấu nướng nơi vài nhân viên đang ăn. Từ lúc tới đây, cô đã nhận ra ở đây rất ồn ào, giờ cô mới tìm ra nguồn gốc của tiếng ồn không ngớt đó, một chiếc xe tải chứa hai máy phát điện màu vàng. Mấy sợi dây cáp nặng nối vào đó, một số hướng về lều chính, số khác lại nối vào khu bán đồ và nhà kéo.

Một người phụ nữ trong chiếc áo choàng màu xanh berin gắn lông xuất hiện từ một trong những căn nhà lưu động, dừng lại nói chuyện với một chú hề đội bộ tóc giả màu cam. Những người trình diễn khác bắt đầu tập hợp dưới một tấm màn che mà cô chắc chắn là lối đi của họ vào lều chính, vì nó nằm đối diện cửa mà đám đông đang dùng. Không nhìn thấy Alex, cô tự hỏi anh đang ở đâu.

Những chú voi xuất hiện, lộng lẫy trong những cái chăn màu vàng-đỏ thẫm và mũ đỏ trên đầu. Khi chúng di chuyển nặng nề để tới chỗ của mình, cô lùi về một trong những cái nhà kéo. Những con chó nhỏ khiến cô hoảng sợ, nếu một con voi lại gần cô, cô khá chắc mình sẽ xỉu.

Một vài con ngựa đẹp mã được tô điểm bằng bộ yên với trang sức lấp lánh nghênh ngang bước vào. Cô lo lắng mò mẫm trong túi quần tìm bao thuốc lá sắp hết, kiếm được từ một trong những người lái xe tải và rút ra một điếu.

“Xếp hàng xem spec, mọi người ơi! Đi nào!”

Người đàn ông lúc nãy đi lôi kéo đám đông xem bầy thú, thông báo khi anh trượt vào cái áo đỏ tươi của người dẫn chương trình. Lúc đó Alex cũng xuất hiện, cưỡi một con ngựa đen, và Daisy nhận ra anh không chỉ là quản lý rạp xiếc mà cũng là người diễn nữa.

Trong bộ đồ sân khấu phỏng theo trang phục của người Cô-dắc, anh mặc một cái áo lụa trắng với tay áo xòe rộng, ống quần đen nhét vào đôi bốt da màu đen cao tới bắp chân. Một cái khăn thắt lưng nạm ngọc buộc quanh eo, tua khăn kéo dài tới hông con ngựa. Không khó để hình dung anh đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên nước Nga để đi cướp bóc và cưỡng hiếp. Cô phát hiện ra một cái roi da cuộn trên yên ngựa của anh, cô thở dài nhẹ nhõm, nhận ra cô đã để trí tưởng tượng của mình đi quá xa rồi.

Chiếc roi trên giường chẳng có gì hơn một dụng cụ làm xiếc.

Khi cô theo dõi anh xuống ngựa nói chuyện với người dẫn chương trình, cô nhớ mình đã lập lời thề thiêng liêng ràng buộc với người đàn ông này, và cô biết cô không thể tránh né lương tâm của mình thêm nữa. Với tính trung thực của mình, cô thấy rằng chấp nhận cuộc hôn nhân này là điều hèn nhát nhất cô từng làm. Cô quá thiếu chí khí, quá không chắc về khả năng tự chăm sóc bản thân, để quay lưng với sự đe dọa tiền bạc của cha cô và làm theo cách của mình, dù nó có nghĩa là đi tù.

Đây sẽ là khuôn mẫu cho phần đời còn lại của cô ư? Né tránh trách nhiệm và chọn cách dễ dàng? Cô thấy xấu hổ khi nhớ ra mình đã nói những lời thề hôn nhân thiêng liêng mà không có ý định thực hiện, và cô biết cô phải sửa đổi.

Lương tâm cô đã thì thầm cách giải quyết hàng tiếng rồi, nhưng cô từ chối lắng nghe. Giờ đây, cô chấp nhận sự thật là cô sẽ không thể sống với chính mình trừ khi cô nỗ lực giữ lấy lời thề đó. Chỉ vì nó khó không có nghĩa nó kém quan trọng. Cô sợ rằng nếu cô chạy trốn khỏi việc này, sẽ chẳng còn hy vọng cho cô nữa.

Tuy biết mình phải làm gì, tâm trí cô lại ngần ngại. Làm sao cô có thể tôn trọng lời thề cô thực hiện với một người lạ?

Mày không thực hiện chúng với một người lạ, lương tâm cô nhắc nhở. Mày thực hiện chúng với Chúa.

Lúc đó, Alex phát hiện ra cô. Quyết định của cô còn quá mới mẻ, cô khó mà nói chuyện thoải mái với anh bây giờ, nhưng cô không còn đường lui. Cô lo lắng hút một hơi thuốc rồi giữ cái nhìn thận trọng vào con ngựa hung dữ của anh khi anh tiến tới. Con ngựa đang mặc bộ lễ phục và mũ đẹp khác thường, gồm một cái yên lụa màu đỏ thẫm lộng lẫy và một dây cương gắn trái tim vàng và những viên đá tinh xảo màu đỏ nhìn giống hệt hồng ngọc.

