Kính Vị Tình Thương

Chương 282: Tâm nguyện của tiền triều vượt qua kiếp này




Hôm nay, Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên mang tới một xấp tranh và đưa cho Tề Nhan.

Tề Nhan mở ra, những bức tranh này đều vẽ một người mặc áo đen mang mặt nạ màu đen, cao thấp mập ốm đều có đủ cả.

Tề Nhan: "Đây là...công chúa tiền triều?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đúng vậy, ta căn cứ theo những gì ngươi miêu tả rồi tìm họa sư cung đình vẽ. Ngươi nhìn xem, bức nào gần giống?"

Tề Nhan: "Bệ hạ chuẩn bị truy bắt nàng ta sao? Nhưng mà ta cảm thấy, nói với người trong thiên hạ rằng công chúa tiền triều còn sống là không sáng suốt." Rốt cuộc năm đó Nam Cung Nhượng cũng không dám đăng cơ trong bốn mươi chín ngày sau khi Thương Đế chết, mà là mời vị công chúa tiền triều này về chủ trì đại cục. Sau khi xác nhận tin công chúa tiền triều đã chết, Nam Cung Nhượng mới bước lên ngôi vị hoàng đế trong sự ủng hộ của rất nhiều đồng liêu. Nếu như nhiều năm sau đột nhiên tuyên bố công chúa tiền triều còn sống, người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào?

Sau khi đăng cơ, Nam Cung Nhượng vô cùng có khí độ, hắn không những không lật đổ sự thống trị của tiền triều mà còn hậu táng Thương Đế theo quy cách của đế vương, hiện giờ trong Thái Miếu còn thờ phụng bài vị liệt tổ liệt tông tiền triều. Nếu như đột nhiên tuyên cáo tứ hải rằng công chúa tiền triều còn sống, lại còn trở thành khâm phạm của triều đình...bá tánh trong thiên hạ sẽ nghĩ sao?

2

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuyện này ta cũng suy nghĩ rất lâu, nhưng dẫu sao tiền triều đã diệt vong nhiều năm, năm đó không phải là phụ hoàng không mời nàng ta về mà là nàng ta giả chết chạy trốn. Hiện giờ thiên hạ yên ổn, nhưng nàng ta vẫn âm thầm ngáng chân triều đình. Ngày ấy nếu không phải nàng ta an bài thích khách ám sát trẫm, trẫm cũng sẽ không lệnh Công Dương Hòe tập hợp hết cung nhân nội đình lại, Đại tỷ cũng không phải chết. Đại tỷ đi...lão Bát cũng bị truy bắt, chẳng lẽ để người khởi xướng tất cả ung dung ngoài vòng pháp luật sao?"

Tề Nhan: "Bệ hạ, nước đổ khó hốt, ý chỉ triều đình đã ban thì không thể sửa đổi, xin bệ hạ suy xét lại. Huống hồ...tiên đế vẫn chưa thật sự chối bỏ tất cả mọi thứ thuộc về tiền triều, dựa theo ý của tiên đế, nếu công chúa tiền triều còn sống, ít nhất cũng được hưởng thụ tôn vinh của công chúa. Chuyện này bệ hạ định xử lý như thế nào?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Này không được, kia cũng không được, chẳng lẽ để Đại tỷ bỏ mạng oan uổng sao?"

Tề Nhan: "Bệ hạ, người đã chết, nên lấy đại cục làm trọng."

Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên bùng nổ, nàng căm tức nhìn Tề Nhan: "Đại cục đại cục, nói ra nhẹ nhàng quá, Đại tỷ cũng không phải là Đại tỷ của ngươi, ngươi tất nhiên không thể cảm nhận được nỗi đau của ta!"

