Kiss An Angel

Chương 11




Người dịch: Kiemanh49

“Em mới nói gì?” Alex chồm lên cô.

Cô muốn cắn lấy lưỡi mình. Sao cô có thể nói to ra thế? Cô đã lơ mơ và toại nguyện dến mức ru ngủ trong sự ngu ngốc. “Kh-không có gì”, cô lắp bắp. “Em có nói gì đâu”.

“Tôi nghe thấy rồi”.

“Thế sao anh còn hỏi?”

“Em nói em không còn là trinh nữ nữa”.

“Thế à?”

“Daisy...”. Giọng anh có dấu hiệu cảnh báo đáng ngại. “Tôi có nên nghĩ nó theo nghĩa đen hay không?”

Cô cố nặn một giọng điệu kẻ cả. “Đó thực sự không phải việc của anh”.

“Vớ vẩn”. Anh nhảy khỏi giường, túm lấy quần, mặc vào cứ như anh bắt buộc phải đặt một rào cản giữa họ. Anh quay lại để đối mặt với cô. “Em đang chơi trò gì thế hả?”

Cô không thể không nhận ra anh vẫn chưa kéo khóa quần, cô phải dứt mắt khỏi vùng chữ V hấp dẫn để lộ ra cái bụng cứng cáp, phẳng lỳ của anh. “Em không muốn thảo luận chuyện đó”.

“Em thật sự mong tôi tin em là trinh nữ đấy hả?”

“Dĩ nhiên là không. Em đã hai sáu rồi”.

Anh lấy tay vò đầu rồi bắt đầu đi đi lại lại trong không gian nhỏ ở chân giường, tiếp tục nói như thể không nghe thấy cô. “Em quá chật. Tôi đã nghĩ có thể là do một thời gian dài rồi, nhưng tôi không bao giờ đoán ra - sao em có thể quanh quẩn suốt từng ấy năm mà chưa bao giờ giao cấu hả?”

Cô bật dậy khỏi gối. “Anh không cần phải sử dụng tới thứ ngôn ngữ ấy, và em muốn anh xin lỗi em ngay bây giờ!”

Anh nhìn cô như thể cô bị mất trí. Cô trừng mắt nhìn lại anh. Nếu anh nghĩ cô sẽ rút lui trong chuyện này, anh có thể nghĩ lại đi. Cô đã nghe đủ cho cả đời thứ ngôn ngữ thô tục đó suốt hai sáu năm sống cùng với Lani rồi, và cô sẽ không chịu thêm nữa. “Em đang đợi đây”.

“Trả lời câu hỏi của tôi”.

“Sau khi anh xin lỗi đã”.

“Tôi xin lỗi!” Anh hét lên, đánh mất sự kiểm soát nổi tiếng của mình. “Giờ thì nói tôi nghe sự thật ngay nếu không tôi sẽ bóp cổ em đến chết bằng cái quần tất đó, ném cơ thể em vào cái rãnh bên đường rồi nhảy múa trên đó đấy!”

Với một lời xin lỗi, nó không có giá trị nhiều cho lắm, nhưng cô quyết định đó là điều tốt nhất trong những dự định của anh. “Em không phải trinh nữ”, cô cẩn trọng nói.

Anh trông nhẹ nhõm được một lúc rồi nhìn cô nghi ngờ. “Bây giờ em không phải là trinh nữ, nhưng còn khi em đặt chân vào cái nhà kéo này thì sao?”

“Có lẽ là thế”, cô lẩm bẩm.

“Có lẽ?”

“Thôi được rồi. Là thế”.

“Tôi không tin! Không người nào như em bước vào tuổi hai sáu mà chưa từng-”

Cô bắn cho anh cái nhìn cảnh cáo.

“-chưa từng làm chuyện đó, lạy Chúa lòng thành! Tại sao?”

Cô mân mê mép ga. “Suốt cuộc đời em, mẹ em lắp một cách cửa xoay cho phòng ngủ”.

“Thế thì liên quan gì tới em?”

“Lang chạ trắng trợn không phải là điều tuyệt vời để trưởng thành với nó, và em nổi loạn”.

“Nổi loạn?”

“Em quyết định đối lập với mẹ em”.

Anh ngồi xuống chân giường. “Daisy, có một người tình ở đâu đó không khiến em trở nên tùy tiện. Em là một phụ nữ đam mê. Em xứng đáng có một cuộc sống tình dục”.

“Em chưa kết hôn”.

“Thì sao?”

“Alex, em không tin vào quan hệ trước hôn nhân”.

Anh nhìn cô không chớp mắt.

“Em không tin vào quan hệ trước hôn nhân”, cô nhắc lại. “Không với phụ nữ. Và cả với đàn ông”.

“Em đang đùa”.

“Em không đi phán xét nhưng đó là cách em cảm nhận. Nếu anh muốn cười thì cứ cười đi”.

“Sao thời đại này, ở tuổi này còn có người suy nghĩ theo lối đó?”

“Em là con ngoài giá thú, Alex, chuyện đó sẽ khiến anh thay đổi quan điểm. Anh có thể nghĩ em là người ra vẻ đoan trang, nhưng em không thể chịu được điều đó”.

“Sau chuyện đêm nay của chúng ta, tôi khó mà gọi em là ra vẻ đoan trang”. Lần đầu tiên anh mỉm cười. “Em học mấy trò đó ở đâu thế?”

“Trò?”

“Như kiểu ‘áp tay vào tường’, cho người mới bắt đầu”.

“À, cái đó”. Cô nhận ra mình đang đỏ mặt. “Em có đọc vài quyển sách khiêu dâm”.

“Tốt cho em”.

Cô nhíu mày, đột nhiên mất tự tin. “Anh không thích nó? Em có thể nhận những lời phê bình có tính xây dựng. Em muốn học, anh có thể nói thật cho em biết”.