Anh trừng mắt với cô. “Em đã ở đâu thế?”

“Đi khám phá”.

“Có rất nhiều người thô bạo quanh rạp xiếc. Khi chưa quen với mọi chuyện, hãy ở nơi tôi có thể để mắt tới em”.

Do mới hứa mình sẽ cố hết sức tôn trọng lời thề, cô nuốt oán giận vì thói độc tài của anh và buộc mình phải vui vẻ đáp lại. “Được thôi”.

Lòng bàn tay của cô đã bắt đầu đổ mồ hôi vì ở gần con ngựa, cô ép mình đứng sát vào nhà kéo. “Nó là của anh à?”

“Ừ. Perry Lipscomb chăm sóc nó cho tôi. Cậu ấy làm xiếc trên yên ngựa, và cậu ấy kéo Misha vào trong nhà kéo với mấy con ngựa của cậu ấy”.

“Em hiểu rồi”.

“Đi vào trong xem buổi diễn đi”.

Anh quất nhẹ dây cương, cô vội bước lùi lại, rồi hét lên sợ hãi khi phần còn lại của điếu thuốc cháy bùng lên.

“Anh có thôi trò đó đi không!” Cô rít lên, đập quần áo và dập mạnh những đốm lửa trên đất.

Anh quay đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên. “Nếu em không cẩn thận, thứ đó sẽ giết em đấy”. Với một tiếng cười thầm, anh quay lại hàng cùng những người biểu diễn khác.

Cô không biết mình thấy nản với cái nào hơn, sự thật anh đã hủy một trong những điếu thuốc của cô với nghệ thuật sân khấu của mình hay biết rằng anh dường như đã thắng cô trong mọi cuộc đấu hôm nay.

Cô vẫn còn bối rối khi đi một đoạn dài vòng qua mấy con thú và lẻn vào bằng lối sau. Cô tìm được một chỗ trên hàng ghế gỗ cho khán giả. Nó cứng và chật, chẳng có chỗ duỗi chân ngoài giữa những cái mông của người xem ngồi hàng ghế trước, nhưng cô nhanh chóng quên đi cảm giác khó chịu khi thưởng thức sự phấn khích của lũ trẻ quanh mình.

Cô yêu trẻ em. Dù cô chưa từng nói với ai, tham vọng bí mật của cô luôn là dạy trẻ mẫu giáo. Dù cô không thể tưởng tượng giấc mơ đó sẽ thành sự thật, cô vẫn thích nghĩ về nó.

Ánh đèn mờ đi và một hồi trống tạo thêm cao trào khi một ánh đèn sân khấu chiếu vào người dẫn chương trình đang đứng trong vòng trung tâm. “Thưa các quý ônggg và quý bà! Các bạn trẻ ở mọiiiii lứa tuổi! Chào mừng đến với những trò cảm giác mạnh phiên bản thứ hai lăm của Rạp Xiếc Quest Brothers!”

Âm nhạc nổi lên, ban nhạc gồm hai nhạc sĩ đánh trống, một nhạc cụ điện tử và một cái kiểu như máy tính. Họ tung ra một phiên bản sống của “Tôi muốn dạy thế giới hát”, và một con ngựa trắng cưỡi trên lưng một cô gái cầm cờ Mỹ đi ra từ cửa sau. Những người biểu diễn cầm biểu ngữ đa màu theo sau, mỉm cười và vẫy tay với đám đông.

Nhóm Brady Pepper Nhào Lộn xuất hiện, Heather dẫn đầu ba người đàn ông hấp dẫn, mặc quần áo kim tuyến vàng, quần sáng bóng và trang điểm đậm. Cô đội lên tóc, lúc này đang quăn nhẹ, một cái mũ tiara gắn đá thạch anh và hồng ngọc, có một ngôi sao chổi nằm chính giữa. Daisy không khó để lọc ra Brady Pepper trong số con trai ông. Một người đàn ông cơ bắp có chiều cao trung bình, ông khiến cô nhớ tới một người người lớn tuổi trưởng thành trên đường phố khắc nghiệt. Diễn viên nhào lộn đi trước một nhóm người cưỡi ngựa, chú hề, người tung hứng và một đoàn chó biểu diễn.

Alex bước vào sân khấu trên lưng con ngựa đen dữ tợn của anh, là người duy nhất trong đoàn xiếc không vẫy tay, mỉm cười. Khi đi vòng quanh, anh xuất hiện cũng tách biệt và bí ẩn như trái tim người Nga của mình. Anh nhận ra sự hiện diện của đám đông nhưng chẳng hiểu sao lại khiến mình xa cách và trưng ra một thái độ kỳ quặc trái với vẻ ngoài lòe loẹt ấy. Đám đông hò reo khi bầy voi kết thúc cuộc diễu hành.