Chương 207: Âm thầm nhất tiễn song điêu
Một tên Ngự Lâm quân nhanh chân vọt vào sân, nơi mà Lục Trọng Hành đang ưỡn bụng luyện một bộ đao pháp. Sau nhiều năm phóng túng, võ công của Lục Trọng Hành đã sớm không bằng năm đó, có rất nhiều động tác hắn không thực hiện trôi chảy được nữa.
Nhưng Lục Trọng Hành vẫn cắn răng không dám thả lỏng. Mấy ngày trước khi gặp lại Tề Nhan, hắn thực sự đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Cả hai đều là phò mã, thậm chí đối phương còn nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng cớ sao nhìn thế nào cũng đều giống người của hai thế hệ cơ chứ?
Lục Trọng Hành vừa về đến nhà liền soi gương, ưỡn bụng đong đưa theo thân thể, thậm chí cái bụng của hắn còn vang lên tiếng "đùng đùng".
Lục Trọng Hành có chút không phục, bèn cầm binh khí mà hồi lâu hắn không đụng tới, bắt đầu thao luyện trong sân Ngự Lâm quân.
Tên Ngự Lâm quân báo tin kia đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, hắn bò lên rồi quỳ gối trước mặt Lục Trọng Hành, mỉm cười rạng rỡ: "Chúc mừng thái uý đại nhân, chúc mừng thái uý đại nhân!"
Lục Trọng Hành nhíu mày: "Cha ta đang dưỡng bệnh ở Thang Tuyền sơn, trong phủ có hỉ sự thì đi tìm Bộc xạ đại nhân đi."
"Đại nhân có điều không biết, lúc nãy lâm triều bệ hạ đã hạ chỉ thăng chức người làm thái uý, cũng giao binh phù cho người tiếp quản!"
Lục Trọng Hành giật mình, hắn nắm vạt áo kéo đối phương lên: "Ngươi nói cái gì?"
Lục Trọng Hành sửng sốt một lúc, hắn có làm sao cũng không tin chuyện tốt đến nhường này sẽ rơi lên đầu hắn, hắn hỏi lại một lần: "Lời này là thật sao? Nếu dám gạt ta thì ta sẽ xử đẹp ngươi!"
"Đây chính là thánh chỉ, tiểu nhân sao dám gạt người!"
Lục Trọng Hành buông lỏng vạt áo tên Ngự Lâm quân kia ra, một tiếng "ầm" vang lên, bội đao trong tay hắn cũng theo tiếng mà rơi xuống đất.
Lục Trọng Hành lui về phía sau hai bước, thân thể hơi đong đưa. Sau khi đứng vững, hắn liền cười ha hả, thần sắc điên cuồng đến nỗi có chút vặn vẹo.
Cũng không biết Lục Trọng Hành nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên nghiêm túc trở lại, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn lại cười lớn hơn cả lúc nãy.
Tuần phòng của hoàng cung phải là người có chút gốc rễ thì mới ổn thỏa, cho nên Ngự Lâm quân của Vị Quốc đều là con cháu thế gia. Những người này vừa không phải đích vừa không phải trưởng lại có văn hóa thấp, vì thế mới bị người trong nhà tiến cử làm Ngự Lâm quân trong cung. Nói trắng ra, bọn họ đều là người bị gia đình từ bỏ.
Vì thế Ngự Lâm quân cơ bản không có cái gọi là "tôn ti", mọi người đều là sĩ tộc ngày thường vui đùa ầm ĩ ở một chỗ, nhưng lúc này thì đã khác.
Thái uý đương triều là võ quan cao nhất, Lục Trọng Hành và bọn họ cách biệt một trời một vực.
Không biết ai là người đầu tiên quỳ gối xuống đất, hô to: "Tham kiến thái uý đại nhân."
Những người còn lại đều lần lượt noi theo, Lục Trọng Hành đứng trong đám người, tinh thần phấn chấn tựa như trong nháy mắt hắn đã quay về mười năm trước.