3

Tề Nhan cứng họng, bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ. Người sau cũng đã nhận ra bản thân nói lỡ, ánh mắt nàng lóe lên chút thống khổ, nàng vùi mặt vào lòng bàn tay, rầu rĩ nói: "Ta đã đưa Hữu Hà đến cung Ngọc Tiêu, nhưng mà Ngọc Tiêu nói với ta...mấy ngày nay tối nào Hữu Hà cũng không ngủ được, cứ khóc lóc đòi mẫu thân. Ta biết nên lấy đại cục làm trọng...nhưng nếu vẫn luôn mặc kệ thì không biết công chúa tiền triều sẽ âm thầm gây ra mầm họa gì. Nửa cấm cung này chỉ có ngươi và Nhược Lan, nếu như công chúa tiền triều nhận ra điều gì đó, phái người đi vào thăm dò thì phải làm sao bây giờ? Hiện tại là Đại tỷ, nói không chừng người tiếp theo chính là ngươi! Ngày nào chưa tiêu diệt được công chúa tiền triều, trẫm sẽ ăn ngủ không yên. Chuyện ngươi còn sống là tuyệt mật, ta không thể phái nhiều người bảo vệ ngươi... Nếu như ngươi cũng xảy ra chuyện, ta phải sống sao đây?"

Tề Nhan thở dài, nàng ngồi bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, vỗ vỗ lưng đối phương và an ủi: "Thần sẽ chăm sóc tốt bản thân, huống hồ Cam Tuyền cung có ba bức cung tường, người ngoài rất khó tiến vào. Dẫu nội đình còn có mật thám của công chúa tiền triều, nhưng thần tin là sau vài lần thanh tẩy, số lượng cũng không còn nhiều lắm. Trước khi xác định ai đang ở trong cấm cung này, ta tin công chúa tiền triều sẽ không nỡ bại lộ những mật thám quý giá ấy đâu."

Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc không nói, Tề Nhan lại lần nữa thỏa hiệp, nàng suy tư một lát rồi nhẹ giọng nói: "Có điều...bệ hạ nói cũng có lý. Nút thắt này không chết sẽ không dừng, cứ mặc kệ nàng ta ở chỗ tối cũng không phải là cách. Tuy nhiên, bệ hạ cũng phải có chút kỹ xảo."

Tuy Tề Nhan không quá đồng ý lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ vướng bận công chúa tiền triều, nhưng thấy thái độ nàng ấy kiên quyết như vậy, nàng cũng không muốn không nghe theo. Rốt cuộc mấy năm nay Nam Cung Tĩnh Nữ đã trưởng thành hơn rất nhiều, mà nhìn chung khoảng thời gian vừa qua nàng...thật cẩn thận, thận trọng từng bước mà vẫn không làm được chuyện gì lớn, không bằng cứ nghe theo nàng ấy đi.

1

Nghĩ thông suốt chuyện này, Tề Nhan thỏa hiệp, nàng nghiêm túc suy nghĩ một chủ ý cho Nam Cung Tĩnh Nữ.

Đầu tiên là phải ra tay từ chùa Vạn Tượng, Đại tỷ đã cung cấp manh mối thì phải tích cực sử dụng. Trước tiên là phải khống chế hết hòa thượng ở chùa Vạn Tượng, mặc kệ có phải là bọn họ làm hay không thì cũng phải khiến Hình bộ đưa ra lời khai giả, khiến bọn họ thừa nhận lần ám sát này là do vài tăng nhân chùa Vạn Tượng cấu kết với công chúa tiền triều, giúp công chúa tiền triều thuận lợi ám sát.

Mặc kệ nàng ta có thân phận gì đi nữa, ám sát đều khó mà thoát khỏi tội chết. Sau đó chúng ta sẽ đưa tranh vẽ công chúa tiền triều ra, lệnh các châu phủ đi tìm từng nhà.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi có từng thấy chân dung của công chúa tiền triều chưa? Không phải nàng ta vẫn luôn đeo mặt nạ sao? Nếu nàng ta tháo mặt nạ xuống thì phải làm sao bây giờ?"

Tề Nhan: "Thần từng nhìn thấy một phần mặt công chúa tiền triều, phía trước tai trái nàng ta có một vết bỏng. Thần cho rằng, nhất định là mặt công chúa tiền triều bị bỏng, cho nên nhiều năm như vậy nàng ta vẫn luôn mang mặt nạ. Chúng ta chỉ cần lệnh quan sai để ý người có vết bỏng trước tai trái, như thế phạm vi sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Hơn nữa...người đeo mặt nạ có hai thị vệ trung thành và tận tâm, hầu như là luôn ở bên công chúa tiền triều, một tấc cũng không rời. Bệ hạ cũng đã từng gặp bọn họ, chỉ cần vẽ chân dung bọn họ, hơn nữa có manh mối công chúa tiền triều bị bỏng, thần tin rất nhanh sẽ có thể bắt công chúa tiền triều quy án. Chỉ là..."

