Chương 64: Bản chất của con người là đau khổ tìm kiếm thanh xuân
Từ kinh thành đến hoàng giá ở Ung Châu phải mất hơn hai mươi ngày, mà từ Ung Châu trở lại kinh thành thì chỉ đi có mười hai ngày.
Chỉ riêng người kéo xe và ngự mã cũng phải thay đổi ba bốn lần. Đây là chuyến đi mệt mỏi nhất của Nam Cung Tĩnh Nữ trong suốt mười lăm năm qua, nàng thật vất vả mới trở về Trăn Trăn công chúa phủ, còn không kịp tắm gội thay quần áo thì đã có nha hoàn thần sắc ngưng trọng đến trước mặt Xuân Đào bẩm báo.
Xuân Đào nghe xong thì kinh hãi, kéo Thu Cúc sang một bên thì thầm vài câu. Sau khi hai người thương lượng, Thu Cúc mới đi tới chỗ Nam Cung Tĩnh Nữ.
"Điện hạ."
"Đã chuẩn bị suối nước nóng hay chưa? Bản cung mệt muốn chết."
"Điện hạ...nô tỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
"Đêm trước Tết Thanh Minh, Vị Ương cung gặp hỏa hoạn..."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày: "Tổn thất như thế nào?"
Thu Cúc quỳ trên mặt đất, thấp giọng trả lời: "Ba mươi sáu tòa cung điện đều bị thiêu rụi..."
Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức đứng lên: "Có mang được thứ gì ra không?"
Thu Cúc lắc đầu, thân mình Nam Cung Tĩnh Nữ lung lay, nàng chạy vù ra ngoài.
---
Kiệu liễn ngừng ở trước Vị Ương cung, nhưng tòa cung điện minh hoàng ngày xưa đã không còn, ngay cả bức tường đều bị cháy đen.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhảy xuống kiệu liễn rồi chạy vào trong, có hơn mười nội thị đang dọn dẹp phế tích. Trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ, bọn họ lần lượt dừng công việc, cúi người bái lạy: "Tham kiến Trăn Trăn điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngây ngốc nhìn hết thảy ở trước mắt, nhưng đâu đâu cũng đều cháy đen, ngay cả dàn giáo của tòa cung điện cũng không còn!
"Nội thị thủ lĩnh ở đâu?"
Một nội thị đặt chổi xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nô tài tham kiến điện hạ."
"Có mang được thứ gì ra hay không?"
Tên nội thị kia vẻ mặt khó xử: "Này..."
"Có mang được bức họa nào ra hay không?"
"Nô tài đáng chết."
"...Các ngươi đều lui ra đi."
"Vâng."
Xuân Đào và Thu Cúc trao đổi ánh mắt, yên lặng lui ra ngoài.
Thời gian trôi đi từng chút một, đã có vài lần Xuân Đào muốn đi vào nhìn xem nhưng đều bị Thu Cúc ngăn trở.
Nam Cung Tĩnh Nữ đứng trước phế tích chừng một canh giờ mới chịu bước ra ngoài, nàng trầm mặc bước lên kiệu liễn: "Hồi phủ."
"Vâng."
Đột nhiên nàng nghe được ngoài điện vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, cửa điện bị đẩy ra.
"Tham kiến điện hạ."
Ngực Nam Cung Tĩnh Nữ phập phồng, nàng đỏ mắt đứng cách Tề Nhan hai bước.
Tề Nhan tâm như gương sáng, nàng đè xuống sự áy náy trong lòng, dùng ánh mắt bình tĩnh đối diện với Nam Cung Tĩnh Nữ.
Mãi đến khi Xuân Đào và Thu Cúc ở bên ngoài đóng cửa điện lại, Nam Cung Tĩnh Nữ mới đột nhiên bổ nhào vào lồng ngực Tề Nhan.
Trái tim Tề Nhan run rẩy, dùng ngữ điệu có chút khó hiểu gọi: "Điện hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ ngửi hương thơm cỏ xanh và hơi nước nhàn nhạt trên người Tề Nhan, chùi toàn bộ nước mắt lên vạt áo nàng: "Vị Ương cung không còn nữa rồi."
