Kiss An Angel

Chương 1




Người dịch: Kiemanh49

Daisy Devreaux đã quên tên chú rể của cô.

“Tôi, Theodosia, lấy...”

Cô dùng răng bặm môi dưới. Cha cô đã giới thiệu họ vài ngày trước, vào buổi sáng tồi tệ ấy, ba người họ đã đi lấy giấy chứng hôn, và cô đã nghe thấy cái tên đó. Từ khi người đàn ông biến mất, tới tận mấy phút trước cô mới được gặp lại anh khi bước xuống bậc tam cấp của căn hộ hai tầng nằm trên phố Central Park West của cha cô vào phòng khách, nơi lễ cưới tạm thời này diễn ra vào giữa buổi sáng.

Cha cô đứng phía sau, Daisy hầu như có thể cảm nhận được ông đang run lên chê trách, nhưng sự chê trách của ông không phải là điều gì mới mẻ. Ông đã thất vọng với cô thậm chí trước khi cô được sinh ra, và dù cô có cố tới đâu, cô chưa bao giờ có thể khiến ông thay đổi ý kiến.

Cô đánh liều liếc sang người chú rể mà tiền của cha cô đã mua cho cô này. Một người quyến rũ. Một người quyến rũ tới đáng sợ với chiều cao chót vót, thân hình cơ bắp không hề có mỡ thừa, và còn đôi mắt màu hổ phách kỳ lạ ấy nữa. Mẹ cô sẽ yêu anh lắm đây.

Lúc Lani Devreaux chết trong một vụ cháy du thuyền năm ngoái, bà đang trong vòng tay của một ngôi sao nhạc rock hai mươi tư tuổi. Daisy cuối cùng cũng đạt tới mức mà cô có thể nghĩ về mẹ mà không đau đớn, và cô mỉm cười với mình khi nhận ra rằng người đàn ông đang đứng bên cô sẽ quá già cho mẹ mình. Anh ta tầm ba mấy, và Lani vẫn luôn ở tuổi 29.

Tóc anh sẫm tới mức gần như đen, và những đặc trưng đó có lẽ đã khiến mặt anh quá đẹp nếu không vì cái hàm rắn rỏi của anh, không kể đến vẻ cau có đáng sợ đó. Những người đàn ông với vẻ ngoài hung bạo thì hấp dẫn Lani, nhưng Daisy thích kiểu ôn hòa và già giặn hơn. Không phải là lần đầu tiên kể từ khi lễ cưới bắt đầu cô mới ước gì cha mình đã chọn ai đó ít đáng sợ hơn.

Cô đã cố ổn định thần kinh bằng việc nhắc nhở mình rằng cô sẽ không dành hơn vài giờ bên chồng mới cưới. Ngay khi có cơ hội nói cho anh biết kế hoạch của cô, chuyện này sẽ kết thúc. Không may là kế hoạch của cô đồng nghĩa với việc phá vỡ lời thề hôn nhân thiêng liêng mà cô chuẩn bị nói, và vì cô không phải loại người có thể coi nhẹ lời thề - đặc biệt là một lời thề hôn nhân- cô cho rằng cảm giác tội lỗi đã gây ra tình trạng đóng băng trí nhớ.

Cô lại bắt đầu lần nữa, hy vọng cái tên sẽ xuyên qua hàng rào trí não của mình. “Tôi, Theodosia, lấy... ” Một lần nữa, giọng cô lại nhỏ dần.

Chú rể của cô thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái, để mặc cô một mình vật lộn. Anh nhìn thẳng về phía trước, và vẻ kiên quyết trên khuôn mặt nhìn nghiêng cứng rắn đó khiến da cô như có kim châm. Anh vừa mới thực hiện lời thề của mình, vì vậy anh phải đề cập tới tên anh, nhưng giọng nói không có điểm nhấn của anh đã khiến cảm xúc hỗn loạn của cô leo thang, và cô đã không tiếp nhận được nó.

“Alexander,” cha cô nói to từ phía sau, và từ giọng của cha mình Daisy có thể nói rằng ông lại nghiến răng một lần nữa. Đối với một người đàn ông đã từng là một trong những nhà ngoại giao hàng đầu của Hoa Kỳ, ông chắc chắn không có nhiều kiên nhẫn với cô.

Cô bấu móng tay vào lòng bàn tay của mình và tự nhủ cô không có sự lựa chọn. “Tôi, Theodosia...” Cô hít sâu. “... lấy anh Alexander...” Cô nuốt nước bọt lần nữa. “... làm chồng hợp pháp kinh khủng của tôi...”

Tới khi nghe thấy mẹ kế của mình, Amelia, thở hổn hển, cô mới nhận ra mình vừa nói gì.

Con người quyến rũ đó quay đầu lại nhìn xuống cô. Anh nhướng một bên lông mày đen theo kiểu dò hỏi mơ hồ, cứ như anh không chắc mình có nghe chính xác lời cô hay không. Người chồng hợp pháp kinh khủng của tôi. Khiếu hài hước của cô ào về, cô thấy khóe miệng mình run run.

Lông mày anh nhíu lại, đôi mắt sâu hoắm đó nhìn cô mà không có lấy một tia thích thú. Hiển nhiên con người quyến rũ đó không tham gia vào vấn đề của cô với sự coi nhẹ xấc xược.