1

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chỉ là cái gì?"

Tề Nhan trịnh trọng nói: "Chuyện này quan trọng, thần vẫn muốn xin bệ hạ nghĩ kỹ. Công chúa tiền triều sâu không lường được, nếu quá bức nàng ta thì không biết còn sẽ xảy ra chuyện gì. Căn cứ theo những gì thần biết, lúc trước công chúa tiền triều cũng rất được sủng ái, tôn quý không thua gì bệ hạ năm đó, cho nên cũng không ai biết nàng ta giàu có đến mức nào. Hơn nữa nàng ta từng vân du tứ hải, kết giao không ít người nước ngoài, dinh thự cũng nhiều đến nỗi đếm không xuể, có thể nói là thỏ khôn có ba hang. Thay vì phân thần giao đấu với nàng ta, không bằng triều đình nhân cơ hội này phát triển dân sinh, dốc lòng chỉnh đốn và cải cách, làm đầy quốc khố, sẵn sàng ra trận. Bên phía U Châu chỉ tạm thời ổn định, nếu bệ hạ muốn đạt mục tiêu thì chỉ khi triều đình đủ mạnh, mạnh đến nỗi U Châu chùn bước, thì bọn họ mới có thể ngoan ngoãn thần phục."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta nghĩ kỹ rồi, những gì ngươi nói đương nhiên là hàng đầu, nhưng mà chúng ta cũng phải tìm ra công chúa tiền triều. Ít nhất là phải ở trên cao trấn áp, khiến công chúa tiền triều có điều kiêng kị, có lẽ như vậy nàng ta mới bớt phóng túng."

Tề Nhan: "Được, tuy thần không giỏi vẽ nhưng cũng có thể thử vẽ một bức chân dung công chúa tiền triều. Bệ hạ dựa theo những đặc điểm thần nói, lệnh họa sư nhanh chóng vẽ ra và phân phát một ít đến các châu phủ là được."

2

Nam Cung Tĩnh Nữ yên lặng nắm tay Tề Nhan, từ tận đáy lòng nói: "Có ngươi ở bên, dù có ra bất kỳ quyết định nào đi chăng nữa, lòng ta đều thấy rất tự tin. Cảm ơn ngươi...ta cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt nhất, nhưng...ta không muốn nhẫn nhịn nữa."

Tề Nhan cũng nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, cười nói: "Phu thê đồng tâm cùng thể, có thể phân ưu giúp bệ hạ là phúc phận của thần."

6

- --

Phía bên kia lạch trời, Cổ Kỳ Ba Âm cởi trần, ngồi trên một con ngựa cao to, hắn kéo dây cung làm phát ra một tiếng "vèo". Mũi tên xé toạc không trung, theo một tiếng kêu rên, một con hươu vàng đã ngã xuống mặt đất. Mũi tên bắn thủng cổ hươu, con hươu giãy giụa chạy chưa được vài bước thì đã lần nữa ngã xuống, chết tươi.

Bên cạnh Cổ Kỳ Ba Âm là một vị thiếu niên thoạt nhìn chưa đến mười tuổi. Hắn cũng cởi trần, nửa người trên lộ ra những bắp thịt không thuộc về độ tuổi này. Mái tóc hơi vàng của nam hài được búi thành vài bím tóc rối tung, đôi mắt màu hổ phách khẩn trương nhìn cách đó không xa.

3

Thấy hươu vàng ngã xuống đất, nam hài không khỏi vỗ tay tán thưởng: "Ba Âm thúc thúc! Trúng!"

Thần sắc Cổ Kỳ Ba Âm không có gì là vui vẻ, hắn chỉ nghiêng đầu liếc nhìn nam hài một cái: "Kim Ngột Thuật, đi ôm con hươu lại đây."

Kim Ngột Thuật: "Dạ!" Nói xong, hắn lưu loát nhảy xuống lưng ngựa, mang cung tên trên lưng, nhanh chóng chạy qua chỗ con hươu vàng.