Hắn gỡ ngoại sam xuống giá, lấy một xấp ngân phiếu từ trong tay áo ra, rải tiền xung quanh mà không thèm nhìn mệnh giá: "Các huynh đệ cầm đi uống rượu đi!"
Lục Bá Ngôn cầm thánh chỉ tới đúng lúc thấy cảnh này, hắn không bước vào sân Ngự Lâm quân nữa mà thay vào đó là phất tay áo bỏ đi.
Lục Trọng Hành chờ mãi mà cũng không thấy người truyền chỉ tới, vẻ mặt hắn có chút sốt ruột, hắn túm lấy người truyền tin và hỏi: "Rốt cuộc ngươi có nghe lầm hay không? Sao nội thị truyền chỉ còn chưa tới?!"
"Việc này thiên chân vạn xác thưa đại nhân, tiểu nhân nghe nói thánh chỉ đã được giao cho huynh trưởng của đại nhân, có lẽ là người đã mang thánh chỉ về phủ. Không bằng đại nhân quay về hỏi một chút xem?"
Lục Trọng Hành: "Tốt nhất là như vậy, bằng không cẩn thận da của ngươi!"
---
Lục Trọng Hành quay về thái úy phủ, phát hiện trước cửa phủ khách đến đầy nhà, còn có không ít xe ngựa đỗ lại, phảng phất quay về năm tháng niên thiếu khi phụ thân hắn còn an khang.
Lúc này Lục Trọng Hành đã tin. Khi hắn bước vào phủ, gia đinh trong phủ cũng cung kính hơn bình thường. Lục Trọng Hành ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào chính đường, ở chính đường đã có vài vị tướng quân và quan viên Binh bộ, những người này đều là môn sinh hoặc là hạ bộ cũ của Lục Quyền. Thấy Lục Trọng Hành tiến vào, bọn họ lần lượt đứng dậy thăm hỏi.
Lục Trọng Hành: "Mẫu thân và Đại ca ta đâu?"
Một võ tướng trả lời: "Lão phu nhân và Bộc xạ đại nhân đang ở nội đường."
Lục Trọng Hành gật đầu, trong lòng cực kỳ vui mừng, cũng vô cùng hãnh diện. Lúc trước, những tướng quân môn sinh này đều tiếp đãi Đại ca rất long trọng, nào có để Nhị công tử như hắn vào mắt?
Nay đã khác xưa, ông trời cuối cùng cũng mở mắt! Lần này hắn sẽ không nhượng bộ nữa!
Lục Trọng Hành hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước vào nội đường. Đích thê của Lục Quyền ngồi ở chủ vị, Lục Bá Ngôn thì ngồi ở thủ vị, thánh chỉ minh hoàng được đặt trên bàn.
Lục Trọng Hành: "Nương."
Lục phu nhân: "Nhị Lang đã trở lại, mau chào hỏi Đại ca ngươi."
Lục Bá Ngôn hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí đáp lại: "Hiện giờ, e là trong mắt Nhị đệ không có huynh trưởng là ta rồi."
Lục Trọng Hành không vui, nhưng dẫu sao hắn vẫn là một người con hiếu thảo, vì thế cũng không muốn mẫu thân khó xử. Hắn ngồi ở bên tay trái lão phu nhân, hỏi: "Nhi tử nghe nói trong cung hạ chỉ, cho nên trở về nhìn xem."
Lục phu nhân: "Thánh chỉ ở đằng kia, tự ngươi nhìn xem đi. Thật là...phụ thân ngươi không ở nhà, Thang Tuyền sơn thì xa xôi, cũng không có ai làm tâm phúc."
Lục Trọng Hành đã xem xong thánh chỉ, trái tim của hắn như muốn rơi xuống đất, hắn đáp: "Mẫu thân còn muốn thương lượng cái gì? Đây chính là thánh chỉ, dù phụ thân có trở về thì người cũng phải vâng theo."
Lão phu nhân liếc nhìn trưởng tử, vẻ mặt khó xử: "Chung quy phải cho mấy tướng quân ở bên ngoài kia một câu trả lời."