Nuốt tràng cười đang chực trào ra trong người lại, cô liều đọc lời thề tiếp mà không sửa lại. Ít nhất phần thề nguyện của cô là chân thật vì anh ta chắc chắn là một người chồng kinh khủng với cô. Lúc đó, tình trạng đóng băng trí não của cô cuối cùng cũng biến mất và tên anh nhảy vào tâm trí cô. Markov. Alexander Markov. Anh là một người Nga khác ngoài cha cô.

Là một cựu đại sứ tại Liên Xô, cha cô, Max Petroff, có quan hệ chặt chẽ với cộng đồng Nga, cả ở trong và ngoài nước. Niềm đam mê dành cho mảnh đất của tổ tiên thậm chí còn phản ánh trong cách trang trí căn phòng nơi họ đang đứng, với những bức tường màu xanh đậm, rất phổ biến trong kiến trúc nhà của nước đó; lò sưởi màu vàng; và tấm thảm kilim rực rỡ. Bên trái cô, một tủ gỗ óc chó đựng những chiếc bình của Nga màu cô-ban cứ y như những chiếc bình sứ và pha lê từ những sản phẩm thượng hạng tại St Petersburg. Đồ nội thất là sự kết hợp của nghệ thuật trang trí và thế kỷ XVIII mà bằng cách nào đó lại hợp nhau.

Bàn tay lớn của chú rể nhấc bàn tay nhỏ hơn của cô lên, cô cảm nhận được sức mạnh của nó khi anh trượt một chiếc nhẫn vàng đơn điệu vào ngón tay cô.

“Với chiếc nhẫn này, tôi lấy em làm vợ”, anh nói với giọng lạnh lùng, cương quyết.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đơn giản với sự bối rối nhất thời. Cho đến khi cô có thể nhớ, cô vẫn cho phép mình tin vào những gì mẹ Lani gọi là một “mộng tưởng vật chất của tình yêu và hôn nhân”, và cô chưa từng tưởng tượng thứ gì như thế này bao giờ.

“... được bang New York trao quyền, giờ ta tuyên bố hai con là vợ chồng”.

Cô căng thẳng trong lúc chờ cho chủ hôn Rhinsetler mời chú rể hôn cô dâu. Khi anh không hôn, cô biết cha cô đã yêu cầu anh làm vậy, tránh cho cô khỏi sự xấu hổ bởi phải hôn cái miệng nghiêm nghị, cứng nhắc đó. Chỉ có cha cô mới nhớ tới một chi tiết mà không ai bận tâm đến. Dù cô không thừa nhận với thế giới nhưng cô mong mình giống ông hơn, nhưng cô thậm chí còn không thể giải quyết những sự kiện chính của đời mình, huống hồ gì là những chi tiết.

Đắm chìm trong sự tự thương hại không phải bản chất của cô, vậy nên cô xua nó đi khi cha cô tiến lên phía trước để áp má mình vào má cô theo nghi lễ. Cô thấy mình đang mong đợi một câu nói tình cảm, nhưng cô không ngạc nhiên khi không nhận được. Cô thậm chí còn cố gắng trông thản nhiên khi ông quay bước đi.

Ông ra hiệu chú rể bí ẩn của cô tiến lại những chiếc cửa sổ có thể nhìn xuống Central Park, nơi chủ hôn Rhinsrtler cũng tham gia vào. Các nhân chứng khác của buổi lễ là người lái xe, người đã khéo léo biến mất để đi làm nhiệm vụ của mình, và vợ của bố cô Amelia, với mái tóc vàng nhạt và nói giọng kéo dài.

“Chức mừng, con yêu. Con với Alexander mới đẹp đôi làm sao. Chúng đi cùng nhau nhìn không tuyệt sao, Max?” Không đợi câu trả lời, Amelia lôi Daisy vào vòng tay của mình, bao trùm cả hai người họ trong một đám mây của xạ hương.

Amelia hành động như thể bà cảm thấy một sự yêu mến chân thành cho cô con gái riêng của chồng, và mặc dù Daisy biết cảm xúc thực sự của bà, cô vẫn khen ngợi Amelia vì đã nỗ lực. Không dễ dàng gì để đối mặt với những bằng chứng sống của lần vô trách nhiệm duy nhất chồng mình từng mắc phải, ngay cả khi ông đã làm hơn hai mươi sáu năm trước.

“Mẹ không biết lý do tại sao con lại khăng khăng đòi mặc chiếc áo đó, con yêu. Nó có thể phù hợp với câu lạc bộ nhảy, nhưng khó mà dành cho một đám cưới”. Cái nhìn chỉ trích của Amelia để lại ý kiến nghiêm khắc với bộ váy ren đắt tiền của Daisy, chân váy viền hình vỏ sò, cách đầu gối lên trên khoảng 20cm.

“Nó gần như là màu trắng”.

“Vàng không phải trắng, con yêu. Và nó lại ngắn quá”.

“Cái áo khoác nhìn cổ điển mà”, Daisy chỉ ta, trượt tay dọc hai bên của chiếc áo khoác ren vàng trải tới tận đùi cô.

“Cái đó khó lòng che được hết cả người. Sao con không thể mặc váy trắng truyền thống nhỉ? Ít ra cũng phải chọn thứ gì đó nghiêm trang hơn chứ”.

Bởi vì đây không phải là một đám cưới thực sự, Daisy nghĩ, và càng nghiêng về truyền thống, cô càng nhớ rằng cô đang xúc phạm một điều thiêng liêng. Cô thậm chí còn bỏ bông hoa dành dành Amelia đã gắn vào tóc cô chỉ để mẹ kế cô gắn nó trở lại ngay trước buổi lễ.