Thiếu niên này là một hài tử khác của Tiểu Điệp, cũng là đứa trẻ Tề Nhan để lại Lạc Bắc giao cho Ba Âm chăm sóc: Khất Nhan Kim Ngột Thuật.

Kim Ngột Thuật chạy đến bên thi thể hươu vàng, quỳ một gối xuống đất, rút mũi tên trên cổ con hươu vàng ra. Sau đó hắn lấy một cái khăn sạch từ đai lưng của mình ra, cẩn thận lau khô vết máu trên mũi tên, thả mũi tên vào bao đựng.

Ba Âm thấy một màn như vậy thì vừa lòng gật gật đầu. Thảo nguyên thiếu thốn tài nguyên, tất cả sắt bọn họ có đều do triều đình nam Vị phân phát, mỗi một mũi tên đều rất quý giá.

Kim Ngột Thuật chà xát tay, miễn cưỡng ôm xác hươu vàng. Đây là một con hươu vàng trưởng thành, tuy là con cái nhưng ước chừng cũng khoảng trên dưới một trăm cân.

Chỉ nghe Kim Ngột Thuật chợt quát một tiếng, hắn vậy mà thật sự ôm hươu vàng lên, gánh nó trên vai, xoay người bước đi vững vàng.

Đi tới bên cạnh ngựa của mình, Kim Ngột Thuật thế mà có thể phân ra một bàn tay, nhét hai ngón tay vào trong miệng huýt một tiếng sáo. Con ngựa hí vang một tiếng rồi cúi xuống đất, Kim Ngột Thuật đặt hươu vàng lên mông ngựa, lấy dây thừng ra trói con hươu lại. Sau khi sải bước lên lưng ngựa, hắn liền kéo dây cương lệnh con ngựa đứng lên.

Lưu loát thuần thục như thế, nói là thợ săn lão làng cũng không quá.

Kim Ngột Thuật là huynh trưởng ruột thịt của Tề Ngọc Tiêu. Hai đứa nhỏ đều được sinh vào ngày mười sáu tháng sáu năm Cảnh Gia thứ mười một, hiện giờ cũng không đến mười tuổi. Vô luận là nhìn từ tuổi tác hay là từ vóc người, trông hắn đều không giống một thiếu niên.

Cả quá trình Ba Âm đều ngồi trên lưng ngựa nhìn, không hề có ý định ra tay hỗ trợ, thậm chí thấy Kim Ngột Thuật hơi chậm chạp, hắn nhíu mày rồi hỏi: "Không ăn no sao? Chỉ là một con hươu cái mà đã vất vả như vậy?"

1

Kim Ngột Thuật: "Không phải, là do máu nó dính lên người ta, dính nhớp, có chút..."

Ba Âm: "Đồ vô dụng, máu hươu mà cũng sợ?"

Kim Ngột Thuật gục đầu xuống: "Thực xin lỗi, Ba Âm thúc thúc."

Ba Âm: "Ngẩng đầu lên!"

Kim Ngột Thuật: "Vâng."

Ba Âm: "Không được cúi đầu, không cần cúi đầu! Nhớ kỹ, ngươi là Hãn Vương của Xanh Lê bộ, chờ đến lúc ngươi ngồi lên vị trí Đại Hãn, ta cũng sẽ là thần tử của ngươi! Vâng vâng dạ dạ thì ra bộ dạng gì? Ta nghiêm khắc huấn luyện ngươi, là vì muốn ngươi có thể sớm trở thành một nam nhân thực thụ, báo thù cho phụ hãn ngươi!"

2

Nghe vậy, ánh mắt Kim Ngột Thuật trở nên kiên nghị, hắn ưỡn ngực cao giọng trả lời: "Vâng!"

Máu hươu trên đầu vai Kim Ngột Thuật âm thầm chảy xuống, tương phản với màu da lúa mì nên càng đặc biệt bắt mắt.

- --

Chuyện Tề Nhan lo lắng nhất vẫn xảy ra. Mấy năm trước, Tề Nhan cố ý đưa Kim Ngột Thuật tới một nơi vắng người, nói cho hắn ngàn vạn lần đừng bị thù hận che mắt. Câu trả lời của Kim Ngột Thuật khiến Tề Nhan rất vừa lòng, lúc này nàng mới yên tâm giao Kim Ngột Thuật cho Ba Âm nuôi nấng.