“Tôi thích nó rất nhiều”.

“Nhưng có lẽ nó không đủ sáng tạo với anh”. Cô nghĩ tới mấy cái roi. “Thành thật mà nói, em nghĩ mình không thể làm mấy trò quái dị hơn. Giờ có lẽ anh nên biết rằng em không thích kiểu đau đớn về thể xác”.

Anh nhìn cô bối rối một lúc, rồi mỉm cười. “Em thực sự có vấn đề với mấy cái roi đó, đúng không?”

“Hơi khó để không nghĩ về chúng khi mà lúc nào anh cũng để chúng nằm vất vưởng”.

“Tôi đoán mình sẽ gặp khó khăn để quen với ai đó có hứng thú với kiểu làm tình quái đản tới mức có một cái nhìn thiển cận về đạo đức làm tình như thế”.

“Em không nói mình thích nó; em chỉ đang cố khiến chúng ta chắc chắn hiểu rõ nhau thôi. Và với những quan điểm thiển cẩn của em - ngay trước khi mẹ mất, bà có những người tình trẻ hơn cả em. Em thực rất ghét chuyện đó”.

Anh đứng dậy khỏi giường. “Sao em không nói với tôi ngay từ đầu em là trinh nữ?”

“Liệu nó có thay đổi được gì không?”

“Tôi không biết. Có lẽ. Tôi chắc chắn sẽ không thô bạo như thế”.

Mắt cô mở to. “Anh đã định thô bạo sao?”

Những đường nét cứng rắn của miệng anh dãn ra. Anh ngồi xuống cạnh cô, lướt ngón cái trên môi cô. “Tôi sẽ làm gì với em đây?”

“Em có một ý kiến, nhưng chắc anh sẽ không thích”.

“Nói tôi nghe xem”.

“Chúng ta có thể - Em không biết chính xác anh mất bao lâu để hồi phục, nhưng, khi anh đã...”

“Em đang cố nói với tôi rằng em muốn làm chuyện đó lần nữa?”

“Vâng, làm ơn”.

Anh mỉm cười với cô, nhưng đồng thời anh có vẻ bồn chồn. “Được rồi, cưng, tôi đoán bất kỳ ai đợi lâu đến chừng này cũng xứng đáng được bù đắp khoảng thời gian đã mất đó”.

Cô hé môi, háo hức chờ đợi nụ hôn của anh, nhưng anh lại kéo ga, khiến cô xấu hổ khi nói anh sẽ không đi xa hơn cho tới khi đảm bảo cô không sao. Lờ đi sự phản đối của cô, anh cởi quần của cô và làm như đã nói. Khi cuối cùng cũng hài lòng rằng anh không hề tổn hại gì cô, anh bắt đầu yêu cô hơn nữa. Mưa rơi tách-tách-tách trên cửa sổ, khi họ xong việc, cô rơi vào giấc ngủ thảnh thơi đầu tiên trong suốt mấy tháng qua.

Họ chỉ vừa mới bắt đầu buổi sáng hôm sau thì anh đã dùng lời cắt cô thành từng mảnh. Tất cả cũng chỉ vì cô đã khiến anh phân tâm trước khi có thời gian giải thích một chi tiết nhỏ.

“Tôi đã cho rằng. Đã cho rằng! Chúa ơi, tôi đúng là con lừa. Tôi xứng đôi vừa lứa với em quá mà. Sao tôi lại cho rằng em đã làm đúng chuyện này khi mà em chưa từng làm gì cho đúng cơ chứ?”

Sau những âu yếm diệu kỳ đêm qua, đòn tấn công này của anh có sức tổn thương gấp đôi. Lần đầu gặp nhau, cơn giận của anh lạnh lùng và kiềm chế, nhưng lúc này một cái van áp lực như mới vừa phát nổ.

“Em không thể giải thích cho xong hay sao?” Anh giận dữ. “Không, dĩ nhiên là không. Như thế thì lại logic quá”.

Cô khó mà chớp mắt nổi và tự ghét mình vì không thể là loại người có thể hét lại vào mặt anh.

“Khi em nói em đang uống thuốc tránh thai, em cần nói cho hết chuyện, Daisy. Em cần nói cho tôi biết em chỉ vừa mới uống chúng, rằng em đã không uống chúng một tháng rồi, rằng vẫn có khả năng tôi có thể khiến em có cái thai chết tiệt đó! Em không thể kết thúc câu chuyện hay sao, Daisy?”

Cô cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay để không khóc. Cô cũng tự nguyền rủa mình vì đã để anh khiến cô đau khổ thế này.

“Trả lời tôi ngay!”

Cục nghẹn trong họng cô phồng to tới mức cô phải nghẹn ngào mới thốt nên lời. “Em-em bị a-át đi bởi đ-đam mê”.

Căng thẳng như rời bỏ anh. Anh thả lòng chân ga, nhìn cô và cau mày. “Em đang khóc đấy à?”

Cô nâng càm lên và lắc đầu, dù có một giọt nước mắt trượt dài trên má cô. Cô không thể chịu được việc lại khóc trước mặt anh. Cô luôn ghét việc mình thật dễ khóc.

Anh chạy chậm lại, giọng anh dịu dàng. “Daisy, tôi xin lỗi”. Anh nhìn vào gương và bắt đầu tạt xe vào lề đường.

“Đừng có mà dừng xe lại!” Cô nói dữ dội.

Lốp xe bắn sỏi bay tứ tung khi anh về số không, lờ đi mong ước của cô như thường lệ. Anh với người sang cô nhưng cô tránh đi.

“Em không phải một đứa yếu đuối!” Cô quất anh tới tấp và giận dữ dùng ngón tay quệt nước mắt.