Cô biết Amelia không chấp nhận đôi giày màu vàng của cô nữa, nó trông giống một đôi xăng-đan của đấu sĩ La Mã có đế cao mười phân. Chúng khó chịu kinh khủng, nhưng ít ra chúng không thể bị nhầm với giày xa-tanh trắng truyền thống.

“Chú rể của con nhìn không vui”, Amelia thầm thì. “Ta không lấy làm ngạc nhiên. Cố đừng nói gì ngớ ngẩn với cậu ta ít nhất là một tiếng hoặc hơn, được chứ? Con thực sự phải làm gì đó với thói quen khó chịu là nói trước khi nghĩ đi”.

Daisy cố nén tiếng thở dài. Amelia không bao giờ nói đúng điều mình nghĩ, trong khi Daisy thì hầu như luôn luôn, và tính trung thực của cô hoàn toàn đối lập với mẹ kế. Nhưng Daisy không giỏi giả vờ. Có lẽ vì cô đã chứng kiến điều đó quá nhiều từ cả cha lẫn mẹ mình.

Cô lén nhìn vào người chồng mới cưới của mình và tự hỏi cha cô đã trả cho anh bao nhiêu để kết hôn với cô. Và một vài phần bất kính trong cô muốn biết cuộc giao dịch đó đã diễn ra thế nào. Tiền mặt? Séc? Xin thứ lỗi, Alexander Makov, nhưng cậu có nhận thẻ American Express không? Khi quan sát chú rể từ chối ly mimosa mà Min Soon bê khay ngang qua, cô cố tưởng tượng xem anh đang nghĩ gì.

Bao lâu nữa thì anh mới được lôi con nhóc đó ra khỏi đây? Alex Markov liếc nhìn đồng hồ của mình. Chắc là năm phút nữa, anh quyết định. Anh theo dõi người phục vụ đang bê một khay đồ uống xum xoe chỗ cô. Tận hưởng đi, quý cô. Sẽ mất một thời gian dài chuyện đó mới xảy ra lần nữa đấy.

Trong khi Max chỉ cho người chủ hôn một ấm đun trà cổ, Alex liếc nhìn chân cô vợ mới, phơi bày cho cả thế giới xem với lời bào chữa thiếu suy nghĩ vì bộ váy cưới. Chúng thon và quyến rũ, làm cho anh tự hỏi liệu phần còn lại của cơ thể cô, một phần bị chiếc áo khoác che đậy, có hấp dẫn như thế không. Nhưng cả một cơ thể quyến rũ cũng không thể bù đắp cho anh khỏi việc bị ép buộc vào cuộc hôn nhân này.

Anh nhớ cuộc nói chuyện riêng với cha của Daisy lần cuối. “Con bé không được giáo dục tốt, phù phiếm và vô trách nhiệm”, Max Petroff tuyên bố. “Mẹ con bé có một ảnh hưởng tồi tệ. Tôi không tin Daisy biết làm chuyện gì hữu ích. Dù vậy, đó cũng không phải lỗi của nó. Lani chẳng bao giờ cắt dây tạp dề , cô ta cứ giữ Daisy bên mình cho tới khi chết. Đúng là phép lạ khi Daisy không ở trên tàu đêm mà nó bốc cháy. Con gái tôi sẽ cần đến một bàn tay cứng rắn, Alex, nếu không nó sẽ khiến cậu phát điên”.

Không điều gì mà anh thấy ở Daisy Devreaux lại khiến anh nghi ngờ lời của Max. Mẹ cô là Lani Devraux, người mẫu thời trang người Anh nổi tiếng cách đây ba mươi năm. Trong điều chỉ có thể là do sự thu hút của hai mặt đối lập, Lani và Max Petroff đã có một chuyện tình khi ông vừa mới nổi lên như một chuyên gia hàng đầu về chính sách đối ngoại, và Daisy là kết quả.

Max đã nói rõ với Alex với kiểu ra vẻ đứng đắn của ông rằng ông đã đề nghị kết hôn với Lani khi bà bất ngờ mang thai, nhưng Lani đã từ chối. Tuy nhiên, Max khăng khăng là mình luôn thực hiện nghĩa vụ với cô con gái bất hợp pháp đáng xấu hổ của mình.

Nhưng mọi bằng chứng đều cho thấy điều ngược lại. Khi sự nghiệp của Lani bắt đầu mờ nhạt, bà trở thành party girl và house guest . Và Lani đi tới đâu thì Daisy đi tới đó. Ít ra Lani còn từng có một nghề nghiệp, Alex nghĩ, nhưng Daisy không có vẻ đã từng làm gì hữu ích trong đời.

Khi Alex nhìn vào cô dâu mới của mình gần hơn, anh thấy vài nét tương đồng với mẹ cô. Họ đều có mái tóc đen như gỗ mun, và chỉ có phụ nữ suốt ngày ở trong nhà mới có làn da nhợt nhạt như vậy. Mắt cô có màu xanh đặc biệt, chúng có mày tím như những bông hoa violet bên đường. Nhưng cô nhỏ hơn nhiều so với mẹ - quá mỏng manh so với khẩu vị của anh - và đường nét của cô không quá rõ nét. Từ những gì anh nhớ trong mấy tấm ảnh cũ, mặt Lani rất sắc nét, trong khi Daisy có một đặc điểm mờ nhạt thấy rõ ở cái mũi tầm thường và cái miệng mềm mượt, yếu đuối.