Lục Trọng Hành đã hiểu, cũng biết Đại ca của hắn không vừa lòng, hắn cười nói: "Mẫu thân, người xem đạo thánh chỉ này đi, đây chính là thiên đại ơn trạch, nhiều đời Lục phủ được lợi thì còn có gì để thương lượng? Cha được phong làm Trấn Quốc Công, thậm chí là còn được cha truyền con nối, tương lai hậu thế đều sẽ được thừa kế. Hơn nữa, binh phù cũng không bị lấy lại, không phải là vẫn ở nhà của chúng ta hay sao?"
Lão phu nhân gật đầu, Lục Bá Ngôn đột nhiên nói chen vào: "Quốc công chỉ là một chước vị hư vô, uổng có tước vị mà không có thực quyền. Cha làm thái úy hơn nửa đời, chênh lệch như thế e là lão nhân gia người nhất thời không chấp nhận được."
Lục Trọng Hành: "Đại ca cũng nói là 'nhất thời', rất nhanh cha sẽ chấp nhận thôi."
Lục Bá Ngôn: "Thằng khốn, ngươi dám nói vậy sao?"
Lục Trọng Hành: "Ta thấy người không chấp nhận được không phải là cha mà là Đại ca mới đúng. Ta cũng chỉ kế nghiệp cha thôi, cớ sao Đại ca kích động như thế?"
Lục Bá Ngôn xanh mặt, chòm râu trên môi run lên: "Dù có kế nghiệp cha thì cũng không tới phiên ngươi!"
Lục Trọng Hành nghe vậy thì cười to, lão phu nhân chống gậy đầu hổ được ngự tứ đứng lên, bà khuyên nhủ: "Hai huynh đệ các ngươi...đừng cãi nhau."
Lục Trọng Hành ngưng cười, lập tức dìu lão phu nhân: "Mẫu thân, người đừng động, hôm nay nhi tử phải nói rõ với Đại ca."
Nói xong, hắn chỉ vào Lục Bá Ngôn và nói: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng Đại ca cũng đã nói ra lời trong lòng mình. Ngụ ý là ta không xứng đúng không? Ta nói thật, Đại ca ngươi cũng quá tham rồi, hiện giờ ngươi là Tả Bộc xạ, lại tiến thêm một bước chính là quan văn cực phẩm, ngươi còn gì không thỏa mãn? Chẳng lẽ triều đình không có ai nữa sao? Quan văn và võ quan đều do một tay ngươi quản lý sao? Nếu Đại ca không hài lòng về thánh chỉ này thì tại sao không cãi lý ngay lúc đó chứ? Ta thấy chắc là ngươi không dám đúng không? Về đến nhà còn làm mẫu thân khó xử?!"
Lục Bá Ngôn: "Ngươi..."
Lục Trọng Hành: "Ta ta cái gì? Cái này gọi là gì ngươi biết không? Cái này gọi là trời xanh có mắt! Ngươi cho rằng ta không muốn đi thi giành công danh sao? Thế nhân ai mà không biết trong thái bình thịnh thế này, văn cử luận võ đều có đường ra? Chỉ là mặt ngươi và ta giống nhau như đúc, ta sợ cha mẹ khó xử nên mới nhường con đường làm quan cho ngươi, một lần làm Ngự Lâm quân chính là mười năm! Người làm huynh trưởng như ngươi có từng thương đệ đệ hay không? Nhiều năm như vậy, ngươi có dìu dắt ta sao? Ngươi ăn đến nỗi miệng bóng nhẫy, không những không cho đệ đệ được một cục xương mà một muỗng canh thịt còn không có. Ngươi có cho ta cái gì sao?"
Lục Bá Ngôn: "Ta..."
Lục Trọng Hành: "Không cần nói gì nữa! Đại ca, ngươi cũng đừng hy vọng dùng mẫu thân tới thuyết phục ta từ chối nhậm mệnh. Triều đình đối đãi ngươi không tệ, ngươi là đích trưởng tử, tóm lại vị trí Quốc công là của ngươi, sau này nhi tử của ngươi lẫn tôn tử của ngươi đều sẽ kế thừa. Chẳng lẽ ngươi muốn tên thứ tử như ta đi chân đất cả đời thì ngươi mới vừa lòng sao?!"