“Tôi không nói thế”.

“Anh đang nghĩ thế! Em chỉ dễ khóc thôi. Nhưng nó chẳng có nghĩa gì cả, em không định điều khiển anh bằng nước mắt. Em muốn anh xin lỗi vì đã xử sự như một tên khốn, không phải vì em đang khóc mà vì anh cảm thấy có lỗi”.

“Tôi chắc chắn đang xử sự như một tên khốn”.

“Vì em không thể ngăn nước mắt. Em lúc nào cũng dễ xúc động. Những đứa trẻ sơ sinh, những cuộc điện thoại đường dài, một bài hát quốc ca hay. Em thấy một số thứ và điều tiếp theo em biết-”

“Daisy, tôi đang cố xin lỗi. Em có thể tiếp tục khóc nếu muốn, nhưng đừng nói chuyện, được chứ?”

Cô khịt mũi rồi thò tay vào ví để tìm giấy. “Vâng”.

“Tôi không có quyền la hét em như thế. Tôi điên tiết với mình, và đã đổ nó lên đầu em. Tôi là người đã ngắt lời em trước khi em có thời gian giải thích. Là lỗi của tôi. Tôi chưa bao giờ vô trách nhiêm như thế, tôi không thể lý giải được. Tôi đoán mình chỉ...” Anh ngập ngừng.

Cô xì mũi. “Bị đam mê cuốn đi?”

Anh mỉm cười. “Tôi cho rằng đó là lý do tốt nhất. Nhưng, Daisy à, nếu em có thai vì sự ngu ngốc của tôi...”

Sự sỡ hãi trong giọng anh khiến cô lại muốn khóc. Nhưng cô chỉ xì mũi thật to. “Em chắc chắn đấy. Nó không phải thời điểm thích hợp. Kỳ của em vài ngày nữa mới bắt đầu”.

Cô có thể thấy được sự nhẹ nhõm của anh, nó khiến cô đau đớn hơn nữa. Không phải cô muốn mang thai, vì cô không mang thai. Nhưng cô không thích anh khó chịu với nó.

Anh luồn tay vào tóc mình. “Tôi hơi ngu xuẩn khi nói về chủ đề này, nhưng tôi không chịu được. Tôi không muốn có con, Daisy”.

“Không có gì phải lo cả. Mấy tuần trước Amelia đã gửi bác sĩ riêng của bà tới chỗ em”.

“Thế thì tốt. Tôi không thể giải thích cảm xúc mãnh liệt của tôi về chuyện này. Khi tôi nói không muốn có con, nghĩa là tôi không bao giờ muốn có chúng. Tôi sẽ là một người cha tệ hại, không đứa trẻ nào đáng bị thế. Hứa với tôi em sẽ không quên uống thuốc”.

“Em sẽ không làm thế. Thẳng thắn mà nói, Alex, em hơi mệt mỏi khi cứ bị đối xử như đồ bất tài vậy”.

Anh kiểm tra gương rồi bắt đầu lái xe. “Tôi sẽ dùng bao cao su tới tháng sau khi em đã an toàn”.

Cô không thích cái cách anh đảm bảo rằng cô sẽ tiếp tục ngủ với anh. “Em không nghĩ nó cần thiết tí nào”.

Anh liếc nhìn cô. “Ý em là sao?”

“Anh làm như chuyện đêm qua sẽ lại xảy ra ấy”.

“Tin tôi đi. Nó sẽ lại xảy ra”. Sự tự mãn của anh xúc phạm cô. “Em sẽ không quá chắc chắn về điều đó đâu”.

“Đừng cố giả vờ mình không thích nó. Tôi ở đó, nhớ không?”

“Em không giả vờ gì cả. Nó rất tuyệt. Một trong những điều tuyệt vời nhất từng đến với em. Em chỉ đơn giản đang bảo anh rằng thái độ của anh đối với việc làm tình không đáng để được khao khát”.

“Thái độ của tôi thì sao nào?”

“Nó bất kính. Lấy ví dụ như từ ngữ của anh. Cách anh dùng từ. Chúng hoàn toàn bất kính”.

“Không thể tin được chuyện này”.

“Làm tình phải thiêng liêng”.

“Nó phải bẩn thỉu, ướt át và vui”.

“Em cho thế cũng có. Nhưng phải linh thiêng”.

“Linh thiêng?” Anh nhìn cô không tin nổi. “Sao có người lớn lên quanh một đám ký sinh trùng xã hội và mấy ngôi sao nhạc rốc hít đá lại có thể là một người cả thẹn như vậy?”

“Em biết mà! Em biết anh nghĩ em là đứa cả thẹn, nhưng tối qua anh không đủ thành thật để thừa nhận nó”.

“Giờ tôi hiểu rồi. Em đang cố làm tôi điên tiết. Dù tôi có nói gì, em cũng nổi điên với tôi, đúng không hả?” Anh trao cho cô một cái liếc xéo khiến cô bực mình thêm.

“Đừng cố tỏ ra dễ thương. Anh quá ích kỷ để mà dễ thương”.

Anh nghiêng đầu và trước sự ngạc nhiên của cô, trông có vẻ thực sự bị tổn thương. “Em thật lòng nghĩ tôi ích kỷ?”

“Không phải lúc nào cũng thế”, cô thừa nhận. “Nhưng hầu hết thời gian. Anh hoàn toàn ích kỷ hầu hết thời gian”.

“Bất kỳ ai trong rạp xiếc sẽ bảo em rằng tôi là quản lý công bằng nhất họ từng làm việc cho”.

“Anh có vẻ công bằng”. Cô dừng lại. “Với tất cả mọi người trừ em”.