Theo Max, Lani có vẻ ngoài làm thế mạnh nhưng não lại ngắn, một đặc điểm mà cô nàng đầu đất bé nhỏ bên kia phòng rõ ràng là được thừa kế. Cô không chính xác là một kẻ rỗng tuếch - cô được giáo dục như thế - nhưng anh không gặp rắc rối trong việc tưởng tượng cô như một thứ đồ tình dục rẻ tiền cho một tên nhà giàu.

Anh vẫn luôn coi thường bạn tình nữ , và thứ cám dỗ như cơ thể nhỏ bé kia, anh thích kiểu phụ nữ khác, một người sở hữu nhiều hơn là một cặp chân dài. Anh thích bạn tình của mình thông minh, có hoài bão, độc lập và có khả năng cho đi nhiều như cô ta nhận được. Anh có thể tôn trọng một người phụ nữ chửi rủa mình, nhưng anh không chịu được mấy kiểu bĩu môi, hờn dỗi. Quả bóng len nhỏ này đang khiến anh rất bực mình.

Ít ra việc giữ cô ta trong khuôn phép không phải là vấn đề. Anh nhìn cô chằm chằm, một góc khóe miệng nhếch lên thành một điệu cười mỉa mai. Cuộc sống có cách để tóm được những cô nàng nhỏ bé nhà giàu hư hỏng. Và, cưng ơi, nó sắp tóm được em chưa.

Bên kia phòng, Daisy dừng lại trước một tấm gương cổ để chỉnh trang lại. Đó là thói quen không phải sở thích phù phiếm. Với mẹ cô, bề ngoài là tất cả. Lani coi mascara bị nhem như là một thảm hỏa còn tồi tệ hơn cả bùng nổ hạt nhân hàng loạt.

Kiểu tóc mới của Daisy ngắn tới cằm ở phía trước và dài hơn ở phía sau, mát mẻ, trẻ trung, xoăn nhẹ ở vài nơi. Cô thích nó ngay từ đầu, nhưng cô còn thích nó hơn vào buổi sáng Amelia cục ta cục tác về việc nhìn nó lôi thôi thế nào cho một lễ cưới.

Khi nhìn mình trong gương, Daisy mới thấy chú rể của cô đang lại gần. Cô cố nở một nụ cười lịch sự và tự bảo mình mọi thứ sẽ ổn thôi. Nó phải như thế.

“Lấy đồ đi, gương mặt thiên thần. Chúng ta sắp đi”.

Cô không thích giọng điệu của anh một tí nào, nhưng cô đã phát triển được một tài năng là đối phó với những người khó tính, và cô lờ nó đi. “Maria đang làm bánh souffle Grand Marnier của bà ấy cho bữa ăn kỷ niệm của chúng ta, nó vẫn chưa xong, vậy nên chúng ta sẽ phải chờ”.

“E là không. Chúng ta phải lên máy bay. Hành lý của em đã xếp lên xe rồi”.

Cô cần thêm thời gian. Cô vẫn chưa sẵn sàng ở một mình với anh. “Chúng ta có thể bắt chuyến muộn hơn không, Alexander? Em ghét phải làm Maria thất vọng. Bà ấy là viên ngọc của Amelia đấy, và bà đã nấu một bữa ăn tuyệt vời”.

Dù miệng anh cong lên thành một nụ cười mỉm, mắt anh lại chiếu xuyên qua cô. Chúng có màu đặc biệt, màu hổ phách nhạt gợi cô ngờ ngờ nhớ đến một cái gì đó kỳ lạ. Dù không thể nhớ ra nó là gì, nhưng cô biết nó khiến cô khó chịu.

“Tên là Alex, và em có một phút để nhấc cái mông nhỏ bé ngọt ngào của mình ra khỏi cửa”.

Mạch cô nhảy lên báo động, nhưng trước khi cô có thể phản ứng lại, anh đã quay lưng đi, gia nhập với ba người khác trong phòng, giọng anh hòa nhã nhưng đòi hỏi. “Mong mọi người lượng thứ cho. Chúng tôi phải lên máy bay”.

Amelia tiến về phía trước, trao cho Daisy một điệu cười tinh quái. “Trời, trời. Có người đang hết sức háo hức với đêm tân hôn của anh ta kìa. Daisy của chúng tôi khá ngon miệng, đúng không?”

Daisy đột nhiên thấy mất cả hứng với bánh souffle của Maria. “Em sẽ đi thay quần áo”, cô nói.

“Chúng ta không có thời gian đâu. Em mặc thế là ổn rồi”.

“Nhưng...”

Một bàn tay rắn chắc đặt sau lưng cô, kiên quyết đẩy cô ra ngoài tiền sảnh. “Anh cá đây là ví của em”. Cô gật đầu, anh nhặt cái túi nhỏ hiệu Chanel của cô từ cái kệ mạ vàng lên rồi đưa nó cho cô. Ngay sau đó, cha cô và Amelia xuất hiện để vẫy chào họ.

Mặc dù cô không định đi đâu xa hơn sân bay, cô muốn giật mạnh người khỏi cái đụng chạm của Alex khi anh đẩy cô ra cửa. Cô quay lại nhìn cha mình và tự ghét bản thân vì để lộ sự hoảng loạn trong giọng mình. “Có lẽ cha có thể thuyết phục Alex ở lại một lát nữa, Cha. Chúng con khó mà có cơ hội tới thăm”.