Lục Trọng Hành: "Năm đó, phàm là Đại ca có chút lòng dạ của một vị trưởng tử, nói vài câu ở trước mặt phụ thân, cho ta tham gia khoa cử thì ta cũng sẽ không đi làm Ngự Lâm quân, mà binh phù này cũng sẽ không rơi xuống đầu ta! Hết thảy đều là mệnh, ngươi hiểu chưa Đại ca? Đều là mệnh!"
Lục Trọng Hành nói rất dõng dạc hùng hồn, giọng nói của hắn truyền tới tai những tướng quân ngoài đường. Bọn họ đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, ai cũng đều có quyết định của riêng mình.
Giống hệt những gì Tề Nhan dự đoán: thái úy phủ thoạt nhìn giống một khối ván sắt, nhưng chỉ cần liên lụy đến lợi ích thực tế của mỗi người thì sụp đổ chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Lục lão phu nhân nghe thứ tử nói như vậy thì cũng áy náy, huống hồ thánh chỉ đã hạ, người làm mẫu thân như bà không thể quá bất công.
Vì thế, mưu kế chia thái úy phủ ra làm ba phần cứ như vậy mà yên lặng triển khai.
Ba ngày sau, Nam Cung Tĩnh Nữ lại hạ một thánh chỉ, mệnh trưởng tử thái úy phủ Lục Bá Ngôn đến Thang Tuyền sơn truyền chỉ, cũng thu hồi binh phù. Lục Trọng Hành thì dẫn gia quyến Lục phủ đến đất phong Hãn Châu trước, sau khi hồi kinh thì sẽ chính thức nhậm chức.
---
Đảo mắt lại qua một tháng, Tề Nhan mệnh Cốc Phong chọn hai tâm phúc đóng quân ở tư trạch thành Nam để giám thị nhất cử nhất động của Võ Nhị.
Sau đó Tề Nhan lại sai người tìm hiểu nơi ở của Liễu Dư An ở kinh thành, phái người mang lời nhắn hẹn Liễu Dư An đến tửu lâu dưới trướng Tứ Phương tiền trang.
Sau khi Tạ An chết, Cốc Phong và Tiền Nguyên không cần Tề Nhan phân phó liền hoả tốc chiếm lĩnh đại bộ phận tiền trang, tửu lâu và quán trà ở kinh thành. Không có Tạ gia làm kình địch, sản nghiệp của Tề Nhan rất nhanh đã cắm rễ ở kinh thành.
Liễu Dư An đến nhã gian tửu lâu như ước định, nhưng thứ chờ hắn không phải là Tề Nhan mà là một bao thuốc mê.
Tề Nhan quyết định khai đao với Lục hoàng tử Nam Cung Liệt trước, dùng mạng của hắn để trấn an người đeo mặt nạ.
Một người mang mặt nạ xuất hiện ở nhã gian, hắn lệnh thuộc hạ lột sạch quần áo trên người Liễu Dư An, lấy một lọ nước thuốc ra và bôi đều lên người Liễu Dư An, thậm chí cả môi tóc cũng không buông tha...
Tề Nhan không yên tâm giao chuyện này cho bất cứ kẻ nào, vì thế mới lệnh Cốc Phong bí mật hồi kinh, tự mình liệu lý.
Thứ được bôi trên người Liễu Dư An chính là một loại thuốc đặc chế, dùng nó không có gì đáng ngại, nhưng một khi dính vào rượu thì nó sẽ biến thành một loại độc đoạt mạng.
Đây là ván cờ đích thân Tề Nhan chuẩn bị cho Nam Cung Liệt. Đối phương thích rượu như mạng, không có ngày nào là thanh tỉnh, hơn nữa hắn đã thèm nhỏ dãi vị Liễu mỹ nhân này từ lâu.
Mà Tề Nhan thì đi tới một trà lâu khác, ngồi ở đối diện nàng chính là...
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.