Dường như là cùng lúc đó, Tề Nhan đã nghĩ ra mấy câu trả lời "hợp lý", nhưng khi tới bên môi thì lại hóa thành tiếng thở dài lặng yên.
Cũng may Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn đắm chìm trong nỗi đau mất đi bức họa của sinh mẫu, vì vậy nàng vẫn chưa phát hiện ra.
Nàng siết chặt vòng eo của Tề Nhan, dùng nồng đậm giọng mũi nói: "Cái gì cũng không còn, bức họa của mẫu hậu không còn, dạ minh châu ta muốn tặng cho ngươi khi phò mã phủ xây xong cũng không còn..."
Tề Nhan nhớ rõ: Vào cung yến lúc giao thừa, Nam Cung Nhượng thưởng thêm cho Nam Cung Tĩnh Nữ một viên dạ minh châu, thứ này rất thích hợp cho người không thể nhìn thấy gì vào ban đêm như nàng.
Tề Nhan mím môi, rốt cuộc thốt ra một câu "hợp lý": "Đang yên đang lành, vì sao không còn?"
Nam Cung Tĩnh Nữ hít hít cái mũi: "Vị Ương cung nổi lửa, tất cả đều bị thiêu rụi rồi."
Tề Nhan nâng tay, xoa xoa cái gáy Nam Cung Tĩnh Nữ, lại chạm đến búi tóc hơi phồng lên.
Nơi này khác với thảo nguyên, một khi xuất giá, nữ tử Vị Quốc sẽ phải búi tóc lên, phải để kiểu tóc dành cho nữ tử đã kết hôn đến hết đời.
Vô luận khi xuất giá chỉ mới có vài tuổi, một khi kiểu tóc thay đổi thì người đó không còn là hài tử nữa.
Từ đây về sau, càng phải chú ý ngôn hành và cử chỉ, không được làm ra việc mất phụ đức.
Nam Cung Tĩnh Nữ vì nàng mà búi tóc, Vị Ương cung vì nàng mà nổi lửa, hết thảy những gì Nam Cung Tĩnh Nữ mất đi trong tương lai đều do nàng tự mình tạo thành.
Tề Nhan rất muốn bò lên núi sâu, hỏi thiên thần phía trên một câu: Vì sao? Vì sao phải huỷ diệt thảo nguyên, vì sao muốn nàng dùng thủ đoạn như vậy để báo thù?
Nam Cung Tĩnh Nữ lại khóc trong chốc lát, trầm giọng gọi: "Tề Nhan?"
"Hả?"
Nàng cọ cọ vào lồng ngực Tề Nhan, ngẩng đầu: "Sao ngươi không nói lời nào?"
Tề Nhan hơi rũ mắt, Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy cặp mắt màu hổ phách kia toát ra nhàn nhạt đau thương, lại nghe nàng ấy thâm trầm nói: "Thần không biết nên an ủi điện hạ như thế nào, hận chính mình không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, càng không thể vì điện hạ chia sẻ khổ sở."
Nam Cung Tĩnh Nữ thút tha thút thít hai tiếng, nắm chặt góc áo của Tề Nhan: "Bản cung mệt."
"Thần đưa điện hạ trở về nghỉ ngơi."
"Cứ ở chỗ này đi, bản cung không còn sức đi xa như vậy."
"Được."
Tề Nhan đỡ Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi lên giường mình, lại ngồi xổm bên mép giường tự mình cởi giày vớ cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ mặt né tránh: "Bản cung tự làm được."
Tề Nhan bắt lấy mắt cá chân của Nam Cung Tĩnh Nữ, nhẹ giọng nói: "Điện hạ cứ ngồi đi, chuyện này để cho ta."
Nam Cung Tĩnh Nữ nằm lên giường, dời mắt: "Cảm ơn."
Tề Nhan đắp chăn cho Nam Cung Tĩnh Nữ: "Để thần mang khăn sạch tới lau mặt cho điện hạ."
"Ừm."
Tề Nhan giặt sạch khăn rồi mang tới, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ đã ngủ rồi, một giọt nước mắt trong suốt tròn đầy còn đọng nơi khóe mắt.