“Làm như cậu ta nói đi, Theodosia. Và hãy nhớ - đây là cơ hội cuối cùng của con. Nếu lần này con phá hỏng nó, cha sẽ cắt đứt với con đấy. Một lần trong đời thôi, hãy để cha xem con có thể làm điều đúng đắn”.

Đúng ra giờ cô đã phải quen với việc bị cha làm bẽ mặt trước mọi người, nhưng bị làm nhục ngay trước mặt chồng mới cưới khiến cô quá xấu hổ, cô lấy hết quyết tâm. Nâng cằm lên, cô bước lên trước Alex rồi đi ra khỏi cửa.

Cô tránh nhìn mắt anh khi họ đứng đợi thang máy tới sảnh lớn. Họ bước vào trong. Cửa thang máy đóng lại, chỉ mở ra ở tầng kế tiếp để một người phụ nữ lớn tuổi dắt theo một con chó Bắc Kinh đi vào.

Daisy ngay lập tức ép mình vào tấm ván gỗ đắt tiền của thang máy, nhưng con chó đã nhìn thấy cô. Nó dựng tai lên, sủa điên lọan, và nhảy tới. Cô thét lên khi nó nhảy vào chân cô và làm rách đôi tất ni-lon của cô. “Biến đi!”

Con chó tiếp tục cào cô. Cô la lên, nắm lấy tay vịn bằng đồng. Alex nhìn cô giễu cợt, sau đó đẩy nhẹ con vật khỏi chân cô.

“Mitzy nghịch ngợm!” Người phụ nữ quàng lấy con vật cưng vào lòng và trao cho Daisy một cái nhìn khiển trách. “Tôi không biết có chuyện gì nữa. Mitzi yêu tất cả mọi người”.

Daisy đã bắt đầu toát mồ hôi. Cô tiếp tục nắm chặt tay vịn bằng đồng trong khi mắt vẫn dán vào con vật nhỏ bé xấu tính kia khi nó kêu ăng ẳng và sủa cô tới khi cửa mở ra hành lang.

“Có vẻ là hai người biết nhau”, Alex nói khi họ bước ra ngoài.

“Em-Em chưa từng thấy con chó đó trong đời”.

“Tôi không tin. Con chó đó ghét em”.

“Em không” - cô nuốt nước bọt - “Em có vấn đề này với động vật”.

“Em có một vấn đề với động vật? Nói với tôi là em không sợ chúng đấy nhé”.

Cô gật đầu và cố để nhịp tim đập lại bình thường.

“Tuyệt”, anh lẩm bẩm, bắt đầu rời sảnh lớn. “Đúng là tuyệt”.

Sáng cuối tháng Tư ẩm ướt và có mưa phùn. Không có dải giấy kếp gắn vào xe limô đợi họ bên đường, không hộp thiếc và biển mới cưới, không có mấy thứ ngớ ngẩn tuyệt vời dành cho những người bình thường yêu nhau. Cô tự bảo mình ngừng mấy thứ cảm xúc ngu ngốc đó lại. Lani đã trêu chọc cô nhiều năm ttrời về cái tính lạc hậu vô vọng đó, nhưng tất cả những gì Daisy muốn là sống một cuộc sống binh thường. Không phải bất thường, cô nghĩ, với một người được nuôi nấng khác thường như cô.

Khi cô leo vào trong, cô thấy cửa sổ dán màu tách biệt hành khách với tài xế đã đóng. Ít nhất cô cũng có sự riêng tư cần thiết để nói với Alex Markov ý định của cô trước khi họ tới sân bay.

Mày đã thề rồi, Daisy. Lời thề thiêng liêng. Cô lắc giọng nói khó chịu đó ra khỏi lương tâm bằng cách bảo mình cô không có lựa chọn nào.

Anh ngồi cạnh cô, không gian rộng rãi đột nhiên có vẻ chật chội. Nếu anh không có cơ thể áp đảo như thế, cô không nghĩ mình lại quá lo lắng về điều này. Dù anh không thuộc dạng cơ bắp cuôn cuộn như mấy vận động viên thể hình quái đản, anh cũng có thân hình vạm vỡ, rắn chắc trong số những người có hình thể đứng đầu. Vai anh rộng, hông thì hẹp. Đôi tay đang nghỉ ngơi trên bộ vét màu xám đậm của anh mạnh mẽ và rám nắng, với những ngón tay thon, dài. Cô cảm thấy một cú giội của nhận thức khiến cô lo lắng không yên.

Họ chưa kịp ra khỏi lề đường thì anh đã kéo mạnh cà vạt. Anh giật nó ra, nhét nó vào túi áo, sau đó tháo nút áo ở cổ với một cái búng nhẹ hiệu quả của cổ tay. Cô cứng người lại, hy vọng anh không cởi gì thêm nữa.

Ở một trong số những tưởng tượng yêu thích của cô, cô và người đàn ông vô danh đã làm tình cuồng nhiệt phía sau một chiếc limô màu trắng bị mắc kẹt trong làn giao thông ở Manhattan trên nền nhạc “Khi đàn ông yêu đàn bà” do Micheal Bolton hát, nhưng có một sự khác biệt lớn giữa tưởng tượng và hiện thực.