“Tôi có công bằng với em”. Anh do dự. “Có lẽ không phải vào đêm họ tổ chức tiệc bánh cho chúng ta, nhưng tôi bị bất ngờ, và - đó không phải lời bào chữa đúng không? Tôi xin lỗi, Daisy. Lẽ ra tôi không nên làm em xấu hổ như thế”.

Cô nghiên cứu anh, rồi khẽ gật đầu. “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh”.

“Đêm qua tôi không hề ích kỷ”.

“Em không muốn nói về đêm qua. Em muốn anh hứa đêm nay sẽ không cố quyến rũ em nữa. Em có vài chuyện cần suy nghĩ trước đã, em sẽ suy nghĩ trên đi-văng”.

“Tôi không biết lại có chuyện phải nghĩ cơ đấy. Em không tin vào quan hệ trước hôn nhân. Giờ em kết hôn rồi. Vấn đề là gì nào?”

“Em bị ràng buộc”. cô nhẹ nhàng chỉ ra. “Có chút khác biệt đấy”.

Anh lẩm bẩm một câu nói tục. Trước khi cô có thể trừng phạt anh vì điều đó, anh đã quay bánh xe sang phải rồi dừng xe ở bãi đỗ Cozy Corner.

Lần này, phục vụ là một cô đã qua trung niên, mặt mày sưng sỉa, nên Daisy cảm thấy an toàn khi để anh ở bàn một mình rồi đi vào nhà vệ sinh. Nhưng đúng ra cô phải rõ hơn, khi cô bước ra, anh đã dính vào một cuộc trò chuyện với một cô nàng tóc vàng chưng diện ngồi bàn đối diện.

Cô biết anh đã nhìn thấy mình, kể cả khi cô thấy người phụ nữ đó cầm cốc cà phê lên rồi trượt vào ngồi cạnh anh. Cô còn nghĩ mình biết lý do anh làm thế này. Anh muốn đảm bảo cô không gắn thứ tình cảm quan trọng nào vào chuyện đã xảy ra giữa họ.

Cô nghiến răng. Dù Alex Markov có muốn thừa nhận hay không thì anh cũng là đàn ông đã kết hôn rồi, mọi trò tán tỉnh trên đời cũng không thay đổi được điều đó.

Cô hiên ngang tới chỗ điện thoại trả tiền trên tường không xa cái bàn cô nàng tóc vàng đang chiêm ngưỡng cơ bắp của anh. Ngay khi kiểm soát được cơn giận, cô nhấc ống nghe lên, áp nó trên tai, miệng nhẩm đếm tới hai lăm. Cuối cùng, cô quay lại chỗ chồng mình rồi gọi to. “Alex, anh yêu ơi! Đoán được không?”

Anh ngẩng đầu lên, thận trọng nhìn cô.

“Tin tốt đây!” Cô líu lo. “Bác sĩ nói lần này là sinh ba!”

Cuối cùng Alex cũng nói chuyện lại với cô khi họ tới khu trại mới. Lúc ra khỏi xe tải, tháo móc nhà kéo, anh bảo cô sẽ không phải làm việc với bọn thú nữa. Thay vào đó, cô sẽ bắt đầu làm mấy việc nhẹ hơn, sửa vá trang phục và dĩ nhiên là tham gia spec mỗi đêm.

Cô cau mày với anh.

“Tôi nghĩ em sẽ vui vì không phải làm việc quá vất vả chứ”, anh nói. “Giờ thì tôi làm sai chuyện gì đây?”

“Sao anh lại đợi tới sáng nay mới giảm đi công việc cho em?”

“Chẳng có lý do nào đặc biệt cả”.

“Anh chắc không?”

“Đừng vòng vo nữa, nói cho tôi biết em đang nghĩ gì đi”.

“Em thấy giống gái điếm vừa mới được trả công khi hoàn thành nhiệm vụ”.

“Vớ vẩn. Tôi đã quyết định điều này trước cả khi chúng ta ngủ với nhau. Hơn nữa, ai nói em mới là người nên được trả công. Tôi nghĩ mình cũng thực hiện khá tốt”.

Cô lờ đi lời mỉa mai của anh. “Em nói em sẽ lo dọn chuồng thú, và em có ý như thế”.

“Tôi nói em không phải làm”.

“Và em nói em muốn làm”. Đó là thật, Từ kinh nghiệm với lũ voi, cô biết công việc sẽ vất vả, nhưng nó không thể tệ hơn những gì cô đã trải qua. Cô đã vượt qua được. Cô đã xúc phân cho tới khi tay cô phồng rộp, đẩy những cái xe cút kít nặng, bị quất bởi mấy con voi con khó tính. Dù cô có vẻ sợ hãi, cô vẫn trụ được đấy thôi - có thể bị đập, và chắc chắn là bầm dập nhưng cô vẫn đứng vững.

Anh nhìn cô, pha lẫn nghi ngờ và thứ gì đó gần giống như ngưỡng mộ, dù cô biết điều đó là không thể, “Em sẽ theo đuổi chuyện này tới cùng, phải không? Em sẽ không chạy trốn”.

“Em sẽ không đưa ra dự đoán lâu dài nào. Lúc này điều tốt nhất em có thể xoay sở là một ngày”. Cô cắn môi rồi cau mày. “Em chỉ biết là em phải làm chuyện này”.

“Daisy, thế là quá nhiều việc”.

“Em biết”. Cô cười. “Thế nên em mới phải làm”.

Anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu rồi trước sự kinh ngạc của cô, anh cúi đầu xuống và hôn cô. Ngay tại đó, giữa sân sau khi công nhân đang hối hả làm việc quanh đó, khi Brady và hai đứa con trai đang tập nhào lộn và Heather thì tung hứng, anh trao cho cô một nụ hôn dài và sâu.