Nam Cung Tĩnh Nữ xưa nay được nuông chiều, nhưng mười mấy ngày nay nàng chưa từng có một đêm tròn giấc, thương tâm khóc trong chốc lát đã sớm đến cực hạn.
Tề Nhan nắm chặt khăn ướt trên tay, thật cẩn thận dựa vào mép giường, tinh tế lau mặt cho Nam Cung Tĩnh Nữ, sau đó lại giúp nàng ấy lau tay.
Thực xin lỗi, điện hạ.
Ta cũng không hy vọng bản thân sẽ được ngươi tha thứ, cũng sẽ không vì vậy mà dừng tay.
Nếu như sinh thời không thể bù đắp những gì ta thiếu ngươi, vậy thì đến âm phủ ta sẽ trả lại.
"Đốc đốc đốc."
Giọng nói của Xuân Đào vang lên: "Phò mã gia?"
Tề Nhan nhanh chóng đi đến trước cửa, nàng mở cửa điện, ra dấu im lặng: "Điện hạ đã ngủ, đến bên này rồi nói."
"Vâng."
Hai người đi tới gian bên cạnh, Xuân Đào lấy quạt xếp từ trong lòng ra, sau đó đưa cho Tề Nhan: "Lúc nãy quản gia ở tư trạch mới đến một chuyến, nhờ nô tỳ chuyển vật này cho phò mã gia."
Tề Nhan giũ quạt xếp ra, trên mặt quạt đúng là chữ của nàng. Tuy rằng nàng đã từng viết hai mặt quạt như vậy, nhưng hiện giờ người dùng cách này tìm nàng chỉ có thể là Công Dương Hòe.
"Ta đi ra ngoài một chuyến, nếu điện hạ tỉnh thì làm phiền Xuân Đào tỷ tỷ thay ta thông báo."
"Vâng."
Ngồi trên xe ngựa quay về Tề phủ, Tề Nhan đại khái đoán được Công Dương Hòe sẽ nói gì.
Cũng làm khó hắn, Công Dương Trung giữ chức vị lớn nhất trong Công Dương phủ, trưởng tử Công Dương Bách thì chỉ có một chức quan nhàn tản ở Hoằng Học Quán, còn Công Dương Hòe thì chỉ là tiểu quan lục phẩm, ngay cả tư cách diện thánh đều không có.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đại thần trong triều không dám cầu tình cho Công Dương Trung...
Nếu không tính đến mối quan hệ với Công Dương Hòe, Tề Nhan cũng không muốn ra tay với Công Dương Trung, bởi vì Công Dương Trung không tham dự chuyện thảo nguyên năm đó.
Chỉ là, con đường báo thù này tất phải đổ máu, nàng sẽ không vì bỏ qua bất luận kẻ nào mà bỏ gần tìm xa.
Tề Nhan âm thầm cân nhắc: Nếu giúp Công Dương Hòe, nàng sẽ được cái gì? Lại sẽ gặp phải nguy hiểm thế nào?
---
"Phò mã gia, đã tới tư trạch rồi."
Tề Nhan nhảy xuống xe ngựa, người gác cổng nghênh đón: "Lão gia đã trở lại rồi sao?"
"Phải, khách nhân đâu?"
"Ở chính sảnh, Tiền quản gia đang chiêu đãi."
Tề Nhan xoay người nói với xa phu: "Ngươi đi về trước đi."
"Vâng."
Đi vào phòng khách, Tề Nhan liền nhìn thấy quản gia Tiền Nguyên cúi đầu đứng ở một bên, Công Dương Hòe thì nôn nóng nhìn xung quanh.
"Bạch Thạch."
Công Dương Hòe giống như nhìn thấy cứu tinh, hắn một bước đi đến trước mặt Tề Nhan: "Thiết Trụ! Ngươi đến rồi!"
"Bạch Thạch tạm thời đừng nóng nảy, Tiền quản gia ngươi dẫn người xuống trước đi, không để ai ở lại hầu hạ."
"Vâng."