Chiếc limô bắt đầu chuyển bánh. Cô hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh lại, rồi ngửi mùi hương của bông hoa dành dành trên tóc cô. Cô nhẹ nhõm khi Alex đã ngừng cởi đồ, nhưng khi anh duỗi chân ra và bắt đầu nghiên cứu cô, cô cử động một cách khó khăn. Dù có nỗ lực bao nhiêu, cô cũng không bao giờ đẹp được như mẹ mình, khi mọi người nhìn cô quá lâu, cô cảm thấy mình như một con vịt xấu xí. Cái lỗ trên đôi tất vàng lung linh của cô trong cuộc chạm trán với con chó Bắc Kinh không tăng thêm sự tự tin cho cô.

Cô mở túi tìm một điếu thuốc với nhu cầu cấp thiết. Đó là một thói quen tệ hại, và cô không tự hào vì đã chịu thua nó. Dù Lani lúc nào cũng hút, Daisy chưa từng hút hơn một điếu vào buổi tối với một ly rượu. Nhưng mấy tháng đầu sau cái chết của mẹ, cô nhận ra thuốc lá khiến mình thư giãn, và cô thật sự bị nghiện nó. Sau một hơi dài, cô quyết định mình đã đủ bình tĩnh để nói với anh Markov về kế hoạch của cô.

“Bỏ nó đi, gương mặt thiên thần”.

Cô nhìn anh hối lỗi. “Em biết đó là một thói quen khủng khiếp, em hứa sẽ không thổi khói vào anh, nhưng lúc này em thực sự cần nó”.

Anh với qua cô để hạ cửa xuống. Không lời cảnh báo, điếu thuốc của cô bùng cháy.

Cô hét lên vứt nó đi. Tia lửa bay khắp mọi nơi. Anh túm lấy khăn tay ở ngực áo vét và bằng cách nào đó cũng xoay sở để dập hết tàn lửa.

Thở khó nhọc, cô nhìn xuống đùi và thấy những vết cháy nhỏ trên bộ váy ren vàng và áo khoác xa-tanh của mình. “Sao nó lại xảy ra được?” Cô thở hổn hển.

“Tôi đoán nó bị lỗi”.

“Một điếu thuốc lỗi ư? Em chưa bao giờ nghe điều gì như thế cả”.

“Tốt hơn em nên để tôi ném cả bao đi phòng trường hợp có điếu khác giống thế”.

“Vâng, tất nhiên rồi”.

Cô lập tức giao nó cho anh, anh nhét bao thuốc vào túi quần. Dù đang run rẩy, cô có vẻ đã hoàn toàn thoải mái. Dựa lưng vào góc, anh khoanh tay trước ngực và nhắm mắt.

Họ cần nói chuyện - cô phải giải thích cho anh kế hoạch đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân lúng túng này - nhưng anh dường như không có tâm trạng trò chuyện, và cô sợ mình sẽ làm lộn xộn mọi chuyện nếu không cẩn thận. Năm vừa rồi là một thảm họa tới mức cô phải hình thành thói quen tự động viên mình để không rơi vào tình trạng coi bản thân hoàn toàn vô vọng.

Cô nhắc nhở mình rằng dù cô được giáo dục bất thường, nó chắc chắn là toàn diện. Và dù cha cô nghĩ gì đi nữa, cô cũng thừa hưởng bộ não của ông, không phải của mẹ. Cô cũng có khiếu hài hước và một cái nhìn lạc quan vào cuộc sống, ngay cả năm vừa rồi cũng không hủy hoại được nó. Cô nói được bốn thứ tiếng, hầu như là xác định được trang phục nào do ai thiết kế, và là một chuyên gia làm dịu những phụ nữ bị kích động. Không may là cô không có lấy một ít trí thông minh thông thường.

Tại sao cô không lắng nghe khi luật sư người Paris của mẹ cô giải thích rằng sau khi nợ của Lani được trả hết, cô sẽ chẳng còn gì? Giờ cô nghi ngờ cảm giác tội lỗi đã đẩy cô vào thảm họa chi tiêu hàng tháng trời kéo theo sự không nhận thức được thời gian ngay sau lễ tưởng niệm. Nhiều năm trời, cô đã muốn thoát khỏi sự tống tiền tình cảm, thứ đã ghìm chặt cô bên Lani trong cái vòng bất tận của ham mê khoái lạc. Nhưng cô không muốn Lani chết. Không phải như thế.

Mắt cô rưng rưng. Cô rất yêu mẹ, bất chấp tính ích kỷ của Lani, những đòi hỏi không ngừng, và như cầu thường trực được đảm bảo mình vẫn chưa mất đi vẻ đẹp của bà, cô biết Lani cũng yêu cô.

Càng thấy tội lỗi vì cái chết của Lani đã trao cho cô tự do bất ngờ, cô càng tiêu nhiều tiền, không chỉ cho bản thân mình mà còn cho những người bạn cũ của Lani, những người kém may mắn. Khi lời đe dọa của các chủ nợ trở nên đáng ngại, cô đã viết thêm séc để giữ chân họ, không biết và không bận tâm cô không có đủ tiền để trả hết hay không.

Max khám phá ra sự tiêu xài phung phí của cô cùng ngày mà trát tòa bắt giữ cô được gửi tới. Thực tế tràn về, cô nhận ra tầm cỡ của vụ việc. Cô cầu xin cha mình cho cô vay tiền để giữ chân chủ nợ, hứa hẹn sẽ trả lại cho ông ngay khi cô có tiền.