Khi họ tách khỏi nhau, cô thấy kích thích và khó thở. Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn xung quanh. Cô nghĩ sẽ thấy anh xấu hổ với màn trình diễn trước đám động của họ, nhưng không hề. Có lẽ anh đang cố bù đắp cho sự cố với cái bánh, hoặc có lẽ động cơ của anh phức tạp hơn thế, nhưng dù vì lý do gì, anh cũng đã để mọi người trong rạp xiếc biết rằng cô có chút ý nghĩa với anh.

Cô có rất ít thời gian để suy nghĩ việc vừa rồi khi bắt tay vào việc của mình trong chuồng thú. Một công nhân trẻ tên Trey Skinner xuất hiện nói rằng Alex cử anh ta tới giúp cô những việc nặng hơn. Cô bảo anh đặt chuồng của Sinjun vào bóng mát và chở cỏ khô cho cô, rồi để anh ta đi.

Cô thở phào khi Lillipop không cố nhổ nước bọt vào cô lần nữa, nhưng cô vẫn giữ mình cách con lạc đà một khoảng rộng. Ngoài Lollipop, Sinjun và Chester, bầy thú có thêm một con báo tên Fred, một con kền kền bị cắt bớt cánh, và một con khỉ đột. Cũng có một con trăn Mỹ nhưng may cho Daisy, con trăn đã trở thành thú cưng của Jill. Cô ấy giữ nó ở trong nhà kéo khi nó không phải biểu diễn.

Theo sự chỉ dẫn sơ sài của Digger, Daisy cho bọn thú ăn, rồi bắt đầu dọn sạch những cái chuồng, bắt đầu là của Sinjun. Con hổ nhìn cô với thái độ kiêu ngạo lúc cô tắm cho nó, cứ như thể nó đang ban cho cô một đặc ân bằng việc để cô phục vụ nó không bằng.

“Tao không thích mày”, cô lẩm bẩm phun nước vào nó.

Nói dối.

Cô suýt đánh rơi vòi. “Ngừng lại”, cô rít lên. “Ngừng ngay việc đặt suy nghĩ của mày vào đầu tao”.

Nó ngáp dài rồi sục vào làn nước, khiến cô thấy ngớ ngẩn không tin nổi.

Khi tắm cho Sinjun xong, cô lang thang trở lại lều và chăm chú vào con khỉ tên Glenna đang bị nhốt trong góc. Cặp mắt màu sôcôla đen của nó buồn bã và cam chịu khi nhìn qua thanh sắt của cái chuồng cũ méo mó dường như quá nhỏ so với nó. Có gì đó về sự cam chịu thầm lặng của con vật thu hút Daisy, cô thấy minh đang tiến về phía cái chuồng.

Glenna lặng lẽ ngồi quan sát cô, đánh giá người mới đến như thể cô là một đoàn người vô tận ngày nào cũng đi qua chuồng của nó. Daisy dừng lại đợi, cô muốn Glenna cho phép trước khi lại gần hơn, như thể trong việc nhỏ nhoi này, con khỉ cái nên có quyền chọn lựa.

Glenna tiến lên trước cái chuồng, quan sát cô. Nó từ từ giơ tay lên, thò tay qua thanh sắt. Daisy chăm chú nhìn và nhận ra con khỉ muốn với tới cô.

Glenna kiên nhẫn đợi, tay nó mở rộng. Tim Daisy đập mạnh. Cô khó mà bắt mình đi nựng một con mèo con huống hồ là chạm vào một con vật hoang dã, cô muốn ngoảnh đi, nhưng con khỉ giống người tới mức lờ đi cử chỉ đó sẽ là một lỗi không thể tha thứ được về cách cư xử đúng mực, và cô ngập ngừng bước lên trước.

Glenna ngửa lòng bàn tay lên. Hết sức miễn cưỡng, Daisy mở tay và dùng đầu ngón trỏ chạm vào đầu ngón tay của Glenna. Nó mềm và mịn. Thấy dũng cảm hơn một chút, cô vuốt dọc chiều dài của nó. Glenna nhắm mẳt rồi khẽ thở dài.

Daisy ở với nó một lúc, vuốt ve tay nó và cảm thấy dường như cô đã tìm thấy được mục tiêu của đời mình.

Buổi sáng qua mau, câu hỏi của cô về chăm sóc động vật càng nhiều. Vài lần cô chạy tới Digger xin lời khuyên vể thức ăn và thói quen hàng ngày, mỗi lần cô lại gần, Tater lại rống vào mặt cô như một kẻ chuyên đi bắt nạt.

Digger miễn cưỡng trả lời câu hỏi của cô, cô biết ông ta vẫn còn bực vì chuyện giữa họ hôm qua. Khi cô quay người bỏ đi sau loạt câu hỏi thứ hai của mình, ông ta nhổ nước bọt, vừa suýt soát giày của cô.

“Không có thời gian cho mấy câu hỏi của cô nữa đâu, Quý cô. Không muốn ai nghĩ tôi lười biếng cả”.

“Digger, tôi không nói ông lười biếng. Tôi chỉ lo về điều kiện của bọn thú thôi”. Cô thầm nghĩ Digger thực sự biết bao nhiêu về chăm sóc bọn thú. Ông ta yêu lũ voi, nhưng ông ta không thực sự để tâm tới mấy con khác. Ông ta chắc chẳng biết hổ thích nước. Cô quyết định tự mình nghiên cứu vào lúc rỗi rãi.

Đôi mắt già nua của ông ta đầy vẻ oán hận. “Tôi ở cùng bọn thú mười lăm năm rồi. Cô thì được bao lâu?”

“Mới hai tuần. Thế nên tôi mới cần lời khuyên của ông”.