Nhưng mà, trước khác nay khác, năm đó rốt cuộc Kim Ngột Thuật còn quá nhỏ, thậm chí còn chưa hiểu biết cơ bản thế giới này như thế nào. Dưới sự ân cần dạy bảo của Ba Âm, hắn đã hoàn toàn quên những gì mình đã hứa với Tề Nhan năm đó.

Nhưng dẫu sao Tề Nhan không phải thần tiên, nàng không thể khống chế tất cả mọi chuyện... Kim Ngột Thuật cũng không sớm có ý kiến của riêng mình như Tề Nhan năm đó.

3

Hài tử giống như một tờ giấy trắng, ngươi tô màu gì thì hắn sẽ có màu đó...

Đặc biệt là khi tin Bắc An Hầu sống chết chưa rõ truyền tới thảo nguyên, Ba Âm càng cực kỳ bi phẫn. Nếu không phải Cát Nhã dùng Kim Ngột Thuật tới khuyên nhủ, e là Ba Âm đã sớm dẫn binh vượt qua Lạc Xuyên.

Ở trong lòng Ba Âm, Kim Ngột Thuật là người sở hữu dòng máu vương tộc cuối cùng của Xanh Lê bộ, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì hắn cũng phải nuôi dạy Kim Ngột Thuật khôn lớn.

Quay về phía nam lạch trời, bởi vì Nam Cung Tĩnh Nữ quả quyết nên chưa đến ba tháng chân dung của công chúa tiền triều, Võ Đại và Võ Nhị đã rải rác khắp đại giang nam bắc. Ở những châu phủ Vị Quốc thống trị, phố lớn ngõ nhỏ đều dán đầy chân dung công chúa tiền triều, Võ Đại và Võ Nhị.

Một nơi nào đó, trong một trang viên xa lạ.

Võ Nhị đầu đội nón, tay thì nắm chặt một xấp giấy Tuyên Thành, vội vàng đi vào tòa nhà: "Chủ nhân, việc lớn không tốt."

Người đeo mặt nạ: "Chuyện gì?"

Võ Nhị trình ba lệnh truy nã lên cho công chúa tiền triều: "Chủ tử, lũ chó triều đình hạ lệnh truy nã chủ tử, ngay cả ta và Đại ca cũng bị truy nã. Nghe nói lũ chó săn triều đình còn muốn lục soát từng nhà, e là trang viên này của chúng ta không an toàn."

Người đeo mặt nạ lấy tấm chân dung nhìn nhìn, nàng vậy mà khẽ cười một tiếng, nói: "Quả nhiên còn sống."

3

Võ Nhị: "Chủ nhân muốn nói tới ai?"

Người đeo mặt nạ giơ tay sờ sờ vết bỏng trước tai trái, nói: "Có thể miêu tả kỹ đặc điểm của bản cung, lại biết ra tay với hai người các ngươi, ngoại trừ nàng ta ra thì còn ai?"

1

Võ Nhị suy tư một lúc mới chần chờ nói: "Ý chủ nhân là...A Cổ Lạp?"

Người đeo mặt nạ cũng không đáp mà là hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"

Võ Nhị: "Ngày ba tháng tám."

Người đeo mặt nạ trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Đã trăm ngày sao? Tối nay...chúng ta rời khỏi nơi này."

Võ Nhị: "Vâng, vậy tòa trang viên này xử lý thế nào?"

Người đeo mặt nạ: "Thiêu hủy."

1

Võ Nhị: "Vâng."

Ban đêm, người đeo mặt nạ chỉ dẫn theo huynh đệ Võ gia rời khỏi trang viên. Trước khi đi, Võ Nhị và Võ Đại lấy ra rất nhiều rượu mạnh từ trong hầm rượu, bọn họ đập vỡ chúng khắp nơi trong trang viên và ném đuốc xuống, lửa lớn bùng lên ngay lập tức.

Trong ánh lửa tận trời, ba người cưỡi ba con ngựa rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.