Đó là khi ông dùng nó để tống tiền. Đến lúc cô lớn lên, ông bảo, và nếu cô muốn tránh xa nhà tù, cô sẽ phải dừng ngay việc tiêu xài hoang phí đó lại và làm theo lời ông.

Với giọng điệu dứt khoát, kiên quyết, ông đã ra hạn cho cô. Cô sẽ cưới người mà ông chọn ngay khi ông sắp xếp được. Thêm vào đó, cô sẽ hứa duy trì cuộc hôn nhân trong sáu tháng, đóng vai một người vợ ngoan ngoãn, vâng lời trong thời gian đó. Chỉ khi sáu tháng kết thúc, cô mới được tự do ly dị và nhận một quỹ ủy thác mà ông lập cho cô, một tài khoản mà ông sẽ kiểm soát. Nêu cô tiết kiệm, cô có thể sống tương đối thoải mái cho tới hết đời.

“Cha không thể nghiêm túc được!” Cô kêu lên khi cuối cùng cũng phục hồi khả năng nói chuyện của mình. “Người ta không còn sắp đặt hôn phối nữa”.

“Cha chưa bao giờ nghiêm túc hơn. Nếu con không chấp nhận cuộc hôn nhân này, con sẽ vào tù. Nếu con không thể duy trì nó trong sáu tháng, con sẽ không bao giờ nhìn thấy một cắc nào của cha”.

Ba ngày sau, ông đã giới thiệu chú rể tương lai của cô mà không đề cập một lời tới xuất thân hay nghề nghiệp của anh, chỉ cho cô một lời cảnh cáo: “Anh ta sẽ dạy con vài điều về cuộc sống. Đó là tất cả những gì con cần biết”.

Họ đi qua cầu Triborough, cô nhận ra họ sẽ sớm tới La Guardia , có nghĩa là cô không thể đợi lâu hơn để đề cập tới chủ đề họ cần thảo luận. Theo thói quen, cô rút một hộp phấn mỏng màu vàng từ trong túi ra để đảm bảo mọi thứ vẫn ổn. Yên tâm, cô đóng nó lại rồi nhét vào trong.

“Xin lỗi, anh Markov”.

Anh không đáp.

Cô hắng giọng. “Anh Markov? Alex? Em nghĩ chúng ta cần nói chuyện”.

Mi mắt của đôi mắt hổ phách nhạt đó mở ra. “Về chuyện gì?”

Dù căng thẳng, cô vẫn mỉm cười. “Chúng ta hoàn toàn là những người lạ vừa mới kết hôn. Do đó em nghĩ chúng ta cần thỏa thuận vài chuyện”.

“Nếu em muốn chọn tên cho con chúng ta, gương mặt thiên thần, tôi nghĩ mình sẽ cho qua”.

Vậy rốt cuộc anh ta cũng có khiếu hài hước cơ đấy, dù nó thật cay độc. “Ý em là chúng ta nên nói về việc mình sẽ trải qua sáu tháng tới như thế nào trước khi chúng ta có thể nộp đơn ly dị”.

“Tôi đoán chúng ta sẽ trải qua nó ngày ngày”. Anh dừng lại. “Đêm đêm”.

Cô nổi da gà, tự bảo mình không được ngu ngốc. Anh đang đưa ra một nhận xét hoàn toàn đơn thuần, và cô chỉ tưởng tượng ra chất giọng khàn khàn nói bóng gió về tình dục đó thôi. Cô trưng ra một nụ cười rạng rỡ.

“Em có một kế hoạch, một kế hoạch đơn giản, thật đấy”.

“Ồ?”

“Nếu anh đưa cho em tấm séc trị giá một nửa số tiền cha em trả cho anh để cưới em - mà em nghĩ anh cũng sẽ đồng ý là nó khá công bằng - hai chúng ta có thể đường ai nấy đi và kết thúc việc khó xử này”.

Một biểu hiện thích thú lướt nhanh trên nét mặt cứng như đá của anh. “Vụ việc khó xử mà em đang nói là gì?”

Lẽ ra cô phải biết từ kinh nghiệm của cô với người tình của mẹ là một người đàn ông đẹp trai sẽ không được chúa trao tặng bộ não. “Khó xử khi mà chúng ta phải lấy người xa lạ”.

“Chúng ta sẽ hiểu nhau khá rõ thôi, tôi cho là thế”. Lại cái giọng khàn khàn đó. “Và tôi không nghĩ đường ai nấy đi là điều Max nghĩ trong đầu. Như tôi nhớ, chúng ta sẽ phải sống cùng nhau và chơi trò vợ chồng”.

“Đúng là cha em. Ông ấy khá độc tài với cuộc sống của người khác. Cái hay trong kế hoạch của em là ông sẽ không bao giờ biết được chúng ta không sống cùng nhau. Miễn là chúng ta không sống ở Manhattan, nơi ông có thể chạy tới can thiệp, ông sẽ không biết chúng ta đang làm gì”.

“Chúng ta chắc chắn sẽ không sống ở Manhattan”.

Anh không hợp tác như cô hy vọng, nhưng cô đủ lạc quan để tin rằng anh chỉ cần thuyết phục thêm một ít nữa thôi. “Em biết kế hoạch của mình sẽ hiệu quả”.

“Để tôi vào thẳng vấn đề. Em hy vọng tôi giao ra một nửa số tiền Max cho tôi để cưới em?”