“Tôi không có thời gian chuyện trò. Có quá nhiều việc để làm”. Ông ta nhìn qua cô, môi ông ta hé ra trong một điệu cười phô ra hàm răng ố vàng với những lỗ hổng. Quá muộn, cô đã thấy nguồn gốc niềm vui của ông ta. Tater đã rón rén lại sau cô.

Vụt!

Cô có cảm giác như vừa bị một tấm thảm chuộn chặt quất vào ngực. Không có thời gian để đỡ, cô bay xuống đất, ngã vào một kiện cỏ khô. Hông cô đập xuống đất, nỗi đau đớn bắn khắp người cô. Tiếng cười khò khè của Digger vọng tới tai cô. Cô ngẩng đầu lên đúng lúc để thấy biểu cảm trong mắt Tater, thứ rất giống một điệu cười tự mãn.

Pháo hoa bắn khắp não cô. Cô chịu đủ rồi!

Quên đi cái đau ở chân và hông, cô nhổm dậy, tới chỗ con voi, lắc cổ tay. “Đừng bao giờ làm thế với tao lần nữa! Đừng bao giờ! Mày có nghe thấy không?”

Con voi ì ạch lùi lại khi cô đi theo nó. “Mày thô lỗ, khó chịu và ích kỷ. Lần tới mày còn vụt tao,mày sẽ hối tiếc đấy! Tao sẽ không đứng đó để bị hành hạ đâu! Mày có hiểu không?”

Tater kêu lên tiếng kêu nhỏ nhỏ đáng thương rồi cúi đầu, nhưng cô là một người đã bị đẩy quá giới hạn. Quên đi mối ác cảm đụng chạm với động vật, cô lấy ngón trỏ chọc vào vòi nó. “Nếu mày muốn tao chú ý, mày phải học cách làm nó thật đàng hoàng! Mày không thể kiếm được sự chú ý của tao bằng việc quật tao ngã mỗi lần tao đến gần đâu!”

Cái vòi của nó cụp xuống, một bên tai cụp ra cụp vào khi nó lạch bạch tiến lên trước. Cô rướn hết chiều cao của mình. “Mày có hiểu hay là không?”

Nó ngẩng đầu lên vừa đủ để húc đầu nhẹ nhàng vào vai cô. Cô khoanh tay, từ chối lời đề nghị giảng hòa của nó. “Tao không thể giả vờ chưa hề có chuyện gì xảy ra cả”.

Nó lại húc cô lần nữa, cặp măt nâu đượm nét thiểu não. Cô trở nên sắt đá với cái chớp chớp của đôi lông mi xoăn không tưởng kia. “Rất tiếc, phải mất thời gian đấy. Mày có nhiều chuyện để bù đắp. Giờ nếu mày thứ lỗi, tao phải quay lại chuồng thú đây”. Cô quay lưng bỏ đi.

Cu cậu kêu lên. Đáng thương. Đau khổ. Mọi cậu bé trên đời mất tất cả vì tình yêu.

Cu cậu bước chậm lại, trái tim cô dịu lại khi thấy con voi rầu rĩ với đôi tai rũ xuống và cặp mắt nâu buồn bã. Cái vòi nhỏ bại trận của nó kéo lê trên đất, đầu vòi cuộn trong đất bụi.

“Mày tự làm tự chịu thôi”, cô chỉ ra.

Một tiếng kèn nhỏ, ai oán.

“Tao đã cố tử tế rồi”.

Một tiếng kèn bi đát khác. Và rồi, trước sự ngạc nhiên của cô, cô thấy nước mắt bắt đầu nhỏ xuống khỏi mắt nó.Digger đã bảo cô rằng voi là một trong những động vật đa cảm nhất và chúng biết khóc, nhưng cô không tin ông ta. Bây giờ khi nhìn thấy những giọt nước mắt chảy xuống làn da nhăn nheo của Tater, sự oán giận của cô tan biến hết.

Lần thứ hai trong ngày, cô quên đi mối ác cảm với việc vuốt ve động vật. Cô vươn tay vuốt vòi của Tater. “Thế là không công bằng. Mày là một đứa trẻ to xác khóc nhè như tao vậy”.

Cu cậu hoạt bát hẳn lên và bước vài bước thăm dò về phía cô. Khi tới gần, nó dừng lại như thể xin phép cô trước khi cọ đầu mình vào vai cô.

Một lần nữa, nó suýt bắn cô bay đi, dù lần này cử chỉ đó biểu hiện tình cảm. Cô xoa trán nó. “Đừng nghĩ chỉ vì tao tha thứ cho mày thì tao là người dễ lợi dụng nhé. Mày phải để ý tới cách cư xử nếu không chuyện giữa chúng ta coi như xong”.

Cu cậu dụi mình vào cô nhẹ tựa một chú mèo.

“Không quất. Không mấy trò vệ sinh bẩn thỉu nữa”.

Cu cậu khẽ thở phù, cô đầu hàng. “Câu bé ngốc nghếch”.

Khi Daisy nản lòng, Alex đứng trước cửa sau của lều chính và theo dõi mọi chuyện. Anh thấy con voi cuộn vòi lên tay cô và anh mỉm cười với mình. Không biết Daisy có biết hay không nhưng cô vừa mới tìm được một người bạn cho đời mình. Anh cười và đi về phía cỗ xe đỏ.

Heather chưa từng khổ sở đến thế. Cô ngồi ở bàn bếp trong xe lưu động, nhìn chằm chằm vào bài tập ở trường trong ngày, nhưng thứ in trên giấy không làm cô nhập tâm. Như những đứa trẻ diễn xiếc khác, cô đang làm bài tập qua thư của trường Calvert tại Baltimore, nơi chuyên dạy những đứa trẻ không thể tới trường thường xuyên. Cứ vài tuần một phòng bì đầy sách, giấy và bài kiểm tra lại được gửi tới.