Tiền Nguyên lui ra ngoài, Công Dương Hòe nôn nóng nói: "Hôm nay trong cung đột nhiên ban ý chỉ, nói gia phụ vì 'bỏ rơi nhiệm vụ' mà bị nhốt vào thiên lao Hình bộ. Sau giờ ngọ, bạn cũ của gia phụ đã vội vàng tới một chuyến, gặp đại ca liền nói để chúng ta sớm 'chuẩn bị cho kịp' rồi rời đi. Gia mẫu không chịu nổi đả kích nên ngất xỉu, đại ca không cho ta tới làm phiền ngươi, nhưng mà ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, phụ thân hắn luôn luôn cẩn thận, sao có thể 'bỏ rơi nhiệm vụ' chứ?"
Tề Nhan than nhẹ một tiếng: "Bạch Thạch ngồi xuống trước đi, để ta nói tỉ mỉ."
"Được."
Dưới cái nhìn nôn nóng chăm chú của Công Dương Hòe, Tề Nhan trầm ngâm thật lâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Những lời ta sắp nói đều là cơ mật, xin Bạch Thạch không được tiết lộ nửa câu."
Công Dương Hòe dựng thẳng bàn tay lên: "Công Dương Bạch Thạch ta thề với trời..."
"Bạch Thạch không cần như thế, ta tin tưởng ngươi. Chỉ là, dung ta nói một câu đại bất kính, lần này e rằng bá phụ lành ít dữ nhiều..."
Nghe xong những chuyện đã xảy ra, sắc mặt của Công Dương Hòe tái nhợt, suýt nữa trượt xuống ghế.
Tuy Hoàng Thượng vẫn chưa xưng mộ tổ là đế lăng, nhưng chẳng qua đó chỉ thiếu một cái danh mà thôi.
Đế lăng nổi lửa, nếu truy cứu thì sẽ gánh lấy tội lớn tru di cửu tộc, chỉ ra tay với ba người đã là hoàng ân.
Cuối cùng, Công Dương Hòe khóc lã chã, ngã ngồi trên mặt đất, hắn lấy tay áo che mặt tuyệt vọng khóc lên.
Hắn còn tưởng rằng, bạn của phụ thân nói "sớm chuẩn bị cho kịp" là để bọn họ nghĩ mọi cách, tìm người cầu tình.
Vạn không ngờ tới là bảo bọn họ chuẩn bị hậu sự trước...
Đại ca hắn là thư sinh, tới Hoằng Học Quán nhậm chức liền không muốn tiến thêm một bước, còn Công Dương Hòe hắn cũng xem như xuất phát tương đối cao hơn các bằng hữu khác. Hắn vốn định nhờ Tề Nhan nói tốt vài câu ở trước mặt công chúa, hy vọng được xử lý nhẹ tội.
Như thế xem ra là không có khả năng...
Dù cho Tề Nhan nhớ tình cũ chịu hỗ trợ, nhưng hắn làm sao dám mở miệng?
Tề Nhan nâng Công Dương Hòe đứng lên: "Bạch Thạch..."
Công Dương Hòe lung tung lau nước mắt: "Thứ ta đường đột, đa tạ ngươi có thể tới một chuyến. Ta trở về..."
Tề Nhan nâng tay hơi ngăn cản: "Bạch Thạch dừng bước."
Công Dương Hòe bụm mặt vẫy tay: "Bệ hạ hồng ân mênh mông cuồn cuộn, ta đây sẽ trở về chuẩn bị..."
Tề Nhan giữ chặt cánh tay Công Dương Hòe, chân thành nói: "Việc này có lẽ còn có biến số."
Trước kia sư phụ từng dạy dỗ Tề Nhan, mối thù mất nước diệt chủng này nhất định phải khiến kẻ thù xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông tới trả lại.
Tề Nhan cũng vẫn luôn cho là như vậy, nhưng tiếng khóc của Công Dương Hòe khiến nàng nhớ tới bản thân năm đó đã từng tuyệt vọng như thế nào. Nếu năm đó cũng có người có thể tới giúp nàng thì tốt biết bao.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Công Dương Hòe, hối hận đã muộn rồi...
Tề Nhan đành phải thuyết phục bản thân rằng Công Dương phủ có giá trị để nàng lợi dụng, lúc này nàng mới dễ chịu một chút.