“Mà bao nhiêu thế?”

“Không đủ”, anh lẩm bẩm.

Cô chưa bao giờ phải mặc cả, và cô không thích làm thế lúc này, nhưng cô không có lựa chọn.

“Nếu anh nghĩ về nó, em chắc anh sẽ thấy nó hợp lý. Rốt cuộc thì không nhờ em anh cũng đâu có được nhận đồng nào”.

“Điều này có nghĩ là em cũng sẽ đưa cho tôi nửa số tiền trong quỹ ủy thác mà ông ấy hứa sẽ lập cho em”.

“Ồ, không, em không hề có ý như thế”.

Anh phát ra một tiếng cười ngắn. “Không hiểu sao tôi lại không nghĩ thế”.

“Anh hiểu nhầm rồi. Em sẽ trả lại cho anh ngay khi em được sử dụng quỹ ủy thác. Em chỉ đang hỏi vay anh thôi”.

“Và tôi từ chối”.

Rồi cô biết rằng mình đã làm rối tung mọi chuyện. Cô có một thói quen xấu là cho rằng người khác sẽ làm việc mà cô sẽ làm nếu cô ở trong hoàn cảnh của họ. Ví dụ, nếu cô là Alex Markov, cô chắc chắc sẽ cho mình vay một nửa số tiền để thoát khỏi cô.

Cô cần hút thuốc. Rất cần. “Em có thể lấy lại thuốc lá không? Em khẳng định chỉ có một điếu bị lỗi thôi”.

Anh rút cái bao nhàu nát từ trong túi quần rồi đưa nó cho cô. Cô vội bật lửa, nhắm mắt lại và hít một hơi sâu vào trong phổi.

Cô nghe thấy tiếng xèo xèo, trước khi cô mở to mắt thì điếu thuốc đã bùng cháy. Thở hổn hểm vì sợ, cô vứt nó đi. Lại một lần nữa, Alex tóm lấy mẩu thuốc đang cháy với một chiếc khăn tay.

“Chắc em có thể kiện”, anh nói nhẹ nhàng.

Cô đặt tay mình lên cổ họng, quá choáng váng để nói chuyện. Anh vươn tới chạm phải ngực cô. Cô cảm thấy cái sượt nhẹ của ngón tay anh trên bộ phận nhô lên của mình và thụt người lại, ngay cả khi phần da thịt nhạy cảm đó được phủ bên dưới lớp xa-tanh. Mắt cô ngước nhìn đôi mắt màu vàng khó dò đó.

“Một tia lửa”, anh nói.

Cô lấy tay đặt lên ngực và cảm thấy tim mình đang run rẩy bên dưới lòng bàn tay. Đã bao lâu rồi mới có tay một người khác ngoài bản thân cô chạm vào đó? Hai năm trước, cô nhớ, khi cô đi khám sức khỏe lần cuối.

Cô thấy họ đã tới sân bay, cô gom hết can đảm của mình. “Anh Markov, anh phải nhận ra chúng ta không thể chung sống như vợ chồng. Chúng ta là những người xa lạ. Toàn bộ ý tưởng đó thật vớ vẩn, em phải yêu cầu anh hợp tác hơn”.

“Yêu cầu?” anh nói nhẹ nhàng. “Tôi không tin rằng em có quyền yêu cầu bất cứ điều gì.”

Cô cứng cả người. “Em sẽ không để bị bắt nạt, anh Markov.”

Anh thở dài và lắc đầu, nhìn cô với vẻ hối tiếc mà cô không tin lấy một phút nó là chân thành. “Tôi đã hy vọng mình không phải làm điều này, gương mặt thiên thần ạ, nhưng tôi đoán lẽ ra mình nên biết chuyện không dễ dàng với em. Có lẽ tôi nên giải thích rõ các nguyên tắc cơ bản ngay bây giờ, để em biết phải mong đợi vào cái gì. Dù tốt hay xấu, cả hai chúng ta là vợ chồng sáu tháng kể từ hôm nay. Em có thể bỏ đi bất cứ khi nào em muốn, nhưng em sẽ làm điều đó một mình. Và nếu giờ em vẫn chưa hiểu, đây không phải là một trong những hôn lễ hiện đại, nói-chuyện-để-chúng-ta-có-thể-thỏa-hiệp mà em đọc trong mấy cuốn tạp chí dành cho phụ nữ. Đây là một mối quan hệ truyền thống”. Giọng anh trở nên mềm mỏng, nhẹ nhàng hơn. “Giờ ý nó là gì, gương mặt thiên thần, là tôi ra chỉ thị, còn em thì làm theo lời tôi nói. Nếu không, em sẽ phải chịu vài hậu quả không mấy dễ chịu đâu. Tin tốt là sau khi hết hạn, em có thể làm gì cũng được. Tôi chẳng bận tâm”.

Một làn sóng hoảng loạn vây chặt lấy cô, cô đấu tranh để không chịu thua nó. “Em không thích bị đe dọa. Có lẽ anh nên nói rõ ra những hậu quả mà anh đang giữ trên đầu em là gì”.

Anh ngồi lại vào ghế, cái nhếch mép khe khẽ từ cái miệng nghiêm nghị đó khiến cô lạnh hết cả xương sống.

“À, gương mặt thiên thần, tôi không phải làm thế. Tối nay em sẽ tự mình khám phá thôi”.