Sheba đã quen với việc giám sát bài tập ở trường của Heather, nhưng trình độ giáo dục chính thức của Sheba lại không xuất sắc, chị khá yếu trong mọi thứ trừ việc giám sát làm bài kiểm tra. Heather đang gặp rắc rối với môn hình học, cô nhóc đã bị điểm D trong bài Tiếng Anh mới đây.

Cô nhóc đẩy sách sang bên, nhìn xuống mẩu giấy ghi chú trước mặt mà cô đã vẽ nguệch ngoạc lên trên. Bà Alex Markov. Heather Markov. Heather Pepper Markov.

Chết tiệt. Sao anh lại để cô ta làm thế? Sao Alex lại để Daisy hôn anh như thế ngoài đó trước mặt bao nhiêu người? Heather đã muốn chết khi cô thấy họ hôn nhau. Cô căm thù Daisy, điều tốt nhất trong suốt những tuần qua là thấy cô ta khắp người bẩn thỉu, dơ dáy vì phải dọn phân. Cô ta đáng phải đi dọn phân lắm.

Heather cứ cố giảm bớt mặc cảm tội lỗi về chuyện mình đã làm với Daisy bằng cách tự bảo mình Daisy xứng đáng với chuyện đó. Cô ta không thuộc về nơi này. Cô ta không phù hợp. Và đúng ra cô ta không được kết hôn với Alex. Alex phải là của Heather.

Cô đã yêu anh từ sáu tuần trước khi nhìn thẳng vào mắt anh. Không như cha cô, anh luôn có thời gian nói chuyên với cô. Anh không bận tâm cô lẽo nhẽo theo anh, trước khi có Daisy ở bên, thi thoảng anh còn dẫn cô đi làm việc cùng. Có lần khi họ ở Jacksonville, họ đã vào triển lãm nghệ thuật cùng nhau và anh đã giải thích những thứ về tranh ảnh cho cô nghe. Anh cũng khuyến khích cô kể về mẹ mình và nói vài điều về lý do cha cô lại cứng đầu như thế.

Cũng nhiều như tình yêu dành cho anh, cô biết anh vẫn nghĩ cô là một đứa trẻ. Dạo này cô đã nghĩ có lẽ nếu anh nhận ra cô là một phụ nữ, anh đã nhìn cô khác đi và sẽ không cưới Daisy.

Lại một lần nữa, tội lỗi ghim lấy cô. Cô không hề có ý lấy số tiền rồi giấu nó trong vali của Daisy, nhưng cô đã vào cỗ xe màu đỏ, Daisy thì nghe điện thoại, ngăn kéo tiền đang mở và chuyện cứ thế xảy ra.

Chuyện đó là sai, nhưng cô vẫn tự nhủ nó không quá sai trái. Alex không muốn Daisy - Sheba cũng nói thế. Daisy sẽ khiến anh đau khổ, vì điều Heather đã làm, anh có thể nhận thấy thế ngay bây giờ thay vì sau này.

Nhưng nụ hôn cô chứng kiến sáng nay nói rằng Daisy sẽ không buông tha anh dễ dàng. Heather vẫn không tin nổi cách cô ta ném mình vào anh. Alex không cần cô ta! Anh không cần Daisy khi mà anh đã có Heather.

Nhưng làm sao anh biết cô cảm thấy thế nào về anh khi mà cô chưa bao giờ bảo anh? Cô đẩy sách vở sang bên rồi bật dậy. Cô không thể chịu thêm được nữa. Cô phải cho anh thấy cô không còn nhỏ nữa. Cô phải khiến anh hiểu anh không cần Daisy.

Không cho mình thời gian suy nghĩ lại, cô vội vã rời khỏi nhà kéo, hướng thẳng tới cỗ xe màu đỏ.

Alex ngước mắt khỏi bàn khi Heather đi vào. Cô nhóc đút hai ngón cái vào túi quần soóc kẻ sọc của mình, thứ hầu như bị che phủ hết bởi một cái áo phông quá khổ. Cô nhóc trông nhợt nhạt và khổ sở, như một cô tiên bị chặt mất cánh. Anh thấy thương xót chô cô. Cô nhóc trải qua gian khổ nhưng vẫn đấu tranh, và anh thích điều đó ở cô.

“Có chuyện gì thế, cưng?”

Lúc đầu cô nhóc không đáp. Thay vào đó, cô bắt đầu đi loanh quanh nhà kéo, chạm vào tay vịn đi-văng, vào tay cầm tủ đựng hồ sơ. Anh thấy một vết vàng cam nhạt trên má cô nơi cô đã cố để che cái mụn, anh thấy khó nghĩ. Một ngày nào đó không xa, cô nhóc sẽ trở thành một mỹ nhân thực sự.

“Rắc rối sao?”

Cô lắc đầu. “Không phải em”.

“Thế thì tốt”.

Cô hắng giọng rồi nói. “Em chủ nghĩ có thể anh muốn biết...”Cô nhóc cúi đầu rồi chọc chọc vào vùng da quanh cái móng tay đã bị dùng răng cắn.

“Biết cái gì?”

“Em thấy chuyện hôm nay Daisy làm với anh”, cô vội nói, “và em chỉ muốn anh biết em biết anh không thể chịu được nó”.

“Daisy làm gì với tôi?”

“Cách chị ta- anh biết đấy”.

“Tôi e là không”.

“Anh biết mà”. Cô nhóc nhìn chằm chằm vào một điểm trên tấm thảm. “Hôn anh ở nơi ai cũng có thể thấy và mọi thứ. Làm anh xấu hổ”.

Theo như anh nhớ, anh mới là người khai mào nụ hôn đó. Anh không thích khi biết rằng mọi người trong rạp xiếc đang nhìn vào eo cô và đếm số tháng trên đầu ngón tay. Anh cũng không thích cách mọi người chế nhạo sau lưng cô, đặc biệt là khi anh biết anh chịu trách nhiệm một phần trong đó.

“Tôi không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến em, Heather”.

Cô nhóc nắm chặt tay bên hông và tuôn ra một tràng. “Mọi người đều biết anh cảm thấy thế nào về chị ta. Anh không thích chị ta như thế nào. Khi cha bảo em chị ta không mang thai, em không thể hiểu sao anh lại cưới chị ta. Rồi em nhớ tới những gã phát điên nếu một cô gái thực xinh đẹp và có lẽ họ muốn - anh biết đấy - có quan hệ với cô ta, nhưng cô ta có thể nói không trừ khi họ kết hôn. Vậy nên em đoán đó là lý do anh cưới chị ta. Nhưng cái em muốn nói với anh là - ý em là, nếu anh muốn chị ta bỏ đi...”

Lần đầu tiên kể từ lúc tràng đả kích của cô bắt đầu, cô mới nhìn thẳng vào mắt anh, và anh thấy ở đó có sự tuyệt vọng. Cô nhăn mặt và để từ ngữ tuôn ra. “Em biết anh nghĩ em làm một con nhóc, nhưng không phải thế. Em mười sáu rồi. Có lẽ em không đẹp bằng Daisy, nhưng em vẫn là phụ nữ, và em có thể - Em có thể để anh quan hệ với em, nên anh không phải quan hệ với chị ta nữa”.

Alex có cảm tưởng mình vừa bị đập vào đầu, anh không thể nghĩ ra điều gì để nói. Má cô nhóc bắt đầu chuyển sang màu đỏ - có lẽ cùng màu với má anh - và cô lại nhìn chằm chằm vào một cái lỗ dưới sàn.

Anh từ từ đứng dậy. Anh từng đối mặt với những tên say xỉn thô lỗ và những tài xế có dao, nhưng anh chưa bao giờ gặp phải điều gì thế này. Cô nhóc đã nhầm tình bạn của anh thành một thứ hơn thế, anh phải dẫn cô đi đúng hướng ngay.

“Heather...” Anh hắng giọng, bước vòng qua bàn. Khi anh dừng lại, Daisy đang ở cửa ngay sau Heather, nhưng cô nhóc đang bị chi phối bơi việc vừa rồi nên không nhận thấy. Daisy chắc đã cảm thấy có gì quan trọng đang diễn ra nên cô ngay lập tức ở yên đó, chờ đợi.

“Heather, khi một cô gái trẻ phải lòng...”

“Đó không phải là phải lòng!” Heahter ngẩng đầu lên, mắt cô nhóc ươn ướt khẩn cầu. “Em đã yêu anh ngay từ lần đầu gặp, em đã nghĩ có lẽ anh cũng thích em, nhưng vì em quá trẻ nên chắc anh sợ phải nói gì đó về điều này. Thế nên em đã quyết định nói cho anh”.

Anh ước gì Daisy giúp anh thoát khỏi chuyện này, nhưng cô chỉ đứng yên lắng tai nghe. Vì lợi ích của Heather anh phải khiến cô thấy được thực tế của tình trạng. “Em không yêu tôi, Heather”.

“Em có!”

“Em nghĩ là có. Nhưng em còn trẻ, đó chỉ là một cơn say nắng thôi. Em sẽ vượt qua. Tin tôi đi, chỉ vài tháng sau chúng ta sẽ cười về điều này”.

Heather nhìn như thể anh vừa mới tát cô, anh nhận ra mình đã nói sai. Cô nhóc hít sâu, mắt rưng rưng nước. Anh hoảng sợ, cố nghĩ cách sửa chữa thiệt hại.

“Tôi thích em, Heather, thật đấy. Nhưng em chỉ mới mười sáu. Tôi là một người đàn ông trưởng thành, em vẫn còn là một đứa trẻ”. Qua vẻ mặt cô nhóc anh thấy mình đang khiến chuyện thêm tệ. Anh chưa bao giờ thấy bất lực như thế, anh bắn cho Daisy một cái nhìn cầu khẩn.

Anh bực mình khi cô đảo mắt với anh, cứ như thể anh là người ngu nhất quả đấy không bằng. Rồi cô hiên ngang đứng trước Heather tội nghiệp, bắn ra một tràng.

“Tôi biết sẽ thấy cô ở đây mà, đồ mất nết! Cô nghĩ chỉ vì mình trẻ và đáng yêu mà có thể cướp chồng của tôi hả, tôi sẽ đấu tranh với cô vì anh ấy đấy!”

Miệng Heather há hốc, cô nhóc tự động lùi lại. Alex nhìn Daisy không tin nổi. Trong tất cả những chuyện ngu ngốc cô từng làm, cái này là tệ nhất. Thậm chí một đứa con nít cũng nhìn thấu được màn kịch của cô.

“Tôi không quan tâm cô trẻ và đẹp thế nào!” Cô hét. “Tôi sẽ không để cô phá hỏng cuộc hôn nhân của mình đâu!” Với một cú quét tay thật mạnh, cô chỉ ngón tay ra cửa. “Giờ tôi đề nghị cô biến khỏi đây trước khi tôi làm điều gì khiến bản thân phải hối tiếc”.

Heather đóng chặt miệng đồng thời chậm chạp bước ra cửa rồi bỏ chạy.

Alex đơ ra trong vài giây rồi ngồi phịch xuống ghế. “Tôi đã làm hỏng chuyện đúng không?”

Daisy nhìn anh với vẻ gì đó thương hại. “Với một người đàn ông thông minh, anh chắc chắn không khôn ngoan lắm”.